Chap 16: Virus N4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Manh Kỳ chạy nhanh qua tổ y tế. Quân phục mặc vội nên xốc xếch. Tuyết Nhi và Dụ Ngôn đang lấy máu trong phòng cách ly. Giai Kỳ cùng Đới Manh lao vào... y tá Thẩm ngăn lại...

"Không được vào...nguy hiểm lắm. Bệnh còn có thể lây truyền qua đường hô hấp"

"Bác sĩ Khổnggggg! Em có thấy khó chịu chỗ nào khôggggg?" Giai Kỳ la lớn.

"Chưa phát bệnh nhanh vậy đâu" Tuyết Nhi vừa lấy máu xong
...bước ra phía cửa. Họ bị ngăn cách bởi lớp kính.

"Kỳ phải làm gì đây? Em nói đi...Kỳ sẽ làm tất cả vì em"

"Kỳ...chỉ cần trả lời thật lòng thôi! Được chứ?"

"Được...cái gì cũng được hết. Em hỏi đi"

"Ai là người đã viết lá thư đó? Cô ấy thích Kỳ đúng không? Bên trái hay bên phải?"

"Bên trái. Cực kỳ thích Kỳ. Cô ấy tên Nhược Lan...rất dễ thương"

"Rất dễ thương sao? Vậy...Kỳ có tình cảm với người ta không?"

"Không! Một chút xíu cũng không có...Kỳ thề"

Tuyết Nhi mỉm cười...

"Hoá ra chỉ cần hỏi thì người này sẽ trả lời thật lòng"

"Vì đây không phải là lúc để nói đùa"
...
"Dụ Ngônnnnn! Em thấy thế nào rồi?" Đới Manh hét lớn vì thấy Dụ Ngôn không chịu ra gần cửa.

"So với lúc nhận được bưu kiện thì tốc độ chạy nhanh hơn. Tôi có lời khen"

"Tôi hỏi em có sao không hảảảảả?" Đới Manh tức giận.

"Wahhh...Đới Manh đang lo lắng cho tôi sao?" Dụ Ngôn đi ra gần cửa.

"Chúng tôi chết chắc rồi...những lời của tôi và chị Tuyết Nhi trong lúc này sẽ trở thành di ngôn hết đấy"

"Umm...chết chắc luôn rồi" Tuyết Nhi cũng hùa theo.

Vẻ mặt của Giai Kỳ và Đới Manh hiện lên một nét buồn thấy rõ...họ sụp đổ hoàn toàn.

"Đùa thôi! Bọn em sẽ không chết đâu. 2 người đừng lo" Dụ Ngôn nở một nụ cười trấn an Manh Kỳ.

"Đúng! Không chết đâu..." y tá Từ cầm 2 ống máu bước ra...

"Bây giờ chỉ có bệnh viện trên tỉnh mới có thể xét nghiệm...nhưng...không biết họ có chịu hợp tác không thôi"

"Chuyện đó để tôi lo" Giai Kỳ móc điện thoại ra gọi cho ai đó.

"Tôi đi chuẩn bị xe" Đới Manh nhìn Dun Ngôn một lần rồi chạy đi.

Tuyết Nhi và Dun Ngôn quan sát người yêu của mình mà cảm động vô cùng. 2 người tự trách mình sao lại ghen tuông, giận hờn vu vơ. Giờ thì đã biết được tình cảm của họ...

2 tiếng sau

"Chị còn giận Giai Kỳ không?" Dụ Ngôn chợt hỏi trong lúc chờ đợi.

"Không...không còn giận tí nào cả. Tôi thấy mình quá ngây thơ"

"Tôi cũng thực sự hối hận khi đã đánh Đới Manh. Hơjjjjjjj...liệu... chúng ta có chết không nhỉ?"

"Đi mà hỏi Diêm Vương...hjhj"
"Chị bị lây tính đùa cợt của tên Giai Kỳ rồi sao?"

"Chắc là vậy"

*Cạch*
Giai Kỳ đẩy cửa phòng cách ly lao vào...Đới Manh cũng theo sau.

"2 người làm gì vậy? Nguy hiểm lắm. Đi raaaaaaaaa" Tuyết Nhi giận dữ đứng lên hét.

"Manh mau ra ngoài cho emmmmm" Dụ Ngôn cũng bực tức đứng dậy.

Mặc kệ lời nói của Tuyết Ngôn. Giai và Đới Manh vẫn lao tới
...
Giai Kỳ ôm chầm lấy Tuyết Nhi và Đới Manh cũng ôm chặt Dụ Ngôn...

"Buông raaaa! Kỳ làm gì vậy. Buông raaaa! Em giận thật đó. Hứa Giai Kỳyyyyy !" Tuyết Nhi vùng vẫy la hét nhưng... càng quậy thì càng bị Giai Kỳ xiết chặt...bực mình quá Tuyết Nhi cắn mạnh vào vai Giai Kỳ. Cũng may là có lớp áo nên chỉ in dấu răng chứ không đổ máu...Giai Kỳ vẫn không có dấu hiệu buông ra. Tuyết Nhi bất lực thôi không chống cự nữa...

"Chẳng lẽ...bọn em đã..." Dụ Ngôn dường như đã hiểu ra vấn đề.

"Dụ Ngôn nói...đúng không Kỳ? Kỳ nói đi" Tuyết Nhi bấu chặt lưng Giai Kỳ.

Giai Kỳ và Đới Manh vẫm im lặng ôm chặt người yêu của mình. Cổ họng họ đã nghẹn cả rồi...
...

Lúc sau Tuyết Nhi và Dụ Ngôn được đưa về phòng bệnh cách ly còn Giai Kỳ với Đới Manh bị giam vào nhà kho chờ kết quả xét nghiệm...

Từ lúc bị giam vào nhà kho cả Đới Manh lẫn Giai Kỳ đều ngồi im như pho tượng. Họ lúc nào cũng nghĩa đến người yêu của mình...

*Khẹttttt...khẹttttt...Thượng Sĩ Đới nghe rõ trả lời* tiếng bộ đàm của Đới Manh đã phá tan không gian im lặng.

"Manh nghe đây...em ổn không?"

"Em rất ổn. Manh yên tâm. Có điều chị Tuyết Nhi..." Dụ Ngô nhỏ giọng.

"Bác sĩ Khổng thế nào?" Đới Manh nói nhưng mắt luôn nhìn về hướng Giai Kỳ...Giai Kỳ vẫn ngồi bất động.

"Tuyết Nhi...hiện tại đang lên cơn sốt. Lúc thì chị ấy rất lạnh, lúc lại rất nóng...có kết quả kiểm tra của 2 người chưa?"

"Vẫn chưa...Dụ bảo có thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Có! Em cảm thấy khó chịu khắp người vì...không có Manh ở đây"
Nghe được câu nói đó của Dụ Ngôn... Đới Manh rất mãn nguyện...

"Đồ ngốc! Manh đang thật lòng quan tâm em mà em còn nói đùa được"

"Hihi...thôi em cảm thấy hơi mệt. Em nghỉ ngơi đây. Khi nào có kết quả nhớ báo em biết...over"

"Khoan đã Dụ bảooooo! Em hãy gọi về cho Trung Tướng. Ngài ấy rất lo lắng cho em nhưng gọi điện em lại không bắt máy. Trung Tướng thường xuyên gọi cho Manh để hỏi thăm tình hình của em đấy"

"Vâng!...em biết rồi..."
Dụ Ngôn tắt bộ đàm và khụy xuống. Thật ra nãy giờ là cô cố gắng chịu đựng...cơn sốt bắt đầu hành hạ Dụ Ngôn.

Đới Manh đến gần...ngồi xuống cạnh Giai Kỳ. Thấy Giai Kỳ cầm bộ đàm trên tay kiểu như rất muốn gọi...

"Sao không gọi cho bác Sĩ Khổng? Chẳng phải là đang nhớ người ta sao?"

"Gọi...rồi nói được gì?...Hức....." Giọt nước mắt của Giai Kỳ rơi xuống.

"Wahhh...Em vừa khóc sao? Lần đầu tiên tôi thấy nước mắt của em đấy"

"Đừng đùa nữa...hãy cầu nguyện đi"

"Dụ bảo của tôi sẽ không sao đâu...tôi không cần phải lo lắng"

"Thật sao? Tôi thấy mặt cô ướt nhẹp rồi kia kìa. Đừng tỏ ra mạnh mẽ...tôi thừa biết cô đang lo lắng cho Dụ Ngôn thế nào mà"

"Hix...hix...chúng ta phải làm gì đây KiKi. Nghe giọng nói trên bộ đàm em đã biết Dụ Ngôn đang rất yếu sức... chỉ là cô ấy gắng gượng thôi" Đới Manh không giấu được nỗi lòng của mình.

"Tuyết Nhi còn yếu ớt Dụ Ngôn. Không biết cô ấy chịu nổi không? Nếu có 1 điều ước...tôi ước sao được đau khổ thay cho Tuyết Nhi...hix...tôi thật vô dụng"

Cả 2 lại im lặng và thức trắng đêm...

Sáng hôm sau

*Cạch* Kim Thành bước vào nhà kho...Giai Kỳ cùng Đới Manh ngoái cổ nhìn rồi đứng lên hành lễ...

"Đoàn kết!"

"Được! Đây là kết quả kiểm tra...rất may là 2 người đều không bị nhiễm bệnh. Giờ thì cả 2 được tự do"

Nghe 2 chữ tự do là Manh Kỳ co chân định chạy...

*Rầmmmmm* Kim Thành đạp cửa đóng lại...

"2 người định đi đâu?"

"Tôi phải đi xem tình trạng của bác sĩ Khổng và Dụ Ngôn" Giai Kỳ nôn nóng.

"Asiiiiii...các người có biết chữ NGUY HIỂM viết thế nào không hảảảảả? Số người bị nhiễm bệnh đang tăng đột biến. Nơi đây đã có 3 người nhiễm bệnh. Phẩm Đình là người đầu tiên trong quân đội bị mắc phải căn bệnh quái ác này. Hiện tại Trung Quốc không còn đủ vắc-xin chữa trị. Chúng ta phải chờ vắc-xin từ Hoa Kỳ cung cấp. Khoảng 3 ngày nữa sẽ có. Hiện tại những người nhiễm bệnh đang được điều trị tạm thời bằng kháng sinh"

"3 ngày sao? Không thể nhanh hơn sao? Họ làm sao chịu đựng được?" Đới Manh trợn mắt.

"Tôi sẽ lật tung nước Mỹ lên. Nếu ngày mai không có
vắc-xin tôi thề sẽ dở nóc Nhà Trắng. Còn bây giờ...tôi phải đi gặp Tuyết Nhi" Giai Kỳ đẩy Kim Thành qua một bên...tiến đến cánh cửa.

*cách* Kim Thành rút súng chĩa vào gáy Giai Kỳ...

"Nếu cô còn làm càn thì đừng trách tôi"

Giai Kỳ xoay mặt lại. Lúc này nòng súng đã nằm ngay trán Giai Kỳ. Giai Kỳ nắm cổ tay Kim Thành kéo sát lại cho nòng súng chạm vào trán mình...

"Đại đội trưởng! Bắn đi! Nếu muốn tôi dừng lại chỉ có một cách là bắn chết tôi đi" vẻ mặt Giai Kỳ trông rất đáng sợ.

"Tôi nữa...tôi nhất định phải gặp Trung Úy Dụ"

Kim Thành bị rơi vào tình huống khó xử...tức xanh mặt vì cả 2 tên lính ruột đều gây áp lực cho mình...

"Các...cô...loạn rồi" Kim Thành hạ súng xuống...móc ra 2 cái khẩu trang.

"Đeo vào đi...họ đang ở phòng cách ly. Không được gặp trực tiếp. Chỉ được nói chuyện qua cửa kính thôi đấy. Xin 2 người đừng gây thêm phiền phức nữa" Kim Thành thành khẩn cầu xin.
"Vâng! Cảm ơn anh!"

Manh Kỳ nhận lấy khẩu trang...mang vào và chạy qua tổ y tế...bỏ luôn bữa sáng.
...

"Alo......."

"..."

"Con không muốn nói chuyện với ta luôn sao Dụ Ngôn? Con rất hận ta đúng không?"

"Babbaaaaa..."

"Hài lòng lắm...hôm trước qua Việt Nam ta định gặp con trước khi về nhưng...con đã tránh mặt ta................... Ta xin lỗi con gái ah! Ta đã ép con những thứ mà con không muốn làm. Mẹ con mất sớm, ta lại bận rộn suốt ngày này qua ngày khác. Ta xin lỗi vì dã không hiểu được con, không biết cách dạy con...ta là một người cha thất bại...nhưng mong con hiểu rằng...con là báu vật duy nhất của ta. Ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Một lần nữa xin lỗi con!"

"Babbaaaa...hix...hix..." từng lời nói của Trung Tướng Dụ đã thấm sâu vào lòng Dụ Ngôn. Dụ Ngôn giờ chỉ biết tự trách mình...trước giờ cô luôn cãi lời ba mình. Ba cô không cho cô làm một quân nhân nhưng cô vẫn kiên quyết làm. Ông không cho cô yêu Đới Manh nhưng cô vẫn yêu. Thậm chí rất nhiều lần Dụ Ngôn lớn tiếng với ba mình. Giờ phút này Dụ Ngôn cảm thấy có lỗi vô cùng.

"Baba...con...con mới là...người phải xin lỗi...hix...hix
...con xin lỗi vì tất cả...hix...hix... Baba hãy tha thứ những lời bất hiếu trước đây con đã nói nha...con...mắc bệnh nặng lắm. Không biết còn sống để gặp baba không nữa...hix...hix...nếu có chết con hi vọng là baba tha thứ cho con và kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của baba..hix...hix..."

"Con gái ngốc! Ta tin tưởng con. Con sẽ bình an trở về mà. Ta sẽ dùng mọi cách để cứu con...hãy tin tưởng ta"

"Hứcccc....Hứcccc..."

"Con nghỉ ngơi đi...đừng suy nghĩ nhiều. Hãy nhớ là con còn có 1 người cha già...sau này con phải chăm sóc ta nữa đấy nên...con nhất định phải sống đấy...Tạm biệt con!"

"Vâng!...Tạm biệt...hix...hix...hix..."
Buông điện thoại rơi xuống sàn...Dụ Ngôn ngồi khóc sướt mướt...

"Trả lại cho em này..."

Dụ Ngôn quay lại. Nãy giờ nói chuyện điện thoại Dụ Ngôn không biết là Đới Manh đứng sau mình. Dù mang khẩu trang nhưng Dụ Ngôn vẫn nhận ra Đới Manh...

"Sao Manh vào đây...ra mau" Dụ Ngôn chộp lấy điện thoại rồi lui về phía sau tạo khoảng cách với Đới Manh.

"Không ra...Manh nhớ em"

"Nguy hiểm lắm...nếu không ra em sẽ hận Manh cả đời đấy" Dụ Ngôn kéo ngăn tủ lấy khẩu trang đeo vào.

"Dụ bảo......" đột nhiên Đới Manh quỳ xuống.

"Manh làm gì vậy? Mau đứng lên cho em"

"Manh xin lỗi vì sự xuất hiện của Manh đã làm cho cha con em bất hòa. Manh xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho em. Manh xin lỗi vì trước đây đã dùng cách bỏ trốn để giải quyết tình cảm giữa chúng ta...hix...Manh xin lỗi vì..."

Đới Manh định nói tiếp nhưng đã bị Dụ Ngôn bụm họng...Dụ Ngôn quỳ xuống cùng Đới Manh...

"Dụ bảo...em mau đứng lên" Đới Manh đỡ Dụ Ngôn đứng lên và dìu cô ấy ngồi lên giường.

"Manh...đừng xin lỗi nữa. Manh không có lỗi...nè...ở trước mặt em mà Manh lại khóc...thật không biết xấu hổ" Dụ Ngôn dùng tay mình gạt nước mắt cho Đới Manh.

"Mau ra ngoài cho em...nếu Manh không nghe lời em sẽ quỳ xuống cầu xin Manh ra ngoài đấy" Dụ Ngôn uy hiếp.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết. Ra mauuuu" Dụ Ngôn định rời khỏi giường thì bị Đới Manh giữ lại.

"Manh sẽ nghe lời em. Manh sẽ ra ngoài...em hãy nghỉ ngơi đi"
Đới Manh luyến tiếc ra khỏi phòng. Dụ Ngôn nhìn Đới Manh đi khuất rồi mới nằm xuống nghỉ...

Bên phòng Tuyết Nhi...

Do bị nặng nên Tuyết Nhi được chuyển sang phòng đặc biệt hơn...

Giai Kỳ đứng bên ngoài nhìn Tuyết Nhi đang ngủ say trên giường. Gương mặt Tuyết Nhi rất nhợt nhạt. Giai Kỳ xót vô cùng. Ngăn cách giữa 2 người là cánh cửa kính cách âm đang bị khóa...tuy ngủ nhưng máy bộ đàm vẫn không rời khỏi tay Tuyết Nhi. Giai Kỳ quay lưng lại ngồi tựa vào cánh cửa...bật bộ đàm của mình lên...

*khẹttttt...khẹttttt*

"Thật muốn mở cửa ra để được vào đó nắm tay em nhưng...sợ em nổi giận.....Kỳ không gọi cho em không phải là không lo lắng mà là sợ cầm lòng không đậu sẽ chạy đến gặp em...hix..."

"..."

"Em phải gắng lên nhé Ri. Em rất mạnh mẽ mà...phải không? Khỏe lại đi...em muốn gì Kỳ cũng làm cho em hết...thậm chí là hái sao trên trời...hix...hix..."

"..."

"Cũng may em đang ngủ nên không thấy nước mắt của Kỳ...nếu không Kỳ sẽ xấu hổ đến mức độn thổ mất thôi. Kỳ muốn nghe em nói đùa tiểu Tuyết ah! Trả lại cho Kỳ một bác sĩ Khổng khỏe mạnh, hoạt bát, vui vẻ của trước đây đi...hix...hix...Kỳ quyết định rồi! Hôm nay...Kỳ sẽ phá cánh cửa này. Hãy tha thứ cho Kỳ"

"Kỳ có ngon thì phá cho em xem...ai bảo là em không thấy nước mắt của Kỳ chứ?"

Giọng nói phát ra từ bộ đàm. Giai Kỳ giật mình buông bộ đàm xuống...đứng lên...xoay người lại...

Tuyết Nhi đang đứng phía trong...sát cánh cửa. Giai Kỳ cúi xuống nhặt bộ đàm lên. Cũng may là nó không bị hỏng...2 người bắt đầu nói chuyện qua bộ đàm...

"Em...em không phải là đang ngủ sao?"

"Đúng là em đang ngủ...nhưng ai kia đã phá giấc của em" Tuyết Nhi dù yếu ớt nhưng vẫn nói đùa để Giai Kỳ yên lòng.

"Kỳ xin lỗi! Kỳ không nên làm như vậy...em cảm thấy thế nào rồi?"

"Em không sao?"

"Không sao mấy lạ ak...mặt em xanh xao, nhợt nhạt quá"

"Kỳ chê mặt em nhợt nhạt còn...mặt Kỳ thì như mặt con mèo vậy...nước mắt còn dính trên cằm kia kìa"

Do khóc rồi quẹt nên gương mặt Giai Kỳ mới thành ra như vậy...Giai Kỳ ngượng chín mặt...

"Em hãy lên giường nghỉ ngơi đi. Đừng đứng nữa...cố gắng trụ vững nha! Kỳsẽ tìm mọi cách để có vắc-xin tiêm cho em! Cố lên!"

"Vâng...em cảm thấy mệt! Em nghỉ nghỉ ngơi đây. Chào Kỳ!" Tuyết Nhi bước loạng choạng về giường...gần chạm được giường Tuyết Nhi ngã khụy xuống... Giai Kỳ hốt hoảng định chạy đi gọi bác sĩ thì...

"Không cần! Em không sao?" Tuyết Nhi nói vào bộ đàm rồi cố gượng trèo lên giường nằm nhắm mắt lại.

Giai Kỳ nhìn thấy Tuyết Nhi yên vị trên giường mới an tâm bỏ đi...

'Em làm được mà. Kỳ tin em. Bằng mọi cách...dù phải lật tung thế giới này lên Kỳ cũng sẽ tìm ra loại vắc-xin đó. Hãy đợi Kỳ' Giai Kỳ Pov's

Rời khỏi tổ y tế...Giai Kỳ phóng xe thẳng lên sở chỉ huy quậy tưng bừng... Kim Thành về đến vừa thấy Giai Kỳ liền lập tức gọi điện cầu cứu Dụ Khanh...

Dụ Khanh bảo Kim Thành chuyển máy cho Giai Kỳ. Kim Thành lắm lét đi gặp Giai Kỳ...

"Cô...cô...nghe đi" Kim Thành đặt điện thoại lên bàn rồi vọt lẹ... Giai Kỳ ngớ ngẩn vô cùng nhưng rồi cũng cầm điện thoại lên xem. Nhìn màn hình Giai Kỳ đã biết là cửa cuộc gọi của Dụ Khanh...

"Tôi nghe đây?"

"Cô quậy đủ chưa? Bây giờ cô có khủng bố cả nước Việt Nam thì cũng không có
vắc-xin đâu. Bình tĩnh lại đi"

"Người sắp chết đến nơi mà Ngài bảo tôi bình tĩnh được sao? Bằng mọi giá hôm nay tôi phải có vắc-xin"

"Ta biết cô đang lo cho bác sĩ Khổng...Con gái của ta cũng đang mắc bệnh đấy...nhưng chúng ta phải nghĩ đến đất nước. Nếu làm ầm lên thì sẽ rất khó xử với phía Hoa Kỳ vì số lượng vắc-xin cần dùng là rất nhiều. Cô phải đặt Tổ Quốc lên hàng đầu chứ" Dụ Khanh cố thuyết phục nhưng
...
"Tôi không cần biết Tổ Quốc của Ngài là thứ gì...trước hết tôi phải cứu Tổ Quốc của tôi. Ngài đã nghe rõ rồi chứ?"

"Hứa Giai Kỳyyyyyy !" Dụ Khanh quát lớn vào điện thoại.

"Gọi tên tôi vô ích...Ngài lo giải quyết vụ vắc-xin đi. Nếu có chuyện không hay xảy ra với bác sĩ Khổng thì...tôi sẵn sàng cởi bỏ quân hàm và...làm gì nữa thì tôi chưa chắc chắn" Giai Kỳ đe dọa.

"Thôi được...thôi được rồi! Tôi hứa với cô...trưa ngày mai sẽ có vắc-xin. Bây giờ thì cô hãy ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi...được không?"

"Tạm thời là vậy...Mong là Ngài nói được làm được nhé! Đoàn kết!"

Giai Kỳ tắt máy...đi tìm Kim Thành trả lại điện thoại rồi lái lái xe về doanh trại...

Tối hôm ấy

Dụ Ngôn và Tuyết Nhi nhờ kháng sinh vẫn chống chịu được. Về phần Phẩm Đình do thể lực yếu nên chỉ mới 1 ngày 1 đêm thôi mà cô đã có dấu hiệu co giật...các bác sĩ rất rất cố gắng nhưng vì Phẩm Đình sốt cao quá nên quyết định ngâm đá. Khi thân nhiệt đã hạ Vũ Hân bế Phẩm Đình đặt lên giường. Từ lúc phát bệnh đến giờ Phẩm Đình không thấy Giai Kỳ đâu cả. Không gặp Giai Kỳ, không được Giai Kỳ an ủi... Phẩm Đình càng hụt hẫng làm bệnh tình thêm nghiêm trọng. Phẩm Đình mồ côi nên cũng chẳng có ai gọi gọi điện hỏi han, quan tâm, động viên. Chỉ có Khả Dần và Vũ Hân là nhiệt tình chăm sóc cho Phẩm Đình thôi.

"Tội cho Phẩm Đình quá. Không biết có trụ nổi không?" Khả Dần lo lắng.

"Không biết nữa. Nghe y tá nói lại...lúc mê sản Phẩm Đình luôn gọi tên Hứa Giai Kỳ ak..chẳng lẽ..." Vũ Hân nghi ngờ.

"Không có đâu... Phẩm Đình đâu có biểu hiện gì kì lạ đâu?"

"Vậy là Dần không biết rồi. Phẩm Đình sống rất nội tâm. Không ai biết được cậu ấy đang nghĩ gì đâu"

"Hơjjjjjjjj...nếu thật là vậy thì Phẩm Đình khổ chắc. Giai Kỳ và bác sĩ Khổng giờ đã là 1 cặp rồi còn gì"

"Hơjjjjjjjj...tình yêu"

Hân Dần đứng trước cửa phòng bệnh Phẩm Đình than ngắn thở dài...

Trưa hôm sau

"Chẳng phải nói là trưa nay sẽ có vắc-xin sao? Dụ Ngôn và bác sĩ Khổng vừa mới ngâm đá xong. Phẩm Đình thì rất là yếu. Họ không chịu được lâu đâu" Đới Manh lo lắng đi tới đi lui...

"Tôi đã gọi cho Trung Tướng. Ông ấy bảo vắc-xin đã được chuyển qua nhưng do đây là vùng đồi núi nên những nơi khác sẽ được nhận trước. Chúng ta phải chờ" Giai Kỳ hết sức kiên nhẫn.

"Asiiiii...bực mình ghê ak"
Bác sĩ Tần gấp gáp chạy vào...
"Có vắc-xin rồi này"

Giai Kỳ và Đới Manh hết sức mừng rỡ...

"Nhưng..." đột nhiên bác sĩ Tần ấp úng.

"Có chuyện gì sao?" Giai Kỳ tắt nụ cười.

"Chúng ta chỉ nhận được 2 lọ vắc-xin...trong khi có đến 3 bệnh nhân. Vậy... phải tiêm cho ai đây?"

Một tình huống làm Giai Kỳ phải đau đầu suy nghĩ...

"Hãy tiêm cho Dụ Ngôn trước đi...lọ còn lại đưa đây cho tôi"
Bác sĩ Tần đưa cho Giai Kỳ một lọ rồi chạy đi tiêm cho Dụ Ngôn...Đới Manh cũng chạy theo.

Cầm lọ thuốc trên tay...Giai Kỳ đắn đo suy nghĩ. Sau một lúc Giai Kỳ cũng đưa ra được quyết định cuối cùng...
...

End Chap

Cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi Fic! Chân thành cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net