Chap 22: Ngày Của Những Lời Tạm Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phẩm Đình..." Đới Manh mở cửa phòng.

"Suỵttttt...Chào mọi người" Phẩm Đình ngồi dậy. Vũ Hân vẫn còn ngáy o o ở 1 góc phòng. Đây là do ngủ nướng ak.

"WTF...sắp trưa rồi mà còn ngủ sao? Dậyyyyyyy" Khả Dần véo tai Vũ Hân.

"Ui...đau...đau...đau...đauuuu..." Vũ Hân xuýt xoa tai mình.

"Asiiiiiii...Em khỏe hơn nhiều chưa? Xin lỗi! Vì đã không đến thăm em sớm" Giai Kỳ tiến gần lại giường Phẩm Đình.

"Tôi không sao. Nghe nói Đại Úy bị thương. Có nghiêm trọng không?"

"Ah...chỉ là vết xước thôi"

"Xém đi đời rồi...vết xước con khỉ móc" Đới Manh chen vô.

"Hả? Rốt cuộc là thế nào?" Phẩm Đình khó hiểu.

"Để chị kể cho em nghe...bla...bla..." Đới Manh tường thuật lại sự việc.

"Ummm...Lục Thiên Di tỉnh rồi sao? Tôi muốn gặp mặt cô ta" Phẩm Đình tụt xuống giường (Phẩm Đình gọi Thiên Di bằng cô nhé...xưng hô tèm lem hết).

"Đừng! Gặp mặt nó em sẽ kích động. Chúng ta không được để nó chết. Tôi vừa dạy nó 1 bài học rồi. Em hãy nghỉ ngơi đi" Giai Kỳ ngăn cản Phẩm Đình.

"Cảm ơn mọi người đã giải cứu tôi. Vũ Hân! Khả Dần! 2 cậu đã chăm sóc tôi rất nhiều. Thượng Sĩ thì luôn làm trò cười để tạo niềm vui cho tôi. Đại Úy cũng vì tôi mà vất vả nhiều rồi. Tôi rất biết ơn tình cảm mọi người đã dành cho tôi. Thời gian được kề vai sát cánh bên mọi người là khoảng thời gian quý giá nhất trong đời tôi, tôi sẽ không bao giờ quên nó. Một lần nữa cảm ơn mọi người!" Phẩm Đình gập người...cúi đầu.

"Sao em lại nói vậy. Nhớ cái ngày mà 5 chúng ta được gom vào 1 đội...khi đó tôi chỉ quen Đới Manh. Còn 3 người thì nhìn nhau bằng cặp mắt bỡ ngỡ. Rồi...ăn chung, ở chung...dần dần những thói hư tật xấu của nhau đều biết rõ. Gần 6 năm qua, chúng ta đã cùng nhau vào sinh ra tử không biết bao nhiều lần. Tình cảm giữa chúng ta không dừng lại ở tình đồng đội...mà là...tình chị em cho nên...đừng nói ra những lời khách sáo như vậy nữa...biết không?" Giai Kỳ khó chịu khi thấy Phẩm Đình dùng những lời lẽ xa lạ.

"KiKi nói đúng đó. Phẩm Đình là người khách sáo nhất trong 5 người chúng ta. Nói chuyện với em có khi máu dồn lên tới não. Em có thể gọi chị bằng tên mà. Chuyện này chị đã nói bao nhiêu lần rồi" Đới Manh cũng tỏ thái độ không hài lòng.

"Hình như em ấy có vẻ xa lánh 2 chúng ta thì phải" Giai Kỳ qua nói với Đới Manh.

"Yahhh...tôi không có. Đừng vu khống tôi. Có tin tôi hốt 2 người không" Phẩm Đình giơ nắm đấm dọa Manh Kỳ.

"Cậu đi còn chưa vững thì đánh được ai. Nếu không muốn mềm mình thì nằm xuống dùm tớ đi...nghĩ sao một mình cậu đối phó với Giai Kỳ, Đới Manh...từng có tưởng bở...hơjjjjjjj..." Vũ Hân vừa nói vừa ngáp.

"Không có miếng nết" Khả Dần mắng.

*hahahahahaha* tất cả cười to.
"Ah...sắp tới tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian để ổn định tinh thần. Mọi người đừng buồn khi vắng mặt tôi nhé!hihi!" Phẩm Đình cười tít mắt.

Giai Kỳ nhíu mày suy nghĩ...
"Vậy cũng tốt...nhưng phải mau chóng trở lại đó. Đội chúng ta không thể thiếu bất kì thành viên nào hết. Em viết đơn xin phép chưa?"

"Lát nữa tôi sẽ viết. Giờ...tôi cảm thấy đói" Phẩm Đình ôm bụng mình.

"Mố! Cậu đói liên tục vậy? Sáng mới quất tô cháo to đùng mà. Trời ơi! Bệnh nhân thường biếng ăn còn cái cô này ăn như lợn vậy. Chịu nổi không???" Vũ Hân vò đầu bứt tóc.

*Ótttttttt...* âm thanh phát ra từ bụng Phẩm Đình.

*hố...hố...hố...hố...hố...* tất cả cười ngã nghiêng.

'Tôi sẽ cất giữ những hình ảnh đẹp này trong tim tôi. Tôi đã hạ quyết tâm...xin lỗi mọi người!' Phẩm Đình Pov's

Vũ Hân, Khả Dần đi mua đồ ăn cho Phẩm Đình. Giai Kỳ và Đới Manh dắt nhau xuống căn-tin...
...
Tuyết Nhi xong việc...vừa đi vừa nhắm mắt múa hát say sưa. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến...

*Cạchhhhh...* Tuyết Nhi đâm sầm vào 1 người...ngước lên nhìn. Mặt Tuyết Nhi không còn miếng máu...

"Xin...lỗi...chú! À không! Xin lỗi! Xin lỗi anh!" Tuyết Nhi gật gật đầu.

"Bây giờ...cô định ôm tôi hay là đá tôi đây?" Kim Thành khoanh tay hỏi.

"Sao?...ahhh...tôi...tôi..." Tuyết Nhi ẹo tới ẹo lui...không biết phải trả lời thế nào.

"Này bác sĩ Khổng...cô có thành kiến với tôi nhiều vậy sao? Nói cho cùng thì tôi chỉ muốn tốt cho tất cả thôi...tôi đâu phải người xấu"

"Ahhh...anh...anh...không xấu" Tuyết Nhi tiếp tục ẹo.

"Mỗi lần xảy ra chuyện động trời thì chúng ta mới có dịp gặp nhau..."

"Đúng! Vì vậy...muốn bình yên thì chúng ta không nên gặp nhau. Thế nhé! Xem như lúc nãy tôi đã ôm anh rồi đấy! Chào anh! Đoàn Kết!" Sống chung với quân đội riết Tuyết Nhi bị nhiễm.

Tuyết Nhi cắt lời Kim Thành rồi co chân vọt lẹ...

"Này...tôi chưa nói hết mà. Hơjjjjjj...Hứa Giai Kỳ sao có thể yêu cô bác sĩ này cơ chứ?" Kim Thành lắc đầu...bỏ đi...
...
"KiKi! Sáng mai đoàn đại biểu phía Triều Tiên sẽ đến...em sắp xếp kế hoạch trốn viện xong chưa?" Đới Manh vừa ăn vừa nói.

"Tôi đang rối bời đây. Bác sĩ Khổng luôn canh chừng tôi. Làm sao mà trốn cho khỏi" Giai Kỳ đắn đo suy nghĩ.

"7h00 sáng đến 10h00 trưa...khoảng thời gian đó bác sĩ Khổng bận làm việc không để ý đến em nhiều đâu. Em đã hứa với Trung Tướng. Đừng làm Ngài ấy thất vọng. Nhiệm vụ lần này cực kì quan trọng đấy"

"Tôi tự biết lo liệu. Chiều nay tôi sẽ bàn bạc với Trung Tá. Mọi người hãy vào sẵn vị trí. Đúng 7h00 tôi sẽ có mặt"

"Em chắc nhé!...Ừa nhớ lại tức cười...lúc sáng, mọi người đang chăm chú nghe lén phòng của em. Đột nhiên bác sĩ Khổng lại...haha...nào là Cá Mú, hoa dâm bụt,...Ôi! Lúc đó nhìn mặt Trung Tá thật là nghìn chấm...hahaha" Đới Manh cười sảng khoái.

"Nếu tôi không bụm miệng thì chẳng biết cô ấy còn nói xấu Trung Tá đến mức nào nữa...cô ấy làm những chuyện khiến cho tôi muốn mua quần đội hết sức" Giai Kỳ cười mím mím.

"Chị ấy rất đáng yêu. Ah...còn chuyện này nữa. Em ác vừa thôi, hành hạ Lục Thiên Di lên bờ xuống ruộng luôn vậy. Lỡ cô ta chết thì sao? Trung Tướng dặn chị nói lại với em là phải hết sức kiềm chế. Nếu cô ta xảy ra chuyện, chúng ta gặp muôn vàn rắc rối đấy"

"Tôi như vậy là kiềm chế lắm rồi ak...tôi muốn đâm vào 2 mắt cho nó đui luôn kìa" lúc Giai Kỳ nổi giận thực rất đáng gờm.

"Uiiiiii...kinh quá" Đới Manh sởn gáy.

"Đới Manh này! Hãy chuẩn bị cho tôi 1 bộ đồ đen lịch sự và 1 đôi giày đế thấp...đem giấu thật kĩ dưới góc giường"

"Dạ rồi"

"Cô đang giữ điện thoại của tôi đúng không?"

"Đúng!"

"Cô hãy về doanh trại, vào phòng tôi, kéo ngăn tủ...lấy sim lắp vào rồi đưa điện thoại cho bác sĩ Khổng. Nhờ cô ấy chuyển lại cho tôi"

"Sao phải phức tạp vậy?"

"Làm thế cô ấy sẽ bớt nghi ngờ"

"Chị biết rồi! Chẹp...chẹp...chẹp..." Đới Manh vài nhai vừa chép miệng.

*Ọttttttt...* bụng Giai Kỳ kêu réo. Lúc này cũng tới giờ ăn trưa rồi.

"Haha...thật xấu hổ. Em muốn ăn lắm phải không? Để chị gọi cho em 1 phần Hamburger" nãy giờ Đới Manh đã ngốn hết mấy cái Hamburger. Giai Kỳ ngồi nhìn mà nuốt  nước bọt ừng ực...

"Thôi khỏi! Đánh chết tôi cũng không dám ăn" Giai Kỳ ôm bụng mình.

"Mố? Lí do? Sao phải ngược đãi bản thân vậy?" Đới Manh thắc mắc.

"Cô không nghe bác sĩ Khổng dặn tôi chỉ được ăn cháo, uống sữa thôi sao. Quất cái này rồi 1 lát ăn không nổi...mà ăn không nổi thì cô ấy lại giận. Khổ...quá khổ" Giai Kỳ than thở.

"Haha...Hèn chi...em nhịn thèm nãy giờ. Đường đường là một Đại Úy oai phong, lẫm liệt vậy mà có lúc cũng biết sợ. Cuối cùng đã có người trị được em"

"Ai sợ chứ...tôi chỉ là nể...nể cô ấy thôi. Thực ra bác sĩ Khổng dưới quyền của tôi đấy nhé!" Giai Kỳ nghênh mặt.

"KiKi..." Đới Manh đột nhiên ngừng ăn.

"Gì?" Giai Kỳ ngồi khoanh khoanh tay tỉnh bơ.

"Sắp xảy ra động đất..." Mắt Đới Manh đứng trân 1 chỗ.

"Mố? Động đất gì ở đây? Cô bị điên hả? Cần tôi gọi bác sĩ Khổng xuống khám cho cô không?"

"Không...không cần gọi đâu...em quay mặt lại...sẽ gặp được chị ấy ngay" Đới Manh chầm chậm phát ra từng chữ.

"Gìììì...Ôi! Giật cả mình" Giai Kỳ quay mặt lại...quả thật Tuyết Nhi đang đứng sát cô.

"Hihi...Đại Úy...còn rãnh rỗi la cà ở đây. Ngài có chịu lên phòng hay chưaaaaaaa?" Tuyết Nhi nghiến chặt răng. Cô bưng cháo vào phòng nhưng không thấy Giai Kỳ đâu. Vô tình gặp Vũ Hân, Khả Dần nên cô mới biết được Giai Kỳ đang ở căn-tin.

"Ah...vâng! Kỳ lên liền" Giai Kỳ rời khỏi vị trí ngay lập tức.

"Chào Thượng Sĩ" Tuyết Nhi gật đầu với Đới Manh rồi quay đi. Giai Kỳ nhanh chóng rượt theo.

"Đó là có phải là Hứa Giai Kỳ không? Ôiii...tệ hại" Đới Manh rùng mình rồi cắm đầu ăn tiếp.

Vào thang máy

"Kỳ không cố ý đâu...chỉ là muốn hít thở không khí chút thôi" Giai Kỳ giải thích ríu rít.

"Em biết rồi" Tuyết Nhi không thèm nhìn Giai Kỳ.

"Bác sĩ Khổng..."

"Gì?"

"Em không giận Kỳ đấy chứ?"

"Em dưới quyền của Kỳ mà...làm sao dám giận cho được" Tuyết Nhi ấm ức khi nghe câu nói lúc nãy của Giai Kỳ.

"Âyyyy...thế này mà bảo là không giận. Lúc đó Kỳ chỉ muốn ra oai với Đới Manh thôi...em đừng có để bụng. Ôiiiii đáng yêu quá..." Giai Kỳ bẹo 2 má Tuyết Nhi. Dồn Tuyết Nhi vào trong góc...chuẩn bị hành xử thì...

*tingggggg...* cửa thang máy mở... Tuyết Nhi đẩy Giai Kỳ ra. Cả 2 cùng về phòng...

"Em thấy Kỳ khỏe nhiều rồi...tự ăn đi. Em còn phải tiêm thuốc cho bệnh nhân này nữa" Tuyết Nhi chỉ về phía giường của Lục Thiên Di.

"Um...Kỳ sẽ tự ăn" Giai Kỳ bê tô cháo lên mà ngán ngược.

Tuyết Nhi kiểm tra vết thương ở bụng Thiên Di...

"Vết mổ sao lại bung ra thế này?" Tuyết Nhi nhíu mày khi thấy vết thương của Thiên Di bị nứt ra...máu thấm vào băng gạc.

"..." Thiên Di không trả lời...dường như cô ta đang đau.

Tuyết Nhi sát trùng vết thương rồi khâu vá, băng lại cẩn thận...

Đau thấu xương nhưng Thiên Di không rên dù chỉ 1 tiếng.

"Để tôi tiêm thuốc cho cô" Tuyết Nhi lấy 3 ống tiêm...bơm thuốc xong xuôi. Tuyết Nhi định vạch butt Thiên Di thì...

"Đừng...bác sĩ! Cô làm ơn tiêm vai được không? Mông tôi không còn chỗ cho cô tiêm đâu" Thiên Di lắc đầu lia lịa.

"Mố? Chị đùa ah..." Tuyết Nhi vạch butt Thiên Di ra để xem...OMG! Dấu kim rải rác...butt Thiên Di bầm tím...

"Cái này...ai đã..." Tuyết Nhi mở to mắt.

"Là người đang ngồi ăn khí thế đó! Cô ấy đã hành hạ tôi ra nông nổi này ak" Thiên Di ngước ngước mặt về phía Giai Kỳ.

"Hứa Giai Kỳyyyyyyyyy!" Tuyết Nhi nổi cáu.

"Đừng quan tâm...em cứ làm nhiệm vụ của em đi. Tiêm sai cứ việc rút ra tiêm lại"
Giai Kỳ xua tay, tiếp tục ăn cháo.

"Hazyyy...mũi này bắt buộc phải tiêm vào mông. Sẽ không đau đâu. Đừng căng thẳng" Tuyết Nhi vừa nói vừa nhẹ nhàng ghim kim.

"Ôi lạy chúa" Thiên Di gồng mình...nhắm mắt.

"Xong rồi"

"Hở? Xong rồi sao? Không đau...không đau thật này" Thiên Di thích thú.

"Tôi đâu nói dối cô...giờ tiêm vai" Tuyết Nhi tiêm thêm 2 mũi trên vai Thiên Di.

"Bác sĩ! Cô tên gì?" Thiên Di bắt đầu có hứng thú với Tuyết Nhi.

"Khổng Tuyết Nhi! Gọi tôi là bác sĩ Khổng"

"Bác sĩ Khổng...làm ơn chuyển tôi sang phòng khác được không? Xin cô đấy!" Thiên Di sợ bị Giai Kỳ hành hạ.

"Việc này nằm ngoài khả năng của tôi. Xin lỗi cô!"

Tuyết Nhi đi qua chỗ Giai Kỳ...

"Uống sữa nè" Tuyết Nhi đút sữa cho Giai Kỳ. Giai Kỳ vui vẻ ực hết ly sữa.

"Rồi...nằm xuống cho em tiêm thuốc"

Giai Kỳ ngoan ngoãn nằm xuống...

"Nằm sấp"

"Hở? Đổi tư thế nữa sao?" Giai Kỳ trở mình...đưa mông căng tròn lên.

Tuyết Nhi vạch butt Giai Kỳ...giơ kim tiêm lên...

"Wae...wae...làm gì vậy? Không phải hôm qua đến giờ đều tiêm trên vai sao?...Áaaaaaa" Giai Kỳ la thất thanh.

"Nằm yên coiiiii...cong mũi kim bây giờ" Tuyết Nhi quát.

Giai Kỳ nằm im. Tưởng đâu hay ho lắm...Ai ngờ Giai Kỳ cũng sợ tiêm mông...

"Uida...uida...uida...uida. Chết...chết chắc...bác sĩ Khổng...bác sĩ Khổng...ây da...ây da...ây da...ây da..." Giai Kỳ nhắm mắt rên rỉ.

Cũng may là máy nghe lén đã được gỡ...không thì mất mặt Đại Úy.

Tuyết Nhi rút kim tiêm ra...
"Ưmmmm...hừ...hừ...hôm nay...sao em tiêm đau thế?" Giai Kỳ xoa butt.

"Em cố tình đấy. Chưa hết đâu...còn 2 mũi nữa" Tuyết Nhi cầm sẵn trên tay 2 ống chít.

Giai Kỳ ngồi phắt dậy...giữ chặt 2 tay Tuyết Nhi...

"Đừng mà... tiểu Tuyết! Kỳ xin em. Đừng tiêm ở đó nữa. Kỳ sợ lắm... tiểu Tuyết!...tha cho Kỳ đi...Nha! Nha!" gương mặt Giai Kỳ trông rất tội nghiệp.

"Buôngggg"

"Tiểu Tuyết! Đừng...làm ơn...đừng mà..." Giai Kỳ buông Tuyết Nhi ra...nhích người vào sát tường để che đi phần mông. Tuyết Nhi mắc cười muốn lộn ruột.

"Được rồi...xoay vai qua đây. Em có nói là tiêm mông đâu...hihi..."

"Hả?...Hơjjjjjj...làm hết hồn"

Giai Kỳ xoay vai qua. Tuyết Nhi tiêm xong rồi ra ngoài...

"2 đứa đóng kịch vui phết" Thiên Di nhịn không nổi nên lên tiếng.

"Câm họng...khôn hồn thì nhắm mắt lại, im lặng cho tao ngủ. Tao không thích đùa với loại người như mày đâu. Rác rưởi..." Giai Kỳ mắng 1 hơi rồi nằm xuống ngủ.

Buổi tối...trên sân thượng của bệnh viện

Tuyết Nhi muốn xả stress nên đi lên đây hóng gió. Vô tình cô bắt gặp 1 bóng người đang ngồi trên lan can của sân thượng...trông rất nguy hiểm. Chỉ cần 1 sơ suất nhỏ là rơi xuống dưới ngay.

"Nè...muốn tự sát sao? Đừng dại dột vậy chứ. Cuộc sống còn rất nhiều điều thú vị...mắc mớ gì đi tìm cái chết. Chết có gì vui đâu" Tuyết Nhi không biết có phải là đang khuyên người kia không nữa.

"Hửm...bác sĩ Khổng sao?" người kia quay lại.

"Ủa! Phẩm Đình...đúng rồi! Cô là Phẩm Đình. Nè...đừng làm chuyện dại dột nha!" Tuyết Nhi nhận ra người quen.

"Làm chuyện dại dột? Tôi đâu có...tôi chỉ hóng gió thôi mà" Phẩm Đình leo xuống.

"Hazyyy...vậy mà tôi cứ tưởng" Tuyết Nhi vỗ trán mình.

"Tôi định lát nữa sẽ đi tìm chị...không ngờ lại gặp ở đây"

"Bộ...có chuyện gì quan trọng hả? Cô bị thương chưa khỏi mà. Sao lại một mình lên đây?"

"Chỉ là vết xước nhỏ thôi. Tôi muốn gặp chị để nói lời Tạm Biệt"

"Lời tạm biệt? Tôi không hiểu cho lắm. Cô nói rõ hơn đi" Tuyết Nhi nhíu mày.

"Tôi đã chuyển đơn vị. Hiện tại tôi không còn trong đội Phi Ưng, cũng không trực thuộc đội quân Pháo Binh. Tôi gia nhập lực lượng đặc nhiệm Swatt. Ngày mai tôi sang Mỹ để chuẩn bị huấn luyện. Không biết đến bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại nhau" quyết định khá bất ngờ của Phẩm Đình.

"Cô...đi gấp vậy sao? Mọi người biết chuyện này chưa?" Tuyết Nhi hơi bị sốc.

"Chưa! Tôi không muốn họ buồn. Chuyện này tôi chỉ nói với một mình chị. Xin chị giữ bí mật giúp tôi. Nhất là đừng để Đại Úy Hứa biết."

"Tôi...hơjjjjjj...chúng ta chỉ vừa mới thân nhau thôi vậy mà...giờ cô bỏ rơi tôi rồi. Ở đây có gì không tốt...sao phải đi chứ?" Tuyết Nhi buồn bã.

"Tôi có lí do riêng. Mà này! Chị đừng nên luyến tiếc tôi vì...tôi sang Mỹ thì chị bớt được 1 đối thủ cạnh tranh...hihi..." Phẩm Đình cười tươi.

"Đối thủ? Cạnh tranh?...hôm nay cô nói chuyện khó hiểu thế?" Tuyết Nhi ngớ ngẩn.

"Để chị dễ hiểu tôi sẽ nói thẳng. Thật ra tôi yêu Hứa Giai Kỳ!" Phẩm Đình thú nhận.

"Mố....?" Tuyết Nhi há hốc mồm.

"Chị đừng ngạc nhiên. Tôi đơn phương Đại Úy hơn 5 năm rồi. Nhưng giờ tôi phải đầu hàng trước chị" Phẩm Đình xoay người...tựa vào lan can. Mắt nhìn xuống cảnh thành phố về đêm.

"Phẩm Đình...cô..." Tuyết Nhi cũng làm hành động giống Phẩm Đình. 2 người đứng ngang nhau.

"Trước đây, Đại Úy là 1 người lạnh lùng, ít nói. Đặc biệt rất bảo thủ, luôn cho mình đúng...không bao giờ biết nhường nhịn. Đối với ai Đại Úy cũng như một tảng đá vô tri vô giác. Nhưng...rồi chị xuất hiện. Đại Úy cười nói nhiều hơn. Thậm biết nói đùa để làm người khác vui vẻ. Cái cách mà Đại Úy cười với chị trước đây tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Vì chị, Đại Úy có thể làm bất cứ điều gì. Thậm chí liều cả tính mạng để bảo vệ chị. Chị đã làm thay đổi con người đó 180 độ. Ở Việt Nam, chúng ta cùng bị nhễm virus N4 nhưng hôm đó chỉ còn có mỗi lọ vắc-xin duy nhất. Một người là đồng đội gần 6 năm trời, một người mới quen được mấy tháng nhưng...cuối cùng Đại Úy đã chọn chị...lọ vắc-xin đó đã được tiêm cho chị...hihi...tôi không trách ai cả, tôi chỉ muốn chị hiểu được rằng tình cảm Đại Úy giành cho chị lớn đến mức nào thôi. Chị hãy cố gắng mà nắm bắt nhé!" Phẩm Đình nói hết những gì mình nghĩ.

"Có chuyện...đó nữa sao? Tôi không biết gì cả. Phẩm Đình! Tôi xin..."

"Chị không cần xin lỗi...Chị không có lỗi. Đại Úy cũng không có lỗi. Chúng ta đều không có lỗi" Phẩm Đình cắt lời Tuyết Nhi.

"Cô...bảo là cô yêu Giai Kỳ vậy...tại sao không bày tỏ?"

"Bày tỏ...cũng chỉ bằng thừa. Có khi lại phải nhận kết quả chua chát hơn. Tôi đã cố gắng làm hết sức mình nhưng Đại Úy vẫn chẳng thèm đếm xỉa tới. Tình yêu là vậy đó. Nếu sai đối tượng thì sẽ không bao giờ có sự rung động. Tôi nhận ra điều đó và tôi chấp nhận yêu đơn phương...giờ thì chấp nhận rút lui"

"Yêu đơn phương cũng như tự đẩy mình lọt xuống vực sâu...không lối thoát. Sao không giành giật? Bây giờ, cô vẫn có thể cạnh tranh công bằng với tôi cơ mà" nãy giờ người đứng đây là Phẩm Đình nên Tuyết Nhi mới giữ được sự bình tĩnh...nếu là Doãn Tiêu Nhiên thì chắc cô ta bị quăng xuống dưới lâu rồi.

"Tôi không nỡ phá 1 cặp đôi hoàn hảo. Tôi không muốn làm kẻ thứ 3 chen vào chuyện tình lãng mạn giữa quân nhân và bác sĩ. Tranh giành để được gì? Hay chỉ chuốc thêm đau khổ. Giữa chúng ta không bao giờ có sự công bằng vì Đại Úy chỉ yêu duy nhất một mình chị. Với lại tôi không có tư cách để cạnh tranh cùng chị. Người tôi hiện giờ rất dơ bẩn, không còn trong trắng như chị nữa" Đây là vết thương đau nhất của Phẩm Đình.

"Ý cô là sao?" Tuyết Nhi nheo mắt khó hiểu.

"Ah...không có...không có. Rất vui khi được quen biết chị. Chị cứ yên tâm! Không ai cướp được Giai Kỳ của chị đâu. Trái tim Đại Úy đã bị chị cất giấu rồi...hihi...tôi chúc 2 người hạnh phúc! Giờ thì...tôi phải về phòng. Sáng mai tôi xuất viện sớm, sau đó sẽ bay thẳng sang Mỹ. Có lẽ không thể kịp gặp chị. Tạm biệt tại đây nhé!" Phẩm Đình quay bước đi.

"Phẩm Đìnhhhhh!...khoan đã..." Tuyết Nhi gọi to.

"Còn chuyện gì sao?" Phẩm Đình dừng lại.

"Cô lên đường bảo trọng.....hãy giữ gìn sức khỏe! Nếu có dịp quay về Trung Quốc thì hãy nhớ đến tìm tôi, đừng quên tôi nhé!" Tuyết Nhi nắm chặt tay Phẩm Đình.

"Cảm ơn chị! Tôi hứa với chị. Chị cũng phải chú ý sức khỏe. Đừng vì ham mê công việc mà quên bản thân mình. Còn 1 Hứa Giai Kỳ cần chị chăm sóc nữa...hihi..." Phẩm Đình hóm hỉnh.

"Tôi biết rồi! Tạm biệt Phẩm Đình!" Tuyết Nhi thả tay Phẩm Đình ra.

"Tạm biệt!" Phẩm Đình quay gót. Chân cô vẫn còn đau nên bước đi có hơi tập tễnh.

Tuyết Nhi một mình đứng trên sân thượng...suy nghĩ đủ điều cho đến khi nhận được một cuộc gọi khẩn cấp...

Phòng SoYeon

"Đoàn Kết!" Giai Kỳ hành lễ.

"Được rồi...đến lúc chúng ta phải giao trả người. Họ đã đến sớm hơn chúng ta nghĩ" Dụ Khanh nói.

"Haha...cuối cùng thì mày cũng chỉ bỏ công bắt dùm cho chúng nó mà thôi. Thật tội nghiệp...hahaha" Thiên Di chế giễu Giai Kỳ.

"Mày..." Giai Kỳ nổi nóng...sấn tới...

"Đại Úy! Bình tĩnh! Chúng ta đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Đừng vì 1 câu nói khích mà làm mọi chuyện trở nên rắc rối" Dụ Khanh ngăn cản Giai Kỳ.

"Lão già nói đúng đấy...giờ thì đưa tao ra khỏi đây dùm cái...nhìn bản mặt mày là tao sôi máu ah" Thiên Di hống hách.

"Đưa cô ta ra" Thiên Di khoác tay ra hiệu cho mấy anh quân nhân.
Phía quân đội Mỹ đã trực chờ sẵn trước cửa phòng. Lục Thiên Di được đưa ra. Họ làm xong hết các thủ tục rồi đẩy Thiên Di đi... Tuyết Nhi chạy xuống kịp lúc...trên tay cầm theo hồ sơ bệnh án của Thiên Di. Tuyết Nhi giao nó lại cho bác sĩ bên phía Mỹ...

"Hãy để bác sĩ Khổng tiêm thuốc cho tôi lần nữa được không?" Thiên Di sử dụng ngoại ngữ.

Những người kia bàn bạc với nhau rồi gật đầu đồng ý. Dù gì Tuyết Nhi cũng là người hiểu rõ nhất bệnh tình của Thiên Di.

Tuyết Nhi tiêm cho Thiên Di 3 mũi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net