20. Có Phải Rằng Đang Nhớ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng















Buổi trưa, Tuyết Nhi bất chợt tự lái xe đến công ty của "chồng" để cùng đi ăn. Khỏi phải nói Giai Kỳ vui mừng vô cùng, vẻ mặt ngây ngốc nhìn cô cười tươi rói, Tuyết Nhi đương nhiên chẳng thèm ngó tới, thậm chí có hơi chán ghét nụ cười này... Mà vì sao ghét cô không biết?

Không hiểu sao mấy ngày nay, cô vô cùng bức rức, vì chuyện gì chẳng rõ, chẳng muốn nhìn tới ai, ngó tới ai, đã vậy cái dáng Giai Kỳ còn na ná giống... Thôi bỏ đi, đã nói không nhắc mà.

Không phải tự nhiên mà cô vợ tốt bụng như thế này đâu. Có chuyện bàn bạc, hơn nữa, vợ chồng mới cưới nên như thế này trước mắt mọi người đỡ bị nghi ngờ. Tuyết Nhi buộc lòng khoác tay Giai Kỳ từ phòng chủ tịch xuống sảnh công ty, gặp ai đi ngang qua cũng đều trầm trồ "xứng đôi vừa lứa". Cô chẳng nguyện ý xíu xiu nào.

Nhưng lại có người, cụp mắt nhìn xuống những ngón tay thanh mảnh trắng trẻo lún vào áo khoát mình, lòng liền có sự kiêu ngạo. Vui vẻ cười với tất cả những nhân viên chào hỏi cả hai.

- Em tìm chị có chuyện gì sao? - Ngồi trong nhà hàng sang trọng gần công ty, Giai Kỳ lên tiếng hỏi dù ánh mắt ai đó thả ra những chậu hoa ngoài khung kính, không nhìn mình.

- Đúng, tôi muốn dắt theo một vệ sĩ riêng về nhà, chị liệu lựa lời nói với gia đình nhà chị. - Cô bình thản bưng ly nước lọc lên uống, không có dấu hiệu nói thêm lời nào.

- Được, được, chuyện đó dễ mà, chị sẽ nói, sẽ nói...

Tuyết Nhi gật nhẹ hài lòng, đây là điểm cô thích nhất của anh chồng khờ khạo. Kỳ thực cô không muốn nhìn Giai Kỳ, rõ ràng là mỗi lần nhìn người này, cô đều vô thức nhớ một người khác, người cô không muốn nhớ, vậy mà thời khắc nào cũng lãng đãng trong đầu, ngày qua ngày thêm rõ nét... Mà mỗi lúc rõ nét, tim chợt đập nhanh hơn. Cảm giác gì đây? Chưa từng trãi!

Một lúc, ăn xong, cô nhướn mày về phía Dụ Ngôn đang đứng ngoài khung cửa kính.

- Chị ấy là Dụ Ngôn, vệ sĩ của tôi.

- À vậy sao? Con gái à, con gái vậy càng dễ nói chuyện.

Có vẻ Giai Kỳ đang kiếm cớ bắt chuyện, nhưng những gì nhận được chỉ là một tiếng ừ lạnh lẽo. Ngoài ra, có nói thêm gì đó cũng đều bị bỏ ngoài tai.
Giai Kỳ không chấp, bởi cô vợ, không chỉ đối với riêng mình như thế... Hầu như ai cũng vậy.

***

Chuyện Tuyết Nhi dắt thêm một vệ sĩ về nhà đâu có gì đáng nói, cả biệt thự Hứa Gia chia ra nhiều khu như một hoàng cung thực thụ, mỗi gia đình một khu không ai chạm tới ai, trăm ngàn vệ sĩ xung quanh, chuyện đột nhiên có thêm một đứa nữ vệ sĩ cỏn con không làm ai thắc mắc, thậm chí coi như không khí. Nếu bọn vệ sĩ có thể bảo vệ được thì đâu có biến động.

Tuyết Nhi ngồi trong phòng làm việc không thể tập trung, đột ngột quăng mạnh chiếc bút xuống bàn, ngã lưng vào ghế vẻ mặt chán nản, tự đưa tay xoa bóp hai thái dương thể hiện rõ sự mệt mỏi. Dụ Ngôn đứng sau lưng, lưỡng lự muốn hỏi thăm, nhưng rồi lại không hỏi, tính khí thất thường như thế hỏi lại mất công vạ lây, lên cơn nổi cáu với mình.

Tuyết Nhi bỗng đổi tư thế, thẳng người, ngồi trầm tư, cô nhìn vào khoảng không vô định nhắm hờ mắt như đang thiền tịnh, muốn làm cho đầu óc trống rõng để không nghĩ đến ai đó, tại sao cô nhìn đâu cũng thấy khuôn mặt đó, ánh mắt đó, bóng dáng đó.

Aaaaaa...

Cô sẽ điên mất.

- Đi uống rượu không? - Tuyết Nhi không còn kiên nhẫn ngồi lại được đến hết giờ làm, đứng lên lấy áo khoát gọi Dụ Ngôn rồi bước thẳng ra ngoài.

- Hả??? - Dụ Ngôn hơi ngơ ngác nhưng rồi bước theo, cô ta là chủ, giờ cô đi đến đâu cũng phải theo, rủ rê làm gì?

Dụ Ngôn thầm nghĩ cô ấy sẽ rẽ vào một quán bar sập sình nào đó, sẽ tra tấn đầu óc mình một cách dã man bằng sự ồn ào, nơi vốn dành cho những cô cậu giàu có hào nhoáng như Tuyết Nhi. Nhưng không, đó là một quán rượu năm sao yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương, phong cách trầm lắng mô phỏng một hầm rượu đồng quê nước Pháp xa xôi.

Phải rồi, sao lại đánh giá Tuyết Nhi cô chung với những người trẻ bốc đồng khác được? Cô là một ngoại lệ đáng trân trọng, một cô gái có thừa sự thanh cao, băng lãnh như mây trên cao, lặng lờ, nhìn thấy được nhưng không phải ai cũng chạm được.

Dụ Ngôn ngồi im nhìn cô gái kế bên nốc rượu như nước lã, một ly, một ly rồi lại một ly... Hết shot này đến shot khác, những ly đầu tiên vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, giống như cố nuốt một hương vị đắng chát không quen, dần về sau giãn ra, bình thản như đã quen thuộc...

Dụ Ngôn nhìn cô ấy lúc này bỗng rung cảm, sao mà đơn độc, sao mà đáng thương? Không còn vẻ cao ngạo, hàn khí bức người, không còn sự độc đoán tâm cơ... Vì đâu nên nỗi?
Buồn nhất không phải cố giữ lấy tâm sự trong lòng, buồn nhất là không có ai để nói ra.

- Chị... Chị... Hức... Đã yêu ai chưa? - Tuyết Nhi chợt lên tiếng hỏi khi đã chập choạng hơi men.

Lắc đầu.

- Tôi đã từng rất ganh tỵ với Triệu Tiểu Đường và Hứa Giai Kỳ. - Tuyết Nhi xua tay cười nhạt, ngửa cổ uống thêm một ly. - Họ có chị có em, chị em họ thương nhau.

Không có tiếng trả lời, lại thêm một ly.

- Giờ tôi lại ganh tỵ với Kiki, vì chị ta có người thân tín như chị. - Tuyết Nhi đã gật gừ, lời nói xem chừng lèm bèm. - Tôi... Từ bé đến lớn đã là con một, đã một mình, vừa sinh ra liền mang trọng trách nối nghiệp ba, vừa sinh ra đã được sắp đặt số phận, vừa sinh ra đã ở trong một cái lồng son không thoát được... Một mình... Một mình... Thế giới của tôi là một mình... - Gương mặt Tuyết Nhi bây giờ ửng hồng, khoé môi căng mọng lên quyễn rũ, bờ vai bé nhỏ run rẫy và giọng nói ngà say... Đang say cũng đẹp bức người vậy sao?

Dụ Ngôn không dám nhìn cô gái này vì cô ấy hiện giờ... Quá đẹp! Dời mắt đi hướng khác, có điều tai vẫn lắng nghe cô ấy nói từng chữ mơ hồ.

- Chị nói xem, tôi có thất bại không? Tôi không được chọn, không được chọn hạnh phúc của mình... Thậm chí bây giờ... Tôi lên giường với ai? Lúc nào? Ngày nào... Tôi cũng không được chọn.

- Em đừng uống nhiều như vậy, say rồi.

Dụ Ngôn giật ly rượu trên tay Tuyết Nhi, sức giã liêu xiêu của cô bây giờ căn bản không thể giật lại, cũng chẳng giằng co với người kia, mà với tay, nốc cả chai rượu. Dụ Ngôn chỉ có thể nhìn theo thở dài.

- Người đó thích thì đến, vùi tôi dưới thân, xong việc thì bỏ đi, bỏ tôi lại bơ vơ... Bỏ tôi...

Hức... Hức... Hức...

Dụ Ngôn ngẩng lên, tiếng nấc không giống đang say rượu, mà giống hơn là một... Tiếng khóc.

Đúng thật, gương mặt ai đó đã ướt đẫm hai hàng nước chảy dài, Dụ Ngôn hơi cuống. Tự nhiên cảm thấy mình cũng là người có lỗi trong chuyện này, chính mình làm khổ cô gái này, chính mình làm cô ấy khóc thế này... Mình tiếp tay...

- Tôi ghét chị ta... Hức... Rất ghét, tôi ghét chị ta lắm... - Tuyết Nhi bỗng lên giọng bức xúc, khó khăn nói chuyện giữa tiếng đứt quãng. Dụ Ngôn lờ mờ hiểu chị ta đây là ai.

- Chị ta cướp của tôi nhiều thứ... Rất nhiều thứ... - Dường như khóc càng lúc càng nhiều, lại tiệt nhiên không hề nhắc đúng tên người đó. - Chị ta cướp đời con gái của tôi... Cướp sự tĩnh lặng của tôi... Cướp rất nhiều, rất nhiều... - Tuyết Nhi lập lại những câu từ giống nhau, hệt đang tự nói với mình hơn, cô không ngại để nước mắt tuôn dài giữa quán, giữa người khác, điều mà trước nay cô không hề làm.

Dường như có rất nhiều lần đầu tiên, nhiều ngoại lệ từ khi con người đáng ghét đó xuất hiện. Cô không còn kiềm chế được tâm tư như trước, chỉ biết giờ phút này, cô muốn khóc, rất muốn khóc, hoặc rượu đã không làm cô tỉnh táo. Chỉ có khóc thật to mới giải phóng hết bức rức dồn nén cồn cào.
Đúng thật có người đã cướp rất nhiều thứ của cô, cướp sự điềm tĩnh, cướp mất đời con gái và cũng rất khẽ khàng lặng lẽ... Cướp luôn trái tim cô rồi!

- Em rất ghét người đó sao? - Dụ Ngôn nghe giọng nói run rẩy như chú mèo mắc mưa, chợt dâng xót xa, thật ra bản thân không giỏi an ủi người khác, giờ bỗng có cô gái uỷ mị với mình như vậy quả thật làm bản thân mềm nhũn theo.

- Đúng vậy... Tôi không... Không muốn thấy mặt... Hức hức... Tôi ước chưa từng gặp chị ta... Hức...

- Nếu em không muốn gặp...

Xoảng, chai rượu trong tay Tuyết Nhi lăn xuống đất, bởi có người đã say đến mức không cầm nổi.

Rồi bờ vai hơi rộng của Dụ Ngôn rung lên, một cái đầu nặng trịch gục lên đó, tiếp theo là thân thể nóng hực đổ luôn vào người Dụ Ngôn. Không phải Tuyết Nhi là người lầy lội đến mức này, chẳng qua, cô thật sự có lòng tin tưởng với người ngồi cạnh, mới có thể tâm sự, có thể trút được chút day dứt, có thể thoã sức khóc vầy.

Hơi bất ngờ... Đắn đo, nhưng rồi vòng tay rắn chắc cũng vươn ra đỡ lấy thân thể mảnh ấy, dẫu vậy vẫn hoàn thành nốt câu nói dang dở, bằng lời thì thầm, dù chẳng biết cô ấy có nghe được hay không?

- ... Tôi sẽ không để người đó bắt nạt em nữa. - Cảm giác lần đầu có cô gái dựa dẫm vào mình... Thật khó tả! Chợt thấy mình to lớn hơn nhiều.

Không có tiếng trả lời, cơ thể ngọc ngà hoàn toàn vô lực, Dụ Ngôn cảm nhận rõ nét một hương tóc thoang thoảng phả đến khướu giác. Cách một lớp áo sơmi, hơi thở ấm nóng nực mùi rượu ấy đốt cháy mảng thịt ở vai mình. Sao bồi hồi vậy?
Dụ Ngôn ngồi im để cô ấy yên ổn nghỉ ngơi, một lúc, có bóng dáng hớt hãi chạy vào.

- Sao? Sao cô ấy lại say như vậy? - Có người bỏ dở luôn cuộc họp khi nhận được tin nhắn Tuyết Nhi đi uống rượu, lập tức chạy đến.

Nhìn Tuyết Nhi ngã nghiêng trong tay Dụ Ngôn, thật sự không thể tin, không có ý ghen tuông với bạn thân, chỉ là cảm thấy không đúng, người chuẩn mực như Tiểu Tuyết cũng đi uống rượu? Nếu không tận mắt chứng kiến chắc không tin nổi.

- Cô ấy buồn.

- Ừm, đưa đến nhà riêng của mình đi, về Hứa Gia sẽ có chuyện mất, vừa về làm dâu mà lại say như vậy... Người ta có cớ.

- Ừ.

Dụ Ngôn dìu cọng bún thiu đứng lên, Kiki lập tức bước đến định bế cô ra xe liền bị cánh tay Dụ Ngôn chặn lại. Không hiểu chuyện gì, Kiki ngẩng lên cau mày nhìn cô bạn.

- Cậu tránh ra đi, để mình. - Dụ Ngôn dùng giọng lạnh nhạt không thể đàm phán.

Cái gì đây? Kiki ngơ ngác, môi lấp bấp, cuối cùng cũng tìm được lí do.

- Tay cậu vẫn bị thương mà. - Cố chấp sấn tới Tuyết Nhi.

- Được rồi, tránh ra. - Dụ Ngôn hơi cao giọng hơn một chút, bế Tuyết Nhi lên tay, gương mặt thoáng hằn vài đường nét đau đớn, ấy vậy vẫn cắn răng bế được cô ra tận xe, cẩn thận đặt nằm dài ở băng sau. Là xe Tuyết Nhi chứ không phải xe của Kiki đến.

Cái quái gì thế?

Kiki lầm bầm, không còn cách nào khác đành lủi thủi tự lái xe của mình dẫn đường đến căn nhà ở bờ sông.

Đến nơi, Kiki vẫn không được bế Tuyết Nhi vào trong, mà là... Vệ sĩ của Tuyết Nhi.

- Từ đây về sau, cậu tôn trọng em ấy một chút đi.

Dụ Ngôn quay lại nói, khi Tuyết Nhi đã được đặt ngay ngắn trên giường, gương mặt mèo con đỏ ửng nằm im re. Say mà ngủ ngon lành vậy là rất ngoan!


...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net