29. Trốn Tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






















***

Khó nhất không phải trốn tránh nhau, mà chính là đối diện...
Có những khoảnh cách nhìn gần trong gang tất.
Vẫn dường như trăm ngàn dặm xa xôi...

Có những phút lòng bỗng thấy đơn côi.
Người trước mắt mà như xa vời vợi.

***

Tuyết Nhi cuộn tròn người trong chăn chỉ ló mỗi đôi mắt đen tròn ra ngoài. Cô nằm im hướng mắt lên trần nhà đăm chiêu vô định.

Có tiếng mở cửa, không làm cô động tâm. Dụ Ngôn đến bên cạnh đặt khay cháo đã được hâm nóng lên chiếc bàn cạnh đầu giường, ngồi xuống nhìn Tuyết Nhi khẽ thở dài. Cả hai ngày không ăn gì, muốn chết sao? Cứ thế này làm sao sống nổi.

- Em dậy ăn chút gì đó đi.

Vẫn lì lượm như không nghe thấy, tròng trắng càng trợn hơn như muốn doạ người ta chết khiếp. Cố chết duy trì vẻ lạnh băng sắt đá, giờ cô cũng chẳng muốn nhìn con người đang nói, cô đã xem cô ta như chị em tốt, vậy mà chị em tốt tiếp tay người kia đâm sau lưng một nhát chí mạng. Mặt khác, Tuyết Nhi lại muốn quên sạch sẽ những gì đã xảy ra, không muốn nhắc nhớ bất kì thứ gì thời gian qua, phủi sạch nó như trước kia chưa đến. Nếu có chén canh của Mạnh Bà, cô chắc chắn không ngần ngại uống cạn sạch.

Dụ Ngôn chớp mắt vì sự ngoan cường không nên có này, tự nhiên đứng dậy kéo tấm chăn dày cô đang đắp xuống, không nói nửa lời, tự tiện đưa tay kiểm tra lại thân nhiệt trên trán Tuyết Nhi, điều này làm cô thoáng bối rối. Từ khi làm việc với nhau đến giờ, Dụ Ngôn nhất mực giữ kẽ, chưa bao giờ quá phận như hôm nay.

- Chị làm cái quái gì vậy? - Cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

- Em yêu người ta đến mức có thể chết đi sao?

Hả? Gì chứ? Gì mà yêu đến mức có thể chết? Kì thực cô không chấp nhận mình yêu ai, càng chưa thừa nhận có tình cảm với ai, sao lại hỏi như vậy? Có điều, cô đau buồn như thể chết tâm, không ăn uống, không gượng dậy thế này khác nào đang tự tử? Tự tử vì quá đau lòng, vì thất tình? Có vẻ giống!!!

Ánh mắt dao động, ngước lên nhìn Dụ Ngôn một lúc, rồi thu tầm mắt, cụp xuống buông rũ hàng mi dài cong vút, như đang nghĩ ngợi điều Dụ Ngôn vừa nói. Cảm thấy bản thân tự nhiên nhu nhược yếu đuối quá, điều mà trước đây cô ghét nhất.

- Dẫu sao cũng là con gái phải không? Em có quyền được yếu đuối, được dựa dẫm vào ai đó... Yêu thì chấp nhận mình yêu, đó là rung cảm chân thật nhất mà mỗi con người sẽ trãi qua ít nhất một lần.

-...

- Tôi không giỏi nói mấy lời này đâu. - Giọng Dụ Ngôn đang đều đều chợt sượng sùng chùn xuống, quả không giỏi nói mấy lời an ủi, nói chuyện tình cảm càng khôi hài với người như mình hơn. - Em mau ngồi dậy ăn uống đàng hoàng đi, nếu không trên bia mộ sẽ có dòng chữ "tự tử vì thất tình" đó.

Tuyết Nhi nhìn trân trân, thấy gương mặt Dụ Ngôn ửng đỏ qua đi liền có chút buồn cười, làm việc đủ lâu để cô hiểu, phải có bao nhiêu bất mãn, bao nhiêu dũng khí mới đủ để vệ sĩ này của cô nói những lời êm tai an ủi vầy, lại còn bong đùa, dỗ dành cô ôn nhu.

Ừm, dẫu sao chị ta nói cũng đúng, cô sao có thể thất tình mà tự vẫn được chứ? Nhỏm dậy, chống tay ngồi lên nhưng yếu sức quá, Dụ Ngôn thấy hành động tích cực liền giúp đỡ, lót cái gối mềm sau lưng cho cô thoải mái dựa vào thành giường.

Dụ Ngôn nhanh chóng lấy chiếc muỗng đặt vào tay cô, hạn chế thấp nhất cái đụng chạm, sau đó tay bê khay cháo làm bàn cho Tuyết Nhi ăn, ân cần như người giám hộ quan sát đứa trẻ.

- Chị thế này tôi không ăn được đâu. - Tuyết Nhi mất tự nhiên nói, bị dõi theo vầy sao ăn được?

- À ừm...

Dụ Ngôn quay đi, đúng là người ta ăn mà bị nhìn chằm chằm chắc khó ăn lắm.

Nhưng cô yếu sức quá, bàn tay nhỏ nhắn run run nên rất khó khăn. Dụ Ngôn thở hắt, nhẹ giật lấy cái muỗng, dịu dàng đúc cô từng muỗng nhỏ cho đỡ nóng, bởi bản thân nhận thức không thể thổi cháo cho cô, còn vì sao thì không biết! Động tác vụn về nâng như nâng trứng, thú thực đâu lần đầu làm việc này cho một ai đó.

Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có chiếc muỗng đôi khi va vào thành tô leng keng. Một người lặng lẽ đúc, một người lặng lẽ ăn.

Dẫu hết sức cố gắng, song Tuyết Nhi vẫn không thể ăn được nhiều.

- Tôi ăn không ăn nổi nữa.

Dụ Ngôn không ép, được một chút đã là tốt, đủ dinh dưỡng rồi, món cháo được đầu bếp đặc biệt nghiên cứu kĩ với mấy loại tổ yến tốt nhất. Nhẹ nhàng đưa thêm ly nước lọc, lần này không cần dỗ, Tuyết Nhi tự động ngoan ngoãn uống cạn.

Ăn uống xong xuôi, cô dựa thành giường, chưa muốn nằm vội. Dụ Ngôn nhìn khuôn mặt khởi sắc của cô, môi vẽ nụ cười nhẹ. Có chút nghĩ ngợi, thoáng chốc cánh môi đỏ thắm chợt mấp mái

- Thực sự là, Giai Kỳ yêu em từ rất lâu rồi... Cậu ấy yêu em thật lòng.

Khó khăn lắm mới quên được, khó khăn lắm mới ổn hơn, không muốn nhắc, tại sao nhắc hoài như vậy? Dòng nước cuồn cuộn trong lòng Tuyết Nhi vừa lắng sóng dữ, chưa kịp lấy lại được mặt hồ phẳng lặng, liền bị người này khuấy đảo lần nữa.
Đôi mắt bừng kích động, quắc lên tia sắc bén, co người nằm xuống tiếp.

Dụ Ngôn hiểu ý, không thể nói chuyện tiếp trong lúc này, liền đắp chăn ngay ngắn cho cô, bỏ đi ra ngoài.

Yêu sao? Yêu rất lâu là bao lâu? Yêu cô sao lại đối xử với cô như vậy? Sao lại lừa gạt?

Thật lòng?... Nực cười quá!

Tuyết Nhi cố ru mình vào giấc ngủ, nhưng câu cuối cùng của Dụ Ngôn chờn vờn trong đầu không tiêu nổi.

***

Tuyết Nhi chỉ nằm tịnh dưỡng thêm ba ngày, từ sau hôm Dụ Ngôn nói chuyện, cô nhất quyết ăn uống thuốc đầy đủ. Nói gì thì nói, sức khoẻ vẫn quan trọng nhất, cô đúng là không muốn chết vì thất tình.

Càng phải sống tốt hơn, không được quỳ luỵ, gục ngã... Đó cũng là cách để khẳng định Khổng Tuyết Nhi này rất ổn, không sao, không hề có sao, cũng không hề có tình cảm với chị ta, dù là Kiki hay Hứa Giai Kỳ gì đó đi nữa.

Cô không có tình cảm với con gái!!! Trước đây chỉ là nhất thời cảm kích người đã cứu mình một mạng. Ok, không có gì!

Hôm nay cô đã có thể xuống giường, giữ hai chân không còn cảm giác thốn buốt cho lắm, mấy hôm trước đau rát không đi nổi.

Tuyết Nhi cố tỏ ra mình rất tốt, cô đã có thể đi làm lại.
Không còn ai đó làm phiền, thậm chí "chồng" không về phòng, có lẽ ngủ phòng sách. Bởi ai đó biết rõ cô không còn muốn thấy mặt người ta. Ừm. Hoặc là cứ như thế cho con sóng trong lòng cả hai lắng xuống. Ở chung nhà, chung đường đi lối về, mà tránh không gặp mặt nhau hơi khó, thế nhưng người kia vẫn tự làm được.

Khó nhất không phải trốn tránh nhau, mà khó nhất chính là đối diện nhau.

Tình hình đại khái như thế. Chỉ là Tuyết Nhi không hề biết có ánh mắt ai đó luôn dõi theo cô. Cô đi một bước, dõi theo một bước, cô đi một dặm, dõi theo một dặm. Có những lúc âm trầm, cô ngồi buồn bã, có ai đó đứng xa xa còn buồn gắp vạn.

Mỗi đêm cô ngủ say, có người mở cửa phòng bước vào, lặng lẽ nhìn cô yên giấc, gương mặt buốt lạnh của cô chỉ khi ngủ mới êm đềm ngoan ngoãn.

Lúc con người ta ngủ chính là lúc thánh thiện hiền lành nhất.

"Ai đó" đã ước, phải chi một ngày cô ngủ 20 tiếng, để có thể ngắm cô cả 20 tiếng. Chỉ tiếc, Tuyết Nhi bận rộn này, chỉ ngủ có mỗi 4 tiếng một ngày, thế là "ai đó" chỉ có thể ở cạnh cô bốn tiếng ngắn ngủi, chăm chú ngắm nhìn cô, không dám chớp mắt dù cay xè vì thiếu ngủ, sợ rằng lúc cô tỉnh lại sẽ nhìn thấy mình, sẽ khó chịu, lại đau lòng như cô đã từng đau. Vậy nên, ở phòng chủ tịch của Hứa Gia, có ai đó ban ngày thường ngủ li bì vì cả đêm không ngủ.

Em ở đó, ở đó, ở ngay đây thôi... Mà chẳng thể chạm vào.

Cảm giác, không phải ai cũng thấu hiểu. Cái cảm giác mà ngày ngày kề cận, nhưng hình ảnh mình không thể đặt vào con ngươi của người mình yêu thương, dẫu chỉ phớt ngang qua.

Mỗi ngày Tuyết Nhi tỉnh giấc, có một chiếc bàn chải quẹt sẵn kem đánh răng, một chiếc khăn tắm sạch sẽ thơm tho vì cô có thói quen tắm sáng, một chiếc khăn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trong nhà tắm. Khi cô tắm xong, bước ra, chăn gối trên giường đã được xếp cẩn thận ngăn nắp.

Xuống nhà, đầu bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, thay đổi khẩu vị từng hôm, chỉnh chu đúng sở thích, giống như có ai đó dặn dò kỹ lưỡng trước. Dụ Ngôn là vệ sĩ riêng của cô, bất quá chỉ là nhân viên trong nhà, đâu thể dặn dò bộ phận bếp núc.

Thầm nghĩ gia nhân ở Hứa Gia thật chu đáo! Khẽ khàng và tinh tế.

...

Tuyết Nhi đứng khoanh tay ngoài ban công, để gió đêm thổi tung làn tóc mây dài tựa hồ muốn đánh rối không công. Nở nụ cười nhạt nhẽo.

Có những người thích khuấy đảo đục ngầu cả dòng sông rồi trốn tránh, lặn mất không tăm hơi. Đúng là không có chút trách nhiệm nào cả.

Chính bản thân cô không hiểu sao suy nghĩ lại cứ trôi về người đó, dù chẳng muốn một chút nào. Cảm giác gì đây? biến mất rồi phải tốt hơn chứ?! Nhất định không phải nhớ nhung. Không! Cô hận, rất hận...

- Mợ ba, phu nhân gọi mợ xuống ăn cơm. - Một gia nhân bước vào, kính cẩn báo với Tuyết Nhi.

Hôm nay tự nhiên cô cao hứng muốn về sớm, cũng chẳng hiểu vì sao, tự nhiên muốn xem con rùa rút đầu kia trốn kiểu gì? Bình thường cô toàn ngồi lại công ty đến tận khuya, về nhà là vào ngủ luôn, hôm nay đặc biệt vừa đúng giờ tan sở liền về nhà. Chắc có lẽ mẹ chồng nghe con dâu ở nhà mới gọi xuống ăn cơm.

Cong khẽ một nếp môi, vậy cũng đúng ý, con rùa kia chắc chắn ngồi sẵn ở nhà, để coi trốn đằng trời. (Sao nói không muốn thấy mặt vậy má!)

Không, không hề muốn gặp, chỉ muốn xem cái màn diễn xuất quá tài tình, truyền kì dài tập. Có vẻ ả không phải diễn cho mình cô xem, mà diễn với tất cả mọi người trong nhà này, cô muốn thấy sự lố bịch của ả thôi. Mua vui cũng được!

- Báo với phu nhân, tôi ra ngay.

Cô xoay người, nhanh chóng vào trong thay một bộ đồ. Lúc nãy tắm xong chỉ khoác bộ áo ngủ mỏng manh. Thật sự, ít lần cô nhận lời ra ăn cơm vầy, hôm nay tâm tình đặc biệt kì lạ.

Hứa phu nhân và Hứa Lão phu nhân ngồi sẵn ở bàn ăn, còn có mấy người cô dùng cơm cùng và Ngu Thư Hân cũng ở đó.

Nhưng... Chỉ không có một người... Ánh mắt thoáng thất vọng của Tuyết Nhi tức khắc trở lại vẻ điềm tĩnh nhã nhặn, ngồi xuống thuỳ mị.

- Con chào mọi người. - Ngoan ngoãn cúi đầu, ngồi xuống một chiếc ghế trống, nở nụ cười hiền lành thân thiện. (Chắc ít diễn).

"Phú quý sinh lễ nghĩa", chiếc bàn ăn cơm lớn thiết kế kiểu hoàng gia, luôn được sắp chỗ nhất định, dù thường không đông đủ, nhưng vẫn cung kính đúng lễ nghi. Thế nên, chiếc ghế bên cạnh Tuyết Nhi vì không có người ấy ngồi, dĩ nhiên bỏ trống.

- À, Tiểu Tuyết, nhanh vào ăn cơm luôn con. - Hứa Lão phu nhân gật đầu, ở chung đại gia đình đông đúc, đứa cháo dâu này thật sự hơi mờ nhạt, huống hồ bây giờ người được cưng nhất Hứa gia là đứa khác, dù chưa một danh phận đàng hoàng.

- Thư Hân, ăn nhiều một chút để bồi bổ. - Bà lên tiếng, thu mắt trở về mối quan tâm chính.

Tuyết Nhi nhìn người đã bắt đầu động đũa, đáng lẽ bản thân cũng phải động đũa, nhưng chẳng hiểu thế nào không kiềm lòng được khi nhìn qua chiếc ghế trống bên cạnh, liền lên tiếng hỏi một gia nhân đứng gần nhất.

- Cô ba đã về chưa? Chị ấy đâu? Đã ăn chưa sao không ra ăn cơm luôn?

Như một sự buộc miệng mà không buộc miệng, theo lí trước mặt gia đình chồng phải nên quan tâm chồng một chút. Có điều, cô luôn miệng không muốn nhắc tới ai đó, vậy mà lúc vô thức hỏi ba vấn đề, đều không để ý chỉ nhất nhất xoay quanh người đó.

- Dạ mợ, cô ba đã về, bận việc trên phòng nên dặn nhà bếp phải ra ăn cơm sau.

- Cháu dâu à! Chồng mình đã về chưa sao lại không biết còn phải hỏi gia nhân? - Bà Hứa Hoa nghe thấy liền dừng đũa, chíu về Tuyết Nhi ánh mắt không thiện ý, dò xét, nhếch khoé môi nụ cười giễu cợt.

Lúc này Tuyết Nhi mới nhất thời cảm thấy mình lỡ lời mất khôn.

- Chắc hôm nay Giai Kỳ nhiều việc quá, về là lên phòng làm việc luôn, phải không Tiểu Tuyết. - Hứa phu nhân lập tức đỡ lời thay dâu út.

- Dạo gần đây hay nghe gia nhân nói Giai Kỳ thường ngủ phòng sách. Đứa nhỏ này sức khỏe không được tốt lắm hay sao mà mới cưới vợ lại để ngủ một mình? - Hứa Hoa không tha, tiếp tục nhìn Tuyết Nhi buông mấy lời có vẻ quan tâm.

- Dạ... - Tuyết Nhi không quen mấy loại rào trước đoán sau này, nhất thời ấp úng.

Bà Hứa nhíu mày, con cưng ngủ phòng sách sao chưa nghe? Bà nhìn Tuyết Nhi, dẫu thắc mắc nhưng phải kiềm chế đỡ lời trước.

- Chắc Kỳ nó bận việc, làm việc đến khuya rồi ngủ luôn. Em đừng quá lo lắng. Thôi, mọi người ăn cơm.

Tuyết Nhi nhận thấy mình quả thật không hợp không khí ngột ngạc gò bó, liền trả lời qua loa, cố ăn thật nhanh để lên phòng. Không nên nán lâu.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net