61-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


– Chương 61

Chương 61

Đệ tử của bản tôn

Hiện tại đây là cái giá cao nhất!

Phòng đấu giá ồ lên, phải biết đó là mười vạn linh thạch, mà không phải mười vạn cải trắng!

Nếu không phải ngươi này thật có nhu cầu cấp bách cây với Hắc Tuyến Liên này, thì cũng là người điên.

Kẻ điên này là người nơi nào vậy?

Lô ghế Tạ gia.

Mặt Tạ Ngự đầy khiếp sợ nhìn Bùi Nặc, đang muốn nói gì, Bùi Nặc đã khoát tay ngăn trở gã:"Không cần sốt ruột, ta có tiền."

Tạ Ngự hơi hoàn hồn, ánh mắt nhìn Bùi Nặc càng thêm khó tin, có thể mang theo mười vạn linh thạch bên người, quả nhiên là...... Thiếu hiệp.

Nhưng mà, đã có rơm cứu mạng, gã vẫn là vui mừng quá đỗi:"Đa tạ Giang huynh. Trở về Tạ gia ta tất đem linh thạch trả lại cho ngươi."

Về phần hệ thống, hệ thống dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn chủ nhân.

Chủ nhân của ta chính là thổ hào như vậy!

Mà lúc này, lô ghế Vân gia.

Một nam tử trung niên nghe Bùi Nặc báo giá, hơi nhíu mày.

Nữ tử áo hồng bên cạnh hắn lại cười lạnh lên:"Xem ra lần này Tạ gia là hạ vốn gốc! Bất quá không sao, lần này chúng ta mang linh thạch đầy đủ, hoàn toàn đủ để chơi với bọn họ. Hắc Tuyến Liên, tuyệt không thể rơi vào tay bọn họ."

Vì thế lại không nhanh không chậm bắt đầu tăng giá :"Mười vạn lẻ một trăm!"

Vẫn là hình thức một trăm đáng ghét kia.

Mọi người đều cảm thấy điên cuồng.

Đã ra đến mười vạn , vậy mà còn có người tăng giá.

Trận đấu giá này thật sự là kích thích.

Vui vẻ nhất tất nhiên là cửa hàng Đoàn thị, giá càng cao, bọn họ kiếm lời càng nhiều.

Lúc này bọn họ ước gì người ở ghế Tạ gia lại ra giá lần nữa mới tốt.

Bùi Nặc sao có thể làm cho bọn họ thất vọng.

Vì thế lại mở miệng :"Một trăm vạn!"

Lần này hắn ra giá, toàn trường đều á khẩu không nói được.

Mụ nội ơi, chưa bao giờ gặp qua người nào tăng giá như vậy, rốt cuộc người này có hiểu quy tắc đấu giá hay không, tăng một cái là tăng gấp mười lần!

Hắc Tuyến Liên kia, có giá trị như vậy sao?

Lô ghế Vân gia.

Nữ tử áo hồng tức giận đến mức quăng ngã khay trái cây, răng nanh phát run:"Tạ gia là điên rồi sao?"

Trung niên nam tử nói:"Bọn họ tuyệt không thể có một trăm vạn, đó là đang lừa chúng ta! Tỷ tỷ, chúng ta cũng không thể trúng kế!"

Tuy bề ngoài hắn có thể làm phụ thân của nữ tử áo hồng, nhưng hắn quả thật là đệ đệ ruột của nàng.

Nữ tử áo hồng lại nói:"Vạn nhất hắn thực sự có?"

Trung niên nam tử cũng do dự:"Không...... Không có khả năng!" Nhưng nếu bọn họ thật sự lấy ra được một trăm vạn, Hắc Tuyến Liên sẽ bị bọn họ mang đi.

Sau đó Tạ gia sẽ có người đột phá Nguyên Anh Cảnh.

Bọn họ lại nghĩ chuyện thôn tính Tạ gia sẽ khó càng thêm khó, tổn thất so với một trăm vạn có thể còn lớn hơn!

Nhưng mà, bọn họ rốt cuộc có hay không!

Người Vân gia chỉ cảm thấy bản thân muốn điên.

Chỉ là đấu giá sư của cửa hàng Đoàn thị lại không chấp nhận bọn họ do dự, đã bắt đầu báo giá :"Một trăm vạn lần thứ nhất, một trăm vạn lần thứ hai......"

Bọn họ tuyệt không lo lắng Tạ gia lấy không ra một trăm vạn, nếu là bọn họ lấy không ra, lại ra giá mười vạn lẻ một trăm linh thạch cũng được.

Nữ tử áo hồng nghĩ đến kết cuộc nếu Hắc Tuyến Liên rơi xuống tay Tạ gia, cắn răng một cái, rốt cuộc nói:"Một trăm lẻ một vạn!"

Lúc nói ra những lời này nàng cảm thấy toàn thân giống như thoát lực, yếu đuối ngồi ở trên ghế mềm.

Lần này bọn họ xuất hành, mang theo không thiếu linh thạch, là vì ngăn chặn Tạ gia, đồng thời chụp lấy một số vật khác.

Bất quá dùng đến một trăm vạn này, mấy vật phẩm khác sẽ không thể chụp được.

Nhưng cũng không còn cách nào, nàng không thể mạo hiểm như vậy.

Tạ Ngự còn chưa hồi phục tinh thần lúc Bùi Nặc hô giá, lại nghe thấy Vân gia ra giá cao hơn.

Đấu giá sư hô:"Một trăm lẻ một vạn lần thứ nhất, một trăm lẻ một vạn lần thứ hai, còn có giá nào cao hơn không!"

Bùi Nặc thản nhiên nói:"Ta buông tay."

Nếu hắn không muốn chụp, có thể không ra giá, hiện tại nói những lời này chỉ là để..... Gia tăng hiệu quả.

Quả nhiên, vừa nghe những lời này của hắn nữ tử áo hồng liền nhảy dựng lên, gương mặt hết hồng rồi trắng vì tức giận.

Bị đùa giỡn! Bọn họ căn bản không có một trăm vạn!

Người Tạ gia, quả thật đáng giận!

"Một trăm lẻ một vạn lần thứ ba, thành giao!"

Theo đấu giá sư đập chùy, biểu thị công khai lần đấu giá này đã hoàn thành viên mãn.

Nữ tử áo hồng đã mặt như tro tàn, bỏ ra một trăm vạn để mua một vật mà giá trị chân chính còn chưa tới mười vạn, tuy nói là vì ngăn chặn Tạ gia, nhưng mà tiêu phí quá lớn, sau khi nàng về đến gia tộc, vẫn sẽ phải nhận đến trừng phạt.

Mà Tạ Ngự bên kia, tuy nói hung hăng đánh Vân gia một cái.

Nhưng sắc mặt Tạ Ngự, vẫn không có chút vui mừng nào như cũ, gã sầu mi khổ kiểm nhìn Bùi Nặc:"Giang huynh, thì ra ngươi thật không có tiền."

Gã biết mà, làm gì có ai tùy tùy tiện tiện mang theo một trăm vạn bên người chứ!

Đương nhiên gã cũng không có ý trách Bùi Nặc, vốn không có Bùi Nặc tăng giá, gã cũng là không chụp được Hắc Tuyến Liên, ít nhất hôm nay còn có thể đùa giỡn Vân gia một phen.

Chỉ là...... nhiệm vụ chuyến này của gã......

Bùi Nặc trấn an:"Không vội, tiền thì ta không có. Nhưng ta nơi này còn có một cây Hắc Tuyến Liên, có thể bán cho ngươi. Bất quá, giá sẽ không chỉ ba vạn."

Đó là tất nhiên!

Tạ Ngự vui mừng quá đỗi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Bùi Nặc:"Lời này là thật."

Bùi Nặc cười:"Ta khi nào lừa gạt ngươi!"

Tuy rằng hắn vừa mới lừa gạt, nhưng Tạ Ngự vẫn tin hắn, lộ ra tươi cười:"Đa tạ Giang huynh, đợi sau khi hội đấu giá chấm dứt, phiền Giang huynh cùng ta trở về nhà, cùng nhau thương thảo chuyện Hắc Tuyến Liên, Giang huynh yên tâm, ta tuyệt sẽ không làm ngươi chịu thiệt ."

Về phần Tiểu Khả Ái, lại tiếp tục dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chủ nhân mình.

Chủ nhân của ta chính là thổ hào như vậy!

Thực ra bất luận là linh thạch hay là Hắc Tuyến Liên, không gian trữ vật của Đế Tôn đều không có gì hết.

Nhưng mà dưới hai ánh mắt tin cậy và ngưỡng mộ, Đế Tôn vẫn bình chân như vại, không hề có vẻ gì gọi là xấu hổ.

Kế tiếp, hội đấu giá vô cùng phấn khích tiếp tục tiến hành.

Nhìn một đám vật đấu giá vốn nên thuộc về mình lại bị người khác chụp được, thiếu nữ áo hồng chỉ có thể hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Rốt cuộc đến vật đấu giá cao nhất hôm nay – Vật truyền kỳ: Hư Linh Châu.

Trước khi cầm ra Hư Linh Châu, đấu giá sư giải thích:"Bởi vì vật phẩm này là do một vị khách thần bí cung cấp, người bán yêu cầu chỉ bán chứ không đổi. Các vị khách nhân có thể mang ra vật phẩm có giá trị so được với Hư Linh Châu, nếu người bán đồng ý, giao dịch tự nhiên sẽ đạt thành.

Người ta đã thuyết minh, cũng không phải ai trả giá cao thì được.

Còn muốn trao đổi vật phẩm, phù hợp với khẩu vị người bán.

Ngay cả như vậy, dám tham dự lần đấu giá này, cũng không nhiều.

Hư Linh Châu là kì vật khiến mọi người thèm nhỏ dãi, thế nhưng có thể cầm ra vật có thể so với Hư Linh Châu, ai cũng đều là người có thực lực hùng hậu. Một số gia tộc nhỏ căn bản không dám tham dự vào đó.

Có thể ở trong đó tranh đoạt, cũng chỉ có một số gia tộc lớn thực lực thâm hậu.

Nhưng mà tất cả mọi người biết, chốn về của Hư Linh Châu, cuối cùng chỉ dừng ở trên tay hai tông là Tử Đàn Tông và Thiên Yêu Tông.

Hai tông môn này tích lũy vạn năm, bọn họ không thể so được.

Nhưng muốn hai tông môn ở nơi này phân cao thấp, lại có chút không dễ dàng.

Tử Đàn Tông đứng đầu Tiên đạo giới, năm gần đây lại thôn tính Y Các và Cửu Sổ Tông, thực lực nhanh chóng bành trướng.

Thế nhưng Thiên Yêu Tông am hiểu ngự sử yêu thú, vị trí lại ở gần nơi có nhiều linh dược là Thiên Yêu Sâm Lâm, vạn năm qua cũng không biết tích lũy bao nhiêu linh dược trân bảo, giàu chảy mỡ.

Hai hổ đánh nhau, thật chưa biết hươu chết vào tay ai.

Sau khi mấy gia tộc lục tục ra giá, Tử Đàn Tông và Thiên Yêu Tông cũng đưa ra vật trao đổi mới mẻ.

Tử Đàn Tông đưa ra chính là Cửu Tử Thảo.

Loại cỏ này tuy rất độc, nhưng lại là một loại dược liệu chính, có thể điều chế ra Cửu Tử Nhất Sinh Đan.

Tu giả ăn đan dược này, mặc kệ trọng thương thế nào, đều sẽ khôi phục trong chốc lát.

Loại cỏ này cực kỳ hiếm thấy, xác thật là có thể so sánh với Hư Linh Châu.

Mà vật Thiên Yêu Tông trao đổi chính là một viên nội đan Giao Long.

Nội đan Giao Long cực kỳ hiếm thấy, chỉ là so với Cửu Tử Thảo còn kém hơn một bậc.

Nhưng mà, bên trong ghế lô của Thiên Yêu Tông tại tầng cao nhất.

Trưởng lão Thiên Yêu Tông Phi Ưng Chân Nhân đã lặng lẽ xả ra một nụ cười, Cửu Tử Thảo vô cùng trân quý thì sao, rốt cuộc người bán cũng không cần.

Bọn họ đã sớm phái thám tử tìm hiểu rõ ràng.

Vật người bán cần, chính là nội đan Giao Long.

Xem ra Hư Linh Châu, sẽ thuộc về quyền sở hữu của Thiên Yêu Tông bọn họ.

Sau khi hai tông đọ giá, lại còn chưa có kết thúc.

Lại có một nhà tham gia đọ giá.

Nhà đó chính là đã khiến hội đấu giá dậy lên sóng to gió lớn khi vừa ra giá thì khiến mọi người kinh sợ một trận – Tạ gia

Tạ gia lần này ra giá, cũng là kinh sợ một trận.

Đoạt hết nổi bật.

Bởi vì Đế Tôn ra giá là:"Một viên nội đan Giao Long thêm một cây Cửu Tử Thảo."

Mọi người nghe hắn báo giá, đều cảm thấy hắn bị điên.

Cái giá này quả thật là đem hai đại tông môn toàn bộ đặt dưới lòng bàn chân, căn bản là không cần so, chỉ riêng Cửu Tử Thảo hoặc nội đan Giao Long, sao có thể so được với dụ hoặc rất lớn của bọn họ khi có cả hai thứ được.

Chỉ là...... Tạ gia?

Trong lòng mọi người đồng loạt quanh quẩn một nghi vấn?

Vật trân quý như vậy, Tạ gia lấy ra được sao?

Bọn họ phỏng chừng chỉ riêng một thứ đã quá sức rồi.

Nhưng Tạ gia hẳn là không có cái gan báo giá bậy mới đúng. Phải biết, báo giá giả, không chỉ cuối cùng không lấy được vật phẩm, còn sẽ đắc tội hội đấu giá số một Tiên đạo giới, từ đây bị xếp vào đối tượng cấm giao dịch.

Mất nhiều hơn được!

Lại chẳng lẽ, Tạ gia thực ra rất thâm hậu, phía trước chỉ là ẩn giấu. Hôm nay bị ép buộc mới lộ ra mũi nhọn?

Ghế gian.

Tiểu Khả Ái giật mình nói:"Chủ nhân, không phải ngài mới vừa nói không có nội đan Giao Long sao?"

Sắc mặt Bùi Nặc không hề có dao động:"Không có!"

Hệ thống sửng sốt:"Vậy lát nữa ngài phải giao dịch thế nào?"

Bùi Nặc nhìn khắp nơi:"Không vội"

Hệ thống ít nhiều đã hiểu, chủ nhân là muốn cường đoạt đây mà, nhưng là...... Muốn cường đoạt cũng phải có thực lực chớ.

Chủ nhân hiện tại vừa mới Linh Tịch, dựa theo cách nói tu giả, vừa mới đạp lên con đường tu đạo, sao có thể đắc tội với cửa hàng Đoàn thị được.

Chủ nhân lại không mang theo đại sát khí...... Tiểu Lạc Lạc.

Nghĩ đến Tiểu Lạc Lạc, hệ thống nhịn không được liều mạng hướng đầu ra bên ngoài, đôi mắt chung quanh nhìn rồi lại nhìn, chung quanh tìm kiếm bóng người.

Chẳng lẽ là Tiểu Lạc Lạc đến?

Bùi Nặc vừa thấy hệ thống ở nơi đó duỗi đầu duỗi cổ liền không kiên nhẫn, ra lệnh:"Ngồi yên cho ta."

"Vâng."

Mọi người ra giá đều ở trước mắt, đấu giá sư sai người đi hỏi ý người bán.

Rất nhanh, ý người bán đã đến.

"Chúc mừng, lần giao dịch này đoạt giải là, Tạ gia!"

Quả nhiên, người bán cũng là phàm nhân, không có khả năng xuất hiện tình huống ngạo kiều không bán. Ở tình huống nhu cầu cấp bách, giữa Cửu Tử Thảo và Giao Long đan hắn có thể sẽ lựa chọn Giao Long đan. Thế nhưng có thể kiếm được hai loại linh dược, làm sao không vui? Nào có ai ngại bảo vật nhiều bao giờ?

"Khoan đã!" Có người đối với lần giao dịch này đưa ra dị nghị , lại là nữ tử áo hồng của Vân gia, vừa rồi nàng thất thoát một bút tiền lớn trên tay Bùi Nặc, căn bản không tư cách tham dự đấu giá Hư Linh Châu, nhưng mà một chút cũng không trở ngại nàng quấy rối:"Tạ gia ra giá tuy cao, nhưng vật trân quý như vậy, quý tiệm xác định không kiểm nghiệm sao? Nếu bị người nói dối lừa gạt, sẽ khiến uy danh quý tiệm bị tổn hại!"

Người ngoài đều đang hoài nghi Tạ gia đến cùng có lấy ra được mấy thứ kia hay không, nhưng nghe nàng nói thì không cần hoài nghi nữa, Tạ gia căn bản chính là như vậy, đang đùa giỡn dối trá!

Tuy nói sau khi phát hiện sự thật giao dịch sẽ bất thành, thế nhưng làm sao so được việc mặt mũi Tạ gia bị quét rác dưới mắt công chúng!

Tạ gia hại nàng vô duyên vô cớ tốn mười vạn, nàng tuyệt không có khả năng buông tha như vậy!

Tuy rằng trong lòng đấu giá sư cũng có đồng dạng nghi ngờ, nhưng hắn vẫn là nói:"Vân tiểu thư, luật lệ của cửa hàng Đoàn thị, trước khi giao dịch không được điều tra tài vật của khách hàng. Nếu Tạ gia quả thật lấy không ra vật giao dịch, giao dịch đương nhiên sẽ hủy bỏ!"

Lúc này, lại một thanh âm từ tầng cao nhất phiêu xuống:"Lần giao dịch này là chuyện quan trọng, vẫn là cẩn thận chút cho thỏa đáng. Tuy quý tiệm có quy định lấy không ra vật giao dịch thì giao dịch sẽ bất thành, nhưng rốt cuộc tổn hại đến uy danh quý tiệm, cùng mấy người thực lòng muốn giao dịch như chúng ta cũng sẽ bất công."

Người lên tiếng chính là Phi Ưng trưởng lão của Thiên Yêu Tông.

Hư Linh Châu vốn dễ như trở bàn tay lại bay mất đã khiến lão muốn hộc máu, lão cũng không tin trên đời này lại có người ra giá được một cây Cửu Tử Thảo cùng một viên nội đan Giao Long như vậy. Tuy nói giao dịch bất thành, sự tình còn sẽ có chuyển biến. Thế nhưng nhỡ Tử Đàn Tông sau lại tăng giá thì sao?

Huống chi, trước mặt mọi người mà lão lại bị một gia tộc nhỏ lột đi mặt mũi, thật sự vô cùng đáng giận.

Thiên Yêu Tông là một trong hai đại tông môn lớn nhất còn lại của Tiên đạo giới, lời trưởng lão nói vẫn là có chút phân lượng.

Xa không phải Vân gia tiểu thư có thể so.

Đấu giá sư do dự một trận.

Lúc này, bỗng dưng nghe thấy một tiếng nói:"Ai dám nói đệ tử bản tôn lấy không ra mấy thứ này!"

Thanh âm thanh lãnh, nhưng ngữ khí lại kiêu căng vô cùng!

Đại môn sớm đã nghiêm mật đóng lại, trước khi hội đấu giá kết thúc tuyệt sẽ không mở ra lại bị mở rộng.

Một bóng người đi đến.

Phía sau y là lão bản của cửa hàng Đoàn thị.

Nhưng mà trong khoảnh khắc, tất cả mọi người chỉ chú ý tới bóng người này.

Người tới mặc áo đen, bên ngoài khoác trường bào, hoa văn trên trường bào lưu chuyển, phong hoa vô hạn. Một đầu tóc đen xõa tung, giữa trán mang ngạch sức làm bằng bạc, làm nổi bật một đôi mắt xanh sâu thẳm hẹp dài, môi mỏng tươi đẹp, yêu dị vô song.

Vừa thấy người này, mỗi người trong phòng đấu giá kinh hô:"Vô Cực Tiên Tôn!"

"Vô Cực Tiên Tôn!"

......

Cái tên Vô Cực Tiên Tôn, gần đây chính là đại danh đỉnh đỉnh.

Đầu tiên là y đột nhiên quật khởi, sát sư đoạt vị. Tiếp đó lại liên tục tiêu diệt Ma Vực, hủy diệt Y Các và Cửu Sổ Tông, dã tâm và tàn nhẫn, ai cũng biết đến.

Uy danh của y tuy không bì kịp với uy danh ngàn năm truyền thiên hạ của sư tôn, Kiếm đạo vô song, tài đức vẹn toàn khiến người vui lòng phục tùng.

Nhưng y ngoan độc tàn nhẫn, lại càng làm cho lòng người sợ hãi.

Người xấu luôn sẽ khiến nhiều người nhớ kỹ.

Nhất là người này cực kỳ tàn ác, không chút nào niệm ân tình Đế Tôn nuôi nấng chỉ bảo y nhiều năm, vì quyền mưu hại thân sư, quả thật là bại hoại nhất trong tất cả các bại hoại.

Nhưng nếu bọn họ còn muốn sống mà nói, thì không thể không quỳ gối đối với loại bại hoại này.

"Bái kiến Tôn Tọa!"

Người của Tử Đàn Tông vẫn ở bên cạnh lẳng lặng xem bọn họ xâu xé thấy Tôn Tọa đích thân tới, rốt cuộc ngốc không nổi nữa, vội vàng chạy đến nghênh đón.

Phi Mộng Sứ Thẩm Viêm lần này làm chủ sự do Tử Đàn Tông phái tới, mang theo môn hạ đệ tử vội vàng tiến đến gặp Tôn Tọa.

Lão bản của cửa hàng Đoàn thị vội vàng tươi cười:"Tiên Tôn là nói, vị Tạ công tử kia là đệ tử của Tiên Tôn?"

Khóe môi Lạc Tinh Lỗi thoáng qua một tia mỉm cười sủng nịch:"Không phải Tạ công tử. Nhưng trong đám người của hắn, chính là đệ tử bản tôn, tương lai là chủ nhân Tử Đàn Tông! Mạc lão bản là cảm thấy, đệ tử của bản tôn sẽ không mua nổi một viên Hư Linh Châu sao?"

Thần sắc y hơi lạnh, Mạc lão bản hơi rùng mình, vội vàng nói:"Tiên Tôn hiểu lầm, chỉ là thuộc hạ công tác sơ xuất, ta đây liền cùng Tiên Tôn và thiếu quân bồi lễ."

Lão bản của cửa hàng Đoàn thị không họ Đoàn, mà họ Mạc, đây vẫn là một sự kiện khiến người rất kỳ quái.

Lão chính là lão bản thứ ba vừa nhậm chức của cửa hàng Đoàn thị, vài vị lão bản trước đó, tất cả cũng không phải họ Đoàn.

Cửa hàng Đoàn thị vì sao phải gọi là cửa hàng Đoàn thị, vẫn là một bí ẩn lớn của Tiên đạo giới.

Lại nói bên kia, hệ thống vừa nhìn thấy Lạc Tinh Lỗi xuất hiện, không khỏi cao hứng phấn chấn.

Không trách gã vẫn thích duy trì Tiểu Lạc Lạc như vậy, Tiểu Lạc Lạc vĩnh viễn tới đúng lúc như vậy khí phách như vậy, anh hùng cứu mỹ nhân! Bốp bốp vả mặt mấy tên gia hỏa khi dễ chủ nhân kia.

Bất đồng với hệ thống cao hứng phấn chấn hệ thống, Đế Tôn lại là một bộ mặt thối.

Tiện nhân kia, nói ai là đồ đệ của y!

Thật sự là, ba ngày không lăn lộn y, liền bắt đầu làm càng!

Bên cạnh Tạ Ngự đã sợ ngây người:"Giang huynh, hóa ra ngươi là đệ tử Tôn Tọa? Khó trách......"

Khó trách gã vẫn cảm thấy Giang huynh oai hùng không giống phàm nhân, khó trách Giang huynh có bản lĩnh như vậy!

Bản tôn là sư tôn y!

Đế Tôn rất muốn đáp như vậy, thế nhưng tình huống hiện tại, hắn đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì đi ra ngoài.

Mọi người nghe Lạc Tinh Lỗi nói, vẫn nhìn về hướng Tạ gia, muốn xem xem thiếu tông chủ Tử Đàn Tông rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Phải biết, Vô Cực Tiên Tôn tuy tung hoành Tiên đạo giới, lại vẫn chưa thu nhận đồ đệ.

Rất nhanh, mọi người liền thấy mành vén lên, một thanh niên áo xanh xuất hiện trước mắt mọi người.

Tóc đen mắt phượng, mi thanh mục tú, cao ngất như trúc xanh, khí chất ôn hòa thanh nhã, nhưng mặt mày lại mang một cỗ bề nghễ thiên hạ.

Quả thực tuấn tú lịch sự.

Lạc Tinh Lỗi thấy sư tôn đi ra nhìn y, không khỏi cười một tiếng, phi thân lên lầu, một tay ôm Bùi Nặc, một tay lấy Hư Linh Châu trên đài đấu giá, nói với Mạc lão bản:"Hư Linh châu bản tôn cầm trước, giá cả ngươi cứ nói với Thẩm Viêm!"

Về phần Thẩm Viêm có trả tiền hay không, có lấy ra tiền được hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của y.

Tuy năm đó cửa hàng Đoàn thị hung hăng vỗ rớt mặt mũi của Đại Năng Thiên Yêu Tông.

Nhưng rồi tính sao, y chính là Lạc Tinh Lỗi.

Không phục, giết thôi.

"Chủ nhân! Chủ nhân!" Tiểu Khả Ái vội vàng chạy ra, đã thấy Tiểu Lạc Lạc đã cùng chủ nhân nghênh ngang mà đi.

Chỉ ném xuống gã lẻ loi một người.

Đừng mà.

Tiểu Khả Ái nức nở, gã biết làm sao bây giờ?

Gã mà biết bay, cũng hoàn toàn không theo kịp tốc độ của chủ nhân và Tiểu Lạc Lạc!

Lần đầu tiên hệ thống bắt đầu thống hận bản thân không thể tu luyện.

Bất quá, hoàn hảo...... Gã vội vàng chạy xuống lầu, nói với Thẩm Viêm:"Tên kia, ngươi dẫn ta về Tử Đàn tông tìm chủ nhân của ta với!"

Thẩm Viêm nhìn thiếu niên trước mắt, trong đầu vang lên Tôn Tọa vừa mới truyền âm.

Nếu là có người năn nỉ ngươi dẫn hắn trở về Tử Đàn tông, tuyệt đối không được đáp ứng.

Vì thế khóe môi y vẽ ra một nụ cười yêu mị:"Bản sứ quân còn có chuyện quan trọng, ngươi tự tìm đường về đi."

Chương 62

Chỗ dựa chính là bản tôn

Nói xong y nhàn nhạt nhìn lướt qua lô ghế Thiên Yêu Tông từ sau khi Tôn Tọa xuất hiện lại im lặng dị thường, khinh miệt cười, rồi cùng lão bản cửa hàng Đoàn thị đi thương thảo chuyện của Hư Linh Châu.

Lão bản cửa hàng Đoàn thị cứ trơ mắt nhìn Lạc Tinh Lỗi trái với quy định trước lấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net