Chap 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook nắm eo cô ôm rất chặt, như sợ rằng chỉ cần thả lỏng một chút cô sẽ lập tức biến mất khỏi tay anh. Đối với họ, 4 năm qua đã là quá đủ, và họ không thể tiếp tục im lặng nhìn Hwang Ami vì họ và đau khổ từng ngày nữa.

Hwang Ami nức nở trong lòng anh, cảm nhận được cơ thể anh vẫn còn run rẩy khi ôm lấy cô. Có một Hwang Ami thầm oán trách bản thân 4 năm qua đã trách lầm họ, 4 năm qua họ đã khốn khổ thế nào, đến bây giờ cô mới có thể hiểu được. Rốt cuộc ông trời cũng cho họ đến với nhau sau bao sóng gió. 4 năm đã là quá đủ để xa nhau

Jeon Jungkook dũng mãnh ôm chặt lấy eo cô, cúi xuống mơn chớn lấy cánh môi mỏng của nàng bác sĩ rồi tha thiết hôn lấy. Nụ hôn mà rất lâu họ mới được cảm nhận, nụ hôn hòa theo nước mắt ngọt ngào của Hwang Ami tạo ra bầu không khí hoa lệ giữa căn biệt thự rộng lớn

Jeon Jungkook bận đắm chìm vào nữ sắc mà quên béng đi đám anh em thân thiết máu mủ đang đứng trên lầu. Cả đám cáu bẩn rít lên, thực sự rất muốn xông xuống đó đấm Jeon Jungkook một trận. Jeon Jungkook kề sát trán rộng áp vào vầng trán của Hwang Ami, cả hai sau nụ hôn nồng cháy đều không điều chỉnh được hơi thở, hai hơi thở ấm nóng như hòa làm một

- JK : anh yêu em, Ami !

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, hình như Hwang Ami cũng đã quên mất lý do mình đến đây. Cô ngồi cùng họ đến tận chiều tối mà lại chẳng thấy Quản gia đâu. Tuy nó vô lý nhưng cái thời khắc con tym đánh chết lý trí thì nó cũng khá thuyết phục

Cô không hề nghi ngờ mà ngồi nghe họ kể về mọi chuyện suốt 4 năm qua, mà đám nam nhân ranh mãnh đó cũng không ngu gì mà chọn cách tiết lộ kế hoạch cả đám dày công gày dựng để đưa Hwang Ami vào tròng. Quyết định xem nó như bí mật quốc gia, sống để bụng chết mang theo

Đừng nói họ ranh ma, xấu xa, vì với đòn đánh tự hủy của Min Yoongi thì không còn cách nào khác phải lập tức bắt Hwang Ami về. Nếu không cô nhất định sẽ vì mấy câu của anh ta mà chạy đi mất

Đêm đó Hwang Ami có ca trực nên đã rời đi, cô bắt taxi trở về nhà sau đó mới đến bệnh viện. Hang Jihyun gọi điện báo tin Goo Dongmin đã tỉnh, trong lòng Hwang Ami có chút rạo rực. Cô đương nhiên rất vui vì điều đó, mọi chuyện đều đã ổn. So với những ngày tháng trước đây, hôm nay Hwang Ami lại muốn cười thật lớn một tiếng. Vì mọi thứ dường như đã bước sang trang mới hạnh phúc hơn

Hang Jihyun nũng nịu với Hwang Ami qua điện thoại, lại còn ngồi trước mắt Goo Dongmin, quả nhiên khiến cậu chướng mắt. Nó tắt điện thoại xong mới để ý Goo Dongmin đã nhìn mình rất lâu, lại còn nhìn với cái thái độ đáng ghét đó, nó muốn cào mặt cậu :)

- Dongmin : tôi biết tại sao cái bệnh viện này đồn cô với Ami yêu nhau rồi !

Dongmin vừa nói vừa cười cợt khiến Hang Jihyun phát cọc, nó muốn dùng cái con dao đang gọt táo xiên cậu ! Nhưng mà thôi, nó chưa muốn vô tù

Jihyun a lên một tiếng rồi làm rớt luôn cả dao và quả táo trên tay, là vì nó vừa gọt táo lại vừa lườm cậu nên không cẩn thận bị đứt tay mất.

- Dongmin : này cô bị điên à ! Ngồi yên đấy để tôi lấy băng !

Goo Dongmin chộp lấy tay nó, lục tìm băng cá nhân trong tủ rồi cẩn thận băng vào vết thương nhỏ đang rỉ máu trên ngón tay Jihyun. Cậu vừa thổi vừa băng cho nó, bộ mặt đó làm tính con gái của Hang Jihyun trỗi dậy

- Dongmin : biết là không ưa tôi, nhưng ít nhất cũng phải để ý chứ ! Rồi bây giờ ai là bệnh nhân ai là bác sĩ đây !

Jihyun đỏ mặt ngượng ngùng, hơi thở ấm áp của Dongmin cứ phả vào tay nó, đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc gần với đàn ông đến thế

- Dongmin : cô sao thế ? Cô sợ sao ?

- Jihyun : anh làm tính con gái của tôi trỗi dậy !

- Dongmin : s...sao cơ ?

Nó không chịu được ngại ngùng liền đẩy anh ngã xuống giường rồi quay mặt chạy ra ngoài. Goo Dongmin lần đầu lại thấy một cô gái lạ lùng như thế, anh lại cảm thấy thật đáng yêu. Nó đặc biệt, giống như Hwang Ami vậy ! Nếu Hwang Ami là người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng, thì Hang Jihyun lại đáng yêu, hồn nhiên. Goo Dongmin chưa từng nghĩ rằng bản thân lại có ngày bị cô gái đó làm cho mê mẩn đến thế

Hwang Ami đẩy cửa bước vào, cô ngồi bên cạnh giường bệnh của Dongmin. Màn ban nãy cô đều thấy rất rõ, cô nhìn rất rõ được ánh mắt được biệt Dongmin dành cho Jihyun. Có lẽ khi cả hai vẫn còn ngại ngùng thì Hwang Ami vẫn nên sớm đẩy đưa hai đứa

Goo Dongmin thấy cô liền có được cảm giác dịu dàng, yên bình. Dù cô gái ấy không thích cậu, nhưng Dongmin vẫn luôn dành cho cô gái yêu hoa cúc trắng ấy một vị trí đặc biệt trong tim.

- Ami : xin lỗi, tôi vì bận quá nên đành nhờ Jihyun chăm sóc cho cậu ! Tôi cứ tưởng hai người sẽ cãi nhau, nhưng xem ra, để cô ấy chăm sóc cậu cũng không tệ !

- Dongmin : bị em nhìn ra rồi !

Dongmin ngượng ngùng gãi đầu, cậu thực sự rất đắn đo. Vài ngày trước cậu còn nói lời yêu với Hwang Ami, giờ lại phát sinh tình cảm đặc biệt với bạn thân của cô ấy. Cậu thật là gượng chết mất

- Ami : thực ra cậu không cần phải ngại ! Như tôi đã nói, có những thứ ta cho là tình yêu, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là sự ngộ nhận nhất thời ! Chúng ta cũng vậy, đi hết một con đường, ta mới hiểu ai mới thực sự dành cho ta ! Dongmin, tôi tin cậu đã sắp tìm được người đó rồi ! Dù cho đó là Jihyun hay là bất kì cô gái nào khác, tôi cũng đều chúc phúc cho cậu ! Vì cậu xứng đáng có được hạnh phúc, Dongmin à !

Ami nhìn cậu, nói ra những câu tưởng chừng sẽ đau lòng nhưng lại khiến cậu cảm thấy thật ấm áp. Đôi mắt cô vẫn trong veo sáng bừng như cái lần đầu cậu gặp cô.

- Dongmin : vậy em cũng phải thật hạnh phúc đó Ami !

- Ami : đương nhiên rồi !

Lee Hana từ sau khi rời khỏi nhà liền tìm đến quán bar trong khu ổ chuột, chính là đi tìm Ed William, vị cứu tinh duy nhất của cô ta trong lúc này. Ả chán ghét những thứ dơ bẩn ở nơi này, càng chán ghét khi phải đến tận đây để tìm hắn ta. Nhưng ngoài cách này ra ả không còn cách nào khác nữa

William ngồi ở một góc uống rượu, hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lee Hana bước vào bar liền mỉm cười đầy nham hiểm. Hắn đá mắt ra lệnh cho mấy tên đàn em phắn khỏi bàn, sau đó liền kéo Lee Hana đến chỗ mình. Lee Hana bị hắn kéo lấy ôm vào lòng, người hắn nồng nặc mùi rượu cùng mùi vị kinh tởm tanh ngòm của nơi này. Nó không ngọt ngào dịu nhẹ như mùi của nam nhân ả yêu. Ả kinh tởm mùi hương của hắn, nếu không phải vì số phận định đoạt, ả có chết cũng sẽ không bao giờ dính líu đến người như hắn

- William : Thất tổng phu nhân lại chủ động đến đây tìm tôi sao ?

Lee Hana chán ghét nhìn đám đàn ông dơ bẩn trong bar cứ liên tục nhòm nhó mình

- Hana : bỏ bàn anh dơ bẩn của anh ra ! Đi ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói !

Lee Hana hất tay hắn ra khỏi eo mình, sau đó bước ra khỏi nơi tanh tưởi đó. Ả kéo hắn vào một góc kín, sau đó rút ra một cọc tiền đưa đến trước mặt hắn

- Hana : tăng gấp 2 lần, tôi muốn ngay ngày mai Hwang Ami phải chết !

- William : ngay ngày mai sao ? Hơi khó đấy cô em !

Hắn rút một điếu thuốc châm lửa rồi rít một hơi, khói thuốc nồng nặc phả vào mặt Lee Hana khiến ả khó chịu. Lee Hana chán ghét từng giây từng phút ở bên cạnh tên đàn ông này.

- Hana : vậy thì ít nhất cũng là trong tuần này !

- William : lợi nhuận quá ít đó phu nhân !

Ed William lại phà một hơi thuốc nữa vào mặt Lee Hana khiến ả tức giận. Hana dùng lực đẩy hắn ra khỏi mình

- Hana : tránh ra tên dơ bẩn hôi hám này !

Ả rút ra một chiếc khăn tay đắt tiền che lên mũi. Lời nói và hành động của ả khiến hắn cảm thấy tức giận. Hắn chính là không chịu nổi cách người phụ nữ đáng chết này coi thường hắn

- Hana : vậy thì tăng gấp 3, gấp 4 ! Miễn sao Hwang Ami trong tuần này nhất định phải chết !

William vất bỏ điếu thuốc trên tay, ôm eo ả kéo về phía mình

- William : không cần, chỉ cần em chiều tôi đêm nay, tôi sẽ xem xét lại !

- Hana : tôi sẽ không bao giờ làm điều đó thêm một lần nào nữa ! Anh muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho anh ! Nhưng đối với điều dơ bẩn đó thì không bao giờ !

Hắn nhếch môi cười nhạo sau đó bỏ tay khỏi người ả

- William : vậy thì phu nhân cầm tiền mà đi tìm người khác ! Thằng này không cần !

Lee Hana nghiến răng tức giận, nếu hắn không phải tên giang hồ khét tiếng ở chỗ này, thì ả sẽ không bao giờ phải nhịn hắn như thế.

- Hana : đến khách sạn, tôi không muốn làm điều đó ở nơi hôi hám này !

Hắn đạt được mục đích liền trở mặt vui mừng, âm trần ôm lấy eo ả rồi lên taxi tiến đến một khách sạn nào đó

Trải qua một đêm trên giường cùng Ed William, Lee Hana phải ngay lập tức chạy vào nhà vệ sinh nhổ đi cái thứ tanh tưởi trong miệng mình, sau đó là tắm rửa cho trôi hết đi mùi của hắn. Ả uống liền 2 viên thuốc tránh thai rồi vào thay bộ đồ tối hôm qua. William lõa thể nửa thân trên ngồi trên giường nhìn ả, rồi nở một nụ cười đắc ý. Sau đó là nói bằng giọng cợt nhả

- William : quả nhiên là Thất tổng phu nhân, mùi vị đây tuyệt ! Em cũng không ngờ rằng, bản thân em lại phải một lần nữa bị tôi chơi, đúng không phu nhân !

Ả căm phẫn nhìn hắn, lại nhớ đến khi nãy, khiến ả ghê tởm rùng mình

- Hana : hoàn thành giao kèo, anh tốt nhất là xử lý nhanh gọn vào !

Ed William chính là một tên cáo già mà Lee Hana không hề ngờ tới. Hắn ung dung mỉm cười

- William : ban nãy tôi nói là tôi sẽ suy nghĩ ! Nhưng em rời đi sớm như thế, tôi hoàn toàn chưa hài lòng !

- Hana : anh...anh dám...

Hắn nốc cạn ly rượu trên bàn, sau đó ngoắc tay về phía Lee Hana

- William : lại đây phu nhân ! Đêm nay còn rất dài, chính là chơi đến khi nào tôi hài lòng thì thôi !




















To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net