Chap 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Goo Dongmin từ sớm đã rời khỏi giường, tất bật chuẩn bị bữa sáng rồi đem đến cho Hang Jihyun, thật sự không biết rốt cuộc trong hai người họ ai mới là bệnh nhân đây nữa. Hang Jihyun gục bên giường, chăn mỏng rơi xuống đất từ bao giờ không biết.

Dongmin cũng không nỡ đánh thức nó dậy, vì hôm qua nó đã chẳng ngủ được bao nhiêu. Cậu đem ẵm nó đặt lên sofa, lấy chăn mới trong tủ đắp lên cho nó rồi ngồi xuống bên cạnh nhìn ngắm nó một chút. Lúc này nó có lẽ đã ổn định hơn, mắt còn chút sưng đỏ vì hôm qua nó đã khóc lóc suốt một ngày, nhưng hàng mày mảnh đã giãn nỡ ra đôi chút, nó yên bình nằm nghỉ ngơi.

Nhớ hôm qua nó và cậu lùng sục khắp Seoul để tìm kiếm Hwang Ami, nó sợ đến mức cả ngày chưa giây phút nào ngừng khóc, còn nhớ cả hai tìm kiếm đến tối muộn, cả cậu và nó vẫn chưa ăn gì, nhưng một giây nghỉ ngơi nó cũng không chịu. Đến khi nó kiệt sức rồi chút nữa thì ngất đi, Jihyun lại ôm chặt lấy cậu bật khóc nức nở. Nó luôn tự trách bản thân đã không chăm lo được cho Ami, tự trách bản thân nó đã quá vô dụng

Nhưng rồi...một số lạ gọi đến máy của nó, khoảnh khắc chất giọng mềm mỏng của Hwang Ami cất lên khiến nó như muốn nhảy cẫng lên. Hwang Ami bên kia máy thều thào từng chút một, nhắn cho nó định vị rồi cứ thế cúp máy. Nhờ thế mà cả hai mới thuận lợi tìm đến Severance đưa Hwang Ami trở về.

Tưởng rằng cuối cùng thì nó đã chịu ăn uống, nhưng nào ngờ thấy những vết thương chi chít trên người Hwang Ami nó lại thức cả đêm chăm sóc cho cô. Goo Dongmin thật muốn mắng nó một trận, nhìn nó như thế thật làm cậu đau xót biết mấy !

- Dongmin : bà chằng, để Ami tỉnh tôi sẽ mách tội để cô ấy dạy dỗ em một trận !

Dongmin nhỏ giọng nói, tuy lời nói có chút đe dọa nhưng cử chỉ đối với nó thì lại ấm áp vô cùng. Cậu đưa tay vuốt ve nhẹ mái tóc của nó, rồi cúi xuống hôn lên trán nó một cái. Một trận cẩu lương không mong muốn khiến người trên giường không chịu được bật cười một tiếng

- Dongmin : Ami em tỉnh rồi sao !

Hwang Ami không biết đã tỉnh từ bao giờ, chỉ là con người này cũng nhẹ nhàng quá đỗi, hành động mà chẳng gâu chút tiếng động nào. Cô mỉm cười trêu chọc

- Ami : tỉnh chưa lâu, nhưng thấy được những gì cần thấy !

Goo Dongmin thẹn thùng đến mặt mũi đỏ ửng

- Dongmin : tỉnh rồi vậy ăn chút cháo đi ! Cẩn thận để bị đói !

Hwang Ami gật nhẹ đầu, đặt chén cháo sang bên cạnh rồi dựa đầu vào cạnh giường mảy may suy nghĩ điều gì đó. Hôm qua là cô mạng lớn không chết, người đứng sau còn nham hiểm đến nỗi cho người tìm đến tận bệnh viện điều tra. Cũng may cô tỉnh dậy được từ sớm, âm thầm sắp xếp đổi phòng bệnh, nếu không thì sống xót được cũng sẽ bị giết chết

Hang Jihyun mơ màng tỉnh giấc, nhìn thấy Hwang Ami ngồi trên giường liền vui vẻ chạy đến. Cả người nó run lên đến luống cuống, nó nửa muốn ôm cô nửa sợ Ami đau nên cứ thế đứng nhìn nhau. Dongmin ở bên cạnh vui vẻ bật cười, Hwang Ami cũng không kém. Cô kéo nó xuống ngồi bên cạnh, ngắt nhẹ bầu má trắng của nó

- Ami : đêm qua mày vất vả thế rồi, sao không ngủ thêm đi !

Jihyun mỉm cười nắm lấy bàn tay cô. Mắt nó rưng rưng đến tội nghiệp

- Jihyun : tao xin lỗi vì đã không ở bên cạnh mày những lúc mày khó khăn ! Tao xin lỗi, tao thực sự đã rất sợ ! Sợ sẽ không gặp được mày nữa...

Trong lòng Hwang Ami dâng lên một cỗi ấm áp. Cô vòng tay ôm chầm lấy nó

- Ami : tao không sao rồi, trở về nghỉ ngơi đi ! Đây là mệnh lệnh !

Jihyun cười khì, gật gật đầu. Trước khi rời đi còn lợi dụng hôn cái chụt lên môi cô rồi chạy tọt ra ngoài. Nó thích thơm Ami lắm đấy chứ, đùa chứ nó bobo cô không biết bao nhiêu lần rồi. Chẳng hiểu có thứ gì khiến nó lại thích thú đến như thế ! Hang Jihyun là đồ háo sắc. Goo Dongmin mặt méo mó chạy theo nó, cánh cửa đóng kín trả lại sự yên bình cho căn phòng. Hwang Ami thơ thẩn ngồi trên giường, tay chân đau nhức nên chẳng thể cử động nhiều, các bác sĩ đến tháo băng rồi thay nước biển. Thoáng chốc cũng đã hơn 9 giờ

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, lấy máy mới của mình gọi cho số của NamJoon. Quả nhiên là số lạ gọi tới thì Kim NamJoon chớ hề bắt máy. Ami lém lỉnh nhảy số nghĩ ra cái gì đó rồi gửi đi một tin nhắn. Chung quy thì nó có nội dung là "Tao đang giữ Hwang Ami !"

Quả nhiên chỉ hai ba phút sau anh ta đã chủ động gọi đến. Giọng NamJoon như bị chọc tức, vừa nói vừa nghiến chặt răng gầm gừ

- NJ : con mẹ nó mày là ai ?

Cũng may Ami đề phòng trước đã khôn ngoan đặt máy ra xa. Cô đợi khi NamJoon đã hết câu mới nói

- Ami : là tôi !

Tên đàn ông bên kia nghe thấy âm thanh quen thuộc liền thu móng gấu, giọng nói vừa hạ xuống lại không quên truyền thêm chút cưng chiều

- NJ : vợ sao lại là em ? Em đổi số rồi sao ? Hôm qua đến giờ bọn anh gọi cho em mãi mà không được, sợ chết đi mất !

- Ami : bệnh viện Seoul phòng 762 khoa hồi sức tích cực ! Lẹ đi tôi sắp chết rồi !

Cô cúp máy, quay sang tô cháo từ nãy đến giờ bỏ quên. Quên tận mấy tiếng nên nó đã nguội đi bớt, cô múc một muỗng đưa lên miệng thì lại cảm thấy chán ăn. Cũng vì vụ tai nạn hôm qua chấn động không ít tới não, tuy không tới mức nghiêm trọng nhưng vẫn gây ra cơn đau đầu dai dẳng. Hwang Ami đặt nó sang một bên, thôi thì uống chút nước vậy. Chủ là bình nước đặt khá xa nên việc với tới có chút khó khăn, cả người cô cố nhếch ra ngoài cạnh giường, chông chênh như muốn ngã xuống dưới.

Lúc này cửa phòng mở ra, Jeon Jungkook chạy tới đỡ cô lại, rồi rót nước cho cô. Nhìn thấy Hwang Ami mình đầy vết thương, yếu ớt mềm mỏng họ liền tức giận. Đợi nghe cô kể hết mọi chuyện thì họ gần như phát hỏa. Nhìn thấy tô cháo nguội bên cạnh, Kim SeokJin ân cần bước tới vuốt nhẹ tóc cô

- SJ : em có phải chưa ăn gì không ? Nhức đầu sao hửm ?

Ami gật nhẹ đầu, quả nhiên đám người này rất hiểu cô. SeokJin đau lòng hôn nhẹ lên tóc cô

- SJ : cháo ở bệnh viện khó ăn, anh về nấu chút cháo cho em ! Ngoan ở lại với bọn nó, lát anh sẽ quay lại ngay !

Anh quay bước rời khỏi phòng, gọi hai người vệ sĩ đứng canh trước cửa phòng để đảm bảo an toàn cho người phụ nữ của anh. Anh bước vào xe cho tài xế trở về nhà, SeokJin từ lúc rời khỏi phòng đã không còn là bộ dạng ấm áp cưng chiều đó nữa, trán anh nổi rõ ba vạch đen, chính là bộ dạng cực kì tức giận.

- SJ : alo luật sư Baek, sắp xếp đơn ly hôn cho tôi và Lee Hana ! Tôi cho ông 3 ngày !

Kim SeokJin băng lãnh cúp máy, anh bước vào trong nhà, lập tới đeo tạp dề sắn tay áo nấu cháo cho cô. Lee Hana lúc này mới thức dậy, cô ả tưởng rằng họ đều đã đi làm, nhìn thấy Kim SeokJin trong bếp nấu nướng khiến ả vô cùng vui vẻ. Hana bước vào bếp, từ phía sau ôm chầm lấy SeokJin

- Hana : chồng à hôm qua sao anh lại rời đi ! Chúng ta còn chưa kịp làm gì !

Đáp lại lời ả, Kim SeokJin hoàn toàn im lặng. Trong bếp chỉ còn vang lên vài tiếng động của việc nấu nướng. Lee Hana cứ ôm anh mãi không buông, cảm nhận hạnh phúc vì cho rằng Kim SeokJin đang nấu bữa sáng cho mình. Đoạn SeokJin bỏ thêm tiêu vào nồi cháo đã nở to thì Lee Hana lại chen mũi vào

- Hana : em không ăn được tiêu, anh vớt tiêu ra đi Jinie !

Seokjin đóng nắp lại, tắt bếp, gỡ cánh tay của Lee Hana bên hông mình rồi quay lại nhìn ả. Lúc này Hana mới nhìn thấy gương mặt băng lãnh đáng sợ từ anh. Loại biểu cảm bức người của Kim SeokJin khiến ả có chút sợ

- Hana : chồng à, sáng sớm đã có người chọc giận anh sao ?

Kim SeokJin nghiến răng ken két, anh mạnh bạo cho ả một bạt tai đau điếng khiến Lee Hana té ra đất. Ả sững sờ chạm lên phần da đau đớn đỏ ửng, rưng rưng nước mắt nhìn SeokJin

- Hana : anh....anh sao lại...

Kim SeokJin không chịu được cáu gương mặt dối trá ấy, anh tức giật quát lớn tiếng

- SJ : Lee Hana đừng thách thức giới hạn của tôi ! Cô cho rằng tôi không dám làm gì cô sao ?

Lee Hana từ dưới đất đứng bật dậy, tay vẫn còn ôm bên má đỏ đau rát

- Hana : em đã làm gì sai mà anh lại đánh em ? Từ khi gặp con đàn bà Hwang Ami thì các anh thay đổi hoàn toàn ! Là con điếm rẻ tiền đó mê hoặc các anh đúng không !

- SJ : câm miệng !

Kim SeokJin trợn tròn mắt. Anh quát lên rồi siết chặt lấy cổ Lee Hana. Đến mức anh gần như đã nhấc bổng cô ta lên, lực tay của SeokJin vẫn không hề thuyên giảm, cho đến khi Seojun vì tiếng ồn mà thức giấc bước xuống nhà. Nhìn thấy con trẻ, SeokJin nể tình quăng ả xuống đất. Nếu không có Seojun, anh nhất định đã giết chết ả rồi !

Anh gọi người làm dọn dẹp nhà bếp rồi bế Seojun lên lầu vệ sinh cá nhân. Anh mang theo cháo đến bệnh viện còn đưa cả Seojun đi. Trước khi đi, Kim SeokJin âm trầm quay lại

- SJ : vài ngày nữa luật sư sẽ đưa đơn ly hôn tới ! Ký hay không không tới lượt cô quyết định ! Thời gian còn lại cô tốt nhất đừng làm chuyện khiến tôi ngứa mắt ! Nếu không cô và gia đình cô sống không yên đâu !
















To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net