Giải thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


YoonGi giam mình trong phòng tối u ám, mọi cánh cửa trong phòng đều được bịt kín...

- " Ai đó cứu tôi với...! "- YoonGi ôm đầu, anh gục xuống bên cái bàn gỗ nhỏ...

.

.

.

Mấy ngày trước, chính anh đã đẩy JiMin chết trước cửa một tòa nhà.

- Em thỏa mãn tâm nguyện chưa hả, Bảo Bối của anh?

YoonGi nhìn xuống con người nhỏ bé đang nằm bất động phía dưới kia, cười thật tươi, thật lớn, đầy đau khổ và đáng sợ...

...

Cơn đau đầu lại ập đến, ngừng hẳn mọi hoạt động của anh lại. Ôi Đau quá! YoonGi nằm vật ra sàn, nôn ra cả máu, hai tay thì cào cấu, vò rối tóc mình... Cảnh tượng bây giờ thật thê thảm...

...

- " Giết cậu ta đi! "

- " Giải thoát cho cậu ta đi!! "...

Hàng ngàn giọng nói kì lạ vang vọng trong đầu anh, và rồi lại hiện lên khuôn mặt nát bương thối rữa của JiMin : Cậu đang nhìn anh với một bên mắt, với những vết thương hở lớn, máu không ngừng túa ra... Tất cả những thứ đó đã phá mất khuôn mặt xinh đẹp của cậu...

- " Tại sao lại thế? Tất cả là vì muốn em được tự do khỏi môi trường mệt mỏi xung quanh thôi mà? "

...

Cơn đau lại quặng lên lần nữa, cảm giác như hàng trăm hàng triệu cây búa đang liên tục đập vỡ mọi tế bào, mọi mạch máu trong người anh. JiMin lại hiện về vẫn với khuôn mặt ấy, cậu sà vào lòng anh, máu trên người dính hết lên cả quần áo...

* Phập *

YoonGi trượt dài người, máu từ bụng bắt đầu chảy dài, chẳng bao lâu thấm cả ra nền gỗ. Thở dài hồng hộc, anh rút con dao mình vừa đâm ra khỏi cơ thể, mồ hôi tuôn như mưa...

Anh thất thần nhìn về phía vết thương của mình, nó đen ngòm và nhớt nháp máu...

- " JiMin? "

YoonGi giật mình, anh nhìn về phía bụng mình, ngay nơi con dao vừa đâm qua, mập mờ khuôn mặt của cậu...

Vết thương càng lúc càng lớn, đầu tiên là một bàn tay thò ra và chạm nhẹ lên khuôn mặt anh, sau đó JiMin trồi ra, nhìn anh và mỉm cười...

- " JiMin? Là em phải không? "

Cậu gật đầu...

- " Anh... anh thật sự không muốn rời xa em chút nào... Chả qua là vì... "

JiMin chặn môi YoonGi lại, rồi cúi người ôm anh vào lòng

.

.

.

- " JiMin à? Liệu anh có thể đi cùng với em chứ? "

Cậu im lặng, nhìn anh trân trối...

- " Anh muốn ở cạnh em, thật sự không muốn rời xa...! "

JiMin nhìn anh, rồi bàn tay kia chìa lên trước khuôn mặt YoonGi, với một quả tim trên đó...

À, là tim anh nhỉ?

* Pặc *

Máu lại tràn cả ra sàn nhà, nhiều, nhiều lắm... nhưng YoonGi lại mỉm cười...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC