⚛ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cốc cốc cốc'

Jimin đợi thêm năm giây nữa.

'Cốc cốc cốc'

Thêm năm giây nữa... cậu hết kiên nhẫn mà lao vào cánh cửa tội nghiệp đập bôm bốp.

- HYUNG ỚI! JIMIN NÈ!!!

Khi Jimin luyện giọng tới quãng tám thứ ba, một giọng nói vang ra từ trong nhà.

- Hyung đang giải quyết chuyện qua trọng, ra ngay đây!!!

Cánh cửa gỗ cũ kĩ mở ra sau mười phút ngắm bản mặt đẹp trai của Jimin dí sát rạt vào.

- Jimin à, vào nhà đi em. - Seokjin mặt nhăn nhó cười cười, trên tay đang ôm cục chăn ló ra một cái đầu nhỏ xíu có đôi mắt tròn tròn ngập nước. Anh phải loay hoay tắm cho cục nợ này mới để Jimin đứng ngóng ngoài cửa ngóng như cún, Jimin à! Ngàn lần xin lỗi em.

Bên đây Jimin lạnh đến đỏ cả phau tay nhưng vẫn mắt tròn mắt dẹt nhìn cục chăn trong lòng người hyung lớn. Đặt giày lộn xộn trên kệ, Jimin phi như trâu vào phòng khách, xong lại nhảy lên bộ sofa nhỏ - nơi có Seokjin cùng 'cục bông' đang lăn lóc trong lòng anh, hỏi sấn sấn

- Hyung, đây là con nít à? Hyung, em ấy là con nhà nào thế? Hyung, em ấy tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Dễ thương quá ha, hyung em...

Seokjin vừa định trả lời đã bị Jimin nhảy vào chắn mồm. Anh tâm tĩnh như gương, không nói không rằng nhẹ nhàng đặt Kookie nằm xuống sofa xong rồi tiến sát lại gần con người đang nhắm mắt nói không ngừng nghĩ.

*Đốp*

Jimin dừng hỏi, chiêu tét mõm của Seokjin có năng lực lớn lao chế ngự bệnh ngứa mõm của Jimin đã mười năm rồi. Có khi cậu tưởng rằng mình sẽ mang mỏ vịt cả đời vì bị Seokjin hyung đánh ấy chứ. Còn Seokjin hả, anh đã bất lực đến độ phải dùng hành động với cậu em vừa nghịch ngợm lại líu lo này rồi. Lúc nhỏ Jimin cãi nhau với hổ báo ở trường mẫu giáo, cãi lý đến quên cả thở, mặt mày đỏ lòm cả lên, nhờ anh Jimin mới có thể thở đến lúc này ấy chứ. Vậy mà vẫn không chừa.

Hình như Kookie cũng có vẻ thích Jimin, cứ với với cánh tay mũm mĩm ngoắc ngoắc với Jimin mãi.

- Kookie, đây là Jiminie hyung.

- Ji... Ji... min... ie...

Lòng Jimin như có ai tẩm mật, nếu như không ngồi trên sofa có lẽ cậu đã chết ngất mất rồi. Nhóc này trắng như cục bông, hai má lại phính phính, đây có lẽ là em trai tiền kiếp của Jimin đây mà, yên tâm nhé! Mai mốt em mà lớn lên sẽ cao to đẹp trai khoai to như anh cho mà coi.

Nhưng Jiminie tội nghiệp đâu biết rằng mình đã vô tình dung túng cho một tên láo toét hình thành sau này.

Đón Kookie đã ăn mặc bảnh bao từ tay Seokjin, Jimin cười đến điên dại, y chang fangirl lần đầu đi fansign gặp idol. Thế là hai anh em lăn xuống sàn nhà ngồi chơi, nhóc Kookie hào hứng bò đến lôi hết đồ trong túi xách của Jimin ra nghịch, kế bên là thằng anh 'người dưng' nhìn nó cười tít, đồ đạc bày bừa bộn cả một góc nhà. Seokjin thở dài, ngậm ngùi tiếc thương cho mình vì thế nào anh cũng là người phải dọn đống bừa bộn đó. Anh thủi thủi ôm túi đồ Jimin mang tới vào bếp.

Sau nữa tiếng đồng hồ vật lộn với cái bếp bé tí, cuối cùng Seokjin cũng hoàn thành một bữa sáng đàng hoàng lấp đầy ba cái bụng trống rỗng. Cho Kookie ăn rồi rửa mấy cái bát, anh kết thúc công việc nhà bằng hai tách hồng trà một cho mình và một cho Jimin. Kookie còn bé chưa uống được trà đâu.

Để Kookie mặc sức lăn lộn trên đống gấu bông moi ra từ túi xách của mình, Jimin vác cả người anh lẫn hai tách trà ra sofa.

- Hyung, cục bông này là sao? - Cậu bày ra bộ mặt đầy thắc mắc, anh mình đâu có 'bạn trai' nào ngoài mình ra?

Seokjin thở dài, không biết nên nói là anh xui xẻo hay may mắn.

- Hôm qua anh đi về, vô tình nhìn thấy Kookie. Thế là bế nhóc tới cảnh sát...

Nghe xong câu chuyện hết sức lâm li của anh mình, Jimin gật gù cảm thán. Hi vọng rằng mẹ Kookie mau tìm nhóc về, Seokjin anh cậu còn tự lo chưa xong. Nếu còn thế này chắc cậu còn khổ dài dài. Jimin làm sao nỡ để anh mình chịu nắng chịu mưa làm culi nuôi cục bếu???

- Jimin... Jimin!

- Ơ... hyung, anh bảo chúng mình đi đâu?

- Mày nặng tai à? Hyung bảo mình mang Kookie đi làm giấy khai sinh đi.

- Nhưng lỡ như mấy ngày nữa ba mẹ nó tới đón về  thì sao.

- Chuyện đó anh cũng có nghĩ tới, cũng hỏi cảnh sát rồi, họ kêu cứ làm khai sinh tạm thời để trong thời gian tìm ba mẹ cho Kookie có xảy ra chuyện gì cũng dễ giải quyết.

- Phải đi chứ, nếu không anh sẽ bị còng đầu vì 'tàng trữ' trẻ em trái phép mất haha.

.

Mấy hôm nay trời nóng như lửa đốt, mà nếu vậy thì chả nói làm chi, ra đường chỉ cần đội nón rộng vành áo phông quần short thoa chút kem chống nắng là ổn. Nhưng đối với hai đứa giặc kia thì khác, nhìn chúng nó mà xem, trời ạ!

Jimin cởi hẳn cái áo thun tay dài của mình ra để thoa kem chống nắng, xong lại nặn đầy kem ra tay quay sang định thoa cho Kookie nhưng chỉ thấy đôi má phính của nhóc phơi ra ngoài không khí, thế là bé con bị Jimin ịn ịn thoa thoa hai cái tay đầy kem chống nắng vào má. Vậy mà không khó chịu còn lấy hai cái tay bé xíu vỗ vỗ lên má? Jimin lôi trong túi xách ra một cái áo sơ mi lòe loẹt cùng hai cái kính râm đúng chuẩn huyền thoại biển xanh, tự vận cho mình xong rồi cầm một cái kính mát quay sang Seokjin, thấy anh nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, thế là cái kính mát được đẩy vào mặt cho Kookie. Mọi chuyện cứ kéo dài cho tới nửa tiếng sau anh mới tống được hai cái con người này ra khỏi nhà rồi khóa cổng đi lên phường.

Giữa trưa hè nắng nóng chảy mỡ, người ta thấy một mĩ nam đi sau một, à không hai vật thể lạ. Người con trai trông hơi nhỏ con bế trên tay một đứa nhóc, thế thì đâu có gì để nói. Đằng này một lớn một bé đều mang kính đen sơ mi hoa, cầm thêm cái ô vàng chóe. Trông cứ như xã hội đen đi biển. Nhờ vậy mà người đi đường được chiêm ngưỡng một màn đặc sắc. Seokjin anh hận không thể kiếm một góc ngồi khoanh chân xuống lặng lẽ lấy quần đội.

___

iem bị bệnh lười 😣

#J

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net