Truy đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi giật mình mở bừng mắt, trống ngực đập thình thịch liên hồi, mồ hôi vã ra như tắm. Đầu tôi lúc này như một mớ tơ vò rối rắm, đặc quánh, suy nghĩ không thông và sau tất cả, cơ thể tôi dường như bị chế ngự bởi nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Tôi thực sự nghĩ rằng bản thân mình đã chết rồi. 

Tôi chắc chắn rằng mình không bị điên hay bị ảo giác nhưng rõ ràng cảm giác đó rất chân thực. 

Kì nghỉ của tôi bắt đầu bằng việc giao sữa cho cư dân ở khu phố Frederick. Tất nhiên đó không phải công việc chính thức, đó là một công việc bán thời gian với mục đích kiếm thêm thu nhập để lo cho kì học sắp tới. Tôi cần học thêm nhiều nếu không muốn phải gồng mình tại một trường công lẹp xẹp ở cái thành phố này. 

Sau khi đã giao sữa đầy đủ số lượng cho ba nhà dân, trên chiếc xe đạp cũ hưởng lại từ ông anh trai, tôi tiến về cuối khu, cật lực tìm kiếm số nhà 168. Tôi đã sống ở đây năm năm rồi nhưng không hiểu sao mình không thể nhớ rõ tên đường hay số nhà dù hầu như ngày nào cũng nhìn thấy. Cuối khu phố không phải nơi tốt đẹp gì, chỗ đó vắng vẻ và là nơi ẩn náu lý tưởng của đám côn đồ hay những kẻ bợm rượu ngang ngược. Biết đâu chủ của ngôi nhà tôi đang tìm cũng là một tên như thế. 

Bánh xe quay đều đều tạo nên thứ âm thanh ro ro êm tai, tôi ngoái đầu lại để rồi nhận ra có một đám thanh niên to con lực lưỡng đang đi theo phía sau. Tôi giật mình, đôi chân bất giác nhấn bàn đạp nhanh hơn, rẽ vào một con ngõ. Tôi nhìn lại phía sau một lần nữa, quái lạ, đám đó vẫn bám theo. Chúng đi không nhanh không chậm, mặc cho tôi đã tăng tốc gấp đôi so với lúc trước, mấy kẻ đó vẫn giữ được khoảng cách hệt lúc ban đầu. 

Tôi phóng xe nhanh hơn nữa khiến bánh xe như thể muốn bốc cháy và những lọ thủy tinh đựng sữa trong giỏ thì không ngừng va vào nhau tạo thành những tiếng lạch cạch hối thúc. Bất ngờ, tôi phanh gấp, quán tính khiến tôi ngã bổ nhào xuống đường. Tôi không nhìn nhầm đó chứ? Đám người đó sao lại xuất hiện ở phía trước rồi? Khoan đã, vậy những kẻ bám theo sau kia thì sao? Ba người, phía trước cũng có ba người và điều kị dị nhất là họ hoàn toàn giống nhau từ trang phục, đầu tóc đến cả vóc dáng, hệt như đó là những hình ảnh phản chiếu qua tấm gương vậy.

Dẫu cho bầu trời buổi sớm ở New York hôm này cực kì xám xịt và nặng nề thì cũng không đủ để khiến tôi nhìn nhầm. Có phải não tôi lại ngủ quên như trong tiết Lịch sử của cô Brown rồi không? 

Ngay sau đó, tôi biết mình vừa bỏ lỡ một điều gì đó. Mấy người kì lạ kia hệt như lướt đi trong không khí, nhanh như chớp đã áp sát tôi. Từ họng chúng phát ra tiếng kêu lạ tai, nghe như tiếng gầm gừ và ánh mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, ẩn chứa sự hoang dại và độc ác vô song.

Hồn vía tôi đích thực là đã treo ngược lên chín tầng mây khi mà bản thân cảm thấy nguy hiểm mà không thể nhúc nhích để bỏ chạy. Tôi ngồi nghệt ra đó và kinh hoàng chứng kiến sự biến đổi quái dị nhất từ trước đến giờ. Đám người đó, à không cho đến lúc này thì tôi chắc chắn đó chẳng phải người nữa rồi. Chúng há to cái miệng để lộ ra hàm răng nanh lởm chởm trắng hếu, bàn tay giơ lên với những ngón tay đang vươn dài ra và biến thành móng vuốt ngọn hoắt. Sự quỷ quái càng lên đến đỉnh điểm khi mấy kẻ này rươn cao cái cổ nổi đầy gân, rít gào từng tiếng rõ ràng hệt như đàn sói hú và quần áo bên ngoài dần biến mất để rồi biến thành đôi cánh lớn có màng da dày nhợt nhạt.

Không để tôi có đủ thời gian định hình xem chuyện gì đang xảy ra thì đám đó ngay lập tức lăn xả tới. 

Tôi hoảng hốt hét to và né sang một bên thậm chí còn nghe thấy tiếng móng vuốt xé gió vù vù sát bên tai. Lăn trọn một vòng trên mặt đất, tôi đứng bật dậy, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi ngay lúc này chỉ là hai từ: chạy trốn. Chuyện quái dị gì vậy chứ? Chỉ là một trò đùa hay do mắt tôi thực sự có vấn đề. Và càng lạ lùng hơn nữa khi mà tiếng hét của tôi cùng với tiếng rít gào vang vọng mà chẳng lấy một ai để ý tới. Những căn nhà đóng chặt cửa và con đường thì vẫn vắng vẻ như thế. Lý trí của tôi bây giờ hoàn toàn bị cơn kinh hoàng chiếm hữu. 

Thật không công bằng khi tôi với đôi chân nhỏ bé của một người trần mắt thịt phải chạy chốn khỏi sáu con quái vật to lớn sở hữu đôi cánh khổng lồ khiến tốc độ bay của chúng có thể lên tới hàng trăm ki- lô- mét trên giờ. Một vài con đứng bám trụ trên những cái cột điện cũ, những con còn lại thì vây quanh tôi, chúng thực sự coi tôi là một con mồi mà nhảy bổ tới. Tôi giơ chân đá bay một thùng đựng rác ở ven đường về phía con quái vật. Một con trong số đó bị lăn ngược trở lại sau tiếng "boong" đích đáng. 

Chạy thêm một đoạn nữa, tôi dừng lại trước một xưởng rèn, vớ đại một thanh kim loại mảnh dài nằm lăn lóc trước cổng vào, dùng nó để chặn lại cú đớp của sinh vật kia. Hàm răng trắng hếu lại nhe ra và càng trở nên đáng sợ khi nhìn nó ở khoảng cách gần. Thanh kim loại chặn ngay trước miệng con quỷ dữ nhưng nó vẫn không ngừng lấn tới, sức của một tên nhóc như tôi đây chẳng thể trụ vững nổi. 

Cuối cùng thì thứ kim loại nhỏ bé ấy cũng gãy làm đôi, tôi bị con quái vật đè xuống, mắt nó sáng quắc lên, chắc chắn là muốn ăn thịt tôi rồi. 

Tôi vật lộn với thứ gớm ghiếc đó ngay giữa lòng đường, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ đây chỉ là giấc mơ và đến một lúc nào đó, ít ra là trước khi bị cắn chết, tôi sẽ tỉnh lại. Tất nhiên tôi biết mình vẫn phải chống đỡ, tay tôi vẫn giữ chặt một đầu còn sót lại của thanh kim loại rồi vung lên. Thanh kim loại cắm thẳng vào lưng con quái vật, nó đau đớn rít lên một lên một tiếng rồi toàn thân bỗng chốc trở thành thứ bùn nhễu nhão chảy xuống và hoàn toàn biến mất sau một cơn gió thổi qua.

Tôi thở hộc hộc, đưa mắt nhìn thanh kim loại nằm lăn lóc bên cạnh. Vậy thôi sao? Hóa ra đám quái vật này chỉ biết dùng cái vẻ ngoài xấu xí gớm ghiếc để để dọa người ta.

Điều này càng làm tôi tự tin hơn, nắm chắc thứ vũ khí duy nhất trong tay mình rồi phóng thật mạnh về phía trước. Thứ kim loại một lần nữa trúng đích, cắm thẳng vào đầu của một con quái vật đang lao đến, số phận của nó cũng giống như đồng bọn, hoàn toàn biến mất.

Tôi đoán mình đã thành công làm những con quái vật còn lại nổi giận, nó xông vào một lần nữa và tấn công  tới tấp. Những móng vuốt sắc nhọn cào cấu vào da thịt tôi rỉ cả máu, mùi thịt thối rữa trên cơ thể chúng khiến tôi như phát điên, nhằm thẳng mặt nó mà đấm nhưng cuối cùng lại bị hàm răng nanh lởm chởm cắn độp một cái vào nắm tay. Bất lực và kinh hoàng, tôi thực sự nghĩ sớm thôi, bản thân sẽ trở thành bữa ăn ngon cho đám quỷ dị này.

Đấy là cho đến khi sinh vật nọ bị một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ đánh bật ra, lần lượt, lần lượt từng con một. Bản thân tôi với đôi mắt mở tròn nằm ngửa ngay trên mặt đường lớn. Các bạn có đồng ý một điều rằng trí tưởng tượng của tôi quá phong phú rồi không khi mà lại có thêm những kẻ kì lạ xuất hiện. Lần này đích xác là con người nhưng họ lại lao xuống từ đâu đó trên bầu trời, trang phục dị thường- áo giáp, mũ và cầm trên tay những thanh kiếm hay khiên, hệt như chiến binh thời La Mã. 

Những tiếng rầm rầm vang lên, tôi biết rằng đang có một cuộc hỗn chiến nhưng chính bản thân cậu còn không gượng dậy nổi để xác minh một lần nữa. Chắc tôi điên thật rồi. Đầu tôi đau như búa bổ và tầm nhìn dần trở nên tối đen, tôi không chống cự lại được, cứ thế ngất lịm đi với hy vọng rằng sau đó bản thân sẽ tỉnh khỏi giấc mơ kì quái này.

Nhưng khi tôi tỉnh lại thì nhận ra đã không còn ở khu phố Frederick nữa, thay vào đó là một nơi nào đó trông vô cùng lạ lẫm- một căn chòi dựng bằng những thanh gỗ, phủ khắp nơi là những mảnh rèm xám đen vì bụi. Tôi nằm trên một chiếc giường với lớp vải nệm đã sờn cũ, ngay phía trên là ô cửa sổ mở toang, ánh nắng chiếu rọi hòa cùng mùi ngai ngái của hoa cỏ trong không khí.

Hóa ra đây là thiên đường.

Tôi thở dài và cố ép cho bản thân chấp nhận rằng mình đã chết, thả lòng đầu óc và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ một lần nữa thì bỗng nhiên gương mặt của một cậu trai với mái tóc đen nhánh rối bù lọt vào tầm mắt tôi. 

Giọng cậu ta thực kì lạ, ý tôi là chàng trai tóc đen này đã kêu lên một tiếng gì đó trước khi nói tiếng người:

"Be... be... Bánh Quy, ơn Chúa cậu tỉnh rồi! Mọi chuyện ổn cả chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net