Chap 1: Không hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để mình giới thiệu nhân vật và các kí tự luôn nhe !
Trong dấu * là diễn tae trạng thái của nhân vật
Trong dấu /.../ là suy nghĩ của nhân vật
Trong dấu (...)là giải thích
Nam chính : Park Jimin thành viên nhóm BTS nổi tiếng toàn thế giới và các thành viên rất giàu có , tính tình rất tốt bụng , một người dịu dàng và luôn tốt bụng với mọi người nên ai cũng yêu mến .
Nữ chính : Fany tên tớ đặt vì không tiện lấy tên bạn kia đâu nhe . Là một cô gái có cha mẹ như không , cha bỏ mẹ con cô ấy khi mẹ cô ấy mang thai 1 tháng , sanh cô ra mẹ cô bỏ cô và may mắn cậu mợ hai là anh hai của mẹ cô nhận nuôi vì nhà chỉ có 1 chị gái thôi , nuôi đến 13 tuổi ba ruột nhận lại cô sau đó lại bỏ khi cô 15 tuổi , cô bắt đầu tự lực cắn sinh đôi lúc làm không đủ thì cô xin ba mẹ nuôi một ít * chủ một ít*. Vì ba mẹ cô có chị hai và hai đứa con nhỏ nên không thể lo luôn phần cho cô . Đến năm 17 tuổi cô lên ở cùng mẹ ruột với lời hứa mẹ cô và ba ruột sẽ chăm lo cho cô để cô ăn học . Nhưng đời đẹp thế thì cô đâu lâm vào cảnh như này .
Vô truyện nhe !
____________________
Năm cô 17 tuổi mẹ ruột cô đuổi cô ra khỏi nhà , cô ea ngoài và sống cùng chị nuôi ( là con của cậu mợ hai và cô gọi là chị hai và gọi cậu mợ hai là ba mẹ luôn nhé)(Chị ấy tên : Tul tên bựa ra đó)
Cô mất dần khả năng tự chi trả học phí , tiền nhà thuê , ăn uống , sinh hoạt ,...... sau bao lần van xin nhà cô và cha mẹ lo cho cô đi học đến khi tốt nghiệp trung học nhưng kết quả vẫn vậy , cô nghỉ học .
Đối với cô việc theo đuổi học tập là rất lớn lao , cô muốn cào trường chuyên ngành âm nhạc , cái trường cái nghề mà cô mong muốn và cố gắng theo đuổi khi còn mẫu giáo , đến đây là hết.
( Cha mẹ là cha mẹ ruột , còn khi gọi là ba mẹ là ba mẹ ruôi nhe)
Cô buồn lắm chứ , thử nghĩ xem gia đình cha mẹ nhà lầu xe hơi xài đồ hiệu ăn nhà hàng năm sao mà cả hai để cô cảnh ở nhà trọ , cơm bữa có bữa không , đi làm quần quật từ sáng đến chiều tối mới về tới nhà .
Nghỉ học , cô bắt đầu tìm việc làm , đầu tiên cô làm nhân viên bán shop , đến phục vụ nhà hàng , lao công , phụ bếp các thứ . Nói ra thì không ai nghĩ cô gái ấy chỉ mới 17 tuổi .
Sau một năm cô rời khỏi nhà mẹ ruột cô vô tình xin vào được một vũ đoàn lớn nhất Hàn quốc ( mình dựng tình tiết là Hàn quốc thì mới gặp các anh được nhe chứ cô ấy ở Việt Nam)
Thời giab đầu cô chỉ là trainee , tận 3 tháng , sáng 7h tập đến tận 5h chiều về . Vì muốn trang trải tiền sinh hoạt để tiếp tục theo đuổi ước mơ , đến 5h chiều về cô liền đi làm tiếp thị các nhãn hàng bia rượu tại nhà hàng và quán bar , đến 10h là xong việc cô lại tiếp tục làm bartender cho một quán bar đến 3h30 cô về đến nhà là 4h sáng ,cô ngủ rồi tiếp ngày hôm sau như ngày hôm nay .
Kéo dài 3 tháng hơn cô mệt mỏi , ngất lên ngất xuống vì không ăn uống điều độ và vì tiết kiệm tiền để mua trang phục biểu diễn .

Sau 3 tháng cô tăng giờ làm trainee từ 6h sáng đến 12h khuya có hôm về sớm thì 10h. Giờ giấc không ổn định nên cô không thể làm thêm , cô mượn tiền từ chị Tul để chi trả tiền sinh hoạt thêm gần 3 tháng nữa , sau đó rồi mua quần áo và đồ dùng đi diễn . Đến khi cô bắt đầu được đi diễn thì mọi chuyện trớ trêu lại xảy ra , cô diễn các tỉnh và mẹ ruột cô đột nhiên liên lạc với cô sau 1 năm cắt liên hệ . Bà ấy đi khoe với mọi người là con gái bà ấy dạy rất khéo rất tốt , đi diễn và làm việc trong showbiz . Cô ấy đi diễn đâu thì bà ấy đi theo .
Mà mọi việc đột nhiên ngoài dự đoán của cô , chị Tul bảo rằng tiền cho cô mượn là tiền ba mẹ dưỡng già , gán trả lại mau cho chị ấy , cô ấy nói :
- Em làm nghề này thời gian từ 1-2 năm mới có dư để trả lại hai .
-Thì lo mà làm trả không thì kiếm gì mau có tiền rồi trả lại .
* bắt đầu đổi ngôi xưng tôi là Fany nhe*
Nghe như một thứ gì đó đổ vào đầu tôi , tôi biết công việc chị ấy nói đến là gì , một nơi mà chị ấy từng bảo tôi đủ 18 tuổi là có thể vào làm , công việc nhẹ nhàng mà laiu có tiền nhiều .
-Em không có muốn vô đó làm đâu , từ từ em trả nợ cho hai , tiền đó ba mẹ dưỡng già nên em sẽ gán trả lại nhanh mà ,.... được không hai ?
-Ai biết đâu mày à ! Chứ tao thấy mày làm cái này không có ăn rồi đó !!
/Không có ăn ??? Nhưng đó là mọi thứ em cố gắn để theo đuổi mà hai ?/
Về nhà ba mẹ ,
-Cả nhà giờ chỉ chờ vào mỗi mình mày thôi đó , chứ tao già rồi không đi làm được ! -Ba tôi nói
-Tao không chờ mày lo gì tao , tao nuôi mày không phải muốn mày trả ơn hay gì , miễn mày đủ sống là được rồi .-Mẹ tôi nói
Hôm sau
-Mày đi làm ở đó sung sướng muốn chết có gì đâu mà lo , ăn ngon mặt đẹp .-Ba tôi lại nói
-Chứ mày làm cái showbiz của mày thì sao mày trả nợ ! Nhà giờ chờ có mình mày !-Mẹ tôi tiếp lời
-Mày có cái tuổi trẻ , trẻ đẹp vô trỏng sợ gì không có tiền , được thì trả hết nợ rồi mỗi tháng mày chỉ cần gửi tiền về để tao và mẹ mày dưỡng già là được rồi , mày trẻ đẹp vô trỏng kiếm ai được được thì hốt , chứ đừng ngu mà yêu bậy yêu bạ mấy thằng nghèo rớt mồng tơi rồi khổ cả nhà cho mày đi làm ở đó .- Ba tôi buông lời
Tâm trạng tôi nặng trĩu , tôi nên suy nghĩ thế nào ?? Thật là làm khó tôi quá mà . Đi đến đâu chị hai và ba mẹ đều chỉ nói :
-Mày còn trẻ vô trong đó làm vài tháng là trả hết nợ thôi chứ gì !
Bất cứ đâu tôi cũng đều bị nhắc đến nợ , nợ và nợ .Đúng vậy tôi nợ , nợ cả ân tình dưỡng dục 10 mất năm trời , cả vì đống nợ tôi theo đuổi ước mơ của tôi kìa .
Một tháng sau , tôi quyết định , đúng vậy tôi sẽ làm như lời họ nói , Đứng trên sân khấu , màn biểu diễn cuối cùng , tôi đứng đấy , nhìn xuống hàng nghìn ánh mắt dõi theo tôi , tôi bật khóc .
Khóc như một kẻ điên dại , một hồi sau tôi gạt đi cố gắng tận hưởng sân khấu cuối cùng này của tôi , tận hưởng cái hạnh phúc duy nhất và chỉ còn lại trong vài phút giây ngắn ngũi nữa thôi .
Nhưng rồi sau , vẫn vậy , chuyện gì đến rồi sẽ đến , dù tôi cố dây dưa , kéo dài thời gian đến mấy vẫn không thoát khỏi sau những lời hối thúc của họ , gia đình mà tôi mang ơn , và gánh một đống nợ to đùng , và hiện tại tôi đang dùng chính thân xác này để đền công ơn đó .
Ngày đầu tiên tôi đi làm .
Là một nơi hoa mỹ , nơi mà những cô gái có thể trau chuốt , trang điểm đậm lè , môi đỏ chót , những trang phục tôn lên các đường cong của người con gái một cách trang nhã nhất .
Công việc không có gì cả , đối với gia đình tôi là vậy .
Chỉ là trang điểm thật đẹp vào , ăn mặc thật sang trọng và có đôi chút sexy , đến và nói chuyện với những kẻ dư tiền đi vào đây để tìm niềm vui . Dừng tiền đó để mua một nụ cười . Nhưng nơi đầy không có chuyện xằng bậy , khách hàng không được động chạm , không được sờ mó ,.... chỉ duy nhất là ngồi nói chuyện , tôi rót rượu và mời .
Nhưng đối với tôi điều đó là một điều cực kì sỉ nhục.
Tối đến diện lên thật xinh đẹp , đến trước mặt những người đàn ông đó , mỉm cười thật xinh đẹp để họ chọn mình thay cho những cô gái khác .
Đôi không thích và không muốn nên tôi không dám làm thì thu hút ánh nhìn của bất cứ ai . Cứ nhẹ nhàng làm việc rồi đi về .
Từ khi 13t tôi gặp biến cố xảy ra tôi đã trở thành một kẻ tự kỉ , tôi không nói với ai cả , tôi im lặng , đi học rồi về , nhưng nhờ sau đó tôi viết đến một nhóm tên là BTS .
Tự khi nào họ đã là một phần trong cuộc sống , có lần tôi từng mệt mỏi muốn bỏ lại tất cả , tìm một điểm an yên cho mình nhưng rồi tôi lại nghe thấy họ đang bảo rằng hãy cố gắng . Mạnh mẽ như họ phải chăng tôi sẽ thoát được địa ngục . ?
Từng lời ca luôn động viên tôi mỗi khi tôi mệt mỏi muốn từ bỏ , cũng nhờ họ mà tôi từng làm được một điều như mong muốn vủa mình dù bó rất ngắn ngủi .* Cười cay đắng*
Đến một hôm , tại chổ làm của tôi , hôm nay tôi vẫn như mọi ngày , tôi trang điểm cực kì nhẹ , chủ vẽ mài rồi tô son không hơn không khác , vì tôi chán ghét nơi đó thôi .
Một phòng VIP đã được thuê trọn , mọi người nói đó là một nhóm thanh niên trẻ tuổi , không yêu cầu đào (Là ý nói những cô gái ngồi nói chuyện và tiếp rượu trong đó) . Đám nữ nọ bàn tán , hình như là nghệ sĩ , đẹp trai lắm , giàu nữa ,thấy ăn mặc bình thường mà nhìn lại toàn đồ hiệu.
Tôi chẳng quan tâm vì vốn dĩ bước vào đây tâm trạng và suy nghĩ của tôi chỉ là màu đen , là địa ngục .
Đi qua hành lan ngang căn phòng ấy , bỗng chiếc cửa mở ra , một thanh niên trẻ tuổi đeo khẩu trang và đội nón kín mít , va vào tôi .
-Ôi xin lỗi cô ! *cúi 90 độ lịch sự * .... À cô ơi ... Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu ?-.... ? nói
-Hướng đó ! *Nói rồi chỉ tay*
-Cảm ơn cô ....
Tôi bỏ đi , không quản nhiều .
Tôi ngồi ghế ngay quầy lễ tân , thanh niên lúc bãy bước lại quầy .
-Chị ơi lúc nãy em có gọi thêm món bò đến giờ vẫn chưa thấy ạ ?? Bọn em đói muốn chết luôn ! -Thanh niên nhanh nhảo .
-Cô gái lúc nãy đúng không ?? -Thanh niên quay qua chồm người qua hỏi .
Tôi ngó nghiên ngó dọc không thấy ai ngoài tôi rồi lấy tay chỉ chỉ về mình .
-Ừa cô á , cô gái lúc nãy tôi va phải đúng không ??- Lại nhanh mồm
-Là tôi cho hỏi anh có việc gì không ạ ?- Tôi nhẹ nhàng đáp lại mặt không chút cảm xúc
-Tôi chỉ hỏi vậy thôi ! * cười * Cô làm việc ở đây à ?? Quản lí à ?? Hay lễ tân ??- Anh hồn nhiên hỏi tôi
-Phục vụ khách hàng  thưa anh ! -Mặt tôi vẫn lạnh như tiền .
______________
Nói thiệt là chuyện này tui nghe kể mà đau lòng quá các bà à ! Là có thật đó , nhưng chỉ có phần gặp anh là theo mong muốn của bạn trong chuyện thôi.
Tôi đã xin phép và bạn ấy mong muốn tôi viết một câu chuyện dành riêng cho bạn ấy thôi .
Tối nay úp tiếp nhe !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC