Manh mối (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cũng được một thời gian từ khi cô bước vào công ty, mới ngày nào còn bỡ ngỡ, khó khăn nhưng giờ đây cô có thể làm tốt công việc của mình, tuy không hoàn toàn xuất sắc nhưng mọi công việc được cô xử lý rất thận trọng và có hiệu quả. Vì vậy mọi sự bàn tán, thì thầm về chức vụ thư ký chủ tịch của cô cũng không còn, cũng không còn ánh mắt ganh tỵ, ghen ghét. Mọi người rất thân thiện, vui vẻ, không còn không khí gượng gạo ngày nào, cô hoàn toàn thoải mái khi làm việc ở đây.

Duy chỉ có cô Yuri là không có ấn tượng tốt với cô, cô cũng chẳng hiểu tại sao, chẳng phải cô ta là con gái của công ty tài chính Tsukira, tuy không phải công ty, tập đoàn danh tiếng nhưng gia cảnh cũng không đến nổi khó khăn để đi làm nhân viên nhỏ bé ở tập đoàn này, lại còn vì chiếc ghế thư ký mà tránh xa, ganh ghét cô. Chẳng lẽ những người giàu thường có suy nghĩ kỳ quặc vậy chứ, hắn cũng vậy. Chợt chân mày cô khẽ nhíu lại, tại sao cô lại nghĩ tới hắn chứ, xua đi suy nghĩ trong lòng, cô thầm nghĩ

- Mình cũng bắt đầu có suy nghĩ kỳ quặc rồi.

Hôm nay cô được về sớm, do công ty tổ chức tiệc mừng ngày thành lập, tất cả các nhân viên đều phải đến tham dự, không ai được phép vắng mặt. Cô thở dài mệt mỏi, lại phải đi party. Nhẹ nhàng bước chân đến bên tủ đồ, cô chọn cho mình một bộ đầm tương đối đơn giản, chiếc váy liền màu đen. Trên thân váy hoàn toàn không có chi tiết nào. Cô không còn mơ mộng nên ít khi diện trên mình những bộ cánh màu trắng trong sáng, tinh khôi thay vào đó cô lại yêu thích gam màu tối hơn, màu của sự bí ẩn và cũng là màu của bóng đêm.

Cô trang điểm nhẹ trông tự nhiên chẳng khác gì mặt mộc, tạo điểm nhấn trên khuôn mặt bằng một màu son đỏ mận, không quá phản cảm. Trông cô rất giản dị, có phần nhợt nhạt, tham dự buổi tiệc tầm cỡ như thế này có lẽ cô là người kém nổi bật nhất buổi tiệc nhưng cô không quan tâm, càng ít nổi bật càng tốt, chỉ cần đến dự qua loa rồi về là được, cần chi phải tỏ vẻ xinh đẹp, sang trọng.

Tiến đến bữa tiệc, ai nấy ăn vận sang trọng, áo váy xúng xính, mặt tươi cười rạng rỡ, cô tiến đến chào hỏi mọi người và tìm ngay cho mình một vị trí khuất nhất, để chẳng ai chú ý tới sự hiện diện của cô.

Phía xa đằng kia bỗng ồn ào, lời xì xào, bàn tán vang lên bởi sự xuất hiện của anh và cô ấy, hai người tự tin bước vào bữa tiệc, anh ăn mặc sang trọng, còn cô ấy dịu dàng, quyến rũ. Ai cũng ngưỡng mộ đôi trai tài gái sắc, quả là xứng đôi. Cô trộm nhìn thấy anh và cô tay trong tay sánh bước, không còn cảm giác đau khổ xót xa, bối rối khi nhìn thấy anh chỉ là có chút vụn vỡ quá khứ và một chút không quen. Cô thờ ơ quay về với ly rượu đang trên tay, không chút bận tâm về hai người kia. Chợt một suy nghĩ loé lên trong đầu cô:

- Dù sao cũng phải chào hỏi chứ nhỉ?

Cô bước đến bên hai người, anh có vẻ ngạc nhiên vì thái độ của cô, là cô gái yếu đuối nài nỉ, van xin tình yêu của anh đây sao, vẻ như cô đã mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn và hiếm nụ cười hơn. Chỉ mấy ngày trước thôi, cô còn chẳng dám đối diện với anh vậy mà giờ đây cô lại tự tin mà chào hỏi, trong khi anh chẳng có ý chạm mặt với cô. Cô đã thay đổi, thực sự đã thay đổi.

- Xin chào, lại gặp hai người nữa rồi – Cô mỉm cười vui vẻ chìa tay ra bắt tay với anh và cả với cô ấy.

Để không khó xử và như ý muốn của anh, cô giả vờ không quen biết, giờ đây anh đối với cô như người xa lạ, vô tình lướt qua nhau trên đường hay có đôi lần trò chuyện thì sau đó cũng nhanh chóng quên đi, không còn chút ký ức, không có sự đau khổ, xót xa khi đối diện.

Cảm giác lạnh lẽo, không chút hơi ấm lúc hai bàn tay chạm vào nhau, đôi bàn tay này, bàn tay ngày xưa anh luôn luôn giữ chặt khi đi dạo, khi trời đông giá rét, cảm giác lạnh lẽo sẽ biến mất khi hơi ấm từ bàn tay cô truyền đến bàn tay anh. Giờ đây cũng chẳng phải mùa đông nhưng sao giá buốt đến thế, do cô lạnh hay anh đang lạnh.

Có lẽ cô đã quên anh, cô đã thực sự quên anh. Cũng tốt, quên anh đi và cô sẽ tìm được một người mới, thực sự mang lại hạnh phúc cho cô. Nhưng sao anh lại cảm thấy khó chịu thế này, do anh tự nguyện buông tay trước, chẳng ai ép buộc, làm sao anh có quyền không cho cô bước đến với người khác. Hơn nữa hắn lại là một người tốt. Suy nghĩ của anh bị cắt đứt khi tay cô giật mạnh khỏi tay anh. Anh ngượng ngùng nhìn cô trong khi ánh mắt cô hiện lên vẻ khó hiểu.

Cô đến một mình à? Minji đã thấy tất cả, cô muốn phá tan cái không khí lạnh lùng và có chút gượng ép này mà lên tiếng trước.

Tôi có thể đi với ai nữa chứ. Tôi xin phép

Cô tạm biệt hai người và nhanh chóng bước đi 'Thể hiện như thế là quá đủ'

"Nhìn cô âm thầm bước đi trong khi mắt anh vẫn hướng về phía cô lòng Minji quặng đau, là anh đóng kịch quá vụng về hay do em nhạy cảm, em biết hết, biết anh yêu cô ấy, cô gái tên Kim T/b rất nhiều và anh đến với em chỉ vì...., yêu anh em hy sinh bản thân, có được anh em đánh đổi danh dự, ở bên anh em hạ nhân cách bản thân, chỉ vì hai chữ 'tình yêu'. Có phải em quá ngu ngốc khi yêu anh mù quáng như vậy không, phải chăng em đã quá mạo hiểm trong ván cờ này?. Anh đau khổ em thấu hết nhưng nỗi đau của em anh có hiểu, em muốn buông tay để anh có thể về bên cô ấy, để anh không dằn dặt chẳng khổ đau nhưng em không thể, em không muốn trên bước đường sắp tới vắng bóng anh. Hãy để em ích kỷ, hãy để em bên anh, yêu anh thay luôn phần cô ấy. Nhưng liệu có dễ dàng thế không anh? Anh có thể quên cô ấy và dang tay đón nhận tình cảm của em không anh? Anh sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy không anh?. Hay trên suốt con đường đó em luôn là kẻ thua cuộc, luôn là người đứng dõi theo bóng anh, mà không phải là người đồng hành cùng anh. Nhưng em sẽ không hối hận vì quyết định của mình, hãy cho em cơ hội để cố gắng, dù sao này có đau khổ, khó khăn đến đâu thì em vẫn mỉm cười vui vẻ rời xa anh và xem đây là một kỷ niệm đáng nhớ trong suốt cuộc đời của em và anh.

Cám ơn anh - Người làm trái tim em rung động

Cám ơn anh – Người em yêu thật lòng

Cám ơn anh - Người cho em nụ cười

Cám ơn anh – Người cho em hạnh phúc

Anh – Người em yêu mãi mãi."

--------------------------​

Phía xa đằng kia hắn cùng với Hana từ từ bước đến, hắn hôm nay trông lịch lãm và có phần chững chạc, còn Hana thì xinh như công chúa khi diện trên mình chiếc váy màu trắng, có đính kim tuyến lung linh, dưới ánh đèn càng làm cô ta thêm huyền ảo. Cặp đôi xuất hiện thu hút hầu hết sự chú ý của mọi người, ai ai cũng trầm trồ khen ngợi, những lời nói có cánh thi nhau xuất hiện tặng cho hai người. Vẫn thái độ lạnh lùng của mọi ngày hắn cao ngạo bước vào mà chẳng thèm để ý xung quanh. Đôi mắt hắn tia xung quanh như tìm kiếm bóng hình ai đó, khó khăn lắm hắn mới xác định được vị trí của cô. Vẫn là cô, cô gái thích hoà mình vào bóng tối, bóng dáng cô đơn, không chút cảm xúc, có vẻ cô đã lạnh lùng hơn sau sự việc lần trước.

Chân hắn vô thức bước đến bên cô, bỗng hắn dừng lại khi có một bàn tay nắm chặt tay hắn, cùng lúc đó âm nhạc du dương trầm bổng vang lên cùng với sự xuất hiện của những ánh đèn đủ màu sắc soi rọi khắp khán phòng. Dù không có tình cảm với Hana nhưng hắn cũng không phải là một người không hiểu chuyện, hắn hiểu cái nắm tay của Hana có ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn không tâm trạng nhảy cùng Hana, hắn lạnh lùng trả lời

- Anh không muốn.

Nhưng Hana không từ bỏ, tay của cô ta vẫn nắm chặt tay hắn, hắn nhanh tay hất mạnh tay Hana, thế nhưng như đoán được ý định của hắn, cô ta lấy tay hắn đặt vào vòng eo của mình, hai tay cô ta đang yên vị trên cổ hắn. Hắn giận dữ nhìn mặt Hana trong khi cô ta cứ dửng dưng như chẳng biết gì cả, khi hắn vừa định bỏ đi thì Hana tiến lại gần người hắn, ghé sát vào tai mà thì thầm:

- Xin anh đấy, một lúc thôi.

Ánh mắt năn nỉ, van xin Hana nhìn hắn, dù không muốn nhưng ánh mắt này buồn lắm, tội lắm, hắn không thể từ chối. Hắn quay lại và chấp nhận yêu cầu của Hana.

Hắn ở đó khiêu vũ cùng với người con gái xinh đẹp biết bao nhiêu ánh mắt ganh tỵ, ngưỡng mộ, thế nhưng tâm tình hắn cứ để đâu đâu, hắn lướt chân như một cái máy cài đặt sẵn, làm sao vui vẻ khi người hắn muốn khiêu vũ cùng không phải là cô gái trước mặt đây. Mắt hắn không bỏ qua cơ hội nào để nhìn về phía cô, cô ngồi đó vẫn là góc bàn khuất nhất, mặt vô hồn nhìn về hướng xa xăm như đang suy nghĩ gì, chẳng quan tâm tới một người nào cả và cũng chẳng hề quan tâm đến sự hiện diện của hắn.

Chợt hắn dừng lại khi thấy một người con trai tiến lại bắt chuyện cùng cô, gương mặt cô lộ rõ vẻ bực bội khi bị làm phiền. Hắn cảm thấy khó chịu và muốn tiến lại gần cô, nắm lấy tay cô mà tránh xa khỏi tên đàn ông mà hắn thấy chả có chút gì gọi là lương thiện. Nhưng mà hắn bị gì vậy? Câu hỏi này hắn đã tự hỏi mình cả ngàn lần từ khi cô xuất hiện, thế nhưng hắn cũng chả biết đó là gì?

Không suy nghĩ nhiều, hắn vô tình hất tay Hana ra khỏi cơ thể mình, không nói gì và tức giận bước nhanh về phía cô. Trong ánh mắt Hana hằn lên một tia màu đỏ giận dữ và uất hận.

-----------------​


Cô vẫn lặng lẽ ngồi nơi góc bàn, bữa tiệc khiêu vũ vang lên trong sự vui mừng và hào hứng của mọi người, ai nấy đều đã chọn cho mình một người bạn nhảy, cả căn phòng ngập tràn hình ảnh các cặp đôi tay trong tay cùng sánh bước bên nhau khiêu vũ, đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn là anh đang hạnh phúc, tươi cười vui vẻ khiêu vũ bên người con gái đó, không còn oán hận, đau khổ có chăng chỉ là một chút thanh thản, một chút thoải mái khi con tim cô không còn vướng bận hình bóng anh. Phía xa xa trong góc phòng là hắn và cô bạn gái đang khiêu vũ cùng nhau, trông cả hai người thật hạnh phúc và thoải mái. Mà sao cô lại nghĩ tới hắn chứ, có lẽ cô đã quá nhiều chuyện rồi.

Quay mặt ra hướng cửa sổ ngắm nhìn con đường đêm đông đúc, các cặp tình nhân sánh bước bên nhau, rạng rỡ, hạnh phúc, cô khẽ cười, một nụ cười vô ưu, tâm cô thanh thản khi hoà mình vào cảnh vật của thành phố về đêm, ánh đèn từ xe cùng đèn điện từ những căn hộ cao cấp, lập loè như những bướm đèn mang trên mình ánh sáng thật phiêu lãng, thật tự do. Cô ước mình cũng có thể tự do, vô tư như vậy, sống thanh thản đến suốt cuộc đời mà chẳng phải ganh đua, chẳng phải đấu tranh vì ai, vì bất cứ gì.

Tiếng một người con trai vang lên xoá tan suy nghĩ trong lòng cô

- Xin lỗi, quý cô có thể nể mặt mà nhảy cùng tôi một bài được không? Một bàn tay anh ta bỏ qua sau lưng, tay còn lại lật ngửa và chìa ra trong khi thân người nghiêng về phía trước tỏ ý mời cô.

Cô quay lại nhìn, người con trai cao to, khoảng hơn cô vài tuổi đôi mắt sắt bén, mái tóc dài ngang vai rất lãng tử, cùng khuôn mặt góc cạnh rất nam tính nhưng có vẻ không phải là người tốt. Chẳng hiểu sao trực giác của cô mách bảo như vậy, mặc dù người này và cô chỉ vừa mới gặp mặt. Cô hơi bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, cô cảm thấy ánh mắt này rất quen hình như đã gặp ở đâu rồi, đặc biệt sự tàn ác trong đôi mắt ấy cô không thể nhầm với người mà cô chưa từng tiếp xúc.

- Tôi không biết nhảy – Cô nhìn qua và quay mặt về hướng cũ mà trả lời

- Không sao, tôi có thể hướng dẫn cho em – Hắn ta đứng phắt dậy và vôn tồn nói

- Nhưng hiện tại chân tôi đang bị đau – Cô thờ ơ trả lời mà chẳng nhìn mặt hắn ta

- Nhưng vừa nãy tôi vừa thấy em vẫn tự tin từng bước chân đi hỏi thăm bạn bè, chẳng có dấu hiệu gì là đau cả.

- Thôi được, là do tôi không muốn nhảy với ai cả và tôi muốn yên tĩnh một mình. Phiền ngài tìm người khác – Giọng cô đã bắt đầu có chút khó chịu

Cô em vẫn cứng đầu như ngày nào, nhưng anh đây rất thích cá tính của em, cô em là style của anh, càng khó chinh phục anh càng thích, không phải vì cái công việc chết tiệt kia thì bây giờ cô em đã thuộc về anh, tuy hơi muộn nhưng chả là vấn đề gì khi người mà anh đây muốn trước sau gì cũng thuộc về anh, tên nào dám cản đường cô em đến với anh, thì đừng mong có cơ hội sống sót.

- Hay là, tôi ở đây trò chuyện với em – Hắn đề nghị trong khi cơ thể đã yên vị ở vị trí đối diện với cô

- Xin lỗi nhưng tôi cũng không thích tiếp xúc với người lạ

Cô thầm rủa tên con trai chết tiệt này, không gian rộng lớn, sao không tìm người khác mà cứ nhất định phải làm phiền đến cô chứ, quả là người tính không bằng trời tính, cô đã chọn bàn khuất nhất vậy mà vẫn có người phát hiện, thật là bất hạnh.

- Nhưng chúng ta đâu phải người lạ

Bất ngờ trước câu trả lời của hắn ta. Ánh mắt dò hỏi cô nói: Tôi đã gặp ngài sao?

- Cô em mau quên vậy sao, hôm đó ở quán bar..........Hắn nói lấp lửng như muốn cô tự nhớ về ký ức kinh hoàng đêm hôm đó.

Thì ra là ông bác đó, thảo nào khi nhìn vào ánh mắt ấy cô lại cảm thấy quen thuộc vô cùng nhưng hôm đó là người đàn ông trung niên mà, sao hôm nay lại có thể biến thành một trẻ ra vài chục tuổi thế này. Hai người này quả thật là một sao? Cô chẳng thể tin nổi sự thật trước mắt.

À thì ra là ông bác xã hội đen đốn mạt Amada gì gì đó, thích làm phiền phụ nữ à – Cô tức giận mỉa mai hắn ta

Ông bác??? Hắn ta khó chịu với từ ông bác cô dành tặng cho mình - Sẵn tiện nhắc cho cô em nhớ anh là Amada Utada

Sau đó tiếp tục

- Chắc cô em không biết thuật hoá trang nhỉ? Mà thôi, em phải cảm thấy vinh dự khi được anh bắt chuyện đấy.

- Vậy ra tôi phải cảm ơn tình cảm ông dành cho tôi, nhưng xin lỗi tôi không có hứng thú với ông – Ánh mắt hình viên đạn cô nhìn hắn ta trả lời bằng thái độ mỉa mai

- Không sao, em trước sau gì cũng là người của anh. Có hứng hay không đâu phải do em quyết định. – Hắn ta nở nụ cười đúng chuẩn gian ác có chút sở khanh

Khuôn mặt cô tối sầm lại khi nghe thấy 'người của anh', cô cảm thấy kinh tởm người đứng trước mặt mình, ánh mắt sắc nhọn tàn nhẫn, độc ác, sẵn sàng thủ tiêu mọi chướng ngại để đạt mục đích, có vẻ lời ông ta là thật nhưng cô phải làm sao để thoát khỏi tên ác ma này đây, cô chẳng muốn gặp mặt tên này huống chi là sống cùng hắn, dù có chết cô cũng phải chống lại ông ta.

Dù sao cũng không thể để ông ta thấy vẻ sợ hãi của mình, cô tức giận đứng dậy nhìn thẳng vào mặt ông ta định nói gì đó thì bỗng nhiên có một bàn tay kéo cô lại, được ghìm chặt trong cơ thể người đó, cảm giác ấm áp và thân quen trào dâng. Cô bất ngờ ngước mặt lên khi nhìn thấy hắn.

- Ngài có biết là ngài đang làm phiền bạn gái tôi không? Hắn tự tin nói trước mặt hắn ta

- Thì ra là đã có bạn trai sao? Amada nói và nhìn chằm chằm vào cô

- Lo mà giữ bạn gái cậu, nếu không sau này cô ấy là người của tôi thì có hối hận cũng không kịp. Tôi sẽ không bỏ qua cho em đây.

Giọng nói đe doạ của hắn ta vang lên cùng với hành động lấy tay vuốt ve cằm của cô và nhanh chóng bị cô hất tung ra ngoài. Hắn ta quay bước, khi đi ngang qua người cô, nói vọng lại đủ để ba người nghe thấy:

- Em rất hấp dẫn, mẫu người anh đây thích, anh đây sẽ tìm mọi cách để có được em. Goodbye, baby!!! Chúng ta sẽ sớm gặp lại.

-------------------------

Cô mạnh bạo hất bàn tay ghìm chặt cơ thể cô ra ngoài và quay sang hắn lớn tiếng

- Ngài đang làm cái gì vậy hả? Tôi có phải bạn gái ngài đâu?

- Tôi đang giúp cô thoát khỏi tên xấu xa đó, cô chẳng những không cám ơn tôi mà còn lớn tiếng với tôi sao – Hắn cũng tức giận không kém

- Vâng, vâng...Cám ơn sự bao đồng của ngài. Nhưng tôi thừa sức tống hắn ra khỏi tôi, không cần ngài phải bận tâm.

- Đó là thái độ cô đối với ân nhân mình sao?

- Tôi thực sự biết ơn ngài và mời ngài đi lo cho vị hôn thê của ngài, tôi muốn yên tĩnh một mình. Làm ơn xin ngài đừng quan tâm tới chuyện của tôi nữa.

Hắn tức giận bỏ đi, có phải là hắn lo chuyện không đâu thật không? Hắn lo lắng cho cô khi tên đó xuất hiện, hắn cũng đã tìm cách giúp cô cả câu cảm ơn chính thức cô cũng chẳng nói được, đổi lại chỉ là thái độ đó với hắn sao, cô lúc nào cũng vậy, lạnh lùng, từ lúc hắn biết cô tới giờ chẳng khi nào hắn thấy cô cười, có chăng chỉ là nụ cười gượng gạo, phải chăng cô đã lãnh đạm tới mức đó? Cô lúc nào cũng tự quyết chẳng màng cảm xúc của người khác, lần trước cũng vậy và cả lần này. Mặt hắn nóng bừng bừng tiến về phía trước

- Nếu em không cần tôi cũng chẳng quan tâm.

---------------------------------

- Thật phiền phức – Cô nhẹ người lên tiếng khi hắn đi khỏi.

- Ai phiền phức

Cô giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc vang lên, cô thì thầm rất nhỏ nhưng sao lại có người nghe thấy, hẳn là một người thính tai. Khẽ quay quay người cô hơi bất ngờ khi người đó không ai khác chính là Mina, cô không nghĩ Mina sẽ đến, chẳng phải cậu ấy có hẹn sao hay là lại lo lắng cho cô nên không yên tâm mà tìm đến.

- Mina, sao cậu lại ở đây?

- Tại sao tớ không thể tới. Mà nè, tên phụ bạc cũng đến, cậu không sao chứ? – Giọng cô bạn lộ rõ lo lắng

- Cậu thấy tớ có sao không. Tớ đã buông tay.

- Thật tốt vì cậu đã nghĩ thông tất cả. Mà sao đến đây cậu ăn mặc đơn giản thế kia, lại còn không trang điểm nữa. Thật là con nhỏ này, không biết lo cho bản thân gì cả - Mina nói khi hai tay chạm qua vòng eo cô mà xoay qua, xoay lại. Nói đoạn còn vỗ vỗ vào mặt cô.

- Tớ tới một lát rồi về, dù sao tớ ở góc khuất thế này chả ai thấy tớ đâu.

- Không phải có hai người đàn ông sắp đánh nhau vì cậu sao? – Mina không bỏ qua cơ hội bắt thóp cô bạn, khoé miệng cong lên vẽ nên một nụ cười tinh ranh, gian xảo

- Cậu đang nói gì vậy hả? Mặt cô thoáng chút đỏ bừng và giận dỗi quát vào mặt cô bạn

- Thôi thôi, cậu ăn gì không tớ lấy luôn phần cậu.

- Gì cũng được nhưng mà....

- Tớ biết, tớ biết....Không hải sản đúng không nào?

Đoạn Mina nhanh chóng đi về phía bàn thức ăn, cô vẫn vậy vẫn tiếp tục hoà mình vào cảnh đêm, nhìn ngắm xa xăm, cô giật mình quay lại tìm kiếm nơi phát ra tiếng chuông điện thoại. Cô loáng thoáng nghe được nhưng chẳng định hình được tiếng chuông phát ra từ đâu, sau một hồi loay hoay tìm kiếm, cô phát hiện chủ nhân của nó không ai khác chính là Ungha. Đúng, giai điệu này, giọng hát này, cô không thể lầm được. Chẳng lẽ, chủ mưu của vụ này là....Ungha. Suy đoán của cô cũng không phải vô lý khi cô ta là người duy nhất cô đắc tội, hơn nữa chẳng phải hôm đó cô ta đã làm đổ nước lên người cô, lại còn khiến cô đi đến kho lạnh. Nói có sách, mách có chứng, làm sao có thể buộc tội cô ta chỉ với tiếng chuông điện thoại được chứ, cô chẳng có bằng chứng hay một thứ gì đáng tin cậy cả.

- Phải đi một chuyến rồi – Cô thầm nghĩ

-------------------​


Sau một lúc loay hoay lọc lừa kén chọn thức ăn, Mina vui vẻ trở lại tìm cô với hai đĩa thức ăn trên tay.

- Cậu làm gì mà lâu quá vậy? Cô cằn nhằn khi thấy Mina mãi một hồi lâu mới trở lại

- Tớ quên béng đi chuyện lấy thức ăn vì cùng nói chuyện với một người bạn – Cô bạn phân bua.

- Cậu lúc nào cũng vậy. Thức ăn của tớ đâu – Đoạn cô chìa tay ra đón lấy thức ăn

- Mà cậu có bỏ hải sản ra không - Cô không quên lấy đũa bới xốc kiểm tra nhưng khi nghe tiếng cô bạn, cô thôi hành động đó nữa

- Yên tâm tớ chọn rất cẩn thận mà - Mina chắc nịch và bắt đầu bỏ vào miệng

- Anh chàng nói chuyện với cậu lúc nãy có vị hôn thê rồi à

Mina và T/b cùng trò chuyện trong khi tay vẫn gắp thức ăn mà không hề biết hậu quả của nó.

- Uh, chắc sắp kết hôn rồi

- Vậy tại sao anh ta còn tán tỉnh cậu.

- Cậu nói bậy bạ gì vậy, tớ với anh ta thậm chí còn chưa là bạn - Cô tức giận giải thích với Mina

- Nhưng ánh mắt anh ta nhìn cậu rất lạ, tớ không lầm đâu, có vẻ anh ta rất thích cậu.

T/b nhanh chóng chặn họng cô bạn bằng một đũa thật to thức ăn bỏ vào miệng cô bạn. Mina bất ngờ với đũa thức ăn của cô nhưng cũng nhanh chóng nhai và sau đó đánh vào vai cô một cái giận dỗi. Hai cô gái cùng ăn và cười đùa vui vẻ.

Miệng thì hắn khăng khăng nói sẽ không để tâm đến cô nữa thế nhưng mắt hắn lâu lâu tia về phía cô và Mina đang cười nói vui vẻ. Hắn bất ngờ khi thấy nụ cười thật lòng chẳng gượng gạo của cô khi nói chuyện cùng Mina. Nụ cười đó lần đầu tiên hắn thấy, nụ cười chỉ xuất hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC