Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đêm khuya dần tàn, thay màu cho màn đêm tăm tối là những ánh đèn loe loét sáng từ những căn hộ cao cấp trong khắp thành phố. Những giọt sương ban mai còn vấn vương đọng lại trên những chóp lá hòa cùng ánh ban mai chiếu rọi tăng thêm nhựa sống cho ngày mới bắt đầu. Đâu đó trong thành phố, ánh sáng mặt trời làm bừng sáng cả căn phòng, vô tình đánh thức một linh hồn đã đi sâu vào giấc ngủ. Lấy tay che đi ánh sáng hắc vào khuôn mặt ngây thơ còn ngáy ngủ của mình, cô bàng hoàng khi thấy mình đang yên vị trong một căn phòng sang trọng nhưng có ý nghĩa gì chứ khi cô chẳng có chút ký ức hay nói khác hơn là hoàn toàn xa lạ với căn phòng.

Đôi mắt lướt nhẹ một lượt qua căn phòng cô bàng hoàng thấy mình đang ở khách sạn. Đúng!! Đây là khách sạn. Đứng hình vài giây, khi mắt cô lia tới đống tàn dư nằm ngổn ngang ngay trước mặt, đôi mắt của cô hoàn toàn vô hồn khi nhìn thấy chiếc váy của mình. Nhanh tay vén chiếc chăn đang phũ trên thân thể của mình với hy vọng có một sự nhầm lẫn nào đó, thế nhưng sự thật đã rành rành ngay trước mắt khi cô nhận ra mình không còn mảnh vải che thân. Cảm giác bàng hoàng, tự trách mình ngu ngốc đã hoàn toàn xâm chiếm cơ thể cô lúc này. Sự việc quá bất ngờ khiến cô không thể tin vào sự thật và cũng không còn một chút ký ức nào về việc "CÔ ĐÃ QUA ĐÊM CÙNG MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG XA LẠ".

Khóc ư? hay la hét? Hay bảo người đàn ông ấy chịu trách nhiệm? Đúng, nếu là cô của trước kia thì cô sẽ làm tất tần tật những điều trên nhưng cô bây giờ không còn là cô nữa rồi. Cái ngàn vàng sao? Dù vô tình hay cố ý thì cũng vậy khi người nằm trên giường kia không chút quan hệ nào với cô, không phải là người mà cô ngày đêm thương nhớ, không phải là người mà cô luôn muốn trao lần đầu tiên của mình. Nó chỉ là cái danh mà người đời đánh giá phẩm hạnh của một người con gái, có gì nực cười hơn khi đạo đức, nhân phẩm, danh dự của một người con gái chỉ đánh giá bằng một cái màn mỏng cơ chứ. Dù gì đối với cô nó cũng không còn quan trọng.

Nhanh chóng lấy lại phong độ thường ngày cô biết rằng việc quan trọng cần làm ngay bây giờ là phóng nhanh ra khỏi cái nơi quỷ quái này, mặc kệ người đàn ông bên cạnh xấu xí, đẹp trai, giàu sang hay nghèo khổ. Xem như đêm qua chỉ là một đêm qua đường, cô sẽ xóa nó ra khỏi ký ức không nên có của mình. Nhanh như chớp cô lấy lại chiếc váy, lao vào nhà tắm và bay ra ngoài với tốc độ ánh sáng, chẳng buồn liếc nhìn khuôn mặt của người đàn ông ngay bên cạnh. Cứ nghĩ rằng thoát khỏi căn phòng hôm nay xem như xóa hết, làm lại từ đầu, nhưng cô đâu biết rằng cũng vì đêm nay mà cuộc sống của cô kéo theo hàng ngàn rắc rồi sau này.

Ngay khi cô vừa đi khỏi thì người đàn ông trong căn phòng cũng vừa tỉnh giấc, khuôn mặt thon dài, vầng trán thông minh cùng với đôi lông mày đậm đen càng tôn lên vẻ đẹp của chàng trai ấy. Không quá bất ngờ như cô, dù muốn dù không thì hắn chẳng hề có một chút ký ức về ngày hôm qua, nhìn quang cảnh trong phòng hắn chỉ đinh ninh rằng hôm qua mình đã ngủ cùng một cô gái, khuôn mặt, hình dáng? Đối với hắn chỉ là con số không. Cô đâu biết rằng hắn ta mang một căn bệnh? Một căn bệnh kỳ lạ!  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net