The truth untold (전하지 못한 진심)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu vườn này.

Được lấp đầy bằng những bông hoa của sự cô độc.

Đâm đầy những gai nhọn.

Còn tôi thì trói buộc mình trong một lâu đài cát.

Tên của cậu gì?

Cậu có chốn nào để ghé đến không?

Cậu nói cho tớ nghe được chứ?

Vì tớ đã thấy cậu đang lẩn trốn trong chính khu vườn này.

Và tớ hiểu rằng.

Tất cả những sự ấm áp nơi cậu luôn tồn tại nơi đây.

Nên tớ muốn được nắm chặt lấy.

Đôi bàn tay của cậu đưa ra ngắt một nhành hoa xanh biếc.

Nhưng số phận của tôi vốn dĩ đã sắp đặt như thế.

Xin người đừng mỉm cười với tôi mà cứ lừa dối tôi đi.

Bởi vì tôi chẳng thể đến gần cậu hơn được.

Cũng không có bất kì cái tên nào cậu có thể gọi tôi đâu.

Cậu biết rằng tôi không thể mà.

Để cậu hiểu được bản thân tôi.

Để tôi có thể hiến dâng con người mình cho cậu.

Tôi không thể để cho cậu thấy được một phần trong bản thân tôi đang bất lực.

Vì thế tôi tiếp tục đeo chiếc mặt nạ này và đến để gặp cậu.

Nhưng mà tôi vẫn cần cậu, không thể thiếu cậu được.

Những bông hoa nở rộ trong khu vườn của sự cô đơn.

Có một bông hoa giống như cậu.

Tôi muốn được tặng cho cậu nhành hoa ấy.

Sau khi cởi bỏ cái mặt nạ ngu ngốc này.

Nhưng tôi biết.

Tôi không bao giờ có thể làm điều đó.

Mà việc tôi phải làm là trốn tránh.

Bởi lẽ tôi là một người xấu xí.

Tôi đang lo sợ rằng.

Tôi sẽ kiệt sức mất thôi.

Tôi rất lo sợ.

Nên nếu sau này, có lỡ cậu rời bỏ tôi vào lúc cuối.

Thì một lần nữa tôi sẽ đeo chiếc mặt nạ này để tìm đến gặp cậu.

Điều duy nhất mà tôi có thể làm.

Trong khu vườn này, trong cả cái thế gian này.

Là khiến những bông hoa này bung nở rạng rỡ tựa như chính cậu.

Và tiếp tục hơi thở này như tôi mà cậu đã từng biết.

Nhưng tôi vẫn cần có cậu, tôi không thể thiếu cậu được.

Có lẽ nếu được quay về lúc trước.

Dù chỉ một chút.

Chỉ thêm một chút nữa thôi.

Nếu tôi lấy hết can đảm để đứng trước cậu.

Thì bây giờ chắc mọi thứ sẽ khác đi.

Tôi đang khóc trên lâu đài cát này.

Chính nơi này tôi đã bị bỏ lại một mình.

Làm lâu đài cát này tan biến.

Khiến nó vỡ tan.

Trong lúc tôi nhìn vào chiếc mặt nạ đã nức toạt.

Và tôi vẫn cần đến cậu.

Nhưng dù sao đi nữa, tôi chẳng thể thiếu cậu được.

Vẫn luôn cần đến người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net