Chap 13 : BangTan Family

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay concert của BTS sẽ diễn ra tại Hàn Quốc.

Ở phòng chờ, trước khi lên sân khấu.

Jimin sau khi vừa ăn xong với V, Suga, JungKook và Jin đã ăn trước đó.

Jimin : Hoseok Hyung và RM hyung có ăn gì chưa ạ?

RM đang được chị makekup xem lại kểu tóc: Hyung vừa mới được JungKook đưa phần cơm để loát dạ, thằng bé có mang đến cho J-Hope nhưng Hốp bảo không đối và không ăn.

Hốp đang đứng và chỉ lại những động tác nhảy cho Jin và bảo lại : Hyung cũng không đói lắm.

Jimin : Nhưng hyung cũng phải ăn chứ, em lấy cơm cuộn cho hyung nha.

Nghe đến đây bỗng Hốp ngừng nhanh động tác đang nhảy và đáp lại : Thôi, thôi, lấy giúp hyung phần bánh ngọt đi, hyung vẫn còn ám ảnh cái món cơm cuộn hôm ấy.

Jimin cười to : Ai bảo lúc đấy, anh ăn mà không hỏi Jin hyung trước.

Hốp : Thì lúc đó mình vừa đi mua đồ về mà.
Vừa mở cửa ra là Yoongi hyung cũng từ toilet ra, chạy nhanh đến phần cơm cuộn đặt trên bàn ở phòng bếp.
Hyung nghĩ hyung ấy định ăn nên chọc giận anh ấy một chút.

Jimin vừa nói vừa đưa chiếc bánh ngọt cho J-Hope : Thế là anh đã chạy đến ăn chúng và khó chịu cho đến sáng đúng không?

Yoongi đang cùng JungKook tiến vào từ phòng bên.

👦 Này các cậu còn nhắc chuyện ngày hôm ấy à.

Jimin : Nghĩ lại cũng tội cho Hốp hyung.

Jin : Nhưng hộp cơm ấy là của ai thế nhỉ, sau lại khó ăn đến thế.

V : Nhìn như là rất tệ cơ, chắc là Yoongi hyung muốn hại Hốp hyung đây.

👦 : Anh đã bảo với Hốp là đừng, đừng rồi, chỉ tại Hốp nó không nghe.
Anh cũng đã ăn nhưng có bị làm sao đâu.

Jimin cười to: Hốp hyung nhà ta có một cái bụng không tốt cơ mà.

Bỗng V la lớn : Đúng rồi, chẳng phải hôm nay Mi An sẽ đến xem chúng ta sao.

JungKook : Đúng, đúng rồi.

Rồi cậu nhìn Yoongi cười giang ác.

👦 : Mấy đứa này, anh đang rất lo đây.

Đâu đó có tiếng RM lớn giọng cất lên : Nào, chúng ta cùng chuẩn bị lên sân khấu thôi nào.

Tuy cả đám chuẩn bị ra nhưng vẫn còn ve vãn vài tiếng bên tay " Nếu có thấy Mi An hyung sẽ báo cho chúng em và Jin hyung biết chỗ cô ấy đang đứng nha, nha, nha hyung".

.....

Tâm trạng Yoongi đáng ra là phải rất vui chứ, vì cậu sắp được gặp Mi An, gặp Ami, thế mà trong lòng cứ bất an, bồn chồn.

Thế là lên sân khấu cậu đã đưa ánh mắt mình, nhìn tất cả Ami để cố tìm ra được Mi An. Nhưng không dù cho cậu có cố bao nhiêu thì vẫn không thấy được Mi An.

Cậu lo lắng đấy, nhưng giờ cậu phải làm sao, cậu không được tỏ ra lo lắng, phải nhảy thật tốt và rap thật hay, vì giờ có rất nhiều người đang chú ý cậu, cậu càng không được phép để Ami phải lo lắng. .

Khi các Vocal line nhà ta đang cùng hát bên ngoài thì bên trong rapper tranh thủ chuẩn bị.

Hốp: Yoongi hyung, bé fan của tụi em đứng ở đâu thế?

👦Em ấy không đến rồi.

RM : What? Cô ấy bận à?.

👦Anh cũng chưa biết lí do, anh vẫn đang gọi cô ấy nhưng cô ấy không nhắc máy.

J-Hốp và RM trấn an tinh thần Yoongi.
RM : Anh có nhìn kĩ chưa đấy, em nghĩ hyung đã không nhìn thấy đấy, vì quá nhiều người.

👦Anh cũng không chắc, nhưng anh đã nhìn đi nhìn lại nhiều lần.

Hốp : Hay em ấy bận việc gì đó.

RM : Có thể là như thế? Anh đừng quá lo lắng.

Yoongi nhìn RM và J-Hope kểu như muốn nói : "Anh ổn mà".

.........
.........

Chúng ta bây giờ quay lại nơi Mi An nha.

3 giờ trước khi buổi concert của BTS diễn ra.

Tại phòng làm việc.

Nhân viên thứ nhất (NV1) : Mi An à, em mang thứ này đến phòng giám đốc kí giúp chị nha.

NV2 : Mi An à, em làm xong bản thiết kế hôm qua anh đưa chưa.

NV3 : Bản hợp đồng kia sao rồi, Mi An.
NV4: Em lấy giúp chị tách cafe nha...

Tất cả mọi việc đang đổ dồn xuống một thực tập sinh mới như Mi An.

2 tiếng trước giờ concert của BTS diễn ra.

Mi An hứng hở : Chỉ còn mang tất cả mẫu thiết kế này cho chủ tịch xem thì mình sẽ xong công việc của ngày hôm nay rồi.

Yeah còn khoảng 1 tiếng 55 phút nữa là đến rồi, chắc là mình sẽ chuẩn bị kịp thôi.

.. Đứng bên ngoài phòng chủ tịch, cô hăng hái gõ cửa rồi nghe tiếng vọng bên trong"Vào đi ",rồi nhanh chân bước vào.

👧Dạ thưa chủ tịch , đây là các mẫu thiết kế mà chủ tịch đã giao cho tôi.

Có tất cả 10 mẫu ạ.

Chủ tịch xem qua các bản thiết kế rồi bảo : Tốt lắm, cô không làm tôi thất vọng.

👧Dạ, cảm ơn chủ tịch ạ.

Chủ tịch : Có vẻ hôm nay tâm trạng cô rất tốt đấy.

👧Dạ...dạ tại hôm nay cháu được gặp BTS đấy ạ.

Chủ tịch bất ngờ : B... T... S.

👧 Dạ đúng.

Chủ tịch : Cô rất thích họ à.

👧Dạ văng.

Chủ tịch : Tôi cũng rất thích họ đấy.
Nếu được lần sau tôi và cô có thể đi cùng nhau đến concert của họ không?
👧bất ngờ đến vui mừng "Cô không nghĩ là một người như chủ tịch đây lại quan tâm đặc biệt đến K-pop như thế" : Dạ được, được chứ ạ, tôi chỉ sợ Chủ Tịch không...

Chủ tịch : Quyết định vậy đi, bây giờ tôi có việc rồi, cô cũng đi gặp họ đi.

Mi An : Dạ văng.

Mi An đã chóng trở về nhà, để có thể chuẩn bị đến concert.

Sau lần đầu tiên đi thì lần này cô rút được kinh nghiệm hơn.
Phải mặc thật giản dị, mang giày bata, trang điểm một chút (chỉ một chút), mang theo một chút kẹo ngọt và đặc biệt là không quên mang theo điện thoại và Bomb để quẩy.


Trước concert 30 phút thì cô đã có mặt tại đó.

Có rất nhiều Ami đã tập trung rất rất đông ở đấy.

Họ tập hợp lại thành nhóm, nói chuyện trong rất vui.

Trong khi đó cô lại chỉ có một mình, nhưng chuyện đó không cần vấn đề, vấn đề đáng nói ở đây là Mi An cô ấy sắp được gặp Min Yoongi.

Cô đang chen chút bước vào, thì bỗng tiếng điện thoại trong túi sách cô reo lên. Giờ là lúc đang chen chút lẫn nhau, dù có muốn nghe cũng là một đều khó với cô.

Khoảng 5 phút sau, cô đã lẫn đến khoảng trống bên dãy ít người và nhường đường cho người phía sau từ từ bước lên.

Mở điện thoại ra là Sinri cô điện Mi An rất nhiều lần.

Cô đã nhanh chóng gọi lại và.

Sinri trả lời Mi An giọng rất lo sợ và hối thúc : Mi An à, cậu ở đâu vậy, quay về nhanh đi..

👧Có chuyện gì thế Sinri, cậu bình tĩnh lại nào, nói tớ nghe.

Sinri : Lúc chiều cậu có bảo mình đón Mi In giúp cậu, nhưng mình đã quên mất và thế mình đã đến muộn, giờ thì con bé không có ở trường rồi.

👧Sao, cậu nói gì.
Thôi chết, Mi In, con bé...

Thế là Mi An đã nhanh vội quay ra, hàng tá người đang tiến vào, còn cô thì quay ra, nếu việc di chuyện vào khó khăn thì việc quay ra còn khó vạn lần.

Cô tiến ra miệng luôn nói : Mi In à, Mi In à...Xin lỗi cho tôi qua ạ.

Vì quá vội, nên khi bỏ điện thoại vào túi thì nó đã rơi mất ra ngoài mà Mi An vẫn không biết được.

Mi An ra khỏi đó và lập tức đón taxi đến trường của Mi In.

Lúc này là khoảng 5h, trước cổng trường là nơi Sinri xe cô ấy đậu, chẳng còn 1 ai, tất cả học sinh đã về.

Mi An hoảng hốt, chân cô như chẳng còn sức, cả người thì rung lên, mắt thì đang động lại những giọt nước mắt.

Mi An chạy đến lo lắng hỏi : Mi In, Mi In... đã thấy Mi In chưa Sin... Ri.

Sinri gương mặt của một người đang hối hận và biết lỗi đó là của mình : Tớ xin lỗi, chỉ tại tớ quên mất là hôm nay mình đón Mi In.

MiAn buông tay Sinri ra: Tớ sẽ vào để hỏi chú bảo vệ.

Sinri nắm chặt tay Mi An lại : Không có kết quả đâu, tớ đã hỏi rồi.
Chú ấy bảo : Lúc tan trường không có một đứa nào đứng ở đây cả.

MiAn như nhớ ra chuyện gì đó : Đúng rồi, tớ có bảo con bé, nếu lỡ tớ đến trể thì hãy sang cửa hàng bên cạnh chờ tớ.

Sinri : Vậy thì cậu qua xem thế nào,tớ di chuyển xe đến chỗ khác đã.

MiAn nhanh chân bước đến cửa hàng cạnh bên.

Nhưng rồi nhận lại một câu trả lời khiến cô càng đau lòng hơn " Tôi cũng không chắc, nhưng lúc nãy có một bé gái bảo là đứng chờ 2 đến đón, sau đó thì có một người phụ nữ đến nói chuyện thế là cả hai cùng ra".

Vừa bước ra cửa tiệm MiAn như chẳng còn chút sức nào cả, cô ngồi xuống chẳng còn cách nào ngoài việc khóc rất nhiều.

Sinri chạy đến thấy MiAn như thế, cô cũng rất xót : Mi In con bé có ở đây không?

Mi An liền chạy đến ôm chầm Sinri vừa khóc nức nở vừa nói : Sinri à, Mi In hình như đã bị người xấu bắt đi rồi.
Sinri : Sao cơ, con bé rất thông minh mà, sao có thể đi với người lạ được chứ? Tớ sẽ báo cảnh sát ngay.

Mi An : Đúng vậy, chắc chắn là em ấy chạy quay đây thôi, tớ sẽ đi tìm.

Sinri : Tớ sẽ tìm cùng cậu.

MiAn lau đi những giọt nước mắt : Vậy thì tớ sẽ đi bên này, cậu sẽ đi bên kia.

Nói rồi cô chạy thật nhanh đi.

Sinri từ xa giọng lại : Mi An à, sao chúng ta không đi chung như vậy sẽ an toàn hơn, trời sắp tối rồi đấy, cậu cũng không có xe.

Mặc cho lời Sinri nói Mi An vẫn chạy thật nhanh về trước.

Sinri thì cô đã làm như lời Mi An giao.

........

Quay concert của BTS...

Tất cả Ami đang chuyền tay nhau lên phía trên, đó là một bạn Ami đã nhặt được một chiếc điện thoại của ai đó.

Các Ami đã tốt chuyền tay nhau đưa lên, trong lúc BTS đang đùa dỡn, tâm sự cùng Ami.

Jimin đã thấy vậy, chiếc điện thoại cùng từ được chuyền rất nhanh lên.

Nhưng lần này lại khác, chiếc điện thoại không được chuyền đến nơi chú bảo vệ đang đứng, để có thể kết thúc concert sẽ có người đến nhận.

Mà nó đã được đưa đến các bạn đầu, và đó là nơi rất gần Jimin.

Chiếc ốp lưng là một chú Kumamon rất đáng yêu.

Thế là Jimin đã thằn tay và cầm lấy điện thoại đấy.

Jimin đã cầm lên và hô to " Các bạn ơi, có ai đó đã đánh rơi điện thoại không, tớ đang cầm này".

BTS thấy vậy liền cả đám nhanh chân chạy đến nơi Jimin đứng.

Yoongi vẫn chưa quan tâm gì mấy đến chiếc điện thoại, cậu chỉ lo nhìn xuống Ami xem em nào, nơi nào ồn ào, để nhận lại chiếc điện thoại hay không.

Rồi Jin hyung bảo Jimin : Em gửi lại chú bảo vệ xem, một lúc nữa em nào bị mất sẽ đến nhận.

JungKook : Chú Kumamon trong đáng yêu chết mất.

Hốp : Chắc là em ấy bias Suga hyung đây.

Yoongi nghe vậy quay sang nhìn chiếc điện thoại, chiếc ốp lưng.

"Sao điện thoại này này quen thế nhỉ, nếu như không lầm nó chắc hẳn là chiếc điện thoại của MiAn" ( Suy nghĩ trong Yoongi) .

Jimin định đưa cho chú bảo vệ, nhưng bị Yoongi ngăn lại.

Yoongi hấp tấp : Khoang đã, Jimin à, đưa cho anh xem nào.

Yoongi cầm nó và anh chắc chắn một điều đây là điện thoại của Mi An.

Yoongi đầy tự hào nói : Ami nhà chúng ta tốt bụng lắm, mình tự hào về các bạn.

Và Yoongi cũng thừa biết Mi An không có mặt ở đây, nhưng sao chiếc điện thoại cô ấy lại bị đánh rơi ở đây.

Chắc chắn là cô ấy đã đến đây, nhưng sao lại ra về hay là có chuyện gì.

Yoongi : Vậy mình sẽ để chiếc điện thoại này ở nơi chị quản lí nha, mong rằng ra về bạn ấy sẽ đến nhận lại nó.

Ami : Văng ạ.

.......
2 giờ sau....

Mi An cô ấy vẫn cứ đang chạy tìm Mi In đấy.

Cô đi hết con đường này, rồi đến con đường kia, vẫn không tìm được.

Cô vẫn chạy trong vô vọng.

"Cô chỉ có một người em gái và Mi In là người thân duy nhất với cô, giờ con bé đang bị làm sao, ở đâu, cô cũng chẳng biết".

Trời thì lại đã tối " Em ấy bé như vậy làm sao có thể đi xa được chứ".

Trời thì lại bắt đầu mưa, mưa ngày càng lớn dần.

Mi An thì vẫn đi bộ dưới mưa, tìm cô em gái của cô.

Vì ngày càng quá mệt mỏi và kiệt sức, đầu cô cũng đã gục xuống, chân thì vẫn cứ bước, thế là cô đã đụng vào một người.

Cô ngưởng đầu lên là Yoongi, là anh ấy, anh chẳng nói gì.

Cô ôm chầm lấy anh khóc thật to, anh là điểm tựa của cô ấy những khi cô tuyệt vọng nhất.

Cô đã cố kìm lại những giọt nước mắt thì giờ cô có thể khóc thật lớn bên anh ấy.

Mưa và nước mắt cô cũng lẫn vào nhau, càng làm nỗi đau của cô như đang nhấn chìm chết cô.

Yoongi đã từ từ cỡi chiếc áo khoát của mình ra, đặt lên người MiAn "Giờ thì đã có anh ở đây rồi".

Bỗng trước mặt Mi An tối đen, cô chẳng còn thấy gì, chân cô cũng từ từ ngã xuống, cô đã ngất đi trong đêm mưa hôm nay.

........

Sáng hôm sau.

Là tiếng của Sinri nói chuyện : Cô ấy chẳng sao rồi.

Và tiếng Jin Won đáp lại : Vậy thì tốt rồi.

Mi An cũng từ từ mở đôi mắt của cô ra cô chẳng còn chút sức nhưng vẫn cố : sao mình lại ở đây, Mi In, Mi In đã tìm được Mi In chưa? Mình phải tìm con bé.

Thì đâu đó Mi In chạy đến bên cô, khi cô cũng đang cố xuống giường : Em ở đây ạ.

Mi An mừng trong những giọt nước mắt : 2 biết mà, em rất thông minh, sao có thể bị người xấu bắt đi được. 2 xin lỗi vì không tìm ra em.

Sinri : Người có lỗi là tớ mới đúng đấy (Sinri từ từ bước lại).

Mi An : Cậu đã tìm ra được Mi In rồi cơ mà.

Sinri quỳ bên Mi An : Tớ xin lỗi, người dẫn Mi In đi khiến cho cậu lo lắng, không ai khác là mẹ mình đấy.
Khi đấy, mẹ tớ đã gọi cho tớ, rồi tớ gọi cho cậu rất nhiều, nhưng cậu chẳng bắt máy, cậu đã biết tớ đã lo lắng thế nào không? .

Mi An : Tớ xin lỗi, hình như điện thoại tớ đã bị mất rồi.

Sinri : Mẹ tớ cũng đã gọi và nhắn tin cho cậu, nên mẹ đã dẫn Mi In đi ăn, thế là mẹ mình nghĩ cậu sẽ đọc được tin nhắn đấy.
À, điện thoại cậu không mất đâu, chắc vì cậu chỉ lo tìm Mi In nên không thấy chúng thôi.
Tớ xin lỗi nhiều lắm..

Mi An : giờ thì không sao cả rồi. Mi In đã luôn an toàn cơ mà.

👧Nhưng sao mình có thể về được đây vậy?

Bỗng Sinri ấp úng quay sang Jin Won : À, là Jin Won gặp được cậu, khi cậu ngắt đi đấy.

Jin Won : À, à...

Mi An như chẳng tin, nhưng cô cũng chẳng nhớ gì.

Nhưng chuyện cô đã thấy Yoongi và tối hôm qua thì sao, là thật hay mơ.

Sinri : bây giờ thì cậu nằm xuống nghĩ ngơi đi nào, tớ sẽ đưa Mi In đi học.

Jin Won : Anh sẽ nấu một ít cháo cho em.

Mi An : Không cần đâu ạ.

Sinri : Anh đi nấu đi, Mi An à, tớ đã gọi đến giáo đốc của cậu, xin cho cậu nghĩ việc ngày hôm nay đấy.

Mi An : Không, tớ sẽ đi làm mà.

Sinri : Cậu nên nghe lời tớ một lần đi nào.

Thế là Mi An đã nằm xuống và nghe lời Sinri như một cô bé, nhưng sau cậu có thể gọi cho giám đốc mình được chứ?

Chưa đáp lại lời Mi An thì Sinri đã nhanh chân cùng Mi In ra khỏi phòng.

.......

Mi An đã nằm xuống cầm chiếc điện thoại.

-Mi An à, tớ đã tìm được Mi In rồi, cậu về đi.
-Cậu đang ở đâu thế, trời đang mưa đấy.
-Mi An à...
Đó là tin nhắn của Sinri cùng 2 gọi đến.

Và cũng kèm thôi đó là nhiều cuộc gọi từ Yoongi.

Mi An đã gọi lại cho Yoongi.

👧Yoongi à, xin lỗi hôm qua em không tham gia concert được.

👦lạnh lùng đáp lại : À, vậy à, anh lo diễn không thể quan sát xem em có đến không?

👧Thật sự em có chuyện bận nên mới không đến thôi, anh giận em à.

👦không sao, anh bận rồi mình nói chuyện sau.

Yoongi cúp nhanh máy, mà không để MiAn nói thêm gì.

MiAn chắc anh ấy còn giận mình, với lại anh ấy cũng bận, mình cứ để anh ấy làm việc đã.

......

Kí túc xá.

Cả đám đều đã ở bên cạnh Yoongi khi cậu vừa nói chuyện với MiAn xong.

Yoongi : Mọi người đến từ khi nào vậy?

JungKook : Hyung cứ ngây người ra thế sao?

Yoongi : À, hyung nhớ lời hát ấy đã mà.

Jimin : Jin hyung đã nói cho chúng em biết hết rồi, hyung định như thế sao?

Yoongi : Có.. Chuyện, gì đâu, hyung ấy kể chuyện gì chứ?

Hốp : Chuyện hyung cùng Jin hyung đã tìm thấy MiAn lúc trời mưa, chuyện hyung đưa MiAn về.

RM : Chuyện hyung đã gặp bạn của cô ấy, và nghe những lời nói quá đáng của bạn cô ấy, mặc dù Jin hyung đang bên cạnh.

V : Chuyện hyung không nói, hyung là người đưa MiAn về. Chuyện hyung đang bị những lời nói của bạn cô ấy làm lung lay.

Jimin : Chuyện hyung đã thức cả đêm qua vì lo cho Mi An.

JungKook : Chuyện hyung đang giả vờ không quan tâm đến Mi An, không lo lắng cho cô ấy, không để tâm đến những việc đã xảy ra với cô ấy.

Yoongi quay sang Jin.

Jin : Bọn nhỏ rất lo lắng cho em đấy.

Đầu tóc Yoongi lúc này chỉ toàn là những lời nói của Sinri " Anh có lo lắng cho MiAn được không? Mi An cô ấy là một người đã bị tổn thương rất nhiều đấy, liệu ở bên anh cô ấy sẽ được hạnh phúc. Nếu như cả hai công khai, tôi chỉ nói là nếu (chắc anh nào dám công khai) những ghét thích anh, thậm chí sẽ quay sang ghét cô ấy, rồi những ghét đã ghét anh họ sẽ như thế nào với con bé đây. Anh sẽ giành được nhiều thời gian cho cô ấy không , rồi ở bên cạnh cô ấy những khi cần, nắm tay cô ấy dạo ở công viên, hay thậm chí nói với nhiều người "anh và cô ấy đang hẹn hò ", Mi An đã bị rất nhiều tổn thương lắm rồi, giờ thì tôi chỉ muốn cô ấy.

Những cái trên anh đều không làm được, tôi nói đến đây mong anh hiểu mà buông tha cho Mi An, xem như là anh đang làm một việc tốt.

Jimin : Em nghĩ hyung hãy nói chuyện với Mi An về việc này.

JungKook : Anh định sẽ nói chia tay Mi An hay sao?.

Yoongi lắt đầu.

V : Vậy hyung định như thế nào, bỏ bê cô ấy cho đến lúc cô ấy nói chia tay à.

Yoongi : Tôi đến studio đây.

Jin : Nhưng em vừa ở đó về được một lúc mà.

Yoongi vẫn bước ra khỏi cửa.

Jimin : Hyung ấy là người lạnh lùng vậy thôi, chứ em chắc anh ấy không thể nào mở lời chia tay trước đâu.

V : Anh ấy thật sự yêu Mi An.

Jin : Cứ như vậy không chỉ mình Yoongi đau, mà anh nghĩ ngay cả Mi An con bé còn tổn thương hơn.

Hốp : Thật sự bây giờ mình lo cho Yoongi huynh quá.

.....

Tại nơi Mi An làm việc.

Mi An : Đã nhiều ngày rồi, anh ấy vẫn không liên lạc với mình.

Go Ji ngồi kế bên : Anh ấy là ai thế?

Mi An hoảng hốt : Cậu đến khi nào vậy.

Go Ji : Đủ để nghe cậu nói về một người nào đó.

(Lúc trước Go Ji không thích Mi An là thật, nhưng đó chỉ là cái tính gato nhất thời, còn Go Ji vẫn là cô bạn chung fandom đáng yêu như ngày đầu gặp đối với Mi An)

👧Go Ji à, tớ hỏi cậu một chuyện.

Go Ji (🙎) : có chuyện gì à, từ hôm ấy tới nay, mình cứ thấy cậu không vui.

Mi An : câu chuyện này thật sự là của một người bạn của mình nha, chứ không phải của mình.
Cô bạn đấy đang quen với một anh chàng rất đẹp trai tài năng, thậm chí là có hàng triệu cô gái yêu thương anh ấy.

Go Ji : Hàng triệu à, idol ư.

Mi An : à, không, không, hàng... chục người thôi.
2 người rất ít gặp nhau, vì cậu ấy là một người bận rộn, nếu có gặp hai người chỉ gặp nhau từ xa mà thôi.
Một hôm đến ngày hẹn cô gái ấy không đến được vì gặp phải một chuyện vô cùng quan trọng.
Sau đó vì lí do gì đó, từ ngày hôm đấy, anh chàng đấy luôn lạnh nhạt với cô gái ấy.

Go Ji : Chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net