Ep26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm mà như 10 giờ tối, phải nói là mưa to mưa cực to, nhưng chắc chắn là chưa đến nỗi phải gọi là bão vì thật ra chỉ là những giọt mưa nặng hạt quá thôi. Vậy mà tiếng lách tách với tần số âm thanh cao vậy mà Han Jang vẫn ngủ say được. Chuyện cô lãng tai ai cũng nghĩ chỉ là giai đoạn đầu thôi ai ngờ nó lại nặng đến thế. Có khi cô còn thầm cảm ơn trời vì đã cho trời tối để cô ngủ ngon hơn, chứ dạo gần đấy nắng cứ chói chang khiến chưa đến 6 giờ sáng mà cô đã bị tỉnh giấc vì bị nắng rót nhẹ vào mắt rồi.

Chắc chắn ở dưới nhà đang có người sốt ruột, hẹn là 7 giờ sáng sẽ đi vậy mà 9 giờ sáng rồi mà vẫn không thấy bóng dáng ai đâu. Xui hơn nữa, trong thân là không mang chiều khoá nhà cô, đành chấp nhận số phận, gọi và nhắn tin cho chủ nhà cả tỷ lần vậy mà không có câu trả lời, cả seen điện thoại còn không thấy, có phải thứ sáu ngày mười ba
đâu mà Park Jimin xui xẻo quá thể

__________________________

"When I met you again, I was 14 years old"
"I awkwardly caressed you again for a moment"
"Even though I was gone for a long time"
"..."

Đột nhiên, chả ai gọi mà tới, nhạc chuông quen thuộc bay thẳng vào mãng nhĩ bé nhỏ của Han Jang. Thần kì phết, tắt âm mà vẫn có chuông, cái điện thoại này phản chủ rồi. Bất ngờ hơn nữa, cô chỉ cài bài này cho riêng mình Yoon Gi nếu anh gọi cô vậy có nghĩa...

"Yoboseo?"
(Min:hí hí hơi lạc đề tý, đoạn đầu lies bịch bông nạ :]])

"A, bắt máy rồi, Han Jang đúng không?"

"À vâng? Ai bên đầu dây bên kia vậy ạ?"
Giọng con gái, rất ít người có thể đụng vào điện thoại Yoon Gi. Ngoài cô hay mẹ anh ra thì đừng hòng mà động vào chiếc điện thoại hình vỏ kumamon đấy, anh cưng nựng điện thoại hơn vàng bạc mà. Nếu có người con gái khác có thể động vào điện thoại Yoon Gi chỉ có thể là...

"Xin tự giới thiệu, tôi là Won Yuki, ừm chắc cô cũng đọc tin tức. Tôi là bạn gái của Min Yoon Gi..."

"Cô gọi cho tôi chỉ để nói thế thôi à?"
Hết chịu nổi, vẫn chưa đủ phiền phức hay sao mà gọi phá giấc ngủ của người ta để nói mấy lời nhảm nhí. Han Jang không phải cái tổng đài tư vấn bệnh tự kỉ mà nghe cô gái bên kia lảm nhảm

"Chắc chắc là không thừa tiền điện thoại của bạn trai tôi mà để giới thiệu mấy cái đương nhiên này. Tôi gọi chỉ muốn nói là cô nên cuốn gói khỏi cái Seoul này đi, Seoul quá chật để thêm một con người thừa thải như cô rồi. Đừng để tôi thấy cái bản mặt của cô hoặc đừng qua lại với Yoon Gi, anh ấy rất khó chịu khi thấy con bạn gái cũ khốn nạn như cô xuất hiện. Thêm nữa, nếu cô mà không có tiền tôi có thể gửi tiền mặt cho cô hay thuê một nơi nào đó xa cái mảnh đất này, yên tâm tôi sẽ chi trả hết"

"Ừm, ý kiến hay. Nhưng mà, tại sao cô là bạn gái Yoon Gi vậy cô lo sợ cái thá gì về tôi. Đến nỗi phải dùng mưu hèn kế bẩn đề đuổi tôi đi. Đừng nói tình yêu của hai người là một phía và nói chính xác hơn kẻ thứ ba như cô chen vào tình yêu của bọn tôi âm mưu bẩn thỉu  thành nữ chính? Wao, Yuki cô cũng chả khác gì mấy 'đứa bé bán hoa' đâu nhỉ?"
Sức chịu đựng của Han Jang có hạn, không phải lũ slave mà cắn răng nghe người khác chửi rủa ra lệnh được. Cô đã kìm nén, bóp chặt tay để không nói một câu tục nào. Phải thật sang không để mình vì chút bốc đồng mà mất uy tín được.

"Cô.... À, Han Jang à! Theo như tôi tìm hiểu thì hình như cô đang mang thai đúng không? Nói thẳng ra là con của cô và Min Yoon Gi, cũng chả nói ẩn ý làm gì cho rườm rà. Tôi chỉ muốn cô chuyển một nơi xa không tung tích, tránh mặt Yoon Gi ra là tốt nhất. Chắc cô cũng yêu quý đứa bé đấy lắm nên mới nuôi dưỡng cái bào thai này. Ổn thôi tôi sẽ để nó yên không kể cho Yoon Gi hay làm hại gì nó chỉ cần cô cút ra khỏi mảnh đất Seoul này thôi"

".... được, hứa là đừng kể cho ai hay động thủ gì cả. Tôi sẽ không xuất hiện nữa, tôi mong đây là cuộc hội thoại đầu tiên cũng như cuối cùng của tôi và cô"

"Theo ý cô..."

*cúp*

"Chắc phải đổi số điện thoại và nhạc chuông thôi"

Thở dài nhẹ, ngó sang thông báo, chợt đơ ra vài giây, 30 cuộc gọi nhỡ 80 lần nhắn tin và đều từ Jimin. Hấp tấp điện thoại mà suýt rơi xuống đất, lướt dòng gọi nhỡ mà gọi lại cho anh. Lúc này chắc Jimin cũng khổ sở với cái chuông nhà của cô , bấm nhiều đến nỗi kẹt nút luôn rồi, giờ đang dùng niềm tin và tình yêu để kéo cái nút ra.

"Caught in a lie, fine me when l was pure"
"I can't be free from this lie, give me back my smile"
"Caught in a lie, pull me from this hell"
"...."

"Cô nương dậy rồi hả?"

"Em xin lỗi, muộn mất 3 tiếng rồi. Do ngủ quên để em mở cửa người anh có ướt lắm không?"

"Xuống rồi biết tôi như thế nào"
Nói về tình trạng hiện tại thì nếu cô không gọi sớm thì chàng ta sẽ lăn ốm luôn mất. Lúc mới đầu trời còn chưa có dấu hiệu mưa, cứ ngỡ là sẽ nắng như mấy ngày thường, ai ngờ đi được gần đến nhà cô thì mưa đồ ào nó xuống khiến Jimin bị ướt một mảng. Nhà cô thì đúng chiều gió, vậy là Park Jimin xác định, run cầm cập này giờ. Thế mà nghe cô gọi xin lỗi rối rít, là đột nhiên người ấm áp hẳn lên, cứ đắc ý cười khằng khặc nãy giờ, nhiều người qua đường cũng định động thủ lấy điện thoại, hi vọng anh không chỉ vì lời xin lỗi của cô mà hoá điên rồi đấy chứ

*cạch*
"Thành thật xin lỗi anh nha Jimin, em bất cẩn quá. Chết anh bị ướt rồi vào đây sấy khô quần áo rồi hẵng đi, để người như này dễ cảm lắm"

"Được rồi vào nhà sưởi tạm rồi đi, thời gian không có nhiều, em cứ chuẩn bị đồ trước đi không cần lo cho anh"

"Vậy em lên nhà vệ sinh cá nhân xíu nha"

"Ừm...."

_______________________

Mặc quần áo công sở, khoác thêm chiếc áo gió, thoa chút son dưỡng, đánh tý phấn . Xong, đố ai nhận ra Han Jang này đang có bầu cơ chứ, cái váy hơi ôm xíu cố chút vẫn vừa, dấu hiệu rơi cúc cài khá cao nhưng sức hóp bụng của Han Jang quá đẳng cấp nên cũng không tuột ngay được.

Xuống dưới nhà, thần thái vô cùng trang nghiêm, vắt chéo chân, lướt qua lướt lại twitter giết thời gian. Bỗng cửa phòng tắm bật mở, chàng trai mái tóc đen bị nước làm rũ xuống, mặc chiếc áo sơ mi còn dính chút nước, để lộ phần cơ ngực săn chắc, cơ bụng thấp thoáng từng hàng khiến người nhìn đôi chút sốt ruột. Tình cảnh này có được gọi là ám muội không, nhưng có vẻ cô thấy mình đứng ngồi không yên là thực sự không ổn rồi, nếu cứ dán mặt nhìn vào Jimin thì cô nghĩ cô không biết mình sẽ làm gì trong tương lai đâu, khó nói lắm

"Được rồi, Park Jimin chúng ta đi chứ?"

"Cầm đơn xin thôi việc với chứng minh thư chưa?"

"Rồi ạ"

"Ừm vậy mình đi

__________________________

Cạn ngôn -.-
#Min

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net