Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin vô thức siết chặt tay Jungkook, móng bấm mạnh vào mu bàn tay đối phương mà chẳng để ý nó đã hằn lên da thành vết lưỡi liềm. Cậu khẽ dùng bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng anh như an ủi. Dù có là người dũng cảm thế nào thì Jungkook vẫn không thể ngăn cơ thể mình đang run lên vì sợ hãi. Cậu không muốn nhìn thấy Jimin bị giết bởi con quỷ máu lạnh kia, cũng không muốn bản thân bỏ mạng.


"Đỏ ... đỏ đỏ~ "


Giọng nói khàn khàn kề cận bên tai, Jungkook phải dùng lực đè người yêu lại, ngăn không cho anh vì quá kích động mà bị phát hiện.


Bởi vì đang trốn trong tủ, tầm nhìn của hai người bị hạn chế, họ không biết chính xác váy đỏ đang ở đâu mà chỉ nghe được thanh âm chậm rãi, thong thả của nó khi đọc bài thơ.


" Kook. "


Jimin nhẹ giọng gọi, Jungkook nhìn anh, lại quay đến tầm mắt đối phương đang hướng về.


" Công bằng...ai...cho "


Váy đỏ đang ở ngay trước mặt họ.



Bộ hanbok trắng nhuốm máu bẩn thỉu, tóc búi gọn trên đỉnh đầu và phần mái che đi nửa khuôn mặt. Thanh đao ngự trị trên tay ả, bóng ánh trăng phản chiếu trên mặt gươm lóe lên lưỡi liềm sắc nhọn được tưới bởi dòng máu đỏ chót đang không ngừng chảy tí tách xuống nền nhà.


Toàn thân bọn họ cứng đờ, hai bàn tay thắt chặt vào nhau, Jungkook vì muốn bảo vệ người yêu liền đưa tay còn lại che mắt anh với hy vọng Jimin không phải nhìn thứ kinh tởm đó thêm một giây nào.


" Tự....mình đi...mò "


Váy đỏ chậm rãi bước đi qua từng dụng cụ luyện thanh trong phòng, để lưỡi dao quét trên phím piano tạo ra âm thanh như muốn đâm thủng màng nhĩ.



" Chân...lí...tự...do "


Tiếng bài thơ rất nhanh từ giữa phòng đi đến ngoài cửa, sau đó thì xa dần về phía hành lang.


" Váy đỏ đang ở tầng một sảnh chính. "


Hai người trong phòng đồng thời thở phào nhẽ nhõm khi nghe thấy giọng nói thông báo trong đầu, họ sợ hãi đến độ quên cả thở khi váy đỏ còn ở đây.


Jungkook nhanh nhẹn mở cửa, đưa mắt nhìn xung quanh để chắc chắn lần nữa rồi mới kéo theo Jimin ra ngoài. Thật may rằng phòng luyện thanh không quá lớn nên váy đỏ chẳng có cơ hội lượn lờ lâu.


" Tìm thứ gì thắp sáng đã, anh chẳng nhìn thấy gì cả. " - Jimin thì thầm, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa để đề phòng váy đỏ quay lại.


Người nhỏ hơn gật đầu, cả hai nắm tay nhau, sờ mó những vật gần nhất rồi dần tiến về góc phòng. Họ gắn bó với công ty gần bảy năm, ngày nào cũng ra ra vào vào như nhà mình, từng chi tiết trong mỗi phòng họ đều nhớ rất rõ.


Việc mất điện không thực sự phổ biến khi ở Hàn, mà với một công ty lớn như Big Hit, khi mất đều có máy trợ điện phát ra khẩn cấp. Điều đó đồng nghĩa với việc chẳng ai có thói quen sử dụng đèn pin hay nến ngoại trừ bảo vệ. Thật may rằng PD phụ trách phòng luyện thanh lại có sở thích cất giữ đèn pin trong phòng.


Jimin mừng rỡ cầm lên vật to dài lạnh ngắt từ ngăn kéo, lập tức bật công tắc nhưng lại thất vọng vì nó không hoạt động.


" Có lẽ lâu rồi không ai dùng nên mới vậy. "


Jungkook nói, nhận lấy đèn pin từ tay anh lớn, khe khẽ đập vài cái lên nó.


X-X-XẸT XẸT


Đèn pin bỗng chốc chập chập rồi đột ngột bật lên, phát sáng cả căn phòng tối tăm yên tĩnh. Jungkook cười với Jimin, một nụ cười ấm áp như ánh sáng vàng đượm thắp lên từ đèn pin.


" May quá. Jungkook thật giỏi nh- "


PHẬP


Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, nhưng khuôn mặt mừng rỡ cùng câu nói khen ngợi vài giây trước của anh bỗng chốc vụt biến. Jimin tái mét vì hoảng sợ, vì bất ngờ.


Thanh đao đâm xuyên bụng Jungkook nhanh đến nỗi cậu ấy chẳng kịp tắt đi nụ cười dịu dàng đó, cũng chẳng cảm nhận được rằng cái chết đang đến thật gần.


" Chạy... đi... "


Máu không ngừng tràn ra từ cánh môi mỏng, cậu không muốn anh chứng kiến cái chết đau đớn của mình và tiếp sau đó cũng sẽ hứng chịu việc chết thảm như cậu nên gắng gượng cảnh cáo Jimin. Thế nhưng, dường như anh đã chết đứng tại chỗ, chân dường như chẳng thể nhấc nổi thêm một bước nào nữa.


Hoàn toàn không thể.


Jungkook buông thõng tay đang cầm đèn pin, đầu cúi xuống. Cậu chết đứng theo đúng nghĩa đen của nó.


" GARHHHHHHH "


Đèn pin rơi xuống nền nhà vô tình chiếu thẳng lên người váy đỏ. Ả ta bỗng nhiên hét lên trong đau đớn, tóc dựng đứng, vết sẹo bên má trái của người đàn bà đỏ lên như bị sắt nung ấn vào mặt. Một cảnh tượng đau đớn vừa giúp Jimin nhận ra điều gì đó.


Anh cố gắng cúi xuống cầm lấy đèn pin nhằm chiếu thẳng vào mặt váy đỏ. Nhưng chỉ vừa cúi xuống, đèn pin đã vỡ tan tạo ra tiếng động chói tai. Thanh đao đang giữ nguyên vị trí trong bụng Jungkook từ nãy đến giờ giờ đây cũng đâm thẳng vào cổ họng anh.


Jimin chẳng còn bao nhiêu sức lực, chỉ có thể cười cho số phận bi thương của mình, kịp đan tay vào tay Jungkook trước khi váy đỏ kéo thẳng thanh đao lên trên tách đầu Jimin và nửa thân trên của Jungkook ra làm hai.


Cặp tình nhân chẳng mấy chốc biến thành đống thịt vụn bầy nhầy cũng mùi máu tanh tưởi giữa sàn nhà.

_________________


RRRRENG RRRRENG


Jimin lần nữa tỉnh dậy trên chiếc giường êm ấm.


Đầu óc anh trống rỗng. Mọi thứ, mọi thứ diễn ra tối qua dường như quá khủng khiếp để nghĩ tới.


Anh quay sang giường bên cạnh, và bất ngờ hơn, Hoseok đã tỉnh từ bao giờ, mắt gã thâm quầng nhìn chằm chằm về phía anh, hai tay bó gối ngồi thu lu một góc giường.


RẦM RẦM


" JIMIN ! JIMIN ! "


Jungkook mất kiểm soát đập rầm rầm lên cửa phòng của Jimin và Hoseok. Anh bước xuống mở cửa liền thấy cậu với khuôn mặt hốt hoảng, người đầy mồ hôi ôm chầm lấy anh.


" May quá, thật may quá.. "


" Không sao, anh đây, Jungkook ssi lại quên kính ngữ rồi nhé. "


" Đừng an ủi em, đây không phải là chuyện để đùa đâu Jimin. "


Hoseok cùng đôi mắt hoảng loạn cố gắng cất tiếng nói run rẩy của mình xen vào. Mà câu hỏi của Hoseok cũng chính là thắc mắc của tất cả những người còn lại.








" Chuyện gì... đang xảy ra thế này ? "









.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net