Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, Park Jimin đen mặt dọc theo hành lang đi vào toilet.

Chaeyoung nghe thấy tiếng bước chân đi xa mới xấu hổ nhô đầu ra, mặt đỏ tai hồng tìm kiếm di động chung quanh. Nhưng trong túi không có, tủ đầu giường không có, bên cạnh gối đầu cũng không có.

Cô tuyệt vọng, chẳng lẽ lúc té xỉu đã vô ý làm rơi?

Sau đó cô nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân Park Jimin trở về, sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt, tiếp tục giả bộ bất tỉnh.

Park Jimin không nhanh không chậm đi đến bên giường, chần chờ một lát, thò tay chạm vào quần áo cô.

Chaeyoung sợ tới mức định trợn mắt hỏi anh muốn làm gì, nhưng nghĩ đến dì cả rỉ ra dính tay anh ta, cả người tức thì cứng lại không dám mở mắt ra.

May mà Park Jimin chỉ sờ lên túi áo khoác của cô, sau khi phát hiện không có đồ mình muốn tìm, đành lùi lại ngồi trên ghế sofa đặt song song với giường trong phòng bệnh.

Chaeyoung đoán anh muốn tìm di động của cô, chỉ tiếc ngay cả cô cũng không biết nó đang hóng mát ở nơi nào. Cô nghe thấy anh bấm điện thoại, nói một tiếng Han Sunghyung, lúc sau như nhớ ra cái gì, dừng một chút, nói giọng lạnh như băng: "Không có việc gì, nhầm số."

Cô không hiểu ra sao, tiếp tục giả vờ ngủ, sau đó lặng lẽ hé mở mắt, thấy Park Jimin ngồi trên sofa vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Cô y tá đi vào hỏi anh ta: "Bệnh nhân nghỉ ngơi một lát sẽ không sao nữa, có cần xuất viện ngay không?"

Park Jimin nhìn người nằm trên giường, lắc đầu nói: "Để cô ấy ngủ ở đây một đêm đi, tôi sợ cô ấy trở về lại chóng mặt, có khi chết luôn trong nhà."

Cô y tá nở nụ cười: "Không phải còn anh ở bên cạnh sao? Anh sẽ trông nom cô ấy mà!"

Giọng nói nũng nịu, xen lẫn ngữ điệu tìm tòi, vừa nghe đã biết cô ta muốn tìm hiểu xem hai người có phải bạn trai bạn gái không.

"Trên mặt tôi có viết 'Tôi là người tốt, thân thiết nhất, tôi thích nhất trông nom người khác' sao?" Park Jimin không mặn không nhạt liếc nhìn cô y tá một cái, mặt y tá đỏ lên, ngượng ngùng đi ra.

Chaeyoung phải cố gắng nén lắm mới có thể không cười phá lên. Người đàn ông này quả thật đã tu luyện kỹ năng ăn nói độc địa đến độ trơn tru lão luyện, hoàn toàn không nể tình cự tuyệt ý định đến gần của người khác.

Đương nhiên, cô không biết thật ra Park Jimin gọi điện thoại là muốn gọi Han Sunghyung đến lái xe đưa cô về nhà, nhưng lúc đó lại nhớ tới mẹ Han Sunghyung vẫn còn đang bị bệnh, vì thế lại thôi.

Anh không có bạn bè nào, khi cúi đầu nhìn màn hình không nói một lời, trong đáy mắt lại mang theo tia trào phúng.

Trên thế giới này có mấy người trong danh bạ điện thoại chỉ có bốn đối tượng liên lạc? Lại có mấy người trong nhật kí cuộc gọi từ trên xuống dưới chỉ có một người?

Park Jimin phát hiện, ngoại trừ Han Sunghyung, thật ra anh chẳng còn bạn bè nào khác.

Không, ngay cả Han Sunghyung cũng không phải bạn bè anh... Cùng lắm chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi.

Di động Chaeyoung mất rồi, Park Jimin không cách nào liên lạc với người nhà cô, cứ để cô một mình trong bệnh viện cũng không yên tâm, đành phải trông coi trong phòng bệnh, chờ cô tỉnh lại.

Mới đầu, Chaeyoung chỉ vờ ngủ, lúc sau triệu chứng tụt huyết áp lại chưa khỏi hẳn, vừa đau bụng lại thêm váng đầu đồng thời tra tấn cô, chưa bao lâu cô đã thiếp ngủ lúc nào không hay.

Một giấc ngủ này kéo dài thẳng đến sáng hôm sau, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, khi đập vào mắt là màu trắng chói mắt thì cô mới ý thức được, mình đang ở bệnh viện.

Cô vô thức nhìn về phía sofa thì thấy Park Jimin đang tựa ngửa người vào ghế ngủ trong tư thế vô cùng không thoải mái, trên người khoác chiếc áo màu đen ngày hôm qua, nhíu mày chợp mắt.

Chaeyoung ngẩn người, anh ta cứ vậy mà trông mình cả đêm?

Chú ý tới đôi chân dài lách giữa bàn trà và sofa cực kỳ tội, rồi nhìn tới chiếc túi đầy đồ trên bàn trà. Chaeyoung nhẹ tay nhẹ chân xuống giường tới gần nhìn... Ái chà, đầy một túi toàn băng vệ sinh phụ nữ! Nhãn hiệu gì cũng có!

Cô bỗng nhớ tới cái gì, thay đổi sắc mặt, nhanh tay chộp đại một gói vọt vào toilet bên trái cửa. Tiếng động này đã nhanh chóng đánh thức Park Jimin, thấy bóng lưng Chaeyoung biến mất sau cửa toilet, anh triệt để tỉnh táo.

Vì thế lúc Chaeyoung bước ra khỏi toilet, lập tức bắt gặp đôi mắt đen kịt của Park Jimin, cả người cô run lên, nghe thấy Park Jimin âm trầm thăm hỏi một câu: "Thay xong rồi chứ?"

"... Xong rồi, xong rồi!" Cô xấu hổ liên tục gật đầu, trên đầu khói nhẹ bốc lên bốn phía.

Chuyện gì đây? Tự nhiên thảo luận vấn đề đổi băng vệ sinh với đàn ông!

Chaeyoung phát hiện ánh mắt Park Jimin dừng lại trên người cô, vì thế cúi đầu xuống thì thấy chiếc áo khoác màu vàng mới chỉ mặc hai lần đã nhăn nhăn nhúm nhúm, bởi vì hôm qua ngã vào vũng nước mưa, phần lớn chiếc áo đã nhuốm màu bẩn không chịu nổi, hoàn toàn không nhìn ra phong phạm nữ thần mà nhân viên khen không dứt miệng khi mua...

May mà áo khoác dài, còn có thể che khuất cái mông, bằng không dấu vết sót lại trên quần trắng đã phơi bày rõ như ban ngày rồi.

Cô hơi mất tự nhiên bước ra, cười cười, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.

Vài ngày trước, cô còn giận dữ với Park Jimin trong văn phòng, quăng khăn lau bẩn thỉu vào mặt anh không nói, còn giẫm giày cao gót lên chân anh không hề nể tình. Kết quả người ta đã không tố cáo với Kim Naeun, mượn cơ hội đạp đổ bát cơm của cô, ngược lại còn không chấp nhất hiềm khích lúc trước, dang tay giúp đỡ vào lúc cô gặp rủi ro.

Chaeyoung cảm thấy thực khó tin, người trước mắt này thật là Park Jimin sao?

Park Jimin lấy chiếc áo khoác đen của mình từ trên sofa đưa cho cô: "Nếu tỉnh rồi thì về nhà, mặc vào đi."

Chaeyoung vừa mừng vừa lo mà khua tay: "Không cần, không cần, bên ngoài vẫn còn đang mưa, anh cứ mặc đi."

Park Jimin sa sầm mặt: "Cô ăn mặc kiểu này bảo tôi đưa cô ra ngoài kiểu gì? Người biết chuyện thì nói tôi đạo đức tốt, lấy giúp người làm niềm vui, đưa người bệnh bị thương tàn tật đến bệnh viện. Người không biết thì nói tôi thích làm việc thiện, xách con ăn mày ở cái lỗ nào ra diễu võ dương oai."

"Ăn mày cũng là người, không thể dùng lượng từ con để đo..." Chaeyoung không nén nổi muốn uốn nắn anh.

Park Jimin sầm mặt nghiêm nghị nói: "Cô ít mồm mép cho tôi! Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, bảo cô mặc thì cô mặc, bảo cô đi thì cô đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"

Chaeyoung nhịn, chút mềm lòng vừa rồi thoáng biến mất, thay vào đó là sự mạnh mẽ cứng rắn, ôm suy nghĩ không mặc thì phí, mặc cho hỏng của anh ta đi, cô nhận lấy chiếc áo khoác đắt đỏ.

Park Jimin rất cao, chiều dài chiếc áo vừa vặn phủ đến đùi cô, che khuất trọn vẹn cái mông.

Thừa dịp Park Jimin làm thủ tục xuất viện, Chaeyoung lại vào toilet sửa sang lại một chút, trong gương sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, con mắt sưng vù, tóc tai lộn xộn, không hề sáng bóng.

Cô thở dài, vặn vòi nước rửa mặt, đang rửa dở dang thì nghe thấy Park Jimin không biết trở về từ lúc nào dùng giọng nói không hay ho gì chất vấn cô: "Nước lạnh hay nước ấm?"

Cô đáp bừa không đúng sự thật: "Nước ấm."

Không phải tối qua Park Jimin chưa từng vào toilet, biết vòi nước bên trong không có nước ấm, vì thế híp mắt lại, đứng ở cửa cười lạnh một tiếng: "Quản lý Park, tôi cứu cô xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nếu tự cô không yêu quý bản thân mình, lần sau đừng chóng mặt trước mặt tôi, miễn cho tôi uổng phí sức lực."

Nước trong vòi lạnh như băng, mặt Chaeyoung còn rỏ giọt nước nhưng vẫn không khỏi nóng lên. Cô muốn nói gì đó, cuối cùng lại hít sâu vào một hơi nhịn xuống, ngược lại chậm rãi nói: "Thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý."

Chú ý cái gì? Không ngất xỉu trước mặt anh?

Park Jimin dễ dàng nhìn ra cô đang nhẫn nhịn, nhíu mày, nói không hề khách sáo: "Có gì cứ nói thẳng ra, đừng có ra vẻ khổ không nói nên lời như con dâu nuôi từ bé, cứ như tôi nhét hoàng liên vào miệng cô không bằng. Thượng Đế ban cho cô cái miệng không phải để cô câm lặng đâu."

Tốt lắm, anh muốn nghe lời nói thật từ đáy lòng sao?

Chaeyoung vẩy vẩy nước trên tay, không chút để ý nói: "Tôi biết chứ, Thượng Đế cho anh cái miệng không phải để anh học phun ngà voi sao?"

"......" Hiếm khi Park Jimin bị người chẹn họng.

Chaeyoung còn ra chiều tươi cười, chân thành khẩn thiết nhìn anh: "Ngại quá, Park tổng giám, tại anh bảo tôi nói thật đó mà."

Cuối cùng, toàn thân tỏa ra khí thế chớ gần tôi, Park Jimin cướp đường đi trước, còn ném lại một câu chào lạnh như băng: "Con mẹ nó! Tôi thật ăn no rỗi việc mới đưa cô tới bệnh viện!"

Chaeyoung không nói lời nào, ngay khi anh quay lưng đi cô bỗng nhiên nhíu chặt mày ôm bụng ngồi xuống sofa.

Vừa rồi chạm vào nước lạnh, không nghĩ tới dì cả đã nhanh chóng hành người như thế. Đây mới là mệnh nha hoàn thân thể tiểu thư mà, dì đến mà cứ như sinh con! Nếu đã sinh vào cái mệnh õng ẹo quái đản này, vào lúc này không phải cũng nên cho nam chính phim tình cảm đến cứu vớt cô sao?

Ấy thế mà cô may mắn, nam chính không tới, chỉ thấy nam phụ ác độc đến rồi!

Cô ôm bụng cúi đầu chờ đợi đợt đau đớn này qua đi, kết quả có người đi mà quay trở lại, không biết đã đứng ở cửa từ khi nào, lạnh lùng hỏi cô: "Cô có đi không đây?"

Chaeyoung kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy Park Jimin mặc áo sơ mi xanh da trời đứng đó, tỏ vẻ mặt cực không kiên nhẫn, nhưng lại không ép cô đi ngay.

Nói thật, cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ trở về tìm cô.

Chaeyoung há miệng nhìn anh ta, thấy anh vừa nhỏ giọng mắng cái gì, vừa đi đến bên cạnh cô vươn tay ra: "Nhiều người thấy tôi xách cô vào như vậy, nếu cô chết ở đây, tôi cũng không thoát khỏi liên quan!"

Anh lấy cớ cực kì vụng về, không biết đang giải thích cho ai nghe, nhưng Chaeyoung vẫn ngây ngốc dựa vào cánh tay anh đứng dậy, đi theo anh ra ngoài.

Anh vừa mở miệng thì sẽ không ngừng công kích cô nhưng tay lại vững vàng đỡ cô, thậm chí còn để mặc cô tựa hơn nửa người vào anh.

Chaeyoung cảm thấy những lời ác độc này nghe vào cũng không bết bát lắm.

Ra cửa gọi taxi, dọc theo đường đi Park Jimin không hề quan tâm cô, như là căm hận đến tận xương tủy hành vi không thể không làm người tốt của mình.

Park Jimin chậm rãi nói: "Cám ơn anh, tổng giám đốc Park."

Park Jimin hỏi lại cô: "Cám ơn tôi cái gì? Phun ngà voi làm thú vui cho cô hả?"

"... Cám ơn anh tối hôm qua đã đưa tôi đến bệnh viện, cám ơn anh không tố cáo với chủ nhiệm Kim, với cả, cám ơn anh đưa tôi về nhà." Khó được khi cô ăn nói khép nép, lần này không hề chứa tia nhẫn nhịn, cũng không khó chịu, mà là thật lòng thật dạ cảm ơn.

Tính cách người đàn ông này ác liệt không phải giả, nhưng giúp cô cũng không phải giả.

Park Jimin thì cứ như vừa nghe xong lời nói buồn nôn khiến người ta nổi da gà vậy, nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai đưa cô về? Đừng nghĩ nhiều, tiện đường mà thôi. Với lại, cô thật muốn cảm ơn tôi, phiền cô kéo khóa cái miệng lại, ít nói mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo là tôi biết ơn trời đất lắm rồi!"

Chaeyoung phản xạ có điều kiện phụ họa nói: "Vâng vâng, về sau tôi nhất định chú ý! Đại ân đại đức của ngài, suốt đời tôi sẽ không quên, sau này nhất định cố gắng làm việc báo đáp ngài –"

"Park Chaeyoung!" rốt cục Park Jimin không nhịn được phải quay đầu lại hét tên cô: "Tôi mới nói gì hả?"

Anh nói cái gì?

Chaeyoung sửng sốt, lập tức đỏ mặt: "Dạ dạ dạ, tôi không nói, không nói..."

Anh đưa cô một mạch đến cửa nhà, sau đó không chớp mắt bảo lái xe quay đầu đi.

Dĩ nhiên Chaeyoung ý thức được câu "tiện đường" của anh căn bản là lời nói dối, vì thế cười hô lên với anh: "Tổng giám đốc Park đi thong thả, cám ơn anh nhiều!"

Chiếc xe màu xanh chạy một đoạn đường thật dài, Park Jimin nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện Chaeyoung còn đứng tại chỗ vẫy vẫy tay với anh, anh không khỏi nhíu mày mắng câu: "Ngu ngốc!"

Lái xe cười ha ha: "Anh đang thương bạn gái đúng không?"

Tôi thương cái đầu anh ! Park Jimin lạnh lùng trừng cái gáy của lái xe, hùng hổ mắng trả trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC