Ngoại Truyện 3: Kim Tae Hyung - Thay đổi tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoại Truyện 3: Kim Tae Hyung – Thay đổi tương lai

"Seul, con chưa ngủ à? Con đang nói chuyện với ai vậy?"

Bà Kim đột ngột mở cửa phòng ra, nhìn thấy Kim Yi Seul nằm trong chăn, kinh ngạc hỏi.

"Vâng, con chưa ngủ. Con vừa nói chuyện với Myung Hee, mẹ vẫn chưa ngủ ạ?"

Kim Yi Seul cười lắc lắc điện thoại trong tay nói với mẹ mình, trong lòng thì lo sợ bất an. Bên ngoài tươi cười, bên trong thì âm thầm nghiến răng. Lúc này cô chỉ muốn đạp chết cái tên đang ôm eo lại còn nhân cơ hội táy máy trên người mình kia thôi.

"Mẹ chuẩn bị ngủ đây, con cũng ngủ sớm đi nhé. Đừng thức khuya quá!"

Bà Kim khẽ dặn dò cô mấy câu rồi đi ra ngoài. Kim Yi Seul thở phào ra một hơi. Thật là nguy hiểm!

"Yah, anh còn muốn ôm tới khi nào? Còn không mau buông ra, cái tên cơ hội này!"

Kim Yi Seul tức giận đá chăn ra, chỉ thấy Kim Tae Hyung đang ôm cô gắt gao như con gấu Koala ôm cây.

"Người em thơm thật đấy, em dùng nước hoa gì vậy?"

Kim Tae Hyung không để ý đến vẻ mặt tối sầm của Kim Yi Seul, ngược lại như cố tình ngửi ngửi trên người cô, giả bộ nói.

Nhìn thấy khuôn mặt của tên này càng để càng sát rạt, cô thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh, không thể không thừa nhận, khuôn mặt Kim Tae Hyung rất đẹp, góc cạnh hoàn mỹ, làn da trắng bóng, không có lỗ chân lông nào, tựa như tượng điêu khắc, khiến con gái như cô cũng phải ghen tị.

Nhưng mà, lần đầu tiên tiếp xúc một người con trai ở khoảng cách gần như thế mà không phải anh trai mình khiến cho Kim Yi Seul có chút xấu hổ, mặt cô cũng đỏ lên, trong lòng ảo não không thôi.

Kim Yi Seul bất ngờ nhận ra mình đối với người con trai chỉ mới gặp mặt còn chưa đầy mấy tiếng này quả thật là có một chút hảo cảm. Nhưng...chỉ là một chút thôi sao?

Tim bỗng đập nhanh quá! Tựa như con ngựa không ngừng gia tốc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Kim Yi Seul tiếp xúc đến loại cảm giác này. Nó có một chút tươi đẹp, kích thích, hồi hộp nhưng cũng có chút ngọt ngào!

Cô cũng nhận ra, tựa hồ mình không bài xích sự phát sinh đột ngột ngoài tầm kiểm soát này.

"Đồ điên! Mau tránh ra, anh mà còn như vậy nữa thì đừng trách tôi không khách khí!"

Kim Yi Seul thẹn quá hóa giận, lập tức mạnh ngồi dậy, đẩy Kim Tae Hyung sang một bên.

Cô đi chân trần xuống giường, lén lút mở cửa nhìn bên ngoài, thấy dưới cầu thang tắt đèn tối thui, biết là ba mẹ đã ngủ, cô thở phào một hơi, mới lặng lẽ đóng cửa lại, còn không quên cài chốt.

Kim Yi Seul thấy mình thật điên rồi, hôm nay cô hoàn toàn làm những chuyện ngu ngốc mà trước giờ bản thân chưa từng làm. Gặp một chàng trai xa lạ, đã vậy còn dẫn người ta về nhà...thậm chí còn giấu anh ta ở trên giường mình.

God! Nếu để ba mẹ cô hay hai ông anh biết được, cô cảm giác vỏ sầu riêng đang chờ mình quỳ lên vào một tương lai không xa.

"Hừ, anh tốt nhất là mau cút xuống dưới..."

Còn chưa kịp nói hết câu, Kim Yi Seul đã cảm thấy cả cơ thể mình bị người nhấc lên, cô kinh hãi ngước mắt, Kim Tae Hyung hoàn toàn to gan lớn mật bồng cô lên bằng một tư thế ôm công chúa.

Kim Yi Seul cảm thấy ngày hôm nay trái tim mình đã bị dọa đến mấy lần rồi.

"Yah, anh đang làm cái quái gì vậy? Mau buông tôi ra! Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có giở trò. Cái tên lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú này!"

Kim Yi Seul quát nhỏ, nghiến răng phát ra từng chữ thật rõ ràng, cô thậm chí còn không dám la to.

"Câm miệng, em chửi đủ chưa?"

Chợt Kim Tae Hyung làm mặt lạnh, Kim Yi Seul ngơ ngác, cảm thấy không quen. Cô luôn thấy mặt tên này lúc nào cũng cười, lưu manh, bỉ ổi, nào thấy biểu tình nghiêm túc của anh ta bao giờ?

Thật lạ lẫm, rất không quen!

Lúc này Kim Yi Seul phát hiện ra một điều, lúc bình thường có lẽ Kim Tae Hyung rất đáng yêu, có hơi ngốc, thậm chí là không đứng đắn một chút nào. Nhưng một khi khuôn mặt anh ta không biểu tình, tỏ vẻ nghiêm túc thì đúng là trông có vẻ đáng sợ.

Thấy Kim Yi Seul bị dọa đến ngây ngốc, Kim Tae Hyung hài lòng, hai giây sau liền quay lại bộ mặt cười mỉm, tỏ vẻ ủy khuất:

"Em không nên đi chân trần xuống đất, sẽ bị cảm lạnh, anh có ý tốt, còn bị em nghi ngờ, oan uổng quá!"

Kim Yi Seul thật không biết nên phản ứng như thế nào.

Thấy cô ngoan ngoãn không giãy giụa nữa, Kim Tae Hyung hài lòng đặt cô lên giường.

Suýt thì anh không kìm chế được lòng mình. Nguy hiểm thật!

Chỉ cần tiếp xúc đến Kim Yi Seul, anh liền như không còn là chính mình nữa, trong lòng như có một trận kêu gào muốn anh phải thổ lộ với cô tất cả. Anh biết lúc này giữa anh và cô chỉ mới quen biết, không thể làm quá nhanh, bằng không rất lỗ mãng, sẽ bị cô hiểu lầm.

Nhưng anh cảm thấy anh sắp chờ không nổi nữa.

Nhìn gương mặt lạnh đến thiêu hồng của cô, khuôn mặt đỏ rực kia làm anh kích động không thôi. Ma xui quỷ khiến, anh giữ chặt cánh tay cô, làm cô ngã vào trong lồng ngực mình.

"Anh, anh muốn làm gì?"

Kim Yi Seul hoảng loạn, giãy giụa muốn thoát khỏi anh, nhưng sức lực của cô không bì được với Kim Tae Hyung, chỉ có thể bị anh ôm chặt. Lập tức, giọng nói trầm thấp đặc biệt của anh phủ xuống đỉnh đầu cô, làm cho trái tim Kim Yi Seul đập lên một cách không quy luật.

"Nghe, nghe anh nói, được không?"

Tình cảm bị áp lực chảy ra thật mãnh liệt, lúc này Kim Tae Hyung chỉ muốn thổ lộ lòng mình với cô, tất cả, toàn bộ. Anh có cơ hội sống lại, chính là để thay đổi vận mệnh. Nếu như bản thân mình không làm gì cả, tiếp tục trơ mắt nhìn vết xe đổ cũ phát sinh, Kim Tae Hyung sẽ phát điên mất.

Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó cô ở bên người khác, cùng người đó ăn cơm, cùng người đó đi dạo phố, nắm tay, hôn môi, thậm chí...chỉ cần nghĩ thôi đã khiến anh đau đến không thể hô hấp được.

Sự ghen ghét muốn hủy diệt hết thảy, thậm chí còn nghĩ muốn giam cầm cô lại, cho nên...Không được! Kim Yi Seul chỉ có thể là của anh, chỉ được thích một mình Kim Tae Hyung!

Cô thẹn thùng, cô đáng yêu, cô làm nũng, cô kiên định, cô lạnh lùng...mỗi một thứ đều là của anh, mỗi một thứ đều khiến anh muốn ăn sạch...

Giờ phút này cô gái ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, vòng eo cô mềm mại, bộ ngực cao ngất, răng nanh nhẹ nhàng cắn môi đỏ như hoa hồng, con ngươi đen nhánh thanh thấu chuyên chú nhìn anh, gương mặt phiếm hồng phá hủy toàn bộ lý trí của anh.

Cô là của anh, Kim Tae Hyung phát hiện, chỉ cần nhìn cô, mỗi một dây thần kinh của anh, mỗi một lỗ chân lông của anh, mỗi một niệm tưởng như tia chớp xẹt qua đều đang kể rõ khát vọng.

"Anh biết, anh nói ra điều này có một chút khó tin, có lẽ em sẽ không tin anh, nhưng anh thực sự, thực sự phải nói. Anh...chờ không được nữa...Seul à..."

"Anh yêu em, Kim Yi Seul!"

Thanh âm trầm thấp mang theo chút ám ách của anh, nói ra xong, trong lòng nhẹ nhõm, nhưng cũng hồi hộp, lo lắng, bất an, chờ xem biểu hiện trên mặt cô.

"Anh đùa sao? Anh điên rồi! Chúng ta chỉ mới gặp lần đầu! Rõ ràng hơn hai tiếng trước chúng ta còn là những người xa lạ."

Kim Yi Seul run rẩy ngẩng đầu nhìn anh, muốn nhìn một tia đùa cợt hay dễ dãi trong mắt anh, nhưng không, bên trong tràn đầy sự khao khát và kiên định, ánh nhìn mãnh liệt của anh làm cô thấy hoảng hốt.

Kim Yi Seul thừa nhận, một khắc kia, khi nghe câu "Anh yêu em!" nó làm cho Kim Yi Seul thực sự rung động, cả người cô nóng lên, cảm thấy không khí xung quanh đều phát nóng.

Nhưng đây là đời thực, không phải trong phim tình cảm lãng mạn, tồn toại loại tình yêu sét đánh. Kim Yi Seul là một người thực tế, cô không tin những loại tình cảm bất chợt này.

Yêu sao? Là yêu mà không phải là thích? Kim Tae Hyung điên rồi? Hay anh quá dễ dãi? Kim Yi Seul cứng ngắc nhìn anh.

"Anh nói thật, anh không đùa cợt em, anh không là người dễ dãi, anh...anh...thực ra...anh đã thích em từ rất lâu rồi, lần này đến Gyeonggi-do không phải vô tình, mà là cố ý. Anh muốn tới đây chỉ để gặp em!"

Kim Yi Seul nhất thời không biết phản ứng như thế nào! Buồn cười sao? Tuyệt không buồn cười. Nhưng vì sao trong lòng lại rung động đến vậy? Vì sao lại có chút mong chờ đến vậy?

"Anh biết tôi?"

Kim Tae Hyung không biết nên diễn tả thế nào, cũng không thể nói là chúng ta đã từng là vợ chồng ở kiếp trước, Kim Yi Seul chẳng những không tin, càng sẽ cho rằng anh là đồ điên, sau đó tống anh vào bệnh viện tâm thần.

"Đúng vậy...anh biết em là nhờ anh Jin, đúng vậy, là anh Jin. Anh thấy hình em trong điện thoại của anh ấy."

Kim Tae Hyung đang cố biện ra một lý do.

"Anh không thấy mình rất ấu trĩ hả? Chỉ bằng một tấm hình đã nói yêu tôi, anh không thấy nó rất không đáng tin à?"

Kim Yi Seul bĩu môi. Nhưng trong lòng thì quả thực thấy nghi ngờ. Cô cảm giác như Kim Tae Hyung rất quen thuộc mọi thứ về cô, tuyệt không như chỉ mới gặp lần đầu tiên, chính loại cảm giác quỷ quái này ảnh hưởng sức phán đoán của cô, làm cho cô năm lần bảy lượt bỏ qua sơ hở trong lời nói của anh.

"Nếu như anh nói, chúng ta đã gặp nhau ở kiếp trước, liệu em có tin không?"

Kim Tae Hyung bỗng để sát vào cô, Kim Yi Seul mất tự nhiên vội quay đầu, nhíu mày:

"Đương nhiên là không tin rồi, anh lừa con nít chắc?"

Bỗng anh cầm tay cô đặt vào lồng ngực mình, nơi mà trái tim anh cũng đang đập thình thịch.

"Em nghe được không? Nó...nơi này...đang đập rất nhanh, rất căng thẳng, anh rất sợ hãi, anh đã không chuẩn bị bất cứ điều gì, chạy xuống đây như một tên điên chỉ để gặp em, lừa gạt các thành viên trong nhóm. Cũng chỉ vì anh rất muốn nói với em, anh cảm thấy nếu anh không nói, mình sẽ hối tiếc đến chết."

Đôi mắt Kim Tae Hyung chân thành nhìn thẳng hai mắt cô, nắm chặt tay cô, muốn cô nghe tường tận sự thành khẩn trong lòng anh. Tình yêu của anh nó đang đầy ắp, thậm chí sắp tràn ra ngoài, tất cả chỉ vì muốn cô tin tưởng vào tình yêu của anh.

"Anh biết mình làm như vậy rất gấp gáp, em thậm chí còn không biết anh, nhưng anh thề, anh không lừa gạt em, anh biết rõ em, cũng hiểu rõ em nhất, sao em không cho anh cơ hội, cơ hội để chứng minh những gì mà anh nói là thật?"

"Em..."

Kim Yi Seul sững sờ nhìn người con trai trước mắt mình, người này, người này...thật quá phạm quy!

Lý trí nói cho cô tất cả chỉ là giả dối, đừng tin tưởng vào nó, nhưng vì sao trái tim cô lại hành xử khác đến như thế? Cô thấy bản thân mình sắp thở không nổi nữa. Loại cảm giác này thật thần kỳ.

Mà Kim Tae Hyung, người con trai này cũng thật quái lạ!

"Anh biết anh làm như thế này là đang bức bách em, nhưng anh không thể buông tay Seul à, anh sắp phát điên mất rồi, anh không chờ nổi nữa. Em đừng để tâm đến thời gian chúng ta gặp nhau có được không? Nó không quan trọng, có một số người vừa gặp nhau lần đầu tiên thì đã định ra cả đời người đó là tri kỷ, cũng có một số người vừa gặp đã xác định đời này là kẻ thù của nhau. Đôi khi tình cảm giữa người và người nó kỳ diệu như vậy! Cho nên...hãy thử chấp nhận anh, có được không?"

Kim Yi Seul không thể không nói những lời của Kim Tae Hyung rất có lực thuyết phục, nếu anh ta không làm ca sĩ, nhất định rất có tiềm năng làm một diễn thuyết gia thành công.

Nhìn anh gần như là đang cầu xin, Kim Yi Seul biết mình lại mềm lòng, mềm lòng vì người con trai này.

Thôi, thôi, đến đâu hay đến đó vậy! Cô biết cô cũng có chút hảo cảm với Kim Tae Hyung, nếu Kim Tae Hyung chủ động trêu chọc cô, vậy cô cũng vui vẻ nhận, mặc kệ là thử một chút cũng tốt, lần đầu tiên nếm trải loại cảm giác này khiến Kim Yi Seul cũng thấy kích động.

Thế kỷ 21 rồi, xã hội bây giờ đầy rẫy mấy chuyện như thế này, cô cũng không phải cô gái bảo thủ hay truyền thống gì, tiến tới một đoạn tình cảm với Kim Tae Hyung, cô cũng không thiệt.

Huống chi khó khăn lắm mới gặp một người con trai mà cô thấy hảo cảm, Kim Yi Seul sẽ không buông tay.

Đợi hồi lâu, Kim Tae Hyung rốt cuộc được đến cái gật đầu của Kim Yi Seul, có điều biên độ rất nhỏ bé, nếu anh không nhìn kỹ, không muốn buông tha bất kỳ biểu tình nhỏ nhất nào của cô thì tuyệt đối đã bị anh xem nhẹ.

Kim Tae Hyung mừng như điên, nhìn vào hai mắt cô thật sâu, mắt cô như có thủy sắc chiết xạ lưu chuyển, đa tình giống như có nước mắt rơi xuống, đại não của anh như mất đi lý trí.

Anh vội vàng nâng hàm dưới của cô, cúi đầu hôn xuống.

Thật là một đôi môi mềm mại đến dị thường, tựa như cảm giác ở kiếp trước, nó quen thuộc đến như vậy. Xúc cảm mềm ấm đẹp đã truyền từ đầu dây thần kinh cho đến ngực trong nháy mắt, thị giác, khứu giác, thính giác tựa hồ bị đánh mất toàn bộ, chỉ dư lại xúc cảm tốt đẹp đến vô số lần giữa đôi môi.

Mành tai như đánh trống reo hò, chỗ trống trong tư duy, trái tim nổ vang rền.

Dù lâu mới hôn môi cô nhưng Kim Tae Hyung vô cùng kinh nghiệm, vì thế động tác gặm cắn nhẹ nhàng của anh liền tăng lớn, thong thả lại xâm lấn rất cường thế.

Có lẽ do tình cảm bị áp lực hồi lâu, lập tức bộc phát ra, nụ hôn này, chứa đầy hương vị công chiếm và đoạt lấy. Kim Yi Seul bị vây trong cánh tay rộng lớn của anh, cô bị hôn đến thất điên bát đảo không rảnh bận tâm bất cứ thứ gì nữa.

Cô nhịn không được, vươn tay để ở trên ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng động tác muốn thoát đi này ngược lại làm cho ý thức tiềm tàng của giống đực bên trong Kim Tae Hyung càng mãnh liệt thêm.

Ngay sau đó, anh nâng sau cổ Kim Yi Seul, tăng mạnh lực độ hôn môi, nhiệt liệt tham lam xâm phạm đến chỗ sâu trong khoang miệng cô.

Ý thức được bờ môi no đủ mềm ấm của cô bé nhà mình bị mình mút cắn đến sưng đỏ, đầu lưỡi mềm nhẵn cũng bị dây dưa đến gắt gao, trong miệng bị lật tung gây tê dại một mảnh, chỉ có thể bị mình đoạt lấy một cách vô lực, bị động, bị thổi quét đến không còn chút gì.

Vì thế, Kim Tae Hyung hoàn toàn bị lâm vào một đầm lầy tên là Kim Yi Seul. Anh đã hoàn toàn mất khống chế.

Thẳng đến khi cô bé dưới thân mình xụi lơ hoàn toàn, không còn ý thức phát ra tiếng rên rỉ nhợt nhạt, Kim Tae Hyung mới cảm thấy thoáng thỏa mãn, thu liễm động tác một chút, nỗ lực khắc chế hạ thân đang rục rịch ngo ngoe.

Anh yêu thương vươn tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, môi không rời đi, hôn từ môi đến chóp mũi, từ chóp mũi hôn đến hai mắt, lại từ hai mắt chuyển qua cái trán, cuối cùng lại về tới môi, mang theo quý trọng, mang theo si mê.

Kim Yi Seul nhìn thấy người con trai trước mặt mình vào giờ khắc này, ánh mắt anh sâu và đen đến dị thường, đặt sệt như máu, phảng phất muốn ăn luôn cô, trong mắt anh tràn ngập dục vọng chiếm hữu nồng đậm, cùng với tình thế bắt buộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net