DỤ HOẶC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
một chút thâm thúy, vẫn nhìn thẳng cô không rời.

Cảm giác áp bách trong phút chốc thổi quét toàn thân cô.

Bỗng nhiên cô cảm thấy, chuyện mình làm vừa rồi là cực kỳ khủng khiếp.

"SeungWannie......"

Anh ôn nhu gọi tên cô, coi như có tươi cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta kinh hãi.

"Em là người đầu tiên nói chuyện với anh mà dám chuyển đề tài."

Son SeungWan lập tức có cảm giác nguy hiểm như thanh kiếm đang kề ngang cổ mình.

Nhất thời tỉnh táo, anh không phải Park ChanYeol, không giống như bất kì người đàn ông nào khác, không phải người đàn ông cô có thể dùng một chút đùa giỡn thông minh là có thể lừa dối được.

Anh là Min YoonGi, âm ngoan lạnh lùng. Là người đàn ông chỉ cần một câu, liền phán cô ở tù chung thân.

Cô không dám nhìn anh, cúi đầu nhìn xuống nước, thật cẩn thận hỏi: "Anh tức giận sao?"

Anh không nói gì.

Chỉ nâng tay trái lên, gỡ xuống búi tóc của cô, mái tóc đen mềm mại lập tức chảy xuống, dừng trên mặt nước, bàn tay anh luồn vào những sợi tóc của cô.

Cô bị động tác dịu dàng này của anh mà có chút ngẩn ngơ.

Cô đã đọc qua vô số sách văn học cổ đại của nữ tử, biết rõ một tập tục của tình yêu xưa. Nữ tử cổ đại, sau khi kết hôn, vào đêm tân hôn chỉ có trượng phu mới có thể cởi bỏ búi tóc của thê tử, biểu hiện tình yêu vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

Chưa từng dự đoán được, anh thực sự biết.

Một động tác dịu dàng thế này, từ tay anh làm ra, thực là làm cho cô thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà vừa mừng vừa lo).

Son SeungWan hơi nghiêng đầu nhìn anh.

"Min YoonGi......"

Giọng nói hơi run, là kinh ngạc, cũng là làm nũng.

Bỗng nhiên anh nở nụ cười, tươi cười ôn nhu. Nâng cằm cô lên, anh nghiêng người hôn cô.

"Về sau, nhớ rõ không được nhớ đến người đàn ông khác trước mặt anh. Bởi vì sau đó, anh không dám cam đoan anh sẽ khống chế được chính mình......"

Một câu, nói lên điểm mấu chốt anh luôn hiểu rõ cô.

Trong nụ hôn sâu của anh cô lặng lẽ trợn mắt, nhìn khuôn mặt ôn nhu của anh, con tim cô nhất thời cảm thấy kinh hãi.

Park ChanYeol từng nói với cô, chỉ khi nào người đàn ông yêu ai đó, mới có biểu tình ôn nhu như vậy.

- Như vậy, ChanYeol, anh nói cho em biết, vì sao em lại gặp được một ngoại lệ? Cho dù anh ấy không yêu, vì sao lại có ánh mắt đa tình thế này?

Vốn tưởng rằng anh sẽ ở trong phòng tắm muốn cô một hồi, nhất là, cô vừa mới làm chuyện không nên làm trước mặt anh, nhớ đến người không được nhớ đến nhất.

Lại không dự đoán được, anh không có làm gì.

Coi như không có chuyện gì xảy ra, anh bình tĩnh như mặt hồ đóng băng, không thấy một tia gợn sóng. Chỉ là cầm một cái khăn mặt, ở trong nước lẳng lặng chà lau toàn thân cô, động tác nhẹ nhàng lại tịch mịch.

Son SeungWan lập tức cảm thấy mờ mịt.

Không thể nào?

Thực tế thật sự là đi tắm rửa?

......

Được rồi, cho dù thật sự là đi tắm rửa, cô làm gì mà lại có phúc được vị thiếu gia Min YoonGi này tự tay tắm cho đây?

Anh vốn có vẻ đẹp dụ hoặc, hơn nữa cách giơ tay nhấc chân cùng phương thức tư duy tinh tế từ nhỏ, trải qua nhiều năm tinh luyện lắng đọng lại, thế cho nên tới bây giờ sản phẩm trạng thái của người đàn ông này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Rất không bình thường.

- Vậy nên không phải trong lòng anh đang có ý tưởng 'Gột rửa sạch sẽ rồi ra tay' đấy chứ?

Ách......

Nói thật, cô rất sợ anh. Mỗi khi anh ở cùng một chỗ với cô mà lại không ở trên giường, cô lại càng sợ. Anh không làm gì cả, cô đơn đối tốt với cô, tựa như từng giọt từng giọt ôn nhu hé ra trong thiên la địa võng, vây lấy kiếp này của cô.

Không nghĩ đến chuyện đó nữa, ưu điểm lớn nhất của Min YoonGi đáng được công nhận, chính là giường phẩm không kém. Lúc ở trên giường, một tay anh dẫn dắt tuyệt đối sẽ không để cô xấu hổ ngại ngùng, sinh lý tâm lý đều lo lắng chu toàn.

Son SeungWan lúc này thật muốn nói thẳng với anh: Anh phải làm cái gì thì làm đi, đừng rửa sạch nữa, anh không ra tay giả dối như vậy càng khiến em thấy áp lực đó ......

Thật sự không thể trách cô có M ý tưởng như vậy.

Người đàn ông âm tình bất định như Min YoonGi, trong lòng nghĩ và biểu hiện ra ngoài thường thường là [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược]. Khi cô mới biết anh, đã phải ăn hết loại khổ này, thật sự là sợ anh, cuối cùng cô không nhịn được hỏi người làm việc bên cạnh Min YoonGi là Kim NamJoon: Min thiếu nhà anh...... Rốt cuộc là người có tính cách thế nào?

Kim NamJoon trả lời phi thường lời ít mà ý nhiều: Son tiểu thư, cô chỉ cần nhớ rõ, khi anh ấy cười không nhất thiết là cao hứng, khi anh ấy lạnh lùng cũng không nhất thiết là đang tức giận.

Son SeungWan vô cùng thông minh suy từ một ra ba: Nói vậy là toàn bộ biểu hiện luôn hướng ngược lại với tư duy rồi?

Kim NamJoon nho nhã lễ độ nói: Cũng không phải, có khi cũng là phù hợp cùng hướng với tư duy, đối với người như Min thiếu, cô chỉ có thể dựa vào vấn đề cụ thể mà cụ thể phân tích thôi.

......

Hỏi cũng như không hỏi.

Cụ thể vấn đề cụ thể phân tích.

Ah, nói dễ hơn làm.

Tất cả đều cần thời gian và công sức để hiểu được, nếu anh không yêu cô.

Son SeungWan thở dài, đột nhiên thấy tay anh chỉ ra chỗ sai phía trên ngực trái của cô.

Hành động này không có ý muốn khiêu khích, nhưng bất kì động tác nào, chỉ cần là anh làm, sao có thể đơn giản được?

Son SeungWan không nghĩ đến chuyện gì khác, mà là bỗng nhiên cảm thấy thực áy náy lên tiếng.

"Vết sẹo này...... Khó coi, có phải không?"

Đúng vậy, đây là vết thương duy nhất trên người cô.

Trên ngực trái năm cm, có một vết sẹo hình chữ thập, tựa như Chúa Jesus mang cây thập tự, thật sâu ở lại trên thân thể vốn nên hoàn mỹ không tì vết của cô.

Đây là do đám cháy lớn ở Son gia lưu lại ấn ký duy nhất trên người cô.

Anh có thể cứu cô ra từ đám cháy, nhưng lại không có biện pháp lau quệt đi ấn ký đã lưu lại trên người cô.

Anh thường nhìn chăm chú vết thương này trên người cô, biểu tình chuyên chú động lòng người, giống như không chỉ là đang xem một vết thương, mà là đang nhìn một khoảng thời gian, một bí mật không ai có thể tìm hiểu. Chuyên chú như thế, đến mức làm cho cô ảo giác cảm tình của anh với cô cũng rất sâu nặng.

Min YoonGi bỗng nhiên lên tiếng.

"Vài ngày nữa, một vài chuyên gia y học ở Mỹ sẽ đến đây, anh sẽ để họ nhìn giúp em."

Son SeungWan gật đầu theo bản năng.

Thật ra, cô nghĩ chuyện này cũng không cần thiết.

Ngay cả Jung HoSeok cũng từng khuyên cô, SeungWan, cô bị bỏng nặng, muốn một chút dấu vết cũng không còn thì không làm giải phẫu là không thể.

Chỉ có anh không nghe khuyên bảo.

Hai năm nay, anh chưa từng từ bỏ việc tìm người chữa trị vết thương trên người cô này, khiến cô càng nhận thức được tính cách cố chấp của anh.

Ồ, có lẽ không phải.

Anh cố chấp đối với cô, là ngay từ lúc cô biết đến anh, cô cũng đã gặp qua ba phần.

Hai năm trước, Jumg HoSeok ở bệnh viện trị liệu vết bỏng cho cô khi cô vừa tỉnh dậy. Những nơi khác thật sự không có vấn đề gì, nhưng một chỗ cuối cùng này thật sự khó giải quyết.

Jung HoSeok là bác sĩ, trong điều kiện công tác tự nhiên không có bất kỳ ý tưởng nào không nên có, theo bản năng liền thốt ra: "Son tiểu thư, mời cởi áo lót một chút."

Cô còn không có phản ứng gì, đã nghe thấy Min YoonGi đứng ở một bên bỗng nhiên cứng rắn ném ra ba chữ: "Không được cởi."

Jung HoSeok xoay người, nhìn người đàn ông này không thể hiểu được: "Cô ấy không cởi làm sao tôi chữa được?"

Ánh mắt Min YoonGi nhìn anh lạnh như băng: "Tôi không cần biết anh chữa thế nào, tóm lại không được cởi."

"......"

Trước mắt Jung HoSeok đầy dây đen: Ồ, vừa không được cởi, vừa muốn tôi chữa, đại gia ngài nghĩ tôi có thể chữa thế nào đây? Tôi là bác sĩ, không phải là siêu nhân.

Jung HoSeok quyết định không để ý tới anh, xoay người cổ vũ cô, nói: "Đừng đi để ý cái tên biến thái Min YoonGi kia, chúng ta chữa bệnh của chúng ta."

Jung HoSeok dám không nhìn đến sự tồn tại của Min YoonGi. Anh nói không được cởi, cô cũng không dám cởi.

Jung HoSeok thật sự không có biện pháp, chỉ có thể tự mình động tay cởi khóa đồ lót của cô.

Kết quả ngày hôm đó, có người phải cứu bác sĩ Jung thiếu chút nữa đã bị súng của Min YoonGi bắn vào đầu.

Jung HoSeok dù rất bình tĩnh cũng phải nổi giận, tức giận hét lên một câu: "Min YoonGi! Anh là đàn ông hay là đàn bà thế?!" Anh cũng không phải không muốn sống nữa, ai dám có ý gì với người phụ nữ của Min đại thiếu gia chứ.

Cuối cùng, vẫn là Min JunKi đến đem người nhà không muốn làm bệnh nhân này đi.

......

Bây giờ nhớ tới chuyện cũ này, Son SeungWan lại có chút hoài niệm.

Có thương tích trên người tất nhiên là không tốt. Nhất là ở nơi riêng tư như thế. Cô thân là phụ nữ, mỗi lần tắm rửa xong, vô tình nhìn mình trong gương, luôn theo bản năng đem ánh mắt tránh đi chỗ đó.

Cô cảm thấy thật có lỗi với anh. Bởi cô đã về làm dâu Min gia rồi mà tình cảm đối với anh lại không rõ ràng.

Đàn ông như anh, vừa nhìn thấy đã biết là người rất đào hoa, bao nhiêu mỹ nhân như hoa như ngọc trước mắt anh, kết quả là, anh lại giữ lấy một cô gái không hoàn mỹ như cô.

Nhưng có một chỗ thiếu hụt này, cũng không phải không may mắn.

Nó làm cho cô thấy một Min YoonGi mà người khác không thấy được.

Son SeungWan không nhịn được mở miệng: "Thật ra, em không sao đâu. Đẹp hay xấu cũng là thân thể của mình......"

Min YoonGi không lên tiếng trả lời.

Chỉ yên lặng nhìn ngực cô, ngón tay mơn trớn trên miệng vết thương.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh nói nhỏ một câu.

"...... Một cô gái trên người có thương tích, thủy chung không tốt."

Nghe vậy, cô chậm rãi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt anh.

Min YoonGi khẽ cười.

"Cho dù bố mẹ không để em cảm thấy ủy khuất, bạn bè không để em cảm thấy ủy khuất, nhưng chính em cũng vẫn ủy khuất."

Mỗi khi làm tình cô đều theo bản năng lấy tay che đi chỗ thiếu hụt này, không nghĩ anh lại thấy; Mỗi lần cô tắm rửa xong, đều không nhìn vào gương, khi đã mặc xong quần áo, mới có thể liếc mắt một cái. Tất cả những chuyện đó, anh đều để trong mắt.

Min YoonGi cúi người, bạc môi khẽ hôn lên vết thương màu xám trên ngực cô. Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, chậm rãi mở miệng.

"Trong lòng em ủy khuất, mặc kệ là ai đem đến, anh đều chịu trách nhiệm."

Son SeungWan nhìn anh, lại cảm thấy cổ họng khô rát không thể nói câu gì.

Bỗng nhiên cô nghĩ đến hai năm trước có một lần cô nói chuyện với Min JunKi. Khi đó cô vừa về làm dâu Min gia, cô rất sợ Min YoonGi, toàn bộ Min gia cô chỉ dám nói chuyện với Min JunKi.

Đối với Min YoonGi, không phải cô không tò mò.

"Anh ấy là người hữu tình sao?"

"Anh ấy không phải."

"A......" Cô thở dài: "Anh ấy không giống người đàn ông thiếu phụ nữ......"

"Anh ấy xác thực không thiếu, nhưng mà anh ấy cũng không cho cô gái nào cơ hội."

"Tại sao?"

Min JunKi nở nụ cười.

"SeungWan,Min YoonGi là người tốt" Min JunKi nhìn cô, ôn nhu nói cho cô: "...... Đàn ông giống anh ấy, nếu đã cho cô gái nào một cơ hội, cô ấy rốt cuộc trốn không thoát."

Lúc ấy, cô nghe được cái hiểu cái không. Đến tận bây giờ, Son SeungWan mới cảm thấy lời Min JunKi nói là rất đúng.

Cho đến nay, Min YoonGi chỉ để cơ hội đó cho Son SeungWan.

Vì thế, chỉ có cô biết, anh đa tình và chiếu cố, hóa ra, lại có thể đến nước này.

Son SeungWan bỗng nhiên nâng tay, ôm cổ anh, ôm lấy anh.

"Cuối tuần sau anh có rảnh không?"

Cuối năm, là thời gian anh bận nhất.

Không đợi anh trả lời, cô đã mở miệng trước năn nỉ: "Cuối tuần sau là lễ mừng năm mới, anh trở về cùng em đi......"

Anh nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: "Cuối tuần sau em phải chuẩn bị đi gặp bác sĩ chuyên gia đến từ Mỹ."

"Em không muốn đi" Cô vùi đầu vào cổ anh, vẫn cố chấp thỉnh cầu: "Anh trở về cùng em nhé......"

Cô chưa từng làm nũng với anh như vậy.

Chỉ có lần này, lực sát thương vô cùng lớn.

Min YoonGi ôm cô, nghe thấy chính mình nói một chữ: "...... Được."

Son SeungWan nhất thời liền nở nụ cười.

Thuốc giảm đau tốt nhất trên đời này, thật ra chính là nhiệt độ cơ thể anh.

So với bác sĩ giỏi còn tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC