DỤ HOẶC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn mặt trời lặn, lại một ngày trôi qua.

Làm một người phụ nữ đối mặt với thời gian, kết cục đơn giản có hai loại: Hoặc là biến điên, hoặc là bình tĩnh.

Không thể nghi ngờ Son SeungWan là người chiến thắng.

Cô đủ thông minh cũng đủ tỉnh táo, tỉnh táo để biết đối thủ cô gặp phải là Mjn YoonGi. Người đàn ông này là một bí ẩn, không ai có thể giải đáp, anh cũng không mở con đường nhỏ nào đi đến trái tim mình cho bất kì ai.

Cô dọn dẹp thư phòng cho anh, các loại văn kiện tuyệt mật tùy tiện mở ra trên bàn, đó là văn kiện về nội dung kinh tế tài chính khổng lồ, anh cứ như vậy, đem toàn bộ các loại bí mật của Min gia phân tán ngay trước mắt cô, như thể không hề cố kỵ, quả thực không kiêng nể gì, dường như liệu định cô đối với anh tuyệt đối trung thành, hay là, có lẽ anh căn bản không thèm để ý. Dựa vào hiểu biết của cô về anh, nếu anh dám đem tất cả nhược điểm đều bại lộ trước mặt cô, vậy thì cho thấy, anh đồng thời cũng có thủ đoạn đối phó với khả năng cô phản bội mình.

Quả thực vô pháp vô thiên.

Khoảng thời gian đầu đó, trong đầu Son SeungWan không ngừng hiện lên câu chuyện về 'Tiểu la bốc đầu'[1] và 'Chị Giang'[2], không ngừng nghĩ đến vô số cuộc cách mạng tiên liệt bị phái phản động nhốt cuối cùng thành công giải phóng toàn ở Trung Quốc, mỗi khi nhìn đến bộ tiểu thuyết cách mạng Hồng nham [3], Son SeungWan đều cảm thấy toàn bộ linh hồn mình lại hừng hực bốc cháy một cách kì lạ.

Nghĩ đến những liệt sĩ đó, cô liền trở lại bình thường. Dù sao Min YoonGi cũng tốt với cô, cho cô ăn ngon cho cô chỗ ở tốt, mặc dù cô cảm thấy mình như đang bị nhốt, nhưng người bên ngoài nhìn vào, rõ ràng thấy cô đang được: Sống trong giàu sang.

Thật ra Min YoonGi cảm thấy vô cùng thú vị đối với việc cô có ý tưởng học tập theo những tư tưởng cách mạng này, tuy rằng không biết tại sao anh biết được cô đang làm những gì, nhưng có một ngày thấy anh bỗng nhiên hứng thú, còn có lòng tốt khuyên nhủ cô: "Nếu tương lai có một ngày, em bị anh đuổi giết, nhớ rõ trăm ngàn lần không được học theo Lang Nha sơn ngũ tráng sĩ [4], bởi vì anh so với tiểu quỷ còn ác hơn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, em nhảy xuống thì anh cũng sẽ nhảy xuống mà tìm......'

Son SeungWan sợ hãi lập tức cất hết toàn bộ sách về cách mạng đi, từ nay về sau không dám có ý nghĩ không an phận nữa.

Đối với một người đàn ông thay đổi thất thường như vậy, Son SeungWan tuyệt đối không dám nói mình chưa từng có ý niệm phản kháng trong đầu, khi anh bộc lộ rõ khí thế, cô cũng từng nghĩ 'Nếu mình mà chết, lại có người thứ hai!' cứ luân phiên như vậy.

Nhưng hai năm nay, cái gì cô cũng không làm, thậm chí cô đã từ bỏ ý nghĩ phản kháng.

Đơn giản là, trong lúc vô ý gặp qua một lần, anh một mình khiêu vũ.

Đó là một đêm mùa đông.

Anh ôm cô ở phòng ngủ yêu cô, biểu hiện khác thường, vô cùng trầm mặc.

Bình thường anh đều cười đến yêu diễm, nói những lời không nhanh không chậm, nhìn cô bị anh bức ép, sau đó dùng tư thái gợi cảm dụ dỗ của riêng mình buộc cô thừa nhận toàn bộ ôn nhu cùng toàn bộ dữ dằn của anh.

Mỗi lần cao triều, trong làn sương mù cô nhìn thấy khuôn mặt yêu diễm của anh, cảm thấy mình không thể chống lại: Một người đàn ông không có tình cảm, làm sao có thể có một mặt ôn nhu thế này được.

Cô không nhớ rõ ngày đó mình ngủ đi như thế nào, chỉ cảm thấy anh bế cô thật lâu, lo lắng tay anh sẽ bị tê, nhưng cô bị anh biến thành tình trạng kiệt sức, nhất thời tham luyến vòng ôm ấm áp của anh, cứ như vậy nặng nề ngủ.

Nửa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh. Sờ sang bên cạnh, anh đã không có ở đó.

Nói không rõ cảm xúc bỗng nổi lên trong tim mình, ở chung lâu ngày với anh cũng làm cô hiểu anh hai ba phần, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng cô đơn xoay người xuống giường của anh.

Anh là người dụ hoặc cô, dẫn cô không ngừng bước đi.

Cô đứng dậy, mặc thêm áo ngủ, rời khỏi phòng. Giật mình thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, cô yên lặng đi đến đó không một tiếng động, vốn tưởng rằng anh đang làm việc trên bàn, lại không dự đoán được, một màn cô thấy được đó lại là chuyện khiến cô khó có thể quên trong cuộc đời.

Anh đang khiêu vũ.

Một mình.

Biệt thự này cách âm tốt đến kinh ngạc, vì thế cô lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra, mới nghe thấy vũ khúc bên trong, đinh tai nhức óc.

Là điệu Samba xinh đẹp, mãnh liệt, nóng bỏng, gợi cảm, gợi tình.

Bước chân của cô lập tức bị một người đàn ông xa lạ như vậy dụ hoặc.

Cô sinh ra trong một gia đình quyền thế được dạy dỗ như một tiểu thư khuê các, tuy rằng cuối cùng cửa nát nhà tan, nhưng những gì cô học được thì mãi mãi không đổi. Cô cũng chưa từng học những điệu nhảy Latin, bởi vì bố mẹ cô không cho phép, bạn bè cô không đồng ý, tất cả những điệu nhảy Latin trong mắt họ đều mang theo hơi thở nguyên thủy lỗ mãng, nam nữ hoan ái gợi tình, tuyệt đối không thích hợp với một cô gái có gia thế tốt như cô.

Chưa từng dự đoán được, anh cũng là cao thủ.

Lễ giáo ràng buộc đối với anh mà nói chỉ như tờ giấy bỏ đi không bao giờ nhìn xuống, ngay cả quy định pháp luật anh cũng không để vào mắt, căn bản sẽ không để ý ánh mắt của người bên ngoài. Anh chỉ làm những gì anh muốn, mặc kệ đúng sai, vô pháp vô thiên.

Vì thế, giữa đêm đông này, cô nhìn thấy một Min YoonGi hoàn toàn xa lạ. Tinh tế, nhiệt tình, rung động lòng người.

Đôi dép bị anh đá sang một bên, hai bàn chân trần và sàn nhà tiếp xúc thân mật. Anh cũng không có mặc âu phục áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơmi, đóng hai ba cúc áo, rộng thùng thình tùy ý mặc trên người, thân thể vừa bứt ra trong tình dục, giống như còn lưu lại dư vị cao triều, lộ ra hương vị của cô, phối hợp với vũ bước Samba độc đáo quyến rũ, dễ dàng làm người ta rung động.

Không có cách nào thừa nhận hình ảnh đó.

Cô không thể không thừa nhận, cô không có gặp qua người đàn ông nào so với anh càng xinh đẹp càng dụ hoặc.

Anh cứ im lặng cô đơn trong đêm khuya mùa đông như thế, một mình một người ở thư phòng mà khiêu vũ, bước nhảy quyến rũ điêu luyện, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy giống như ảo giác.

Đúng, là ảo giác. Nhưng nếu giả sử không có ảo giác, làm sao có thể biến mất?

Anh luôn là người lạnh lùng, tự mình bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, lại không ngờ, một người như vậy, cũng có những động tác nhiệt tình, cũng sẽ có lúc ôn nhu.

Cô vẫn luôn tin tưởng, người có thể nhảy được điệu Samba là người có thể khống chế và vận dụng tay chân linh hoạt một cách tốt nhất, nói cách khác, có thể phóng túng và say mê cực hạn, chân chính phóng thích mình.

Cô như bị trúng tà ngốc nghếch bất động, trong đêm khuya chăm chú nhìn người đàn ông tên Min YoonGi này. Trong thế giới của mình, trong ánh sáng thiên la địa võng [5], đang ở ranh giới giữa thiện và ác, anh một mình khiêu vũ. Không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng quần áo lây dính ánh sáng mờ nhạt tăm tối, mỗi bước nhảy như vẩy ra sương mù dày đặc, cô thấy bóng dáng cao gầy của anh nhịp nhàng chuyển động theo từng tiết tấu, tạm ngừng và rút lui, khi lại xoay tròn nhanh đến mức dường như không thấy điểm dừng, cứ như vậy nhảy lên một điệu Samba hoàn mỹ không hề lỡ nhịp.

Son SeungWan cảm thấy ánh mắt mình đã mờ đi.

Điệu Samba sao có thể nhảy một mình, nhất là, vào lúc này, tại đây.

Không khỏi cảm thấy, thật sự rất cô đơn.

Cuối cùng, cô lẳng lặng rời khỏi, đóng lại cửa thư phòng, không quấy rầy thế giới của riêng anh.

Trở về phòng, lòng cô lặng yên như nước.

Nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho một người.

Mặc dù là đêm khuya, giọng nói của Mjn JunKi ở đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như trước, không hề thấy cảm giác bị quấy rầy, anh có chút không chắc chắn hỏi một câu: "SeungWan?"

"Là em." Cô ôm điện thoại, nhịp tim rối loạn, rốt cục cũng hỏi vào vấn đề:v"Hôm nay, đối với Min YoonGi là một ngày rất đặc biệt?"

Nếu không, làm sao có thể thấy một Min YoonGi xa lạ như vậy.

"Em không biết sao?" Min JunKi kinh ngạc hỏi lại: u"Hôm nay là ngày giỗ mẹ của anh ấy......"

Cô lập tức hiểu ra.

Khó trách, khó trách anh lại giống một người như vậy, cũng sẽ có một mặt ôn nhu như vậy.

Thì ra, không phải anh không có tình yêu, chỉ là anh yêu quá sâu, ý định làm cho tất cả mọi người nhìn không thấy.

Dù sao cô cũng rất thiện lương, vì thế trong lúc vô tình nhìn thấy một mặt khác của anh đó cô đã lưu nó trong lòng, màu trắng dày đặc, giống như ánh sáng.

Vì vậy sau đó, cô bắt đầu mơ thấy anh.

Mơ thấy khuôn mặt anh, mơ thấy tất cả mọi thứ về anh, anh là người lạnh lùng luôn một mình chịu đựng mà không bao giờ biểu hiện ra ngoài. Cô thật sự là ngốc, không biết bảo vệ chính mình, ở trong mơ cũng vẫn bị thương.

Tại sao người ta có cảm xúc?

Nước mắt tuôn ra, cô hoảng loạn cúi gập người xuống.

Bóng đêm buông xuống, Son SeungWan tắm rửa xong, lau tóc đi ra phòng tắm. Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, đêm nay, có lẽ lại là đêm chỉ có mình cô.

Min YoonGi làm việc gì cũng luôn luôn thần bí, ngoại trừ Kim NamJoon là người thường đi theo anh thì rất ít người biết. Mười ngày nửa tháng không thấy được bóng dáng anh, thật sự quá mức bình thường.

Cô rất ít gọi điện thoại cho anh. Ngay từ đầu là không muốn, sau lại là không dám. Không muốn, là vì ban đầu cô đối với anh không hề có chút tình cảm nam nữ nào, anh không ở bên cạnh cô, cô mới cảm thấy an toàn.

Nhưng sau này, cô lại thành không dám.

Cảm giác như đang đi bộ trên đường băng mỏng manh, thật sự không an toàn, nó làm cô nghi ngờ mình đối với anh có một loại tình cảm không thể nói.

Chung quy cô vẫn lùi bước.

Không động tâm, mình cũng không bị vứt bỏ.

Lau khô tóc, lấy chăn, cô lo lắng chui vào ổ chăn, Son SeungWan ngồi tựa đầu vào thành giường, cầm lấy một quyển sách đặt ở đầu giường lên xem.

Quyển sách này cô nhìn thấy trên giá sách trong thư phòng của anh, tiếng Hy Lạp thâm thúy khó hiểu, ẩn trong những chữ đó, là những câu chuyện xưa về nền văn hóa Hy Lạp, cô thấy rất khó tưởng tượng người như anh lại có thể xem loại sách này.

Trước kia cô nghĩ, anh là người không có cảm xúc. Giết người, dính máu, thế giới của anh hoàn toàn bất đồng với cô.

Nhưng sau này, thời gian làm thay đổi cái nhìn của cô với anh.

Anh là một người cực kỳ phức tạp, như một cái cây mọc ở chỗ sâu nhất trong rừng nhiệt đới Amazon chỉ có ánh sáng mờ nhạt, anh làm cô lạc đường trong thế giới cây cối đó, sau đó lại tự dùng ánh sáng không ngừng dẫn cô tới nơi có thể nhìn thấy con người thật của anh.

Nhưng chính mình đã nói rõ, phương thức duy nhất để tiếp nhận một người chính là không ôm hy vọng đi yêu người đó.

Vì thế Son SeungWan rốt cục phát hiện, anh quá độc ác, không hề nể tình mà buông tha cô. Anh trói cô lại, còn không chịu buông tha trái tim cô.

Nhìn sách một lúc, cuối cùng Son SeungWan không thể không thừa nhận cách tư duy của Min YoonGi, cô thật sự không nhìn rõ mọi thứ. Ngôn ngữ Hy Lạp thâm thúy khó hiểu như thế, mặc dù cô biết, nhưng đầu óc cũng bị tra tấn đến choáng váng. Không khỏi nhớ tới Jung HoSeok từng đánh giá Min YoonGi một câu: Đầu óc của anh ta, tần suất suy nghĩ không ở cùng bước sóng với người bình thường.

Nói rất có lý.

Cô nhắm mắt một lát, sau đó cầm điều khiển từ xa, mở ra màn hình TV LCD.

Màn hình sáng lên, Son SeungWan lập tức sửng sốt.

Thế nhưng lại nhìn thấy anh.

Tin tức kinh tế và tài chính buổi chiều. Nhìn thấy anh, thật ra cũng không kỳ quái.

Thế giới của Min gia không phải tất cả đều là màu đen, Min YoonGi làm việc luôn luôn đúng mực mười phần, công nghiệp thuốc tẩy cũng đủ cường đại, trong thế giới màu trắng, anh đóng thuế đầy đủ với số tiền rất lớn, ném ra một số tiền lớn để đầu tư, anh dễ dàng thành công, làm cho thế lực khắp nơi đều nể phục vài phần.

Đây là tin tức phát lại, đại ý nói là Min YoonGi ký được một bản hợp đồng hợp tác xuyên quốc gia, đồng thời trả lời phỏng vấn cùng người phát ngôn là thiên kim tiểu thư Han SeoYi.

Tin tức tài chính và kinh tế, đương nhiên quan trọng về tin tức. Nhưng người quay phim chuyên nghiệp am hiểu sâu sắc tâm lý người xem, máy quay luôn hướng về hình ảnh Min thiếu của Min gia và người phát ngôn xinh đẹp đang sánh vai đứng cùng một chỗ.

Gần đây để ý kỹ mới không thể không thừa nhận, người đàn ông này luôn luôn nổi bật. Son SeungWan nhìn anh, cô nghĩ bộ dáng như thế, có thể nói là xinh đẹp, hay là, anh đã vượt qua cả từ xinh đẹp này?

Nữ phát ngôn xinh đẹp kia dịu dàng kéo cánh tay anh, bàn tay nắm vào âu phục của anh không chịu buông ra, một chi tiết đơn giản này rõ ràng biểu hiện cô ấy thích anh, không cần nói cũng biết.

Son SeungWan không thấy rõ trên màn hình đáy mắt anh có giống cô ấy tràn đầy ôn nhu như vậy hay không.

Rốt cục cô quyết định không nhìn.

Buông sách, đi xuống giường, cô cảm thấy mình phải tìm một việc gì đó để làm.

Không quan tâm để mắt đến người đàn ông có thiên tính dụ hoặc là điều rất khó, người đàn ông giống như Min YoonGi, vì công việc mà đi khắp nơi trên thế giới, mười ngày nửa tháng phải cô độc một mình là quá bình thường. Đối với phụ nữ, bọn họ có nhu cầu, có cơ hội, cũng có bản năng. Vì thế, mười người lao vào thì chín người bại, quả thực rất bình thường.

Trong chuyện tình yêu, đàn ông đơn giản thích phụ nữ có ba loại. Kỹ xảo, sắc đẹp, tiền tài. Hơn nữa đối với một người không hi vọng tình yêu xa vời, cũng có thể chấp nhận một đêm tình với một cô gái, một người đàn ông có bề ngoài dễ nhìn, nếu biết dùng kỹ năng và thủ đoạn cao siêu, sau khi cho người khác biết đến cảm giác nguyên thủy tuyệt vời, lại đưa ra một số tiền lớn bù đắp tinh thần, cái gọi là tình duyên đẹp như sương sớm (chuyện tình thì đẹp, nhưng mà chỉ như sương sớm nên cũng chóng tàn), đại để là như thế.

Mà Min YoonGi, hiển nhiên là có tất cả mọi khả năng.

"Có phải em đang suy nghĩ xem, người đàn ông như Min YoonGi này, bên ngoài đến tột cùng có bao nhiêu phụ nữ......?"

"Vâng......"

......

Son SeungWan đang ngẩn người đột nhiên tỉnh táo, nhất thời bị kinh ngạc.

Không biết từ lúc nào, cô đã bị người phía sau ôm vào lòng, người đó vùi đầu xuống cổ cô, cúi đầu hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.

Người này! Xuất thân từ đội trinh sát sao?! Động tác giống như quỷ ấy!

Cô khiếp sợ nhìn anh: "Anh vào từ khi nào?!"

"Năm phút đồng hồ trước."

Anh đáp không chút để ý, chuyên tâm hôn cái cổ thon dài của cô: "Vừa rồi suy nghĩ cái gì?"

"Không phải anh đều đoán được sao?"

"Anh muốn nghe chính em nói."

Son SeungWan cảm thấy người này quả thực không nói điều gì tốt hết, cô quay đầu đi, quyết định không để ý tới anh.

Giây tiếp theo, cô liền cảm thấy tay anh bỗng nhiên tiến vào áo ngủ của mình.

Cô đành phải chấp nhận quay đầu lại nhìn anh.

"Được rồi, em nói, em vừa rồi suy nghĩ......" Cô thản nhiên mở miệng: "...... Người phát ngôn của Min gia, đều là những người tự bán mình cho ông chủ sao?"

Min YoonGi đột nhiên bật cười.

Ôm lấy cô đặt cô ngồi trên giường, anh quỳ ở mép giường, hai tay nắm lấy eo cô, không cho cô phản kháng, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt anh lóe lên dục vọng rõ ràng, là loại dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông đối với phụ nữ.

Cô muốn tách ra, lại đúng là phí công. Cuối cùng thật sự tránh không thoát, cô chỉ có thể thở dài: "Anh trở về vì muốn cùng em làm việc này......?"

Anh không phủ nhận, nâng tay cởi bỏ cúc áo sơmi, thuận tiện giải thích cho hành vi của mình: "Thân thể của đàn ông, để khát vọng lâu quá, sẽ không khống chế được lý trí. Cái này gọi là, bản năng thời đại tiến đến......"

Muốn làm cứ việc nói thẳng, tự nhiên còn có thể nói đến triết học.

Son SeungWan thật sự là sợ anh.

Bỗng nhiên nghĩ đến lời của Park SooYoung trước kia đã dạy cô: Đối với loại đàn ông như Min YoonGi, cô chỉ có thể so với anh ta lại càng không biết xấu hổ, thì mới có thể thắng được.

Vì thế cô lấy hết dũng khí nói điều kiện với anh: "Trước tiên chúng ta chơi một trò chơi, anh thắng em sẽ nghe anh."

Người nào đó ngay lập tức dừng động tác, cười rất thích thú.

Thông minh ah, có thể học được cách nói đến điều kiện với anh?

Chuyện này thật sự...... Không giống tác phong của cô. Thực rõ ràng, là bị tiểu vương bát đản của Min JunKi xúi giục rồi.

Tác phong là lề lối làm việc, cách đối xử với người khác.

Min YoonGi cúi người xuống, cắn vào vành tai của cô rồi nói với cô: "Có thể....... Nhưng, nếu anh thắng, anh muốn em phải hai lần hoàn trả."

Một trò chơi.

Son SeungWan lại một lần nữa nhận thức được Min YoonGi là người không có chỗ nào cố kị.

Bộ dáng anh lúc nói chuyện luôn giống như đang nói đùa, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt ẩn chứa lưu tình, coi những lời nói ra như một hồi mỉm cười. Chỉ đến khi anh thật sự ra tay với ai đó, người đó mới biết, anh căn bản không phải đang cười nói vui vẻ.

Min JunKi từng nói với cô.

- SeungWan, Min YoonGi ngay cả khi giết người cũng có thói quen dùng tư thái tán tỉnh, đối với em, anh ấy lại càng không thể thủ hạ lưu tình. (Thủ hạ lưu tình: là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa là "Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc xuống tay")

Nói là hai lần hoàn trả, anh nhất định sẽ muốn cô hai lần.

Cô ngồi trong bồn tắm ôm lấy hai chân mình, toàn thân trần trụi.

Thân thể lại cương cứng kỳ cục.

Coi như đang chờ đợi hành hình.

Cô chung quy cũng chỉ ở gần anh hai năm, so sánh với cuộc sống hai mươi ba năm của cô thì rất ngắn ngủn. Vì thế, cùng anh không có chỗ nào cố kị, so với hai mươi ba năm cô chịu lễ giáo ước thúc thì hai mươi ba năm này chiếm thế thượng phong.

Cô chưa từng cùng một nam tử nào thân mật như thế, khi anh còn chưa xuất hiện trong cuộc sống của cô, đối với quan hệ nam nữ, cô chấp nhận mức độ lớn nhất cũng chỉ là hôn lên hai má.

Khi đó cô không ở trong nước, mà là ở London nước Anh. Lúc ấy cô đang học tập tại Cambridge và từng có một người bạn tốt khác giới, anh ấy tên là Park ChanYeol, cùng cô học văn học Châu Âu, anh có một khí chất tao nhã. Tình cảm của anh cũng giống như con người anh, sạch sẽ bình thản, mỉm cười với cô nói anh thích em, sau đó chậm rãi cúi đầu, hôn lên một bên má cô.

Cô còn nhớ rõ, đó chỉ là một nụ hôn lên má đơn giản nhưng cô lại cảm thấy cả người như bị đốt cháy, cuối cùng cô nói một câu thật lòng 'Thực xin lỗi, em không quen như thế'. Một câu nói thản nhiên 'Không quen', khiến cho Park ChanYeol hoảng loạn lập tức vì chính mình thất lễ mà giải thích.

Cô nhớ rõ, khi đó, cô sợ Park ChanYeol bị tổn thương, còn đưa tay ra cho Park ChanYeol, đỏ mặt hỏi, nắm tay thì có thể, anh có muốn hay không?

Cô vẫn luôn cho rằng, vợ chồng nhất định sẽ bắt đầu từ nắm tay, từng bước từng bước một, nhiều năm lắng đọng lại sau đó mới có thể tiến sâu hơn.

Thời gian đó, cô chưa từng dự đoán được, sau này cô sẽ gặp một người đàn ông khác.

Gặp được một người, luôn để cô làm những việc cô không có thói quen, làm điên đảo toàn bộ thế giới đơn thuần của cô.

Nước trong bồn tắm đột nhiên lắc lư sóng sánh, trên mặt nước nổi lên nhiều gợn sóng.

Son SeungWan biết, anh đã vào.

Cô còn không kịp phản ứng gì, anh đã ôm lấy cô từ phía sau.

Giọng nói gợi cảm mang theo hơi nước, bỗng nhiên từ đôi môi anh bật ra một câu hỏi.

"...... Em nghĩ đến ai?"

Son SeungWan kinh hãi.

Rõ ràng là đang ở trong nước ấm áp, bỗng nhiên cô lại có cảm giác toàn thân lạnh như băng. Ở trước mặt anh, cô là trong suốt, cô không thể giấu được anh bí mật gì.

Cô không phủ nhận, đối với anh, cô luôn có chừng mực, biết rõ mình không thể thắng được anh, cho nên cũng không cần làm việc gì vô ích. Không biện bạch, không phủ nhận, đây là phương thức bảo vệ mình duy nhất của cô.

Cô thông minh nở nụ cười: "Không phải anh vừa đi ra ngoài nghe điện thoại sao? Có chuyện gì quan trọng vậy?"

Min YoonGi không đáp. Trong mắt lóe lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net