12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hỏi Trang “Thế giờ sao? Quay lại chỗ để xe xong đi tìm nhà nghỉ ở tạm nhé?”. Cái Trang lắc đầu: “Xa lắm, vào nhà nào ở đây xin ở nhờ một hôm rồi gửi họ vài ba trăm. Tao đi bộ mỏi chân lắm rồi”.

Cũng may chúng tôi được ở nhờ một nhà gần đó, họ bảo rằng nhà thầy Sìn đông khách lắm, ông đó nổi tiếng với tài bắt ma ở khắp vùng này. Nghe xong tự dưng tôi thấy vui vui vì có hy vọng. Mong rằng chuyến đi này không uổng phí.

Ở vùng núi có khác, sương xuống lạnh thật, trời thì tối đen như mực. Thi thoảng tiếng côn trùng, ếch nhái lại rít lên làm khung cảnh càng trở nên đáng sợ. Ba chúng tôi nằm chung một giường, đi cả ngày mệt mỏi nên chỉ một lát là tôi lăn quay ra ngủ. Trong mơ màng tôi thấy mình đang ở giữa cánh đồng, bênh cạnh là những nấm mồ thấp lè tè.

Tôi nghe thấy tiếng nhảy mua xung quanh, ngoáy đầu lại nhìn thì thấy rất nhiều đôi nam nữ đang múa hát, họ lướt nhẹ trên không trung và đặc biệt là không có chân.

Họ quây xung quanh tôi thành một vòng tròn, nhìn ai cũng be bét máu, khuôn mặt thì vô hồn và đôi mắt không có lòng đen trong thật đáng sợ. Những bàn tay dài ngoằng lạnh lẽo đang chạm lên mặt tôi. Tôi cố gắng hết lên, cố chạy thật nhanh mà không thể cựa quậy được.

Dần dần thì họ biến mất, trước mặt tôi lúc này chỉ là một con búp bê với mái tóc tết hai bên. Nó cười lớn, nhảy đến bóp cổ tôi, cảm giác như mình sắp tắt thở thật sự.

Khoảng 3h sáng tiếng gà gáy làm tôi bừng tỉnh, cổ áo ướt đẫm mồ hôi. Vừa mở mắt tí thì tôi chết ngất vì thấy Trang đang ngồi đó chải tóc cho bé Ngọc. “Khiếp, đã sáng đâu mà sửa soạn sớm thế”. Trang chầm chậm quay mặt lại, mỉm cười với tôi. Một nụ cười có cái gì đó đủ khiến người ta hốt hoảng.

“Này Trang, mày làm sao đấy?”, “Yên lặng nào, mày không thấy tao đang bận làm đẹp cho bé Ngọc à. Con gái lúc nào cũng phải đẹp biết chưa”.

Tôi ghé sát vào mặt Trang để quan sát cho kĩ vì cứ thấy lạ lạ. Như kiểu có ai đó đang ẩn nấp dưới khuôn mặt của bạn tôi vậy. Một khuôn mặt cứng đơ như xác ướp và đôi môi đỏ chót, Trang quay ra nhìn tôi “Xong rồi nhé”.

Hóa ra Trang tết tóc cho bé Ngọc, kiểu tóc hai bên y như con búp bê tôi gặp trong giấc mơ. Điều này không làm tôi kinh hãi bằng việc trong mắt Trang tôi nhìn thấy có một đứa bé đang đứng cạnh mình. Đưa bé mang khuôn mặt của quỷ dữ, tôi hét toáng lên, do sợ hãi quá nên tôi bị ngã ngửa ra đằng sau.

Tôi ngước mắt lên nhìn Trang một lần nữa, có lẽ Trang đã trở lại bình thường nên nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. “Sao thế Linh, đi đứng kiểu gì mà lại lăn ra thế kia. Ơ, mà sao tao lại ngồi đây, cả Ngọc nữa, chuyện này là sao? Tao không nhớ gì cả, đau đầu quá”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net