9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ánh sáng lờ mờ tôi thấy Ngọc đang ngồi trên giường, mái tóc xõa dài và quay mặt ra phía cửa sổ mồm lẩm bẩm điều gì đó. Tim tôi như có ai bóp nghẹn. Đứa con gái bé bỏng mà tôi quý hơn cả sinh mạng, tôi chạy lại ôm chầm lấy con bé: “Ngọc ơi, tỉnh dậy đi con ơi”.

Mệ chồng tôi hoảng hốt chạy vào phòng hỏi xem có chuyện gì, lúc này bé Ngọc mới tỉnh dậy, con bé gỡ tay tôi ra, đôi mắt đầy ngạc nhiên khi thấy mẹ nó đang khóc nức nở rồi con bé cũng không theo.

Tôi lau nước mắt cho bé Ngọc, vuốt nhẹ mái tóc của con bé: “Ngọc ngoan lắm, mẹ nhất định sẽ không để ai làm hại con. À, con đang nói chuyện với ai thế. Có gì vui không kể cho mẹ nghe với”.

Ngọc phụng phịu: “Con đang ngủ thì thấy có ai gọi nên con ngó ra cửa sổ xem, đông bạn lắm mẹ ạ, các bạn rủ con đi chơi. Mà mặt bạn nào cũng trắng bạch như tượng ấy”. Mẹ chồng tôi nghe thế cũng rơm rớm nước mắt, lững thững bước lên tầng.

Bất thình lình có một cơn gió mạnh từ đâu thổi đến làm cửa sổ đập phành phạch kèm theo cái tiếng cười ma quái. “Mẹ ơi, em An…”, Ngọc chỉ tay ra phía ngoài, tôi đưa mắt nhìn theo thì thấy An đứng đó, một con búp bê biết đi đang đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào mẹ con tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lúc này trông nó thật đáng sợ, mái tóc dựng ngược lên, hai con mắt chớp chớp đảo đi đảo lại. Từ từ con búp bê bị tách ra, có thứ gì đó đang chui ra ngoài, khuôn mặt của một đứa trẻ be bét máu. Nó cười rồi đưa tay ra như muốn chộp lấy Ngọc, như bị thôi miên con bé gỡ tay tôi ra lao đến bên con búp bê ma quái đó.

Tôi gào khóc kéo Ngọc lại nhưng dường như có sức mạnh vô hình nào đó khiến cơ thể tôi chặt cứng không thể cử động. An cầm tóc Ngọc kéo ra ngoài cửa sổ và thả rơi xuống. Không… Ngọc ơi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC