chuyện cũ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tôi lúc đó chỉ có thể âm thầm tiến tới, không thể như mọi khi vô tư chạy ù đến rồi vui vẻ cười cười nói nói được nữa. Từ đằng sau, tôi nhẹ nhàng đung đưa chiếc xích đu cho Nam An đang ốm yếu, từ tốn hỏi chuyện:

''Đã có chuyện gì đó khiến cậu buồn sao?"

Cậu ấy chỉ nhìn tôi cười trừ, ngả đầu vào tay tôi, thều thào nói:

"Tớ thất nghiệp rồi, từ năm ngoái, vì dịch bệnh mà đã thất nghiệp rồi, còn Tuấn Minh, anh ấy giờ vẫn ổn lắm, chỉ là đã bỏ tớ mà đi rồi". 

Nghe cậu nói vậy, tôi dù đã đoán trước được phần nào nhưng vẫn rất sốc, tôi nghĩ rằng tình yêu của họ có thể so sánh với mật ong, ngọt ngào một cách quá đáng, hay cũng có thể như núi lửa, nồng cháy tới mức có thể làm nung chảy bất cứ thứ gì. 

Tôi lặng thinh không nói gì, chỉ có thể cứ thế dìu cậu ấy về lại phòng, nấu cho cậu chút cháo ăn tạm. 

Ngay khi cậu vừa thiếp đi, tôi liền cố gắng liên lạc với Tuấn Minh hàng chục lần để hỏi tội hắn, nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là phát hiện được việc số của tôi đã bị chặn bởi hắn từ bao giờ. 

Trong suốt mùa hè năm ấy, tôi đã ở lại căn nhà nơi ngoại ô đó của họ để chăm sóc cho Nam An, cũng như không còn vì tò mò mà hỏi cậu ấy thêm điều gì nữa. 

Tới tận cuối mùa hè năm đó, tôi mới bất ngờ nhận được cuộc gọi từ số của Tuấn Minh vào giữa đêm, tôi lập tức chỉnh âm lượng lại, không muốn Nam An đang nằm vật vờ trong phòng nghe được giọng của tên tra nam đã phụ tình em ấy mà sẽ lại đau lòng! 

Tôi bắt máy, đang tính mắng tên khốn này thì truyền tới tai tôi lại là giọng nói lạ lẫm, cứ thế người đó khuyên tôi bình tĩnh rồi mới bắt đầu hỏi tôi:

"Cô là người quen của anh Tuấn Minh sao? Anh ấy đang là bệnh nhân F0, đã nhập viện mấy ngày trước và tình hình hình hiện tại đang có xu hướng chuyển biến xấu, mong cô có thể tới bệnh viện XYZ để làm thủ tục chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất xảy ra".

Nghe xong tôi liền nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện của Nam An rồi lao nhanh ra xe và phóng vào nội thành để kiểm tra tình trạng của Tuấn Minh.

Khi tôi đến nơi, các bác sĩ liền hỏi tôi có phải là người tên Nam An không, tôi có chút ngạc nhiên khi họ hỏi vậy, trong đầu tôi hiện lên biết bao nhiêu câu hỏi:

''Sao họ lại biết tới sự tồn tại của Nam An" hay" Tại sao họ lại hỏi tôi câu đó''. "..."

Tôi tạm gạt toàn bộ ý nghĩ đó ra khỏi đầu rồi nhanh chóng nói rằng mình không phải Nam An, tự nhận mình là chị của cậu ấy, rồi vừa điền giấy tờ vừa nghe các bác sĩ ở đó kể về lý do tại sao lại hiểu lầm tôi là Nam An - người yêu của cậu ấy. 

"Nam An, Nam An,... Nam An, em lại đi đâu rồi, anh mệt quá, có phải em ghét anh rồi không, nên mới trốn mãi không để anh tìm ra...!!!", đó là những lời Tuấn Minh đã nói trong lúc đang mê man. 

Mắt tôi lúc đó bất giác trực nước, Tuấn Minh và Nam An rõ ràng rất yêu nhau, rất rất yêu nhau, dành rất nhiều tình cảm cho đối phương tới vậy, thứ tình cảm mạnh mẽ, trong sáng mà thuần khiết nhất ấy dường như càng nở rộ, càng bùng lên mạnh mẽ khi được đặt ở trong hoàn cảnh hiện tại của họ. 

Tuấn Minh và các bác sĩ đã cố gắng suốt đêm đó, giành giật từng cơ hội, thời gian của sự sống.

Tôi vẫn nhớ rõ vào lúc 5 giờ sáng ngày hôm đó, nhìn thấy cảnh tượng Tuấn Minh hô hấp khó khăn, co giật từng cơn, tay vẫn đang nắm chặt ảnh vợ yêu của hắn, nước mắt rơi thành hai hàng lăn dài trên gò má có chút hốc hác, nhợt nhạt rồi lẩm bẩm thứ gì đó mà cứ thếi từ từ nhắm mắt lại đã khiến tôi như muốn nghẹt thở. 

Nhìn Tuấn Minh trút hơi thở cuối cùng, trước mắt mình mà tôi như muốn sụp đổ, ai lại có thể nhìn người mình coi như em trai chết trước mắt mà không đau khổ chứ, nhưng tôi lại lo lắng cho tâm lý của Nam An hơn 

"Nếu thằng bé biết chuyện này thì sẽ thế nào, nó có thể chống chọi lại sao, thằng bé liệu có nghĩ quẩn mà làm điều gì dại dột không...". 

Hàng loạt câu hỏi bủa vây tôi. 

Tôi dường như đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng và hoang mang, tôi coi hai đứa nó như em trai, như người nhà vậy, giờ đây 1 đứa đã bỏ tôi mà đi tới cõi xa xăm rồi, tôi liệu có thể bảo vệ người còn lại sao? 

Tôi khóc nức nở trước cửa kính phòng chăm sóc đặc biệt đó một hồi lâu rồi mới có thể bình tĩnh lại, các bác sĩ đã đỡ tôi dậy, đưa cho tôi một đoạn video, nó là cảnh Tuấn Minh trước khi bỏ lại thế gian này mà đi, trong đó ghi cả những lời nói cuối cùng của cậu ấy giành cho Nam An:

"Làm ơn hãy nói với em ấy, thiên thần của tôi, anh yêu em nhiều lắm vợ yêu à, mãi yêu em, dù chết cũng sẽ vẫn tiếp tục yêu em, Nam An à, Trịnh Nam An à, anh yêu em nhiều lắm, kiếp này không thể cùng em đi trên con đường đầy nắng ấm đó nữa rồi... 

Nhưng em đừng buồn, anh sẽ đợi em, đợi tới ngày em già rồi tới với anh, đợi ngày chúng ta gặp lại nhau ở một tương lai còn hạnh phúc hơn cả quá khứ của hai ta... Mãi mong em hạnh phúc, Trịnh Nam An à, anh yêu em...!".

 Tôi xem xong chỉ còn biết nén nước mắt lại mà mang theo đoạn băng kèm theo giấy chứng nhận tử vong của Tuấn Minh mà quay về vùng ngoại ô, tiếp tục công việc chăm sóc Nam An của mình.

Hai tháng sau ngày Tuấn Minh ra đi tôi mới mở lời được với Nam An, thực không dễ dàng gì để tôi nói ra chuyện đó.

Nam An mới hồi phục được phần nào mà giờ lại nghe tin này sẽ lại trở nên suy sụp mất. 

Nhưng khác với sự lo lắng của tôi, Nam An sau khi nhìn thấy chứng tử của Tuấn Minh lại bình tĩnh tới lại thường, chỉ đơn giản là xem đi xem lại đoạn văn chứa những câu di ngôn ngọt ngào dành cho chính cậu ấy mà ngẩn ngơ. 

Cậu xem xong tới lần thứ 5 rồi tắt đĩa băng đi, lết thân thể nhỏ bé đó ra chiếc xích đu kỉ niệm của 2 người họ, lẩm nhẩm:

"Anh đi thật rồi à, bỏ lại căn nhà cùng với nơi kỉ niệm này của ta mà bỏ đi rồi à, anh dám bỏ lại em một mình rồi nói yêu em sao, kì lạ quá đấy, độc ác quá đấy Tuấn Minh à...!". 

Tôi bước tới bên cạnh, choàng cho cậu ấy một chiếc áo rồi lặng lẽ bước lại vào nhà. 

Tôi không thể ngăn được cậu ấy làm như vậy được, đó là cách, là nơi để cậu ấy nhớ tới Tuấn Minh - ông xã của cậu ấy rõ ràng nhất. 

Vậy nên tôi đã để cậu ấy ở đó tới tận đêm khuya, chỉ có thể âm thầm giúp đỡ cậu từng chút một, để cậu có thể vượt qua được chuyện này. 

Tới tận ngày hôm nay, dù mọi thứ đã có vẻ như mọi chuyện đã quay trở lại với nhịp sống bình thường dù cho Tuấn Minh đã không còn, nhưng Nam An, người con trai si tình y như ông xã của cậu ấy vậy, vẫn ngày ngày ra gốc cây phượng nay đã cao lớn phủ mát một khoảng sân rộng mà đung đưa trên chiếc xích đu đó, tự mình nghe đi nghe lại những cuộc hội thoại thân mật họ đã ghi âm lại mà chìm vào những giấc ngủ ngắn mà sâu tới nỗi, tôi cứ ngỡ như cậu ấy không bao giờ muốn tỉnh lại nữa. 

Ngày tôi nói với cậu ấy chuyện của Tuấn Minh, cậu ấy ở trên chiếc xích đu đó tới nửa đêm rồi mới vào vỗ nhẹ vai tôi, cười nói:

" Anh ấy vốn có chút ích kỉ như vậy, nói đi là sẽ đi, nhưng nói đợi chắc chắn sẽ đợi, tớ cũng sẽ đợi, đợi cho tới ngày tớ có thể gặp lại anh ấy...".

Câu nói đó dường như là chỉ là một câu nói vu vơ nhưng lại cũng là một lời khẳng định chắc chắn của những kẻ có niềm tin mãnh liệt, đôi chút mù quáng vào tình yêu. 

Một mùa hè khác lại đến, phượng năm nay đã sớm nở rộ, những đóa râm bụt cũng theo đó mà trổ bông, làm cho vùng ngoại ô âm u với không khí cuối xuân giống như được thắp lên một ngọn lửa làm sáng rực cả một khoảng trời. 

Chúng như cảm xúc của Nam An vậy, dù có ảm đạm thiếu sức sống tới đâu, cậu vẫn sẽ luôn được người cậu ấy yêu thương thắp sáng lại tâm hồn, và gột rửa những thứ khiến cậu ấy trở nên u ám. 

Năm nay dù cho Tuấn Minh đã không còn, dù cho nỗi đau trong tim Nam An là nỗi đau mà kể cả thời gian cũng không thể chữa lành, nhưng hè năm nay vẫn sẽ là khung cảnh tráng lệ đó, vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhẹ nhàng đu mình trên khung cảnh đỏ thắm, như có thể nhuộm được cả tâm trạng, khiến ai nhìn vào cũng phải cảm thấy ấm lòng.

HẾT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bl