Chương 1-2-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương I: Truyền Kỳ thế gia

Mộ Dung thế gia là một gia tộc hết sức kỳ lạ chốn võ lâm, được xưng tụng là "Vạn lục nhất điểm hồng". Bởi vì gia tộc này hầu hết đều sinh con trai, mỗi một đời chỉ có một cô con gái.

Cô con gái chẳng khác gì con gái nhà trời, được cưng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, điều này là đương nhiên không cần nhắc tới. Ngoài ra, nàng có thiên phú trời cho, cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài võ học hiếm có. Thiên hạ đệ nhất cao thủ nhiều đời nay đều là tiểu thư của Mộ Dung gia, chưa có nam nhân nào có thể phá vỡ được thần thoại này.

Nhưng mà trời xanh quen thói má hồng đánh ghen, cho dù là con gái nhà trời cũng không thể tránh được số mệnh: con gái họ Mộ Dung sinh con xong nhất định sẽ chết vì khó sinh. Lịch sử đẫm máu và nước mắt của Mộ Dung gia đều có ghi lại rõ ràng.

Cho nên Mộ Dung gia đề phòng đám thanh niên đẹp trai tài giỏi còn hơn là đề phòng kẻ cướp, nam bộc trong Mộ Dung sơn trang đều ngoài năm mươi tuổi. Nguyện vọng và mục tiêu phấn đấu lớn nhất của người Mộ Dung gia là con gái nhà họ có thể chết già trong khuê các.

Nhưng lưới đan kín cách mấy cũng để lọt cá, huống gì con cá này lại có võ công đệ nhất thiên hạ. Nhà Mộ Dung tuy vườn rất rộng, sân rất sâu nhưng cũng không ngăn cản được con gái họ trưởng thành, hoài xuân, sinh ra tò mò với thế giới bên ngoài khuê phòng.

Ví dụ như Mộ Dung Thiên Thiên, trốn khỏi gia môn ra ngoài du lịch nửa năm, khi về liền đem theo một chàng trai tuấn tú tài giỏi. Trải qua đấu tranh máu đổ đầu suýt rơi, người nhà Mộ Dung cũng phải khuất phục.

Từ đó trở đi, Mộ Dung gia từ trên xuống dưới liên tục đi viếng miếu của Tống tử nương nương, chỉ có điều nhà người ta cầu có con, còn nhà Mộ Dung thì cầu ngàn vạn lần đừng có con.

Nhưng trời không chiều ý người, Mộ Dung Thiên Thiên vẫn mang thai. Nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới nước mắt thành sông, ai nấy đều lo lắng cho lần sinh sản này của Mộ Dung Thiên Thiên, cầu nguyện cho lần này sẽ có ngoại lệ.

Trời mà có tình thì trời cũng già, Mộ Dung Thiên Thiên rốt cục vẫn không sống sót khỏi kiếp nạn, để lại một đứa bé trai tròn vo mũm mĩm cùng với đám thân nhân cực kỳ bi thương. Trượng phu của nàng cũng tự tử chết theo, thực tế thì hắn không muốn chết cũng không được, khi Mộ Dung Thiên Thiên vừa mang thai, người nhà Mộ Dung đã dùng ánh mắt xẻo thịt hắn biết bao lần, chưa kể còn hăm dọa: Mộ Dung Thiên Thiên nếu có gì bất trắc, nhất định phải bắt hắn chôn sống chung với nàng. Mộ Dung Thiên Thiên vừa chết, hắn lập tức tiên hạ thủ vi cường, chọn tự tử bằng cách mình yêu thích nhất, nói cho cùng, tự tử dù gì cũng có mặt mũi hơn là bị chôn sống. Mộ Dung đại ca mấy năm sau nghĩ lại vẫn còn tức tối, mắng hắn quá sức giảo hoạt.

Đau đớn cực độ, nhà Mộ Dung bắt đầu nghĩ lại: cách thức dạy con gái trước giờ phải chăng là sai lầm rồi? Vì sao con gái Mộ Dung đời này sang đời khác đều dính dấp với bọn nam nhân thối tha?

Trước giờ con gái họ Mộ Dung đều được giáo dục tinh thông cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú chỉ là muỗi mòng không đáng kể, chưa kể các nàng còn thông minh hiểu lễ nghĩa, tính tình ôn nhu, tiến thoái hợp quy củ, không kiêu ngạo không ưa siểm nịnh. Hơn nữa còn có thêm vòng hào quang thiên hạ đệ nhất cao thủ nữa. Một cô nương như vậy ra giang hồ có khác gì đem miếng thịt béo ném vào đàn chó chứ, không bị hàng trăm hàng ngàn đàn ong bướm trêu ghẹo mới là lạ.

Nếu phương pháp dạy dỗ trái ngược, liệu kết quả có bất đồng hay không?

Các vị trưởng bối nhà Mộ Dung trong mật thất thương nghị mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc đã viết ra một sách dài hơn năm mươi trang, tên gọi là "Mộ Dung gia tuyệt địa đại phản kích chi hộ nữ hành động", gọi tắt là "Kế hoạch "Giai nhân tuyệt đại"". Bọn họ thề phải thay đổi vận mệnh bi tham của con gái họ Mộ Dung, để cho bọn họ có thể yên tâm dưỡng già.

Nhằm phòng ngừa bí mật tiết lộ, mọi người tham dự hội nghị đều đem nội dung hành động học thuộc lòng, sau đó thiêu hủy nguyên bản.

Nửa năm sau khi Mộ Dung Thiên Thiên qua đời, Mộ Dung tam thiếu phu nhân lại sắp sinh, Mộ Dung gia trên dưới như lâm đại địch, s ẵn sàng tiến hành Kế hoạch "Giai nhân tuyệt đại" bất cứ lúc nào.

Trải qua bố trí nghiêm mật, bảo đảm bí mật không thể tiết lộ, một cô nương xinh đẹp ra đời. Chính là ta, tác giả của quyển hồi ký này: Mộ Dung Hòa Chính.

Những gì viết ở sau đây, đa số đều là chuyện người thực việc thực mà ta từng trải qua. Trong quá trình thu thập tài liệu, ta đã được bằng hữu và người nhà giúp đỡ rất nhiều, ta xin chân thành cảm ơn bọn họ. Xin lấy quyển hồi ký này tặng lại cho tất cả những người yêu ta và được ta yêu.

( Ái Ái dịch)

Chương 2 Không thể không phát tài

Ngày ta sinh ra, cha ta vui quá phát khóc, lau nước mắt xong, vội vội vàng vàng chạy vào trong thính sảnh nhà ta, giờ phút này đây trong đó đang đầy chặt võ lâm nhân sĩ ngồi chờ hóng tin tức.

Từ sau khi cô cô của ta qua đời, cả võ lâm đề quan tâm tới tình hình sinh đẻ của Mộ Dung gia, cùng chờ đợi vị thiên hạ đệ nhất cao thủ tiếp theo sinh ra. Đồng lứa với cha ta lúc ấy chỉ còn có cha ta là có thể sinh con.

Cần thuyết minh bổ sung một chút, quá trình sinh con của Mộ Dung gia hoàn toàn theo một quy luật, mặc kệ nam nhân của Mộ Dung gia cưới mấy lão bà, khoảng cách giữa hai hài tử mới sinh không vượt quá ba năm. Nếu quá ba năm vẫn chưa sinh hài tử, như vậy có thể khẳng định hắn tịt ngòi. Chuyện này đã được kiểm chứng qua tổ tiên bao nhiêu đời. Cho tới bây giờ cũng chỉ có một ngoại lệ, chính là em họ của tổ phụ ta, do ngài ấy xuất gia, cả đời không sinh con.

Cho nên, có thể nói ta sinh ra dưới con mắt hau háu của hàng vạn người, trong đó không yên tâm nhất chính là vị thiên hạ đệ nhị cao thủ, hiện tại dự khuyết vị trí thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Cha ta đứng ở trước đài, nghiêm túc tuyên bố, hài tử mới sinh là con trai. Phía dưới những tiếng hoan hô vang lên ầm ĩ, làm ba ngày sau cha ta vẫn thấy mãng nhĩ ong ong.

Kế hoạch "Giai nhân tuyệt đại " chính thức khởi động, như đã định trước, bước đầu tiên chính là : Giấu diếm giới tính.

Hạ lễ thu được lúc ta sinh ra có thể nói cao nhất trong lịch sử Mộ Dung gia, trong đó có một phần rất lớn đến từ vị dự khuyết vị trí thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Đến lúc ta được ba tuổi, thê thiếp của cha ta cũng không sinh thêm được một hài tử nào nữa, chứng tỏ thế hệ này của Mộ Dung gia hoàn toàn tiệt sản, như vậy có thể nói, thế hệ này Mộ Dung gia không sinh ra con gái.

Lúc này, anh họ lớn nhất của ta mới lên chín tuổi, nhà Mộ Dung vốn có tập quán kết hôn muộn, thế hệ sau có sinh ra con gái hay không thì chưa biết, có một hoặc cùng lắm là hai thôi. Cho dù thật có thể sinh ra nữ nhi, ít nhất cũng phải mười mấy năm nữa, lại đợi nàng lớn lên, chắc cũng phải thêm mười mấy năm nữa.

Vì thế cả võ lâm sôi trào, suốt ba mươi năm tới hoặc lâu hơn nữa Mộ Dung gia sẽ không có nữ nhi. Lũ tôm tép bọn họ rốt cuộc có thể thoát khỏi bóng ma của nữ nhân Mộ Dung gia, tha hồ hãnh diện. Về phần sau ba mươi năm nữa, con cháu có phúc của con cháu, mọi người tự dựa vào vận khí của mình đi. Đàn ông từ già tới trẻ hãy tranh thủ tận hưởng lạc thú trước mắt đi.

Trong đó cao hứng nhất phải kể đến cái vị dự khuyết vào vị trí thiên hạ đệ nhất kia, rốt cuộc hắn có thể thở dài nhẹ nhõm, ba mươi năm nữa đủ khiến hắn tới tuổi về hưu rồi.

Sinh nhật ba tuổi của ta tự nhiên xuất hiện rất nhiều người tự ý đến chúc mừng, một lần nữa lại trở thành sự kiện náo nhiệt nhất ở Mộ Dung gia. Ta thu được đủ mọi loại lễ vật, như dạ minh châu lớn bằng cái bánh bao, nhân sâm lớn bằng đứa trẻ con, rồi bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Lễ vật không ngừng cuồn cuộn chạy tới Mộ Dung sơn trang, chất đầy phòng trống rồi còn tràn ra tới nửa sân. Phải biết sân nhà ta lớn ít nhất tới năm mẫu đó.

Trong đó phần lễ vật lớn nhất vẫn tới từ phía vị dự khuyết, nhầm nhầm, hắn đã chính thức trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Sau này theo hồi ức của cha ta kể lại, lúc đó kẻ kia cực kỳ kích động nói năng lắp bắp, nắm tay cha ta lắc qua lắc lại rồi mới lập bập chúc mừng. Vẻ mặt hắn mừng như điên, nếu không đủ tin tưởng với nương thân, khéo cha ta hoài nghi hắn mới chính là thân sinh phụ thân của ta.

Khoảng thời gi an đó, nhờ vào đám quà tặng này, Mô Dung gia sống hết sức xa hoa. Dao thái của nhà ta chính là Ngư Trường Kiếm, đạn bắn chim của bọn anh họ ta là long nhãn đại trân châu, mà chọi đuổi bọn khiếu hóa tử cũng đều là vàng lá. Bởi vậy Cái Bang mới đem tổng bộ dời đến ở nhà cách vách nhà ta, cũng cũng dẫn đến mối liên hệ dây dưa với nhà ta nhiều năm sau.

Hạ nhân nhà ta coi nhân sâm như củ cải mang ra ăn, đến nỗi nửa đêm trong sơn trang Mộ Dung xuất hiện ánh mắt xanh lòe, cũng bởi vì bổ quá. Bên ngoài bắt đầu thấy có tin vịt rằng, Mộ Dung sơn trang là tòa quỷ trạch.

Đại bá nhà ta cũng là một người biết suy nghĩ, hắn cho rằng cứ để như vậy cũng không hay ho gì, trải qua một đêm suy nghĩ kĩ càng, hắn quyết định mở một loạt cửa hàng, mang đám lễ vật này bán đổ bán tháo ra bên ngoài.

Cứ như vậy, Mộ Dung gia lập tức chiếm lĩnh tất cả các lĩnh vực châu bảo, dược liệu. Phải mất tới ba năm, khố phòng của Mộ Dung gia mới có không gian trống.

Tài phú của Mộ Dung gia tựa quả cầu tuyết, càng lăn càng tụ nhiều. May mắn là có tiền trang, bằng không ngân phiếu lại phải chất đầy trong phòng ở.

Cuối cùng, Mộ Dung gia chiếm vị trí Bảng Nhãn trên bảng " Phúc Lộc thọ" nêu danh những tài phú người Hoa, chỉ thua mỗi cái tên nhà giàu mới nổi Chu Nguyên Chương. Hắn lúc ấy chỉ vào một câu nói " chỗ quái nào mà chả là đất của nhà vua "(1) mà mà trở thành đại đại gia trong giới điền sản. Thêm vào đó lại có gia tài hàng vạn của đám phú ông bị bắt sung công, lại có dân chúng cả nước đóng thuế góp vốn với hắn. Ngươi có dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng biết là không ai có thể so sánh với hắn.

(1) : Nguyên văn : mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân

Chương 3: Kế hoạch "Giai nhân tuyệt đại"

Kế hoạch "Giai nhân tuyệt đại" của Mộ Dung gia bắt đầu tuần tự tiến hành.

Kế hoạch này có thể tóm gọn như sau: dạy dỗ ta trở thành người đáng ghét nhất trên đời này, không có bất cứ điểm tốt nào có thể để nam nhân ưa thích. Không có nam nhân nào chịu hỗ trợ, đánh chết bọn họ cũng không tin là ta có thể có bầu!

Như bọn họ mong muốn, ta lớn lên thành một thằng nhóc hư hỏng đến chó cũng chẳng ưa. Mọi tật xấu ta đều có, trừ mỗi thói dâm tà.

Chuyện này cũng có nguyên nhân của nó, một là thân thể của ta chưa có điều kiện chủ động thực hiện hành vi dâm tà, hai là nếu lỡ ta có hành vi dâm tà, hậu quả không cần nói cũng biết, coi như công lao của người nhà ta đổ sông đổ biển hết.

Vì để tránh cho ta không mê trò hoa nguyệt, người nhà của ta vất vả không sao kể xiết. Đầu tiên, để tránh cho ta không tò mò mà đi thử một phen, từ lúc ta ba tuổi, nhị bá đã dẫn ta đi kỹ viện xem biểu diễn sống Xuân Cung Đồ. Sau đó nhị bá lại vòng qua y quán chuyên trị bệnh hoa liễu, cho ta xem những vết lở loét trên người mắc bệnh, khiến ta sinh lòng sợ hãi những hành vi dâm tà.

Thử nghĩ xem, có những kinh nghiệm đáng sợ thời thơ ấu thế này, ai mà sinh lòng dâm tà cho nổi?

Để dạy dỗ cho ta đủ loại thói hư tật xấu, người nhà của ta phải hy sinh trải qua biết bao gian khổ. Bọn họ phân công cho nhau, mỗi người mỗi việc.

Ông nội của ta đóng giả một sư gia nghèo túng, đem theo ta lăn lộn ở đủ chốn nha môn, cho ta học thói khẩu phật tâm xà, lá phải lá trái, thuận gió nổi lửa, ném đá xuống giết, người gian ta trá!!!

Bà nội ta trước giờ đoan trang giữ lễ, là một vị phu nhân cao quý cũng vì ta mà phải thay đổi hình tượng, trước mắt mọi người huơ tay huơ chân, đánh rắm, xỉa răng, xỉ mũi!!!

Đại bá ta là người sợ bẩn, nhưng cũng phải trà trộn sống chung với đám khất cái suốt ba tháng, chỉ nhằm "tìm hiểu thực tế" để có thể dạy ta thế nào là thô tục "hàng thật giá thật". Nhưng coi như ông ấy cũng không lỗ, vì trà trộn vào trong Cái Bang, cuối cùng cũng bò lên được chức bang chủ. Phải nói trong nhà ta, đại bá là người nhìn xa trông rộng nhất.

Như đã nói ở trên, nhị bá đem ta đi đến chốn gió trăng cùng y quán chữa bệnh hoa liễu, nhưng ông ấy vốn là người luôn giữ mình trong sạch, coi thanh danh như mạng.

Từ nhỏ, mẹ ta lúc nào cũng lải nhải bên tai ta: "Người không vì mình, trời tru đất diệt." Trải qua nh iều năm, câu đó khắc sâu vào trí óc của ta, kết quả là ta làm việc đều nghĩ đến mình trước hết, quyết không làm gì tổn hại đến bản thân. Mà giọng nói thánh thót như hoàng oanh của mẹ ta giờ chẳng khác gì tiếng lừa the thé.

Cha ta chìu chuộng ta hết chỗ nói, ngoại trừ việc khuyên ta ăn mặc càng lôi thôi càng tốt (trang phục đẹp đẽ sẽ dẫn sói vào nhà), còn lại mọi thứ ăn uống chơi đùa đều là hàng cao cấp, để ta tận hưởng khoái lạc trong cuộc sống. Đồng thời cũng khuyến khích cảm giác sợ đau, sợ khổ, sợ chết của ta mọi nơi mọi lúc. Sau đó lại nói cho ta biết số mệnh đáng sợ của con gái họ Mộ Dung, ta đương nhiên để cao cảnh giác, không để nó xảy ra trên mình ta...

Nhân cách của ta đã thành công hình thành như thế đó!

Ta quần áo lôi thôi, miệng toàn lời thô tục, động tác thô bỉ, lười biếng, ham đánh bạc, rất sợ chết, không chí khí, thích gây thị phi, lục thân bất nhận... Đạt đến trình độ đi đến đâu thì gà bay chó sủa, gió cuốn mây tan.

Có một lần moi hết tiền của đường huynh mà vẫn không đủ đánh bạc, ta không khách khí trấn lột luôn cả quần áo của hắn, chỉ chừa lại một cái quần lót, nếu không phải cha hắn, đại bá của ta xuất hiện đúng lúc, ta đã lột luôn quần lót của hắn rồi. Sau đó ta kê giá đống quần áo đó lên gấp đôi để đại bá chuộc về.

Ta từng giở trò tương tự với đám đường huynh, biểu ca, thân ca ca, bọn họ bèn hợp tác lại để trừng trị ta. Chỉ có điều đừng quên ta là kỳ tài võ học. Chẳng mấy chốc bọn họ đã bị ta đánh ngã, xếp chồng lên nhau, ta ngồi ở trên cùng, lớn tiếng kêu người lớn đem tiền đến chuộc.

Thu một phần tiền, ta bèn đá một tên ra, coi như xong chuyện. Lúc cha mẹ ta đến chuộc 2 đứa con trai ruột, nghĩ đến gia sản của họ mà về sau ta sẽ thừa kế, ta thiết diện hữu tư, cắn răng chiết khấu phần trăm cho họ.

Đúng vậy, mọi người nhận xét rất chuẩn, ta quả thực hết sức tham tiền. Cũng nhờ cha mẹ ta phát hiện ra một sơ hở trong kế hoạch Giai nhân tuyệt đại: để cho nam nhân không yêu ta thôi thì không đủ, còn phải làm ta không yêu nam nhân nữa. Nếu không, với thân thủ thiên hạ đệ nhất của ta, ta đã muốn thì ai kháng cự nổi được chứ? Mất bò mới lo làm chuồng thì trễ quá rồi. Bọn họ sợ ta tình yêu bơ vơ không nơi ký gởi sẽ dẫn đến cảm tình lạc lối, thảo luận một phen bèn quyết định biến đồng tiền thành đối tượng cho ta ái mộ.

Hiển nhiên là bọn họ thành công rực rỡ!

Lúc nào ta cũng không quên vơ vét của cải, trong mắt ta, nơi nào cũng có dịp phát tài.

Ta đấm lưng cho trưởng bối, một quyền giáng xuống, lực đạo không nhẹ, bọn họ vội vã lấy ngân phiếu thưởng cho ta. Ta được cổ vũ, chuẩn bị giáng quyền thứ hai, các vị trưởng bối một tay ôm ngực, một tay lấy ra ngân phiếu chặn ta lại, nói không nỡ làm ta vất vả, chỉ cần ta có lòng thì không đấm lưng cũng coi như đã đấm lưng. Về sau, ta rảnh rang không cần đấm lưng nhưng vẫn lãnh lương đều đều.

Ta đem quần áo cũ chật mặc không vừa bán cho các ca ca, để bọn họ để dành cho con cái về sau mặc. Ai dám không mua ta liền đánh hắn. Bọn họ đánh không lại ta đành phải giao tiền, nhưng không thèm lấy quần áo, vì vậy ta tính thêm một khoản gọi là phí bảo quản. Cứ như vậy vài lần, phòng kế toán bèn đem tiền tiêu hàng tháng của bọn họ giao thẳng cho ta.

Bọn người hầu nhà ta vì lỡ dẫm chết đám gián ta nuôi khắp sơn trang, đành phải viết giấy bán cháu chắt đem bồi thường cho ta. Đám cháu chắt chưa ra đời đúng là số khổ! Thực ra ta vốn quá khoan dung với bọn họ rồi, biết bọn họ không có tiền, bèn để bọn họ ghi nợ, không tính lãi.

Cho đến một trăm năm sau, Mộ Dung sơn trang căn bản không cần mua thêm người hầu bên ngoài. Ta phải tính toán xa một chút, dù sao sản nghiệp của nhà Mộ Dung chắc chắn là nằm trong tay ta rồi. Tiết kiệm được chút nào hay chút nấy.

Đội tiền ở trên đầu, ta không ngại luồn cúi, không chừa thủ đoạn. Năm mười ba tuổi, sản nghiệp của Mộ Dung gia đã chính thức thuộc hết về ta. Trăm dặm chung quanh nhà của ta, trời cao thêm ba thước, bởi vì đất đã bị ta moi xuống mất ba thước. Tình hình trị an nơi chúng ta ở đã đạt tới mức: "ngày không nhặt của rơi, đêm không cần đón g cửa", bởi vì đâu còn thứ gì đáng để nhặt, đâu còn thứ gì đáng để cất!

Ta vượt qua cọp cái núi Nam và cá sấu sông Tây, đứng đầu bảng Tam hại của địa phương. Nếu có đứa con nít nào không nghe lời, cha mẹ chúng chỉ cần dọa "Mộ Dung Hòa Chính thích bắt con nít không biết nghe lời", thế là đứa nhỏ sợ run.

Danh thơm của ta lan xa, ta được võ lâm xưng tụng là mối sỉ nhục của Mộ Dung gia. Nhưng ta không quan tâm, chỉ cần tiền không chê ta, ai mắng ta cũng không sợ. (Sau ta mới biết, phá hỏng danh dự của ta cũng là một phần trong kế hoạch Giai nhân tuyệt đại, cứ như vậy, dẫu về sau giới tính của ta bại lộ, cũng không nam nhân thèm chơi với ta.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net