Bụng Dạ Đen Tối - Chương 10+11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10

Edit: Zoe Tran

Beta: Elvie Yuen

Nhạc Mậu Mậu về nhà đúng 7:55.

Nhưng ba Nhạc gặp con gái về nhà muộn như vậy, râu ria đã vểnh ngược lên trời, "Con gái , hôm nay tại sao về muộn như vậy? Đã ăn cơm chưa?"

Nhạc Mậu Mậu nắm bắt thời thế, biết thế nào ba mình câu tiếp theo sẽ hỏi cô đã có bạn trai rồi phải không.

Quả nhiên là vậy, ba Nhạc không chờ Nhạc Mậu Mậu trả lời, lại hỏi tiếp: "Có phải đi chơi với bạn trai?"

Nhạc Mậu Mậu đổ mồ hôi lạnh, cười nịnh nọt, "Ba à, con còn chưa ăn cơm, con đói quá." Để tăng thêm độ tin cậy, cô còn vỗ vỗ bụng của mình. Thật ra từ lúc tan sở, cô đã ăn một cái pizza lớn rồi, nhưng để phòng ngừa ba mình "tra hỏi", cô chỉ có thể học tập chiêu đó của Tịch Mục Á - giả bộ đáng thương.

Ba Nhạc nghe con gái mình kêu đói bụng, ông vội cầm dĩa đồ ăn đã nguội đang để trên bàn lên, "Để ba đi hâm nóng lại cho con ăn."

Nhạc Mậu Mậu thấy ba Nhạc đi rồi, lè lưỡi, lặng lẽ khoa tay múa chân ra dấu "V".

Lúc ba Nhạc mang đồ ăn nóng lên, Nhạc Mậu Mậu tránh ánh mắt dò xét của ba, cô nhanh chóng ăn cơm.

Ba Nhạc biết việc con gái về trễ chắc chắn là có nguyên nhân, ông chuẩn bị hỏi rõ đầu đuôi.

"Con gái, con thành thực nói cho ba biết, có phải con có bạn trai rồi không?" Ánh mắt ba Nhạc thật ân cần.

Nhạc Mậu Mậu đang gắp rau giữa chừng, tay run run, đồ ăn rớt xuống, "Không có mà, ba."

Ba Nhạc nhìn bộ dạng né tránh mất hồn mất vía của cô, biết cô nói dối, vì vậy truy hỏi đến cùng, "Thiệt không có?"

Nhạc Mậu Mậu tiếp tục xới cơm, đáp: "Không có thật mà! Ba!"

Ba Nhạc nhìn con gái vùi đầu ăn cơm, giọng điệu dò hỏi, cẩn thận nghiêm túc hỏi: "Đừng nói con còn tình cảm với thằng nhóc Tịch Mục Á kia, nên mới không tìm bạn trai!"

Nhạc Mậu Mậu vừa nghe đến cái tên Tịch Mục Á, như bị nện một cú đau đớn.

Cô biết rõ ba mình ngay từ khi bắt đầu đã không tán thành chuyện Tịch Mục Á và cô. Ông tận tình khuyên bảo cô tìm một người đàn ông trưởng thành, trung thực biết lo cho gia đình.

Cũng không biết Tịch Mục Á rốt cuộc có điểm nào mà ba Nhạc không ưng bụng, trước kia ngày nào ba Nhạc cũng nhắc đi nhăc lại bên tai: Thằng nhóc Tịch Mục Á đó không ổn định, tuổi nhỏ cũng không hiểu gì là trách nhiệm, nhìn là biết rất đào hoa, không thành thật.

Mẹ Nhạc từng trách chồng mình, nói ông đang ghen tị. Ghen tị với Tịch Mục Á càng lớn càng đẹp trai.

Mặc kệ mẹ Nhạc nói gì đi nữa, ba Nhạc ngay từ đầu đã không thích Tịch Mục Á.

Lúc trước Tịch Mục Á vô duyên vô cớ chơi trò mất tích, ba Nhạc không những không an ủi con gái mình, mà còn cổ vũ cô dũng cảm đi tìm người khác. Chuyện này làm cho Nhạc Mậu Mậu tức giận đến nỗi cãi nhau với ba Nhạc bao nhiêu lần.

Do vậy, Nhạc Mậu Mậu cũng không định đem chuyện Tịch Mục Áv"vô duyên vô cớ" trở về, hơn nữa lại vẫn còn liên hệ với cô cho ba Nhạc biết, vẫn là ngẩng đầu không biết cúi đầu không hay đối với ba Nhạc. Nếu không chắc chắn cha cô sẽ lại ca "bài học yêu đương".

Vì tránh "bài học yêu đương" này, Nhạc Mậu Mậu có đánh chết cũng không khai một lời.

"Ba, thật sự con không có bạn trai mà." Đồng thời tốc độ lùa cơm cũng nhanh hơn, thật ra thì Nhạc Mậu Mậu đã nuốt không vô nữa rồi.

Nước mắt ba Nhạc tuôn ra, mà không phải là khóc thật đâu, tận tình khuyên bảo: "Con gái ngoan, con cũng không còn nhỏ nữa, mau mau tìm bạn trai đi, ba già rồi, sau này không có người chăm sóc con thì sao?"

Nhạc Mậu Mậu thấy bài diễn thuyết của ba cô bắt đầu cuồn cuộn như nước sông, có xu hướng nổi bão, vội vàng nuốt vội hai miếng cơm cuối cùng trong chén.

"Ba, con còn có việc, con về phòng trước." Chân như bôi mỡ, chuẩn bị chuồn đi.

Nhưng cuộc sống mà, nếu mọi việc đều như ý thì không gọi là cuộc sống nữa.

Đúng vậy, Nhạc Mậu Mậu đã thất bại trong việc bỏ trốn, vì ba Nhạc đã bắt được cô.

"Con gái à, việc không phải vội, nói chuyện với ba trước đi."

Nhạc Mậu Mậu mắt thấy cửa phòng ngay trước mặt mình mà không thể vào, trong lòng rất rầu rĩ, "Ba, con gái của ba không có bạn trai mà, vừa rồi phải nói chuyện công việc với sếp nên mới về muộn." Cô quyết tâm nói tiếp: "Không phải đã về trước tám giờ sao!"

Ba Nhạc nghe lý do phải nói chuyện công việc với sếp liền cảm thấy rất thất vọng, nhưng đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Sếp à? Nam hay nữ, mấy tuổi, đã có gia đình chưa? Người như thế nào? "

Nhạc Mậu Mậu nghe đến đây đã biết rõ suy nghĩ của ba cô rất muốn mang con gả quách đi. "Ba..."

Thấy con gái không còn kiên nhẫn, nhưng ba Nhạc vẫn rất kiên trì, "Con gái, con nói nhanh đi!"

"Là nam ạ, 28 tuổi, chưa lập gia đình, dáng vẻ rất đào hoa lãng tử, trẻ tuổi, không trung thực, là người không ổn định." Nhạc Mậu Mậu tìm những lời đánh giá của ba cô đối với Tịch Mục Á, thành khẩn trả lại cho ba mình.

Ba Nhạc nhẹ thở dài: "Tại sao lại giống thằng nhóc Tịch Mục Á kia thế."

Không may Nhạc Mậu Mậu nghe thấy được cái thở dài kia, cô trợn mắt, trong lòng nói: chẳng phải ba ghét anh ta đó sao.

Nhạc Mậu Mậu nhân lúc ba Nhạc còn đang bị những suy nghĩ trong đầu xoắn xuýt, tận dụng thời cơ, chạy vọt vào phòng mà trốn, khóa cửa lại.

Nghe bên ngoài cửa ba Nhạc tinh thần phấn chấn hô to gọi nhỏ, Nhạc Mậu Mậu tựa lưng vào cửa, vuốt vuốt ngực, may mắn cô đã tránh được một kiếp nạn rồi.

Tâm tư Nhạc Mậu Mậu phiêu dạt về cảnh Tịch Mục Á tiễn cô xuống xe ở cổng cư xá.

Ngọn đèn lờ mờ chiếu xuống hai thân ảnh ngượng ngùng.

Tịch Mục Á như dã thú săn mồi, thận trọng từng bước tiếp cận con mồi của mình. Bốn năm trước, chính tay anh đã đem con mồi thả mất, hôm nay lại muốn bắt về một lần nữa.

Như đang ngồi trên đống lửa, Nhạc Mậu Mậu muốn tranh thủ thời gian chạy về nhà, "Em đi trước, cám ơn anh đã tiễn."

Còn chưa chờ Nhạc Mậu Mậu quay người, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên, "Ngày mai anh đón em đi làm."

Nhạc Mậu Mậu sợ run người, "Đừng đón!"

Trong thâm tâm cô không biết phải đối mặt với Tịch Mục Á thế nào. Dù gì cô cũng vẫn chưa quên được anh. Thế nhưng 4 năm xa cách, anh lúc trước không từ mà biệt, trong lòng Nhạc Mậu Mậu vẫn thấy khó chịu.

Nhạc Mậu Mậu không thể xác định được quan hệ của Tịch Mục Á với cô, cho nên tình nguyện lựa chọn lui một bước.

Mà Tịch Mục Á dường như đã chuẩn bị "nối lại tình xưa".

Nhạc Mậu Mậu bặm môi nói: "Em không muốn tình yêu công sở."

Tịch Mục Á nhìn một Nhạc Mậu Mậu tràn đầy băn khoăn, trong lòng biết cô đã lui bước, hờ hững nói: "Được, ngày mai anh bảo An Chính Nhiên đuổi em." Lời nói thốt ra mà mặt không đỏ tim không run.

Nhạc Mậu Mậu nổi giận, "Dựa vào cái gì mà đuổi em?"

"Bởi vì em không chấp nhận tình yêu công sở." Tịch Mục Á bình tĩnh đáp lại.

"Ý của em, sao lại không đuổi anh?"

Tịch Mục Á nhìn mái tóc lòa xòa của Nhạc Mậu Mậu, vẫn lãnh đạm như trước, "Bởi vì anh cần công việc để nuôi em."

"..."

Nhạc Mậu Mậu phát hiện nói tới nói lui một hồi vẫn là muốn lôi cô vào cuộc, thực tế, cái cô muốn là rời xa con người này, không phải chuyện ai là người nghỉ việc....! Điên thật!

"Ngày mai anh sẽ chờ ở đây. Em khi nào đi làm?"

"Tám giờ." Nhạc Mậu Mậu thuận miệng trả lời.

"Ừ."

"Không phải... ý của em là, anh đừng đến."

Tịch Mục Á xụ mặt xuống, ánh đèn cũng lờ mờ, Nhạc Mậu Mậu rùng mình. Cả người cô nổi đầy da gà.

"Ngày mai anh đến, cứ quyết định vậy đi." Nói xong không để cho Nhạc Mậu Mậu có bất kỳ phản ứng nào, đóng cửa xe, chạy đi.

Nhạc Mậu Mậu im lặng nhìn chiếc xe chạy như bay, gió lạnh thổi mấy sợi tóc phất phơ, cô có cảm giác mình thật thê lương!

Tiểu thụ Tịch Mục Á buồn bã trước kia chỉ là ảo giác của cô thôi sao?

Nhạc Mậu Mậu bị gió thổi đến rối tung rối mù...

Chương 11

Edit: Zoe Tran

Beta: Elvie Yuen

Nhạc Mậu Mậu dán tai lên cửa, cẩn thận nghe ngóng âm thanh bên ngoài, xác định ba Nhạc cuối cùng đã từ bỏ gọi cô ra ngoài "thành thật được tha bổng, kháng

cự bị trừng phạt", nằm phịch xuống giường cuộn tròn người lại.

Nhạc Mậu Mậu rất sợ ngày mai lúc ra ngoài thật sự sẽ có một con sói ngồi chổm hổm chờ trước cửa, với chiều hướng này, tỷ lệ Tịch đại sói sẽ nhào vào tấn công là 100%.

Cuối cùng Nhạc Mậu Mậu ôm suy nghĩ "mình nhất định đang nằm mơ" từ từ tiến vào mộng đẹp...

Đợi khi Nhạc Mậu Mậu tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài cửa sổ dĩ nhiên đã là cảnh đêm, trăng đã sáng, sao thưa rồi.

Cô dụi dụi mắt, bò xuống giường cầm đồng hồ báo thức trên bàn làm việc xem giờ. Kim đồng hồ cùng kim phút dính lại cùng một chỗ, một ngày mới lại bắt đầu.

Nhạc Mậu Mậu cảm giác dường như đã trải qua một giấc mơ rất rất dài, trong mơ ba cô đã dốc sức tìm hiểu cô có bạn trai chưa, cô chứng kiến "tiểu thụ Tịch Mục Á yếu đuối" một giây sau đã trở mặt thành "tiểu công Tịch Mục Á ngang ngược ", còn có người nói sẽ đến đón cô...

Cái gì! Đón! Nhạc Mậu Mậu rùng mình,nhéo thật mạnh mặt mình. Đau đớn khiến cho cô càng tỉnh táo hơn, lúc này mới phát hiện những gì trong mơ đều là sự thật!

Nhạc Mậu Mậu rên rỉ, chấp nhận số phận hẩm hiu của mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Mậu Mậu mới bảy giờ đã như kẻ trộm lén lút chạy ra khỏi trong nhà, ba Nhạc cực kỳ nghi ngờ hành vi đi làm sớm của con gái mình. Ánh mắt kia dường như muốn nói: con bé này chắc chắn có bạn trai rồi!

Nhưng Nhạc Mậu Mậu làm gì còn thời gian giải thích với ba cô chứ, nhiệm vụ lớn nhất bây giờ chính là tránh né Con Sói Xám đang chờ cô.

Nhạc Mậu Mậu vừa ngáp vừa rảo bước, cô sở dĩ đi sớm hơn một tiếng đều vì phòng ngừa gặp Tịch Mục Á. Cô tuyệt đối tin tưởng rằng: Tịch Mục Á sẽ không đến

sớm quá mười lăm phút, sẽ không là người đi sớm mười lăm phút.

Nhưng khi cô đi đến cổng cư xá, đã phát hiện chiếc Mercedes màu đen ngày hôm qua chở mình vẫn đỗ ở nơi mình đã xuống xe, cả người Nhạc Mậu Mậu lần nữa bị gió thổi lắc lư đến chóng cả mặt.

Thật ra Nhạc Mậu Mậu vốn không hiểu được một sự thật, bất cứ chuyện gì có liên quan đến cô, mọi nguyên tắc của Tịch Mục Á đều như mây trôi nước chảy cả.

Nói một cách khác, đối với Nhạc Mậu Mậu, Tịch Mục Á nguyện ý làm mọi chuyện vì cô.

Tịch Mục Á ngồi trong xe, nhìn dáng vẻ "hèn hạ" của Nhạc Mậu Mậu qua cửa sổ xe, anh quay cửa kiếng xe xuống, không hề kiêng dè mà dùng ánh mắt lạnh lùng có thể giết chết người của mình nhìn Nhạc Mậu Mậu cách đó không xa.

Nhạc Mậu Mậu lập tức bị ánh mắt lạnh như băng ấy làm hoảng sợ, lóp ngóp đi tới chiếc Mercedes màu đen.

"Anh còn nghĩ em sẽ đi lúc sáu giờ kia..." Trong giọng nói Tịch Mục Á có chút trào phúng.

"..." Nhạc Mậu Mậu thấy mình như là Tôn Ngộ Không, còn Tịch Mục Á là Phật Tổ Như Lai. Suy nghĩ bị nhìn thấu hết.

"Lên xe đi." Không để ý tới Nhạc Mậu Mậu đang nghẹn họng nhìn mình trân trối, Tịch Mục Á thúc giục.

Nhạc Mậu Mậu hơi nhăn nhó, "Không phải đã nói anh đừng đến sao."

Tịch Mục Á liếc nhìn cái người đang len lén phía sau Nhạc Mậu Mậu cách đó không xa, đội mũ lưỡi trai đội, nửa người núp ở phía sau tán cây, nửa kia ngó dáo dác về phía bên này.

"Đi theo sau lưng em. là ba của em đấy." Tịch Mục Á không trả lời mà hỏi lại.

Nhạc Mậu Mậu nghe xong lập tức quay đầu, quả nhiên thấy ba mình đang đội một cái mũ lưỡi trai trông rất buồn cười, ông còn đang thậm thụt nhìn về phía mình. Cô đau đầu đến chết mất, nghĩ thầm: chắc chắn ba cô nếu không tra được cái-người-gọi-là-bạn-trai kia thì sẽ không bỏ qua cho cô.

Tịch Mục Á cố làm ra vẻ nhìn đồng hồ, nhún vai nói: "Anh không ngại dông dài với em, dù sao cũng còn nhiều thời gian." Nói xong còn ẩn ý liếc ra phía sau.

Nhạc Mậu Mậu thật sự không muốn bị sự "quan tâm quá đà" hoặc nghe "bài học yêu đương" của ba, cho dù cô đối với bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Tịch Mục Á tức đến nghiến răng nghiến lợi. Dù thế nào cô vẫn cắn răng mở cửa xe đặt mông ngồi xuống.

Nghe Nhạc Mậu Mậu dập mạch cửa xe ầm một tiếng cho hả giận, Tịch Mục Á cười cười không chút để ý.

Mà cách đó không xa, ba Nhạc quan sát tình hình thấy con gái ngồi vào xe, nhìn thấy chiếc xe lái đi, cười đến mặt mũi nhăn tít lại. Chỉ tiếc không thấy rõ bộ dạng của "con rể tương lai" trong chiếc xe kia làm ông rất tiếc nuối.

Con nhóc này nhất định là có bạn trai rồi! Ha ha! Ba Nhạc hồ hởi, cởi chiếc mũ lưỡi trai, vừa đi về nhà vừa nghêu ngao hát.

Lúc ba Nhạc đang đắm chìm trong niềm vui "ta sắp có con rể", Nhạc Mậu Mậu trong xe lại như đang ngồi trên đống lửa.

"Ăn sáng chưa?" Tịch Mục Á hỏi.

Nhạc Mậu Mậu có chút buồn bực, giọng gắt gỏng: "Chưa."

Tịch Mục Á tuy đã sớm đoán được Nhạc Mậu Mậu vì trốn mình mà ra khỏi nhà sớm, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi buồn.

"Vì trốn anh mà em không từ chuyện gì sao!" Tịch Mục Á vốn đã khó chịu, lại nghe Nhạc Mậu Mậu vì trốn mình không những bỏ cả giấc ngủ, mà cũng không ăn sáng, trên đỉnh đầu tựa như có đám mây đen bao phủ, lời nói cũng vô cùng giận dữ.

Nghe lời hài hước này mà Nhạc Mậu Mậu không thấy buồn cười, chỉ cảm thấy Tịch Mục Á lúc này giống như một trái bom hẹn giờ. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho cô biết, nếu như lúc này phản kháng, anh sẽ rất tức giận! Hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

Vì vậy Nhạc Mậu Mậu ôm lòng thấp thỏm, nhẹ nhàng nói: "Em rất đói."

Tịch Mục Á nghe câu trả lời này gần như buông tay lái, ánh mắt giận dữ nhìn trừng trừng vào cái bộ dạng khổ sở của Nhạc Mậu Mậu, cuối cùng xoay vô lăng và quay xe trở lại.

Nhạc Mậu Mậu nắm chặt tay vịn ở thành xe, bị Tịch Mục Á làm khiếp đảm, "Anh làm gì thế?"

Tịch Mục Á bực tức lườm Nhạc Mậu Mậu, nghiến răng nói: "Đi! Ăn! Sáng!"

"..."

Giờ phút này, Tịch Mục Á mặc đồ vest, đi giày da sáng bóng, đang ngồi ở trên ghế — ở quán bánh nướng ven đường, vẻ mặt bí xị nhìn Nhạc Mậu Mậu ngồi đối diện

đang ăn uống ngon lành!

Tịch Mục Á vì sao lại đến quán bánh nướng này ư —- à à, tại vì có tí chuyện nảy sinh.

Tịch Mục Á vốn định dẫn Nhạc Mậu Mậu đến một nhà hàng cao cấp để ăn sáng, vì dù sao vẫn còn kha khá thời gian.

Nhưng lúc Nhạc Mậu Mậu ngồi trong xe, đột nhiên muốn ăn bánh nướng với sữa đậu nành.

"Em muốn ăn bánh nướng với sữa đậu nành." Đôi mắt trông mong nhìn sang Tịch Mục Á đang lái xe.

"..." Tịch Mục Á hơi mím môi.

"Em thật sự muốn ăn bánh nướng với sữa đậu nành." Ánh mắt nhẫn nại trông chờ vào Tịch Mục Á, lại còn nuốt nước bọt.

"..." Chịu không được ánh mắt đáng thương ấy, Tịch Mục Á hoàn toàn bị đánh bại.

Đó là tất cả lý do vì sao giờ phút này Tịch Mục Á vẻ mặt rất rầu rĩ còn Nhạc Mậu Mậu lại vô cùng thỏa mãn trong suốt quá trình ăn sáng.

Tịch Mục Á vận đồ vest, còn Nhạc Mậu Mậu lại mặc trang phục như bà cô già khiến cho những người đang ngồi ăn sáng ở quán bánh nướng vừa ăn sáng vừa nhìn

chằm chằm vào hai người như đang xem thú.

Một hai người nào đó bị ánh mắt Tịch Mục Á cảnh cáo, cúi đầu vài giây, nhưng sau đó lại lặng lẽ xem tiếp.

Trong những người qua đường, đối với hai người bọn họ, sẽ nghĩ rằng: đây đúng là hai kỳ quan! Mặc đồ vest ăn bánh nướng!

Trong khi Nhạc Mậu Mậu ăn uống một cách vui vẻ, Tịch Mục Á bị nhìn chằm chằm vốn dĩ đã rất bực, không có tâm trạng ăn bánh nướng, lại càng không quen được cái cảm giác bị xem như thú.

"Em ăn nhanh lên." Không hẫn nại được nữa, Tịch Mục Á cuối cùng mở miệng thúc giục Nhạc Mậu Mậu.

Nhạc Mậu Mậu nuốt miếng bánh nướng trong miệng một cách khó khăn, nghi ngờ hỏi: "Trước kia không phải anh rất thích ăn bánh nướng sao!"

"..." Tịch Mục Á bặm miệng, lại nói: "Nhưng anh không thích bị người khác nhìn như đang xem thú."

Nhạc Mậu Mậu lúc này mới dần phát hiện ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn về bọn họ. Nhưng Nhạc Mậu Mậu vốn thuộc trường phái vô tâm nên không có cảm giác đang bị nhòm ngó.

Cảm thấy chỉ có một người ăn có vẻ không hay lắm, do dự trong chốc lát, cô đem miếng bánh nướng đã gặm dở một nửa đưa đến trước mặt Tịch Mục Á, "Anh ăn không?"

"..." Tịch Mục Á im lìm, ngày càng thêm bực. .

"Không ăn thì thôi." Thấy vẻ mặt Tịch Mục Á như thế, Nhạc Mậu Mậu càng sung sướng, nhanh chóng mang miếng bánh nướng về gặm tiếp.

Vừa gặm bánh nướng một cách vui vẻ, Nhạc Mậu Mậu dường như nghĩ ra điều gì đó.

"Đúng rồi, anh đã ăn sáng rồi hả?"

Tịch Mục Á nhìn vẻ mặt ngây thơ của Nhạc Mậu Mậu, im lặng một lúc rồi nói: "Em cảm thấy thế nào?"

"Anh không nói làm sao em biết!"

Tịch Mục Á tức đến muốn hộc máu, anh tự nói với mình nên bình tĩnh lại một chút, cả buổi sau mới bình thản lại, anh rõ ràng đang cố nén cơn giận, nói: "Anh mới sáng sớm sáu giờ đã tới 'chờ em', em cảm thấy anh ăn rồi sao!"

Nhạc Mậu Mậu nghe trả lời mới biết Tịch Mục Á vẫn chưa ăn sáng.

Cô lại đem cái bánh nướng mới gặm dở một nửa đưa tới trước mặt Tịch Mục Á, "Vậy sao anh không ăn bánh nướng?"

"..."

Bánh nướng! Bánh nướng! Chẳng lẽ ngoại trừ bánh nướng sẽ không còn cái gì khác để ăn sao! Tịch Mục Á giận dữ nhìn cái bánh nướng bị gặm dở kia.

Anh thề về sau không bao giờ dẫn Nhạc Mậu Mậu đến ăn bánh nướng nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net