#8 Muốn gặp mày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bẵng một cái đã được hơn hai tháng kể từ ngày Chuuya về Nhật và nhập học. Kết quả học tập của cậu vẫn tốt, mối quan hệ với Oda và Ango cũng trở nên tốt hơn, không thân thiết đến mức ôm vai bá cổ, hôn môi hay mặt dày về nhà người ta ngủ như Dazai thôi.

Mà như thế mới giống bạn bè bình thường chứ!

Chỉ là dạo gần đây Dazai ở trong bệnh viện. Chính xác là được một tuần kể từ một ngày Yokohama nổi gió và mưa tầm tã.

Chuuya mang theo cà mên có cháo hầm nhuyễn cùng một ít sách đến bệnh viện Yokohama nơi Dazai đang nằm vật vờ trong đó. Cậu siết chặt cán ô màu đen trong tay, nén một tiếng thở dài nơi lồng ngực rồi bước vào bệnh viện. Bởi vì là con của phó giám đốc bệnh viện nên Dazai được sắp xếp nằm ở một phòng bệnh riêng biệt, không hẳn là phòng VIP như cậu ấm cô chiêu nhưng nhìn cũng sặc mùi tiền. Chuuya kéo cánh cửa phòng bệnh ra, một lần nữa cảm thán Dazai là dân tư bản.

Ủa mà, Chuuya quên cậu cũng là dân tư bản sao? Quả nhiên người giàu đều nghĩ mình nghèo!

"Chuuya hôm nay đến trễ gây, tôi sắp chán chết rồi."

"Tao ước gì mày chán chết luôn."

Dazai nằm trên giường bệnh, dựa lưng vào gối, một chân được quấn thạch cao treo lơ lửng trên không trung hướng mắt nhìn Chuuya cằn nhằn than thở.

Chuuya kéo chiếc bàn ở giường bệnh lên, đặt đồ ăn lên trên rồi điều chỉnh giường để Dazai có thể ngồi dậy thoải mái nhất. Một loạt hành động mây trôi nước chảy như đã quen thuộc luôn rồi vậy. Mà đúng là quen thuộc thật, bởi Chuuya là người theo hầu Dazai từ khi hắn một người đầy máu me vào viện đến nay. Rất may là vụ va chạm đó không gây nên hậu quả nghiêm trọng nào.

"Chuuya hôm nay sao đấy. Tôi đã khoẻ lên nhiều rồi, Chuuya không cần vì tôi mà đau lòng đến thế đâu. Nhìn Chuuya như vậy... Tôi hả hê lắm."

Chuuya bóp mạnh vào một vết bầm bên tay Dazai làm hắn kêu oai oái vờ vịt khóc lóc. Náo loạn một hồi cuối cũng Dazai cũng yên tĩnh ăn.

Chuuya ngồi ghê bên cạnh chống tay nhìn bầu trời Yokohama vẫn âm ỉ mưa bên ngoài.

Hôm đó cũng mưa như hôm nay nhưng lớn hơn. Hôm đó sau khi đi học về, một loại hành động trêu chọc của Dazai khiến Chuuya phát cáu nên sau khi tiếng chuông báo tan lớp vang lên cậu liền đội mưa chạy về ngay. Bởi vì nhìn Dazai rất ngứa mắt. Bởi vì Dazai xem cậu như bao nhiêu đứa con gái khác mà đùa giỡn.

Chuuya đứng bên đường chờ đèn xanh cho người qua đường sáng lên, áo quần cậu lúc này đã ướt đẫm như vừa được vớt lên từ hồ nước. Thân nhiệt Chuuya bình thường rất cao nhưng hôm nay cậu lại thấy lạnh buốt.

Ừ thì chắc là do mưa.

/Dự báo thời tiết, Yokohama tiếp tục mưa lớn trong vòng 2 tiếng nữa. Khả năng cao đường sẽ trơn trượt mong mọi người cẩn thận. Dự báo thời tiết.../

Dự báo thời tiết mang theo từng tiếng trong trẻo của cô gái phát thanh kéo Chuuya rời khỏi những suy nghĩ vẩn vơ khiến mình phát sợ kia rồi ngước nhìn đèn số đếm ngược. Khi ánh đèn về không, đèn xanh bật lên, Chuuya lững thững bước qua đường. Nhưng đường Yokohama hôm nay rất trơn. Một chiếc xe tải mất phanh không dừng lại được. Chuuya hoàn toàn có khả năng lùi lại né chiếc xe đó nhưng cậu chưa kịp động chân thì cậu nghe thấy một bàn tay ôm lấy cổ mình xoay người cậu vào bên trong. Người kia còn nói với cậu.

"Bất cẩn quá đấy Chuuya."

Sau đó là tiếng va chạm mạnh và Chuuya cùng người kia văng ra xa. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài giây và từ khi ôm được cậu đến khi văng ra xa người kia không buông tay khỏi cậu một chút nào, cẩn thận từng chút bảo vệ cậu dưới người mình. Chuuya chẳng có một phút nào tỉnh táo từ giây phút đó cho đến khi xe cấp cứu tới và mang cả hai người đến bệnh viện. Thậm chí đến khi đèn trong phòng cấp cứu tắt đi thì tay Chuuya vẫn run đến mức cậu phải siết chặt nắm đấm.

"Mẹ nó, cái tình tiết trong truyện tranh thiếu nữ này!"

"Chuuya nghĩ gì vậy? Đang ăn năn hối lỗi à? Hay cảm thấy tôi tốt bụng quá."

Dazai nheo mắt cười cợt nhìn Chuuya mà Chuuya thì vẫn nhìn ra cửa sổ.

Trời Yokohama cứ mưa không dứt nhỉ.

"Lúc đó tao chắc chắn né được."

"Gì cơ?"

Mặc dù câu nói của Dazai là câu hỏi nhưng ngữ âm của nó chẳng giống câu hỏi gì cả. Cứ như là hắn biết tất cả vậy.

"Tại sao lúc đó mày vẫn lao ra."

"Tại vì đó là Chuuya đấy?"

Chuuya khẽ cứng người nghe tiếng Dazai cười hì hì đăng sau lưng muốn nổi da gà.

"Tôi biết Chuuya né được chứ, chỉ là vì đó là Chuuya nên tôi mới muốn lao ra. Tôi cũng biết chiếc xe đó chẳng thể nào đâm chết tôi được. Thật ra thì tôi chỉ muốn Chuuya ngoan ngoãn chịu trách nhiệm với tôi thôi."

Dazai nhìn bóng lưng của Chuuya rồi vươn vai một cái.

"Mẹ nó, mày cũng chơi lớn thật đấy. Chỉ vì muốn tao ngoan ngoãn hầu mày mà mày phát điên à?"

Chuuya nghiến răng túm lấy cổ áo bệnh nhân của Dazai. Mà Dazai chẳng có vẻ gì là sợ cả. Hắn cười cứ như đang vui lắm nhìn Chuuya. Cả hai nhìn nhau rất lâu, cho đến khi cái đấm của Chuuya rơi xuống mặt Dazai.

"Đau thật đấy, Chuuya."

"Tao về đây."

Chuuya đẩy Dazai vào gối rồi cầm vội lấy cái áo khoác đứng dậy muốn trở về. Cậu có cảm giác còn ở với Dazai một chút nào nữa cậu sẽ chẳng thể khống chế bản thân muốn giết hắn.

"Chuuya."

Dazai xoa vết máu bầm bên khoé miệng chậc lưỡi.

Tên nhóc này ra tay không nể nang gì cả.

"Mày muốn gì nữa?"

"Thật ra Chuuya từ lúc tôi nhập viện đã biết tôi cố ý lao ra để cậu chịu trách nhiệm rồi mà đúng không? Nhưng cậu vẫn làm theo ý tôi. Chuuya, cậu nghĩ gì về tôi? Tôi nghĩ chúng ta giống nhau."

"Tao không nghĩ gì cả!!!"

Sau đó là tiếng đập cửa muốn bung bản lề và Chuuya biến mất khỏi tầm mắt của Dazai.

"Ây Chuuya, tôi cũng không nghĩ gì cả. Chúng ta giống nhau mà còn gì."

Dazai nhìn màn trời xám xịt bên ngoài, hai tay đan sau gáy. Dazai đã từng nghĩ đến chuyện muốn trói buộc Chuuya với hắn cả đời. Thậm chí đến khi chết, hắn có xuống địa ngục thì cậu không được phép lên thiên đàng. Bởi vì Chuuya là của hắn, con chó hay cắn bậy đó chỉ nên là của hắn mà thôi.

Dazai vừa tính thở dài thì nghe tiếng cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại lần nữa. Chưa kịp biết kẻ đứng ở cửa là ai thì tóc Dazai đã bị giật ngược ra sau, đầu cũng theo đó bị cưỡng ép ngẩng lên, môi hắn cũng được một thứ mềm mại còn ướt nước phủ lên.

Quan trọng hơn gương mặt phóng đại của Chuuya xuất hiện trước mặt hắn.

Rất nhanh, Dazai vòng tay luồn vào tóc Chuuya, tay còn lại ôm vào eo kéo cậu tựa vào người mình.

Phải nói ra một sự thật trắng trợn là Chuuya không biết hôn, cậu chỉ theo cơn giận gặm cắn môi của Dazai mà thôi, thậm chí cắn đến bật máu. Nên nếu không được Dazai dẫn dắt chắc nụ hôn của hai người máu me lắm.

Một lúc lâu sau, hai người cuối cùng cũng tách nhau ra. Tay Chuuya từ khi nào cũng đã rời khỏi tóc Dazai mà chuyển xuống nắm chặt cổ áo của hắn. Trên tóc Chuuya có nước, áo quần cũng vậy. Hẳn là cậu đã đi ra khỏi bệnh viện rồi nhưng vẫn quyết định quay lại.

"Chuuya yêu tôi rồi đúng không? Quả nhiên Chuuya không thể rời khỏi tôi được nhỉ?"

Dazai đắc ý cười, ngón cái đè lên môi dưới còn sưng của Chuuya. Sau đó hắn thoáng thấy một ánh cười trong đôi mắt của Chuuya.

"Không phải mày nói tao với mày giống nhau sao?"

Dazai tự tin rằng trong mọi trường hợp, mọi hoàn cảnh hắn đều có thể lên kế hoạch hoàn hảo nhất. Nhưng đến lúc này trái tim bỗng đập mạnh một tiếng. Dazai biết điều đó, mà Chuuya đang nắm chặt cổ áo của Dazai cũng biết điều đó.

"Mày thua rồi."

Đầu ngón tay Chuuya chạm vào cổ Dazai rồi dời dần xuống ngực trái, nơi từng tiếng thình thịch vang lên rất rõ ràng. Giờ thì Chuuya hiểu tại sao Dazai năm lần bảy lượt trêu chọc mình. Bởi vì khi thấy đối phương mất kiểm soát rất thoả mãn, cảm giác đắc thắng tràn ngập từng tế bào thần kinh khiến Chuuya thích thú muốn run lên.

"Không. Chúng ta đều thua."

Dazai nắm lấy ngón tay của Chuuya mân mê rồi từ từ đan tay của mình vào tay của cậu.

"Hử? Gì cơ?"

Chuuya khinh khỉnh nhìn Dazai chuẩn bị tư thế đánh hắn nếu như hắn tiếp tục ngứa đòn.

"Vì chúng ta yêu nhau."

"Mẹ nó, thằng chó này, mày đừng buồn nôn như vậy!"

.

Từ ngày Dazai xuất viện Ango và Oda cứ thấy Dazai và Chuuya có điểm gì đó khác khác. Thật ra mọi hành động của cả hai vẫn như vậy. Dazai châm chọc Chuuya, Chuuya đánh Dazai hoặc ngược lại nhưng mà vẫn thấy có gì đó khác khác.

Ví như giờ nghỉ Chuuya ngủ gục trên mặt bàn, Ango muốn hỏi xem là cậu có đi canteen không thì Dazai chặn tay lại và làm động tác im lặng. Sau đó Oda nói với Ango cái áo mà Chuuya gối lên là của Dazai.

Ví như Dazai từ việc ngủ gục trên bàn trong giờ học giờ nâng cấp lên thành ngủ gục lên tay Chuuya trong giờ học. Ango có từng hỏi tại sao lại như thế thì Dazai chỉ cười rất thoả mãn rồi trả lời:

"Vì người Chuuya có mùi trà và hoa trà."

Hoặc ví như thư tình của nữ sinh gửi cho Dazai dạo gần đây luôn qua tay Chuuya. Không phải là Dazai đưa Chuuya mà là những bạn nữ kia thấy hai người thân thiết nhờ gửi giùm. Mỗi cuối tuần lại thấy Chuuya đưa cho Dazai một cái hộp lớn đầy thư. Tuần gần đây nhất thì Dazai nhét cái hộp đó xuống ngăn bàn rồi hí hửng kéo Chuuya đi về. Mở hộp cũng lười mở.

Thậm chí cuối tuần Oda qua nhà Dazai để rủ hắn đi thư viện phụ việc thì người mở cửa lại là Chuuya. Nếu không phải tỉnh táo thì thiếu chút nữa Oda đã xin lỗi Chuuya rồi qua nhà bên cạnh bấm chuông.

"Rốt cuộc hai người làm sao vậy?"

Ango gõ gõ bút trên mặt bàn nhìn Dazai và Chuuya. Chuuya thì tỏ vẻ như không nghe thấy tiếng tục làm bài tập Hán tự còn Dazai thì nhún nhún vai.

"Hai người yêu nhau?"

Oda ngồi một bên sau một hồi cân nhắc cũng nói ra một câu khiến Ango điếng người.

"Khoan đã Oda, đâu phải..."

"Ò, bởi vì Chuuya yêu tôi nên tôi mới miễn cưỡng làm người yêu cậu ta đấy... Au!!!"

Chuuya sau khi cho Dazai một đá vào ống chân thì gấp cuốn tập lại, đứng dậy như muốn đi ra ngoài.

"Cậu đi đâu vậy?"

"Lên sân thượng."

Sau khi Chuuya rời đi, Oda với Ango chụm đầu lại với nhau đầy hoang mang, còn Dazai chỉ nhún nhún vài rồi đứng dậy rời khỏi lớp, trước khi đi còn không quên lấy chiếc áo khoác cho Chuuya nữa.

Oda nhìn theo Dazai rồi thở dài.

"Yêu thật rồi, chưa bao giờ thấy cậu ta dịu dàng với ai như vậy?"

Ango suy nghĩ một chút cũng chẳng nhìn ra manh mối Dazai dịu dàng ở đâu.

"Vì chỉ có những người đang yêu mới nhìn ra thôi."

"Cậu đang yêu à?"

Nghe câu hỏi đó Oda nhìn Ango chằm chằm, nhìn đến mức Ango chột dạ muốn chạy.

"Ừ, tớ yêu một kẻ rất ngốc."

Ây dà, mấy người đang yêu ấy mà, đâu ai bình thường đâu nhỉ?

---
Tác giả có lời muốn nói: Thỏ không biết nói gì ngoài dập đầu lạy quý dị ba lạy vì nhây :( huhuuuuu

:( Hãy đọc truyện của Thỏ ở đây nhé :) Thỏ thấy có chỗ reup lại cái view cao hơn bên này :) khók đé huhuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net