11. Chương 9.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả:

- Chuuya phải gánh nhiệm vụ nấu ăn cho một buổi picnic 'tạo quan hệ' giữa Cục thám tử và Mafia Cảng
- chương này bao gồm: soukoku vẫn rất mặn nồng, shin soukoku vẫn cứ vô cùng hâm, thêm cameo một vài cặp đôi khác (MoriFuku, RanPoe, Tachihara trồng cây si, cùng hai anh em nhà Tanizaki siêu mờ ám)
- với cả, Dazai được ôm Chuuya ngủ nè???
- ở chương 1 đã từng nhắc đến cà phê Guatemala với tập thơ trong chương này nè
- Chuu-nii là kết hợp giữa Chuuya với nii trong 'niisan,' cũng để ám chỉ thầy Chuuya ngoài đời thực hay bị nói là có tính chuunibyou 8D [chuunibyou = bệnh 'trung nhị,' đại để là tính làm màu như các bạn cấp hai đó...]

-

Tháng Mười kéo đến cái lạnh còn sâu hơn, nên Chuuya rất lấy làm mừng được ghé chân vào quán cà phê cách chỗ anh chỉ hai dãy nhà, để tránh cái buốt giá của mùa thu lạnh nhất trong những năm trở lại đây.

Chỉ còn vài tiếng nữa sẽ đến một buổi picnic – có thành viên từ cả Mafia Cảng lẫn Cục thám tử vũ trang tham dự để thể hiện tình đoàn kết với nhau – còn anh vẫn chưa hiểu vì sao mình phải gánh trách nhiệm chuẩn bị thức ăn, chưa kể đến việc anh chỉ mới biết đến vụ này tròn một tiếng trước.

("Không cần làm gì cầu kỳ quá đâu, cậu có làm bánh kẹp tôi cũng ăn ngon!" Dazai đã nói vậy lúc vừa mặc xong cho anh áo ấm.

"Cậu thì cái gì chả ăn được," Chuuya đáp, buồn ngủ đến mức không thèm chống trả lúc bị lôi ra ngoài, để hai người họ đi chợ mua thêm đồ ăn chuẩn bị.)

Hiện giờ thì Dazai đang lẽo đẽo đằng sau tít ở đâu đó, hai cánh tay khẳng khiu phải xách một đống thức ăn, vì ai bảo hắn không nói cho Chuuya biết là hai người họ có nhiệm vụ nấu đồ.

Đáng đời hắn lắm.

"Ồ, anh là – Chuuya-san, phải không ạ?" Cô thu ngân rạng rỡ cười với anh, quá ư vồn vã trong một sáng thứ bảy lạnh thế này. Anh nhìn xuống quần áo mình – không, không có thẻ tên – rồi vỗ vỗ lên đầu – không, cũng không có giấy dán trên trán. Thấy anh lúng túng vì cô biết tên mình, cô gái liền cười vui vẻ. "Xin lỗi anh, là tôi hơi vô ý. Chỉ là – anh biết không, những lúc bạn anh đến mua cà phê cho anh, lúc nào anh ấy cũng nói về anh hết đó? Anh ấy cũng cho mọi người xem ảnh của anh nữa. Anh ấy tự hào về anh lắm ạ."

Nụ cười cô gái càng rạng ngời hơn, như thể những lời vừa rồi vẫn chưa luộc chín đầu anh vậy.

"Ờm."

"Tôi không có ý làm anh ngại đâu," cô chân thành nói. "Anh có muốn thử vị cà phê mới ở chỗ chúng tôi không? Hôm qua chúng tôi vừa nhập hàng mới từ Indonesia về đó ạ."

Anh có cảm giác là cô ta – và nguyên dàn nhân viên chỗ này – đều biết anh thích uống vị gì rồi, nhưng cô gái này chỉ đang giữ ý không nói rằng cô đã thuộc lòng những thứ thằng cha kia hay gọi mà thôi.

Kể cả vậy – thì cái miệng hay bép xép của Dazai cũng không phải lỗi của người này. "Ừm. Nghe được đó. Thế chỗ các cô còn cà phê Guatemala không?"

"Dazai-san ngày nào cũng dặn chúng tôi phải để dành vị đó, có nhiều người chuộng nó lắm ạ." Quán cà phê này rất xinh xắn, nhưng vì giá cả hơi cao cũng như cà phê hơi lạ mà trở nên tương đối kén khách. Nơi đây vốn không quá nổi tiếng hay đông khách – thường thường anh vẫn thích những nơi như vậy, nhưng giờ đây anh chỉ cầu sao cho có đông người một chút để anh không phải bận tâm đến cuộc nói chuyện này đây. "Anh ấy có bảo là anh thích uống vị đó nhất."

"Ừ. Cũng ngon."

"Vậy là chúng tôi vui rồi, cảm ơn anh. Của anh đây ạ, Chuuya-san." Cô gái đưa đồ cho anh, kèm theo một túi giấy mà chắc chắn anh không hề gọi. "Trong này là bánh vòng – anh vẫn thích ăn loại có kem phô mai đúng không ạ? Còn có cả bánh nướng Dazai-san hay mua nữa ạ."

Chẳng qua đã bao nhiêu tháng nay hắn đều gọi đồ như vậy.

Chẳng qua Dazai đã tán hết lượt những người ở đây rồi.

Chẳng qua chỉ có thế, bằng không anh cũng không rõ vì sao cô ta lại dịu dàng cười với anh, như vừa lượng thứ cho anh đã quên mất phải mua đồ ăn sáng thường lệ cho hai người họ.

Anh cúi đầu để lại cho cô mười ngàn yên tiền tip, vì có vẻ cô là một người rất tận tâm làm việc nhưng đã không may phải hứng chịu thói lải nhải của Dazai. Cũng bởi có lẽ anh sẽ không bao giờ tip cô được nữa, vì hẳn là anh sẽ chết vì xấu hổ. Chết vì xấu hổ sau khi đi tùng xẻo thằng cha kia.

Mà bởi vì anh cực kỳ may mắn ('đại hung,' là lá bùa anh rút được lúc đi chùa đầu năm) – nên vừa lúc anh muốn chuồn khỏi quán cà phê rất ấm đó, anh suýt nữa đã đâm phải Dazai ngoài cửa. Trong thoáng chốc, anh thấy rất bực mình tại sao mình lại có thăng bằng tốt đến vậy, vì lúc này chỉ có gần-như-lỡ-tay đổ cà phê nóng lên mặt thằng hâm kia thì anh mới thấy dễ thở hơn.

Dazai vẫy tay chào mọi người trong quán, để nhân viên quán đều nhìn được hắn qua cửa sổ kính trong. "Cậu gặp Yuri-chan rồi nhỉ. Nói chuyện có vui không? Chỉ có người ta mới thích mũ như cậu thôi đó."

"Chưa nói được đến chuyện đó, tôi sợ vãi linh hồn còn không kịp."

"Ế? Có chuyện gì à?" Không hiểu sao, Dazai vẫn chia được chỗ thức ăn đầy ắp ấy vào mấy chiếc túi xách tay. Hai vai hắn hơi căng lên, nhưng nếu không để ý sẽ không nhìn thấy. Cũng coi như giả vờ được là tay hắn vốn chẳng mấy khẳng khiu.

"Là vì cậu chứ còn vì chuyện gì, mả cha." Chuuya rảo bước đi, nhưng Dazai nhờ có chân dài nên dễ dàng đuổi kịp.

"A, thế là tốt rồi."

Đúng là đồ chết bầm, vừa điên vừa tự luyến.

"Chẳng tốt gì cả. Tôi chẳng còn mặt mũi nào đến quán đó nữa đâu."

"Hừm. Đã vậy – thì tôi lại càng phải cho họ xem ảnh cậu để người ta không thấy vắng bóng Chuuya nha."

"Ặc. Thôi đừng. Mà cậu bảo người ta cái gì về tôi vậy hả?"

"Rằng cậu là một thằng lùn rất không thích dậy sớm," Dazai cười nói, né cú đá của Chuuya nhắm đến chân hắn ngon ơ. "Tóc lúc nào cũng chổng ngược lên còn miệng lúc chưa đánh răng thì hâm thôi rồi."

"Làm gì có miệng nào là hâm chứ, cái chó gì hả."

"Tôi phải hứng trọn nó nên tôi phải được nói nha."

"Thế thì đừng có hứng với cả trọn cái gì nữa đi, đồ khùng." Chuuya hậm hực, nhưng cũng thấy thương hại cho hai cánh tay tên đần đó. Bởi vì người bình thường sẽ thấy như vậy. Với cả, trong đó có trứng, mà anh không muốn phải quay lại siêu thị chỉ vì nhỡ may Dazai đánh rơi. "Đưa một túi cho tôi nào."

"Một thôi á? Cầm hết đi Chuuya, nặng thấy mồ."

"Ai bảo cậu không báo tôi trước cơ."

"Ba đêm nay cậu đều đi uống rượu với Yosano-san, tôi làm gì có thời gian chứ!"

"Cậu không viết giấy cho tôi được à?!" Chuuya lườm ai kia đang nhún vai. "Hay là nhắn tin ấy?!"

"Tôi vốn định vẽ lên mặt cậu..."

"Thôi đừng bao giờ nhắn tôi gì nhé."

"Ơ kìa, tôi định dùng mực tẩy được mà."

"Còn lâu đây mới tin." Chuuya khô khan đáp lại, nhưng vẫn giữ cửa mở cho hắn lúc họ về đến nơi. Thật ra, anh rất muốn đóng sầm cửa vào mặt thằng cha đó, nhưng mà thức ăn vẫn quan trọng.

"Đau lòng quá đó, Chuuya." Dazai tỏ vẻ tổn thương làm màu tới độ Chuuya phải đảo mắt ngán ngẩm. "Cũng tự hào về cậu lắm, cậu nói chuẩn rồi, tôi định dùng mực vĩnh viễn cơ. Tôi còn định vẽ mấy cái hình linh tinh nữa."

"Có vẻ cậu không định sống sót đến được chỗ picnic nhỉ, Dazai Osamu."

"Ố ồ, đầy mùi nguy hiểm nha." Đặt thức ăn lên bàn bếp xong, Dazai liền lấy tay phe phẩy. "Vậy cậu định xử tôi thế nào nào, Nakahara Chuuya?"

"Để tôi đập đầu cậu xuống bồn rửa nhé."

"Ầy, hôm qua tôi vừa làm cá hồi trong bồn xong. Như thế không được vệ sinh lắm đâu."

"Tôi muốn giết cậu chứ có hỏi cậu muốn chết thế nào đâu." Nhưng Chuuya nghe vậy vẫn cau mày. "Mà, có gì rửa sạch bồn đi, má nó chứ."

"Hay là cậu đẩy tôi ra ngoài cửa sổ đi? Bay xuống như thế hẳn là dễ chịu lắm."

"Xong rồi sao hả, cho cậu đi tàu lượn miễn phí à?" Chuuya đeo lại găng tay rồi bắt đầu xắn tay áo. Dazai chỉnh lại lò sưởi trong phòng, đoạn cũng loay hoay buộc tạp dề. "Với cả, cửa sổ tôi bây giờ chống đạn hoàn toàn rồi."

"Cậu kiểu gì chả tìm ra cách."

"Rồi cậu sẽ kéo tôi xuống cùng thôi, nên là miễn đi."

"Chết như thế không phải rất thích sao? Tôi xin hứa sẽ ôm cậu thật chặt."

"Thà cậu đừng ôm còn hơn, đồ đểu." Khó chịu nhất là trước đây họ đều đã từng làm vậy rồi – Chuuya đập đầu Dazai xuống chiếc bồn cập kênh trong căn phòng tatami hơn chục mét vuông anh từng ở; Dazai bị đá ra cửa sổ rồi kéo theo Chuuya rơi cùng, đoạn đẩy cho anh tiếp đất trước, Ô Trọc kích hoạt vừa kịp lúc. "Tự dưng mình nói chuyện này làm gì?"

"Cậu định không cho tôi đi picnic mà."

"Hừ. Mình chỉ có vài tiếng để chuẩn bị thôi – cậu bắt đầu trộn thịt đi được không?" Anh đã chuẩn bị bắc nước để luộc mỳ ống. Một ít mỳ ống, một ít thịt nướng, một ít bánh kẹp. Chắc cũng phải thêm mấy can nước thanh độc, vì uống rặt có sô-đa thôi thì ghê chết. "Đồng nghiệp cậu thích uống rượu hay bia nhỉ?"

"Cậu đi hẹn hò với gần hết đồng nghiệp tôi rồi còn gì, đáng ra cậu phải biết chứ?"

"Ừ, đáng ra tôi không nên mong là cậu trả lời được cái gì tử tế. Trộn xong thịt chưa?"

"Rồi đây. Tôi sẽ viên nhỏ thôi để hai cái tay bé xíu của cậu cầm được nhé."

"Tay tôi nhỏ khi nào, đồ khốn nạn." Chuuya lấy một sợi mỳ cứng chọc lên cổ Dazai. "Để ý nồi mỳ nhé, tôi đi chuẩn bị thùng đá đựng đồ uống."

"Mang chai Glenfiddich cho tôi được không?"

"Còn—còn lâu tôi mới cho cậu uống một chai scotch bốn mươi năm! Lại còn—lại còn là đi picnic!"

Dazai ậm ừ, không màng để ý. "Cậu còn để đồng nghiệp cậu uống chai Boerl & Kroff Brut cơ mà."

"Thế thì đáng ra cậu không nên bỏ Mafia Cảng, đúng không?"

—A, chết rồi.

Anh không nên nói vậy. Anh quả thực không nên nói vậy.

"Hay tôi đổi cho cậu chai khác nhé – đằng nào thì tôi cũng mua cho cậu chai Egon Muller-Scharzhof Scharzhofberger Riesling Trockenbeerenauslese mà cậu muốn rồi còn gì."

—vậy là Dazai coi như không biết anh đã lỡ lời. Được, cứ như vậy đi.

"Tôi có thấy thẻ bị trừ tiền đâu. Cậu giấu tôi thế nào vậy hả?"

"Vì tôi dùng thẻ của tôi, thế mà cũng phải hỏi."

"Nếu mà cậu có thẻ – thì sao không bao giờ dùng hả?!"

"Chuuya hâm này, cậu bị điếc à? Tôi bảo là tôi dùng rồi cơ mà."

"Thế sao cậu không lấy thẻ cậu mà mua hết đống rác còn lại của cậu ấy?!"

"Ừm, vì nhìn cậu phản ứng vui mà!" Đôi tay Dazai đã nhuốm đỏ từ chỗ thịt xay, cà chua với gia vị. "Với cả, đằng nào cậu cũng dùng mấy thứ đó mà, đúng không?"

"Vì cậu đã lấy tiền của tôi để mua rồi còn gì!"

"Chuuya, mỳ kìa – không phải là cậu muốn luộc chín tới à?"

"Chết bỏ—!" Chuuya vội vàng cho rượu vào thùng đá, vì nhiệt độ phải thật thích hợp thì rượu mở ra mới tròn vị. "Mà nếu đã như vậy, thì bộ vét tuần trước hết bao nhiêu thế? Để tôi trả tiền cậu."

"Tôi quên mất rồi."

"Bộ đó là của Alexander Amosu – ít nhất là chín mươi ngàn đô đó!"

"Tôi vứt hóa đơn đi rồi~~~♫"

"Hừ."

"Đấy là quà mà, nấm lùn. Đừng có bất lịch sự thế nữa đi."

"HỪ."




"Chọn chỗ này được đấy."

"A, cảm ơn Chuuya-san ạ!" Giọng phấn chấn của Higuchi át đi lời đáp của cả Gin lẫn Kyouka. Ba cô gái đã được giao trọng trách tìm một địa điểm đủ rộng rãi để phòng trường hợp những người đến dự hôm nay quay ra đánh nhau, đủ xa khỏi đồn cảnh sát để không ai tự dưng bị bắt, và đủ yên tĩnh để không có người quây lại xem cảnh những cư dân nguy hiểm nhất Yokohama tụ lại hết ở một chỗ.

Bàn xếp đã được bày ra sẵn, phía trên có trải khăn kẻ ca-rô trông không có gì mới mẻ. Có một lò nướng ngoài trời, bên cạnh là một khay thịt thăn với yakitori đã nướng xong. Bọn họ sống sót được đến ngày hôm nay vì họ không bị hâm, nên trong quá trình chuẩn bị, tất cả đã thống nhất rằng chỉ có một vài người được đứng nướng (Hirotsu-san, Ane-san, Yosano, Lucy, và anh). Cũng có một vài người không được phép bén mảng đến cự ly năm mét quanh lò nướng (Dazai, Elise, Mori-san, Motojirou, Atsushi). Atsushi thực ra khá ngoan so với những người còn lại bị cấm, nhưng cái nết hậu đậu của cậu ta rất đáng lo ngại, nhất là vì bây giờ cậu ta không còn Siêu năng tự hồi phục nữa rồi.

Những chuyến bê đồ từ xe Chuuya vào khu picnic chỉ mất một nửa thời gian so với dự tính, vì Atsushi đã lon ton xung phong giúp anh bê mấy thùng đồ ăn (mặc dù anh ngờ rằng Atsushi không hẳn đã tử tế như vậy, mà chẳng qua chỉ muốn hít mùi thức ăn trước mọi người).

Tất nhiên, Atsushi làm vậy nên Akutagawa cũng ngỏ ý giúp (biết yêu rồi có khác, nghe lời quá đi), nhưng rất không may là thằng bé cũng thừa hưởng đôi tay còng queo của tên thầy ngày trước; mất La Sinh Môn rồi, cậu ta chẳng bê vác được gì đáng kể. Lucy chỉ cười khẩy nhìn chàng thanh niên đang ho sù sụ, ngạo nghễ bê đi hai thùng to.

Bởi vì Dazai là Dazai, nên hắn chỉ lo lấy từng chai rượu ra khỏi thùng đá, chưa gì đã tự chia rượu cho chính hắn, Hirotsu-san và Yosano. Một thoáng sau, hình như Dazai đã lén đổ một chai rượu ủ chưa lâu vào bát nước pân mà Kunikida phụ trách.

Anh muốn gọi người kia để nhắc anh ta để ý Dazai đang làm trò, nhưng không cách nào đánh tiếng được. Dù vậy, bất kể chuyện sau này có thế nào, thì lúc này đây, mọi sự vẫn tương đối yên bình, hay chí ít là yên bình với tiêu chuẩn những người đang có mặt. May là cả Mori-san lẫn Fukuzawa đều chưa đến nơi.

"Đừng nghĩ tại sao hai ông đó lại đến muộn nha~♫" Dazai ngâm nga bên tai anh, tay đặt xuống hộp thức ăn cuối cùng. "Đừng nghĩ đến cảnh hai ông đó ôm ấp rồi—"

Chuuya đập tay trái lên miệng Dazai để hắn khỏi xổ ra mấy thứ phát ghê ấy nữa nhưng mà, trời má, anh đang tưởng tượng ra Mori-san bắt đầu tháo cà vạt rồi—ặc. Dazai thử liếm găng tay anh, nên anh liền búng mũi hắn. "Tôi ghét cậu quá đi thôi."

"Không phải chỉ có cậu mới lo họ đến muộn đâu," Hirotsu-san nhẹ nhàng nói, uống rượu thẳng từ chai. Ông vẫn mặc quần áo hàng ngày, trông như đã hết chịu nổi thế giới—hoặc là hết chịu nổi Mori-san, hoặc là nói chung. Thật sự, Chuuya rất đồng cảm. "Kouyou-kun đã phải về để xem xem họ có biết cư xử hay không rồi."

"Hoặc là đã chết hay chưa."

Hirotsu-san nâng chai rượu lên tỏ ý đồng tình với Yosano. "Hoặc là đã chết hay chưa."

"Tôi như thế này không đi đưa tang được đâu," Chuuya nói nhạt thếch, nhìn xuống chiếc áo sơ mi với quần dài mình mặc. "Đi lên đồn cũng không nốt."

"Làm Thủ lĩnh Mafia Cảng thì lúc nào cũng phải chuẩn bị cho những tình huống bất khả kháng chứ," Yosano cất tiếng đùa, nhẹ nhàng gạt tay anh khỏi thùng đồ uống.

Dazai liền chớp lấy tay anh rồi nắm chặt để anh không rờ được tới rượu của mình. Đúng là đồ chết giẫm mà, thật.

"May chưa, bây giờ tôi vẫn chưa phải Thủ lĩnh đâu," Chuuya đùa lại, lơ đi những ngón tay Dazai đang lồng vào tay anh, vừa đủ chặt để giữ anh lại, vừa đủ lỏng để anh có thể kéo ra bất cứ khi nào.

"Chuuya-san, hình như có cái gì... trông lạ lạ trên mỳ ấy."

"Hay là mình thử kiểm tra xem," Dazai tiếp lời Atsushi, kéo Chuuya khỏi hội những người mê rượu. "Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy."

Chuuya thở dài, nhưng vẫn đầy trìu mến, bởi vì thật luôn. "Hai người biết là tôi biết tỏng hai người chỉ muốn được ăn trước mọi người thôi, đúng không."

"Cậu đang bảo tôi nói dối à?" Dazai ra điều rất bị xúc phạm, che miệng lại rồi mở to mắt hít sâu một hơi. "Tôi á?"

"Ừ."

"Còn không ngần ngại gì kìa!" Dazai tiếp tục ra vẻ giận vì (rất xứng đáng) bị bảo là dối trá. "Vậy mà tôi cứ ngỡ hai ta vốn thấu hiểu nhau, đồng cảm với nhau—"

Atsushi ngắt lời, hai tay giương lên như muốn hòa giải. "—đúng là anh hay nói dối thật mà, Dazai-san."

"Cả Atsushi nữa chứ! Đến cả đồng chí cũng phản bội tôi! Hỡi ôi—"

Chuuya ngán ngẩm gỡ mình khỏi tay Dazai rồi tiến về phía bàn thức ăn. Atsushi lập tức theo sau, thấy đồ ăn vẫn là ưu tiên hàng đầu.

"Để anh ấy như vậy có sao không, Chuuya-san?"

"Thằng cha ấy hay làm trò quá, làm tôi nhức cả đầu."

Atsushi nhăn mặt đồng cảm. "Ngày nào anh ấy cũng như vậy với anh sao?"

"Ựa, đừng nhắc tôi nữa."

"Vậy mà các anh vẫn chung sống được chứ không đâm chết nhau..."

Giọng điệu lưu luyến đó làm Chuuya phải để ý, chuyển hướng tập trung sang Atsushi. Nhìn cậu chàng hồi lâu, anh bèn nắm lấy tay Atsushi để cậu ta không rờ được đến chiếc bàn. Rồi anh ghé lại nói những lời này vào tai thằng bé: "Cậu định dọn đến ở chung với Akutagawa à?!"

"E-Em, đâu, ừ, chả là, cậu ấy ở qua đêm, rồi—sáng hôm sau—ăn sáng—ấm cúng quá, em chỉ, sau này, em chỉ là muốn—hàng ngày như vậy thôi?"

"Cậu nói cái chó gì thế," Chuuya cau mày đáp, vỗ lên tay Atsushi. "Từ từ cái nào, Atsushi. Đang căng thẳng thế này thì quyết định cái gì được! Nó đang đứng ở ngay kia, ít nhất thì đợi cho nó đi chỗ khác đã!"

"Cậu ấy—tạp dề—ấm áp lắm, cậu ấy—nên em muốn thấy—em muốn thấy cậu ấy mặc tạp dề hàng ngày!"

"Thế thì chụp ảnh nó mặc tạp dề rồi đặt làm hình nền điện thoại thôi?"

"Với cả—căng thẳng—á, chắc thế, nhưng mà—yêu lắm, cứu em."

"Cậu vừa mới đập đầu vào đâu hay là trước giờ cậu vẫn như thế này hả?"

"Sáng nay cậu ấy lại làm thế rồi."

Chuuya điếng người, lập tức thả tay cậu ta ra. "Tôi không muốn biết đâu nhé."

"Không phải—ờm—không phải cái đó—ừ thì, đúng là có, nhưng mà tạp dề! Nấu cơm! Hôn lúc mới dậy!"

"Đừng có gào lên nữa!"

Dazai xen vào ngọt xớt, đã hồi sức sau màn kịch vừa rồi. "Hai cậu biết là tôi nghe thấy hai cậu đúng không?"

"Cậu biết cũng có sao đâu," Chuuya đáp, cùng lúc Atsushi kêu ca nửa vời bằng một câu, "Chuuya-san cũng có giữ được bí mật với anh đâu chứ."

"Này! Tôi biết giữ bí mật mà!"

"Em biết mà," Atsushi chán ngán đáp, "nhưng mà Dazai-san."

Má nó chứ, nói đúng thật. Thằng cha này chỉ đánh hơi thấy bí mật là giỏi. "Hừ. Dazai."

"Tôi ở ngay đây đó nhé!"

"Biết mà," Chuuya thở dài não nề. Rồi, đến khi Dazai ghé lại gần hơn, chút nữa đã dựa cả vào người anh, còn gác khuỷu tay lên vai—"Đừng có làm như tôi là cái giá gác tay chứ, đồ mắc dịch này!"

Dazai cười ngọt ngào, vẫn để nguyên tay ở đó. "Nhưng mà cậu lùn quá đi!"

"Biến mẹ đi chết đi."

"Cậu lùn thế này mới hợp với tôi, đừng lo."

"TÔI KHÔNG CÓ LO NHÉ!"

Atsushi cẩn thận nhìn hai người họ cãi nhau. "Ừm, thôi thì ít nhất nhà em với Akutagawa cũng sẽ yên ổn hơn thế này..."

"Akutagawa-kun cũng quái lắm đó chứ!"

"Tôi thì không thấy thằng bé đó quái chỗ nào đâu," Chuuya một mực bảo vệ thằng nhỏ. Cũng vì Dazai thích diễn sâu đến mức cứ hai câu thì nhất định sẽ có một câu nói càn.

"Nếu mà cậu ấy say thì liệu có đồng ý nhảy với em không nhỉ?!"

Chuuya bật cười, nhớ rằng Akutagawa có chết cũng không động đến bia. "Như tôi thấy thì có khi cậu còn say trước ấy."

"Ừm, vậy chắc là chúng em sẽ cùng say cùng nhảy ha..."

"Đập cho nó tỉnh ra đi," Chuuya huých khuỷu tay vào bụng Dazai, nhưng vì thằng cha này vốn đáng ghét, nên dù bị thụi thì hắn cũng không phản ứng gì.

"Ế, sao không để nó mộng mơ tí chứ..."

"Vì Akutagawa mà biết chuyện này thì tám chín phần sẽ giết nó tại chỗ đó." Chuuya rất ý tứ đậy chỗ thức ăn lại, nhìn Atsushi đang tiếp tục nhỏ dãi. Tất nhiên, khả năng cao là thằng bé chỉ đang tưởng tượng đến vụ say sưa nhảy nhót kia, nhưng Chuuya tự tin rằng thức ăn mình làm ra ngon hơn cảnh một Akutagawa tay chân loạn xạ. "Rồi mình sẽ không được đi dự đám cưới đâu. Bộ tux mới toanh cậu mua sẽ đóng bụi đó."

"Vẫn còn hội Guild..."

"Xem lại hộ cái: John chỉ mời có tôi thôi."

"Nhưng cậu được đưa thêm một người mà, đúng không?!"

"Ừ, nhưng đừng hòng."

"Keo thế!"

"Cậu có quen người ta đâu!"

(Trong lần gọi điện Skype hôm nọ, John đã từng đề cập – họ muốn mời anh chơi bản Violin Sonata giọng Sol thứ, B.g5 trong ngày cưới.

Anh phải kiềm mình không hỏi han về giờ giấc ăn ngủ của John – lúc đó ở chỗ John trời đã gần sáng; trên cằm anh ta có thêm một vết bầm đậm còn anh thì thực sự không hề muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net