Phần 1: Chính Thức Gặp Nhau - Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa soạn hành lí, vừa tán gẫu cùng người bạn đồng sáng lập công ty cùng mình Chu Cẩm.

"Cậu đừng có quên mấy món đồ mình gửi cho gia đình cậu đấy!" Chu Cẩm đưa ly nước đến trước mặt Cung Sư Trình.

Nhận lấy ly nước, nói: "Mình biết rồi, những thứ đó mình đã cho vào vali rồi, yên tâm!".

Chu Cẩm gật gật, coi như là yên tâm.

Đáng lí lần này đi thành phồ S, không cần Cung Sư Trình đích thân đi, có thể phái một nhân viên đại diện đi là được. Nhưng Cung Sư Trình quả thật rất lâu rồi không có về thành phố S thăm gia đình, nên cô rất muốn quay về một chuyến. Có thể ở lâu hơn một chút thì càng tốt.

Lại thêm cửa hàng chi nhánh lần này ở thành phố S cũng đã bắt đầu tiến hành xây dựng trang trí. Mà người thay thế Cung Sư Trình làm những bước đầu tiên, bao gồm cả việc tìm địa điểm, đánh giá sơ bộ thị trường và thuê nhân công cho việc xây dựng là chị dâu của cô.

Ngày hôn lễ của anh trai, cô đã không thể về tham dự. Giờ công việc lại nhờ chị dâu giúp đỡ, chị dâu lúc này cũng có thai, làm việc không còn tiện nữa. Nếu Cung Sư Trình còn không tự đích thân về, chẳng khác nào muốn anh trai Cung Kiến Quang cạo sạch đầu của cô đâu. Nên dù rằng khó sắp xếp công việc thế nào, cô cũng phải trực tiếp về thành phố S đứng ra phụ trách những công đoạn còn lại cho đến khi hoàn thành của cửa hàng.

"Công ty, cửa hàng của chúng ta cậu đã thu xếp ổn thỏa rồi đúng không?" Chu Cẩm hớp một ngụm nước.

Cung Sư Trình "ừm" một tiếng. Rồi đứng lên, với tay lấy một tập tài liệu đặt sẵn trên bàn. Đưa đến trước mặt của Chu Cẩm nói: "Cái này là kế hoạch mấy tháng sắp tới của công ty, kể cả chỉ tiêu của cửa hàng cũng được trợ lí của mình viết chi tiết. Cậu cứ theo đây mà triển khai là được, còn việc họp thì mình sẽ thử cố gắng cùng mọi người họp trực tuyến..."

Nghe cô nói một đoạn dài, Chu Cẩm vừa nghe vừa lật lật xem mấy trang tài liệu. Thật sự là rất chi tiết. So sánh lại một chút năng lực công việc của mình, thì hình như bộ phận thiết kế vẫn phù hợp hơn.

Chu Cẩm sáng ngày hôm sau, ra sân bay tiễn Cung Sư Trình. Hai người mặc dù biết sẽ sớm gặp lại nhưng cũng có chút không nỡ. Bởi công việc quản lí của Cung Sư Trình lúc này sẽ tạm thời bàn giao cho Chu Cẩm. Mà phần công việc của bọn họ từ trước đến nay đều không quá hiểu tường tận, nên trong lòng Cung Sư Trình không khỏi có chút lo lắng.

Cung Sư Trình lên tiếng nhắc lại một lần với người bạn của mình: "Công ty có việc gì nhớ gọi điện báo cho mình nha!"

Chu Cẩm gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Cung Sư Trình vẫy tay tạm biệt thêm mấy lần mới hoàn toàn khuất vào trong dòng người đông đúc của sân bay. Sau khi hoàn thành hết các thủ tục, cô tìm được cổng chuyến bay của mình, nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống. Mở cuốn sách vẫn đang đọc dang dở ra, đọc được vài trang thì điện thoại báo có tin nhắn từ hệ thống mạng xã hội. Cô lúc nảy trong lúc chờ đến lượt mình làm thủ tục kí gửi, đã lấy điện thoại đăng nhập vào mạng xã hội mà bản thân đã đăng xuất từ lâu. Xem xem được một lúc thì đến lượt cô làm thủ tục, vội vàng cho điện thoại vào lại túi xách, rồi cũng quên béng đi. Nên đột nhiên lại báo có tin nhắn đến, âm thanh của nó khác hẳn với những âm thanh thông báo mà cô thường nghe. Vì vậy mà Cung Sư Trình có chút bất ngờ, sau đó mới nhớ ra âm thanh đó từ đâu phát ra.

Không nhanh không chậm đánh dấu trang sách xong, liền đưa tay vào túi xách lấy ra điện thoại. Thao tác đơn giản, màn hình đã hiện lên nội dung tin nhắn. "Cháu gái..."

Cách gọi này, cùng với tên người gửi hiển thị, Cung Sư Trình cũng không quá bất ngờ. Nếu bất ngờ chắc có lẽ là vì lúc này đột nhiên Lam Bác Lân nhắn tin cho cô.

"Có chuyện gì sao?" Cung Sư Trình gõ câu hỏi rồi ấn nút gửi đi.

Điện thoại rất nhanh lại báo có tin nhắn đến: "Phải có chuyện thì mới có thể nhắn tin cho em sao?"

Cung Sư Trình trả lời tin nhắn với thái độ không có ý muốn cùng anh day dưa đùa giỡn: "Không phải, ý tôi là bình thường trừ những lúc rãnh rỗi anh sẽ không tìm tôi làm gì..."

Tin nhắn vừa gửi đi, cùng lúc thông báo từ phòng điều khiển truyền đến đã tới giờ lên máy bay. Không đợi Lam Bác Lân trả lời tin nhắn, Cung Sư Trình tắt luôn điện thoại, cho điện thoại cùng quyển sách vào lại túi xách. Đứng lên đi xếp hàng để lên máy bay.

Đọc xong tin nhắn của cô, Lam Bác Bác Lân có hơi khựng lại mấy giây, trong lòng vốn dĩ rất vui vẻ nhắn tin với cô. Nhưng không ngờ nhận lại tin nhắn này, thật khiến người ta tụt hết cảm xúc. Thái độ của Cung Sư Trình qua tin nhắn, khiến anh có cảm giác như giữa anh và cô đột nhiên có thêm một bức tường băng mỏng dựng lên. Là kiểu giữa hai người dưng với nhau, lướt qua rồi trong vô thức chào hỏi đối phương một tiếng vậy.

Thu lại cảm xúc muốn đùa cô, anh nghiêm túc soạn tin nhắn: "Đúng là có việc cần tìm em..."

Soạn tiếp một tin: "Ngày mai là sinh nhật của Tiểu Ái, con bé nói là muốn "mợ" đến dự..."

Khi soạn tin nhắn này, thật sự là anh thuật lại gần như câu nói của cháu gái của mình. Lam Bác Lân có thể thay đổi chữ "mợ" kia thành một danh xưng khác, nhưng anh cuối cùng vẫn quyết định gửi đi một tin như vậy. Có thể "bệnh thích đùa" là loại có thể gây truyền nhiễm, và anh là người bị nhiễm rồi. Vừa muốn trêu cô, sau lại hi vọng chữ "mợ" đó có thể hiện được mong muốn Cung Sư Trình sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật của cháu gái anh cũng như là mong muốn của anh bây giờ.

Trong suốt lúc làm việc cho đến giờ nghỉ trưa, Lam Bác Lân cứ chốc chốc lại kiểm tra điện thoại một lần. Chủ yếu là muốn xem xem Cung Sư Trình đã trả lời tin nhắn hay chưa mà thôi. Nhưng ngoại trừ tin nhắn của các nhân viên, hay của một vài người bạn thì hoàn toàn không nhìn thấy tên của cô. Vừa ngồi ở nhà hàng của khách sạn ăn trưa, mắt cứ chăm chăm nhìn màn hình điện thoại. Đến Ngô Tiến Duyệt ngồi đối diện cũng cảm thấy anh hôm nay có hơi kì quái. Bình thường trừ khi là các cuộc gọi khẩn, công việc thì gần như tách biệt với điện thoại. Hôm nay lại như trông chờ vào thứ gì đó từ điện thoại vậy, Ngô Tiến Duyệt có kêu mấy lần, mà anh lại chẳng hề tập trung.

Bữa trưa cũng ăn xong, mà điện thoại lại chẳng hề có động tĩnh gì. Trên đường quay lại phòng làm việc, Lam Bác Lân không kiềm được, gửi đi một tin nhắn "em có đến được không?"

Về đến căn hộ mà Tôn Nghi thuê cho mình, mặt trời cũng đã lặn, đèn đường hắt qua cửa sổ chiếu rọi một đoạn nền nhà, khi cô kéo rèm cửa. Lúc này Cung Sư Trình mới khởi động lại điện thoại. Quẳng điện thoại trên giường, cô mở vali lấy ra bộ đồ thoải mái rồi đi thẳng vào nhà tắm. Mặc cho điện thoại lúc này, vang lên không ngừng những tiếng báo tin nhắn.

Bước ra từ nhà tắm, mặc trên người áo choàng tắm trùm kín đến qua đầu gối, tay vẫn cầm khăn lau lau mái tóc ướt nước của mình. Đi về phía giường, thấy điện thoại đang không ngừng nhấp nháy đèn báo tin nhắn. Cung Sư Trình cầm lên điện thoại, lướt ngón tay, màn hình khóa liền chuyển đến màn hình chính.

Tin nhắn của Tôn Nghi: "Sư Trình về đến nơi chưa?"

Cung Sư Trình trả lời: "Về đến cũng được một lúc rồi!"

Dưới cái tên Tôn Nghi chính là tin nhắn của Chu Cẩm: "Bà chủ, cửa hàng chính hôm nay thu lợi rất được nha."

"Bên công ty Tùng Bàn vừa gửi một bản kế hoạch hợp tác, cũng đến để lấy mẫu về tham khảo."

"Bản kế hoạch gửi mail cho cậu rồi!"

Chu Cẩm gửi liên tục ba đoạn tin nhắn, mang đến một tin tức khiến người khác vô cùng "sung sướng". Đó chính là bản kế hoạch hợp tác của Tùng Bàn. Tùng Bàn là công ty hỗ trợ phân phối các thương hiệu đến người tiêu dùng, trong tay nắm không ít các đối tác thương mại lớn, đến nỗi người ta đồn rằng, chỉ cần một Tùng Bàn chi một phần trăm cho nhãn hàng nào thì nhãn hàng đó bảo đảm sẽ thu lại không chỉ gấp đôi.

Mục tiêu của Cung Sư Trình đương nhiên là Tùng Bàn, chỉ có điều giá trị thương hiệu của công ty còn quá thấp, để Tùng Bàn nhắm đến hợp tác cũng phải đợi thêm mấy năm mà còn phải giữ doanh thu ổn định thì mới có khả năng tranh giành với những thương hiệu khác. Nên lúc trước có người trong Tùng Bàn, nói thoáng qua rằng họ muốn hợp tác với Pilsy, Cung Sư Trình không mấy có niềm tin. Bởi lúc được mời đến tham dự hội thảo cách đây vài tháng, không chỉ có riêng đại diện Pilsy là cô mà còn có mấy đại diện khác, vừa lớn hơn lại vừa có kinh nghiệm thương trường cũng đặc biệt phong phú. Nên đối với việc hợp tác với Tùng Bàn cô không có quá nhiều kì vọng.

Nhưng lần này lại hoàn toàn chủ động gửi đến kế hoạch hợp tác đến cho cô, đương nhiên là khiến cô vui đến muốn nhảy tưng lên, nhưng đồng thời cũng có một suy nghĩ hiện lên kiềm hãm lại sự vui sướng đó của Cung Sư Trình. Đó chính là, ngoại trừ Pilsy liệu còn thương hiệu nào nhận được bản kế hoạch hợp tác tương tự hay không. Là kiểu thăm dò đối tác của mình, đánh giá lại khả năng phát triển.

Cung Sư Trình cũng không vội ưu tiên việc này, nên soạn tin trả lời cho Chu Cẩm: "Đợi mình về cùng xem xét!"

Người gửi tin nhắn thứ ba không ai khác là Lam Bác Lân, mà còn là ở ba khung giờ khác nhau. Lần này Cung Sư Trình thật sự ngạc nhiên.

"Ngày mai là sinh nhật Tiểu Ái, con bé nói là muốn "mợ" đến dự..." Tin nhắn lúc Cung Sư Trình đã lên máy bay, tắt điện thoại.

"Em có đến được không?" Tin nhắn vào giờ nghỉ trưa của Lam Bác Lân.

"Tiểu Ái muốn nói chuyện với "mợ", tan làm thì video call cho anh!" Tin nhắn này được gửi khoảng hai tiếng trước.

Cung Sư Trình ấn nút gọi video call cho Lam Bác Lân. Trong lúc chờ người bên kia nhận cuộc gọi, cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường. Sau đó thì tiếp tục dùng khăn lau tóc ướt.

Tiêu Ái đang ngồi chơi một mình ở phòng khách, trong lòng trông đợi cuộc gọi của Cung Sư Trình. Cứ một chút lại ngó xem điện thoại của cậu mình có động tĩnh gì hay không, nên khi điện thoại của Lam Bác Lân đổ chuông, cô bé là người có phản ứng đầu tiên. Chạy đến bên điện thoại của anh, ngó vào thấy hiển thị tên của Cung Sư Trình thì phấn khích chạy vào bếp tìm anh. Vừa chạy miệng không ngừng kêu lớn "cậu ơi, cậu ơi, cậu ơi,..."

Con gái tự dưng lớn tiếng gọi em vợ mình, lại còn chạy lạch bạch lạch bạch gấp gáp như vậy. Đối với trẻ con thì đây là những điều hết sức bình thường, Tiêu Minh Sĩ cũng đương nhiên hiểu được, nhưng cũng quán tính mà khẽ mắng: "Tiêu Ái, con trật tự đi!".

Tiêu Ái hoàn toàn không để ý đến lời nói của ba mình, lúc này cô bé chỉ muốn nhanh chóng kéo cậu của mình đến chỗ điện thoại đang đổ chuông liên hồi kia mà thôi. Thấy Lam Bác Lân xoay người đặt đĩa đồ ăn xuống bàn thì liền chạy đến nắm lấy áo sơ mi của anh mà giật giật.

"Cậu ơi, nhanh lên... nhanh lên...!"

Cúi xuống nhìn cô cháu gái của mình, bộ dạng phấn khích cùng gấp gáp rồi nói: "Sao vậy Tiểu Ái?"

Vừa nói, vừa chỉ tay về phía điện thoại ngoài phòng khách của anh, Tiêu Ái nói: "Cậu có điện thoại, là của mợ gọi đến!"

Nghe thấy vậy, Lam Bác Lân trong lòng cũng tự dưng cảm thấy phấn khích, liền nắm tay của Tiêu Ái chạy ra ngoài phòng khách. Ra đến, điện thoại cũng vừa reo lên hồi chuông cuối cùng, rồi im lìm trong tay của anh.

Ánh mắt hoang mang nhìn Lam Bác Lân. Anh nhìn là hiểu ánh mắt của cô bé, nên liền lên tiếng trấn an cháu gái của mình: "Không sao, không sao, chúng ta gọi lại cho "mợ" là được."

Như mới được cho viên kẹo nhỏ, Tiêu Ái thoáng cái đã khôi phục lại dáng vẻ phấn khích trông đợi. Gật gật đầu tán đồng câu nói của cậu mình.

Ở trong bếp, bà Côn Thúy Nguyệt nhìn con trai cùng cháu gái của mình, bộ dạng phấn khích như vậy. Trong lòng không khỏi cảm thán một câu "còn nói là không có gì với người ta".

Sấy tóc, nên không để ý thấy điện thoại của mình đã tự động kết thúc cuộc gọi. Đến khi điện thoại đổ chuông, Cung Sư Trình mới tắt máy sấy, bước đến bên tủ đầu giường cầm điện thoại lên, ấn nhận cuộc gọi: "Alo!"

Tiếu Ái vô cùng phấn khích, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại. Nhiệt tình vẫy tay với Cung Sư Trình: "Mợ ơi... mợ ơi... mợ ơi..."

Nhìn thấy mặt của cô nhóc, bây giờ đã lớn hơn trước rất nhiều, lần trước gặp, cô nhóc chỉ mới có bốn tuổi. Bây giờ chắc cũng sắp bảy tuổi rồi, trông xinh hơn rất nhiều. Nở nụ cười thân thiện với Tiêu Ái, vừa vẫy tay vừa nói: "Tiểu Ái, chào con!"

Lam Bác Lân nghe thấy giọng của Cung Sư Trình, thì liền thấp người xuống để mặt mình cũng lọt vào màn hình: "Chào em!"

Cung Sư Trình lịch sự: "Chào anh!"

Tiêu Ái: "Mợ ơi, cậu nói là mợ không đến tiệc sinh nhật của con..."

Cung Sư Trình: "À, dì vừa mới xuống máy bay, tin nhắn của cậu con lúc nảy mới đọc được thôi."

Cô nói tiếp: "Dì còn chưa trả lời tin nhắn..."

"Vậy mợ có đến không?" Không đợi Cung Sư Trình nói hết, đã nhanh chóng hỏi cô.

Cung Sư Trình lưỡng lự: "Chuyện này..."

Chuyện này có hơi đột ngột, cô không biết có nên đồng ý hay không. Cô và gia đình của Lam Bác Lân hoàn toàn không có chút quan hệ nào. Cho dù là Tiêu Ái mở lời, cũng tỏ ra rất trông đợi cô sẽ đồng ý, nhưng dù sao Cung Sư Trình vẫn cảm thấy, mình và cô bé chỉ mới gặp nhau có một lần, mà cô bé đã muốn mời cô, như vậy có chút không đúng lắm. Vả lại, cô không thích những nơi ồn ào như tiệc tùng, tụ họp. Còn đặc biệt là tiệc của những người có nhiều mối quan hệ làm ăn như nhà của Lam Bác Lân. Cô lại càng đắn đo hơn.

Thấy Cung Sư Trình im lặng hồi lâu, Tiêu Ái nói bồi thêm một câu: "Con không cần quà đâu, nên mợ hãy đến nha!"

Lam Bác Lân thấy cô đắn đo, do dự lâu như vậy, không nói gì thì liền lên tiếng nói: "Nếu ngày mai em bận thì không cần đến cũng được!

Tiêu Ái nghe cậu mình nói vậy, hai mắt tự dưng rơm rớm nước mắt, hết ngước lên nhìn Lam Bác Lân lại nhìn qua Cung Sư Trình trên màn hình điện thoại.

Cung Sư Trình nói:"Tiểu Ái, con đừng khóc..."

Ánh mắt trông đợi của cô bé, đến câu "không cần quà" cũng nói ra luôn. Trẻ con làm sao không cần, không thích quà sinh nhật được kia chứ. Thật khiến cho Cung Sư Trình có chút không nỡ từ chối, quyết định đồng ý sẽ đến dự sinh nhật của Tiêu Ái.

"Như vầy đi, dì hứa với con, ngày mai dì sẽ đến. Nhưng có thể sẽ hơi muộn một chút, có được không?"

Ngoan ngoãn gật gật đầu, rồi nói: " Ngày mai con sẽ chờ mợ đến!"

Nói xong, Tiêu Ái liền nhanh chóng tuột ra khỏi vòng tay của Lam Bác Lân chạy đi mất, như thể nếu ở lại có khi Cung Sư Trình sẽ đổi ý vậy. Nhìn theo bộ dạng lạch bạch chạy đi của cô cháu gái, trông đáng yêu vô cùng. Cánh cửa vừa khép lại sau lưng của cô bé, anh liền quay lại đầu lại nhìn vào màn hình điện thoại, vẻ mặt đầy sự sủng ái không hề che giấu.

"Em vừa xuống máy bay?"

Cung Sư Trình: "Ừm... về nhà cũng được một lúc rồi!"

Lam Bác Lân quan tâm: "Có mệt không?"

Cung Sư Trình khẽ lắc đầu, trả lời: "Không mệt lắm. Ngủ một giấc thì sẽ khỏe thôi!"

Lam Bác Lân: "Vậy thì ngủ sớm một chút!"

Chớp mắt một cái, Cung Sư Trình nhìn người ở trong màn hình điện thoại, im lặng mấy giây. Không nhanh không chậm lên tiếng: "Anh đừng tỏ ra quan tâm như vậy?"

Câu nói của cô làm cho Lam Bác Lân bất ngờ: "Sao vậy?"

"Không giống anh mà tôi biết. Cảm thấy không quen lắm!" Cung Sư Trình thành thật trả lời.

Vẻ mặt có phần hơi ái ngại, một phần vì đã nói thẳng thắn như vậy. Nhưng thật sự là cô không quen với việc anh tỏ ra quan tâm một cách thân thiết như thế. Dù sao Cung Sư Trình cũng không muốn day dưa với anh, nên cô cảm thấy việc nói mấy câu thẳng thắn, có khi sẽ khiến anh cảm thấy con người của cô nói chuyện rất không khách sáo, dễ chạm tự ái người khác, rồi tự động đánh giá không nên qua lại nhiều, như vậy cũng không phải không tốt.

Mặc dù Lam Bác Lân bị sự thẳng thắn của cô làm cho hơi khựng lại, nhưng hoàn toàn có thể hiểu được vì sao. Nhiều năm trước đã qua rồi, thái độ của anh đối với cô chẳng phải cũng rất lạnh nhạt qua loa hay sao. Đâu ai chạy theo mình hoài được, nhìn cách cô nói chuyện điềm tĩnh như vậy, anh tự mình cũng đoán được, cô đã tách ra khỏi những suy nghĩ về anh rồi cũng nên. Giờ nghĩ lại, anh tự cười nhạo mình, gậy ông đập lưng ông rồi.

Cung Sư Trình thấy anh không nói gì, vẻ mặt vẫn còn có chút không tự nhiên, thì nhanh chóng tìm cách đổi chủ đề: "À, địa chỉ ngày mai, anh nhớ gửi cho tôi!"

Cô nói tiếp: "Nếu sắp xếp được tôi sẽ đến."

Lam Bác Lân trả lời: "Một lát anh sẽ gửi địa chỉ cho em... Mà nếu em không đến được cũng không sao..."

Gật đầu một cái, nói: "Tôi biết rồi!"

Nói xong, Cung Sư Trình tạm biệt anh rồi gác máy. Lam Bác Lân tựa hẳn người ra ghế sofa đơn trong phòng mình, mắt nhìn mắt nhìn theo một tiêu điểm nào đó được một lúc thì cũng dần nhắm mắt lại, đồng thời khóe miệng cũng tự nhiên nhếch lên cười khẽ một tiếng. Từ lúc gặp cô cho đến bây giờ, anh đều trong trạng thái đuổi theo chứ không còn là người để cô chủ động nữa, cảm giác vừa lạ lại vừa quen. Mặc dù không còn nhiệt tình, hay thân thiện như khi hai người nói chuyện với nhau qua tin nhắn. Nhưng anh vẫn cảm thấy cô với anh sự chừng mực, lịch sự hiện tại có thể sẽ nhanh chóng bị phá bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net