Phần 1: Chính Thức Gặp Nhau - Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm lên tách trà đã được rót nước, màu vàng nhạt đặc trưng của trà hoa cúc, thơm lừng âm ấm phảng phất trước mũi. Cả hai chậm rãi hớp một ngụm trà nóng. Mặc dù trà nóng uống vào buối tối, rất dễ khiến người ta cảm thấy thư giản, buồn ngủ. Nhưng vì Cung Sư Trình và Lam Bác Lân đều uống khá nhiều rượu, nên khi ngụm trà qua khỏi cổ liền cảm thấy tinh thần tỉnh táo lên khá nhiều.

Vẫn theo thói quen, Cung Sư Trình áp lòng bàn tay bao lấy tách trà, như muốn giữ lại độ ấm của trà.

Lam Bác Lân đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khi im ắng có chút ngượng ngùng giữa hai người: "Có vẻ em rất thích uống trà?"

Khẽ gật đầu, Cung Sư Trình đáp: "Phải, khá thích!"

Lam Bác Lân: "Anh nghĩ là em thích uống cà phê hơn chứ?"

Cung Sư Trình dùng ngón cái vuốt vuốt lên thành tách trong tay, nhìn anh trả lời: "Tôi không uống được cà phê."

Anh "ừm" một tiếng ngay sau câu trả lời của Cung Sư Trình, tuy có vẻ hơi bất ngờ nhưng lại không muốn hỏi thêm "vì sao?".

Không khí giữa hai người lại tiếp tục rơi vào trạng thái yên lặng, chỉ có tiếng gõ đầu móng vào thành tách của anh, ting ting nhỏ và đều. Bản thân Lam Bác Lân vẫn muốn nói cái gì đó, nhưng không biết nên bắt đầu nói cái gì. Ngược lại, Cung Sư Trình chỉ muốn yên lặng cho đến lúc "tiễn khách" ra về.

Nhưng cuối cùng, lại có tiếng nói, lần này vẫn là Lam Bác Lân chủ động: "Cám ơn em!"

Ánh mắt nhìn cô dịu dàng, chăm chú nhìn như trông đợi biểu cảm nào đó của cô, có thể đặc biệt một chút thì càng tốt.

Cung Sư Trình nghe thấy, liền không nghĩ ngợi gì, ngước mắt lên nhìn anh: "Cám ơn chuyện gì?"

Lam Bác Lân: "Chuyện em đã đến tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Ái."

Khóe miệng bất giác nở nụ cười, Cung Sư Trình không phải cười vì câu nói của anh. Mà cô chỉ đang nghĩ "chuyện đó thì có gì phải cám ơn chứ". Cô lên tiếng nói: "Không cần cám ơn."

Nói rồi, dừng một chút Cung Sư Trình lại bồi thêm một câu: "Với trẻ con, hứa thì phải làm chứ!"

Vừa nghe cô nói, Lam Bác Lân vừa đưa tách trà lên hớp thêm một ngụm. Hai mắt anh vẫn đang dán chặt lên mặt của Cung Sư Trình. Uống xong, định đặt lại lên khay, thì không cẩn thận giữa không trung anh đã buông tay. Khiến cái tách rơi hẳn xuống sàn, vỡ toang thành nhiều mảnh, vương vãi khắp sàn.

Cung Sư Trình vội nhìn xuống sàn, rồi nhìn sang tay của Lam Bác Lân, xem có phải là do nóng quá, bị bỏng gì đó nên mới làm rơi tách. Tay của anh không bị đỏ, vẫn rất bình thường thì trong lòng cũng thở phào một cái.

Bị chính hành động không cẩn thận của mình làm cho giật mình, hơi hoảng loạn nhìn Cung Sư Trình. Thấy cô chẳng có biểu hiện gì, đến bực tức cũng không có. Mà chỉ thấy cô vội vàng đặt lại tách trà trong tay lên khay, đứng lên đi đến góc nhà, chỗ có để một cái thùng rác ở đó. Đi được mấy bước như quên gì đó, Cung Sư Trình liền quay đầu lại nhìn Lam Bác Lân dặn dò: "Anh đừng có đi lung tung, đừng để bị thương!"

Lời nói vừa dứt, còn chưa kịp quay đi, thì đã thấy Lam Bác Lân cúi người xuống, dùng tay không thu dọn đống sứ vỡ dưới sàn. Khi vừa nghe được tiếng của Cung Sư Trình, anh ngước lên nhìn, nghe xong lời dặn của cô thì liền vội rút tay về. Cuối cùng vì thu tay lại nhanh quá, không chú ý cọ mép lòng bàn tay vào mãnh vỡ. Cứa một vệt vừa dài vừa sâu, máu chảy không ngừng, nhỏ giọt xuống cả sàn.

Trong vô thức anh ngước đôi mắt vô tội lên nhìn cô. Đồng thời, cảnh tượng đang diễn ra kia thành công làm cho Cung Sư Trình không giữ nổi sự điềm tĩnh của mình được nữa. Gằn giọng hướng Lam Bác Lân nói: "Sao anh không ngồi yên được vậy?"

Nói rồi liền chạy đến, đưa tay nắm lấy tay anh xem xét vết thương. Song kéo anh ngồi lại trên sofa, hai mày chau lại: "Anh bị ngốc hả?"

Cô nhanh chạy đi tìm hộp đựng thuốc trong vali của mình, vừa tìm miệng cứ không ngừng nói, như xả ra những khó chịu trong lòng trong suốt mấy lần gặp anh, cô đều phải gồng mình bày ra bộ dạng điềm tĩnh kia.

"Anh mà có chuyện gì là tôi đền không nổi đâu!"

"Đâu phải trẻ con, sao không thể tránh được mấy chuyện đơn giản này vậy?"

"Uống có ly trà rồi về bộ khó lắm hả?"

"..."

Rất lâu rồi, Lam Bác Lân chưa từng nghe những lời như vậy, ngay cả mẹ của anh cũng đã không còn tỏ thái độ đó với anh nữa. Bây giờ lại được nghe, chỉ có khác một điều là người lúc nào cũng trông như sẽ không biết giận dỗi, cũng không vì gặp anh mà vui vẻ hớn hở lúc này lại đang như "mắng" anh. Bị thương tuy rằng là chuyện không tốt gì, nhưng hình ảnh cái miệng nhỏ kia của Cung Sư Trình đang "mắng", cùng bộ dạng lo lắng, không giữ được bình tĩnh kia của cô cũng đủ làm cho anh cảm thấy, hôm nay đổ máu một chút cũng "thu hoạch" được thành tựu rồi.

Tìm được hộp thuốc quay lại, thấy Lam Bác Lân đang hướng mình cười, lại còn như cười rất vui vẻ nữa. Cái loại đổ máu có thành tựu của anh, cô bây giờ đương nhiên nhìn không hiểu. Chỉ cảm thấy hình như người nam nhân này có phải là bị mảnh sứ cứa phải dây thần kinh nào rồi hay không. Bị như vậy mà còn có thể cười được.

Cô không nhịn được nói: "Bị như vậy mà anh còn cười. Xem ra vết thương không có gì đáng ngại, cứ để nó chảy thêm chút máu nữa đi!"

Nói rồi, cô cũng phụ họa theo lời của mình. Cố tình đi chậm lại hẳn, làm như suy nghĩ xem mình còn để sót thứ gì trong vali chưa lấy ra hay không.

"Hả!?" Lam Bác Lân nghe xong không khỏi hoảng hốt, nụ cười cũng lập tức nuốt vào.

Đã lúc nào rồi mà cô còn đùa được, trêu anh cũng đâu cần phải lựa ngay lúc này để trêu. Dù Lam Bác Lân anh cảm thấy đổ máu cũng có thành tựu nhưng vẫn hi vọng vẫn còn mạng để về. Vết cứa chảy nhiều máu như vậy, nhìn thoáng cũng đoán được là bị cứa rất sâu. Nếu không nhanh chóng giải quyết thì có khi anh sẽ không còn mạng để về thật.

Tuy nói vậy, nhưng Cung Sư Trình vẫn cầm hộp thuốc chạy nhanh đến. Dùng bông thấm chút nước sát trùng, lau qua vết thương cho Lam Bác Lân mấy lượt. Kế đến thoa một loại thuốc có khả năng cầm máu. Cuối cùng dùng băng gạc băng bó lại vết thương cho anh. Anh quan sát từng chút một động tác cùng thứ tự xử lí vết thương. Tất cả đều rất tỉ mỉ, cũng rất gọn gàng trông hết sức chuyên nghiệp.

Lam Bác Lân nhìn thao tác băng bó của cô rồi nói: "Em học qua băng bó sao?"

Kéo băng gạc chặt một chút, Cung Sư Trình không nhanh không chậm trả lời: "Lúc trước thường xuyên bị thương, tôi cũng không thích đến bệnh viện, nên ở nhà làm nhiều thành quen!"

Mở to nhìn Cung Sư Trình: "Thường xuyên bị thương?"

Cô ngước lên nhìn anh vừa bị dọa, vết thương cũng xử lí xong: "Không có, vết thương của anh vừa khéo dễ xử lí, băng bó cũng dễ. Nếu anh bị chỗ khác, có khi tôi đã gọi cấp cứu đưa anh đi rồi!"

Thu dọn lại hộp thuốc một chút, mắt cũng chốc chốc nhìn những chỗ khác trên người Lam Bác Lân. Cô muốn chắc chắn rằng anh không có bị thương chỗ nào nữa.

Thấy cô chuẩn bị đứng lên rời đi, Lam Bác Lân liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô giữ lại. Khiến Cung Sư Trình mất thăng bằng, ngã người về phía anh. Hộp thuốc trong tay rơi xuống sàn, còn anh thì sớm đã đỡ được cô trong lòng. Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, Cung sư Trình cảm thấy tư thế của hai người có chút không đúng. Má của cô tự dưng đỏ lên, nóng rần rần như có điện chạy qua.

Gương mặt của Cung Sư Trình thật gần, đôi mắt to tròn thật gần, sống mũi tuy không quá cao nhưng nó cũng thật gần, và đôi môi nhỏ cùng màu son đỏ đã phai đi một ít cũng thật gần. Mặt của cô thật nhỏ, gần như vậy nhưng vẫn có thể nhìn trọn hết ngũ quan của cô. Mắt cô chớp chớp mấy cái mang trong đó sự khó xử cùng ngượng ngùng, chống tay xuống sofa định đứng thẳng dậy. Mà xem ra, có người cũng rất nhanh giữ chặt lấy eo nhỏ của cô hơn, dùng tay vừa mới được băng bó của mình nâng chiếc cằm chẻ của Cung Sư Trình lên. Lam Bác Lân áp môi mình lên môi của người trước mặt, hệt như có quỷ thần xui khiến.

Chuyện bản thân có bị thương hay không cô cũng lấy ra trêu đùa được, còn có cả sự lo lắng của anh khi nghe cô bảo "thường xuyên bị thương" cũng bị cô bẻ lại. Lam Bác Lân không biết nên làm gì, chỉ muốn cái miệng của cô đừng có trêu đùa người khác không đúng lúc như vậy nữa mà thôi. Đáng phạt, phạt để bỏ cái thói đó đi, nhưng lựa chọn "hôn" để phạt là kiểu "phạt ngọt ngào". Có lẽ không đúng lắm, mối quan hệ giữa bọn họ đâu phải là loại có thể phạt kiểu này.

Dứt cũng dứt không ra, Cung Sư Trình không cảm thấy được ngọt ngào, cũng không đắng ngắt, nói chính xác hơn là nó chẳng có vị gì cả. Có lẽ là vị giữa hai người vốn chẳng là gì của đối phương. Cô bây giờ lại chẳng hiểu sao, hai mắt mình từ từ khép lại, để hưởng thụ sự đặc biệt của nụ hôn này, không phải là của nhau cũng không phải là không có gì với nhau.

Mắt nhắm lại, thưởng thức đôi môi mềm mại của người trong lòng. Lam Bác Lân trong đầu đã chuẩn bị sẵn tâm lí ăn cái tát, cũng có thể là hai. Nhưng sao vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì, anh đánh bạo hơn đưa lưỡi thăm dò bên trong khoan miệng của Cung Sư Trình. Mùi rượu cùng vị thanh ngọt của trà hoa, hòa quyện vào nhau, vừa lạ lại vừa như có thêm men say làm người ta mất dần đi sự khống chế của não bộ.

Sắp ngạt thở đến nơi, Cung Sư Trình bắt đầu vùng vẫy, càng lúc càng dữ dội đến mắt cũng mở trừng ra. Đối với một nụ hôn dài như thế này, cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị, cũng không có kinh nghiệm với nó. Theo quáng tính cô đấm mấy cái như mèo lên ngực của người kia. Mà hình như Lam Bác Lân không nghĩ đó là ngạt thở mà là do cô đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra nên mới vùng vẫy như vậy. Sau đó chính là không nhịn được nữa, hai mày cau lại, muốn tách mình ra khỏi nụ hôn quấn người kia. Cung Sư Trình chỉ còn cách tranh thủ cái lưỡi đang khuấy đảo trong miệng mình thu lại, cô liền cắn một cái lên khóe môi của Lam Bác Lân, cắn đến mức bật máu. Vị tanh nồng sộc lên cả hai mới buông nhau ra.

Sức lực như mất hết, Cung Sư Trình đổ hẳn người vào lòng Lam bác lân, tiếng thở gấp truyền đến bên tai mình. Anh mới biết thì ra cô đã không còn hơi để thở nữa. Đưa tay lên lau đi vệt máu trên môi của mình. Miệng cũng tự dưng nở nụ cười gian tà, lại như vừa rất khoái chí, biểu hiện như thể mình vừa kẻ thắng trong một trấn đấu rất oanh liệt.

Thoáng chốc cô nghĩ rằng, chuyện mà bản thân từng nghĩ qua lại đang từng chút biến thành hiện thực. Mặc dù những suy nghĩ đó có hơi dung tục, cùng tầm thường, nhưng tất cả chúng đều là thứ con người không thể nào tránh né một cách hoàn toàn được. Cô cảm thấy đầu óc mình lúc này trống rỗng, bây giờ Cung Sư Trình lại muốn hôn tiếp một nụ hôn dài khác, cũng có thể do bản năng cũng có thể cô muốn kiểm chứng cảm xúc mà người ta hay nói về nụ hôn của men rượu là như thế nào.

Ngồi thẳng dậy, quỳ ngang người của Lam Bác Lân. Nhìn đôi môi vừa mới bị cô cắn đến rách kia, vẫn đỏ rực như tô son. Cung Sư Trình dùng ngón tay của mình, khẽ chạm lên môi của anh. Hành động của cô làm anh có hơi hoang mang, mắt không ngừng quan sát sắc mặt của cô. Không giống như đang say, nhưng còn giống là bị gì thì anh còn chưa kịp nghĩ đã bị cái hôn mãnh liệt cùng chủ động của Cung Sư Trình áp đến. Trong vô thức anh cũng đón nhận nó một cách vô cùng táo bạo. Lưỡi của hai người vẫn liên tục khám phá khoang miệng đối phương.

Đến khi tỉnh lại vì tiếng mưa đập vào cửa sổ. Cung Sư Trình chuyển mình trên giường, gương mặt của Lam Bác Lân ở ngay trước mắt. Tối qua diễn ra cái gì, cô đương nhiên nhớ rõ, vì vốn dĩ cô không phải bị men say dẫn dắt.

Hôn được một lúc lại vì hết hơi mà buông nhau ra, hai người ánh mắt say mê nhìn nhau không dời. Lam Bác Lân đứng lên, cúi người ôm lấy cô vào phòng ngủ. Đến đèn cũng không thèm mở, cửa cũng chẳng với tay đóng lại.

Đặt cô lên giường, anh lại như mãnh thú vồ lấy đôi môi cô, điên cuồng mà mút. Tay lúc này cũng không còn yên phận. Vuốt ve khắp người đối phương, rồi từng chút từng chút cởi những thứ vướng víu trên người xuống. Cái váy màu xanh khi đó có một bàn tay đã chạm đến sau lưng kéo phẹc mơ tuya của cô. Cung Sư Trình cũng từng cái từng cái nút áo sơ mi của anh mà tháo ra. Cho tới lúc, váy áo của cả hai đều lộn xộn nằm trên sàn.

Chuyện sau đó diễn ra đều là chuyện cần phải diễn ra. Hôn từ môi xuống đến cổ, rồi dùng lưỡi lướt đến ngực, tay hết dùng lực với bên trái lại dày vò bên còn lại. Hai bàn tay lớn nắm lấy hai bên eo nhỏ của Cung Sư Trình. Cái màng chắn không nhanh không chậm, không mạnh không nhẹ bị Lam Bác Lân xuyên qua. Cơn đau xộc lên đầu, cô vô thức cắn lấy môi dưới của mình. Anh cúi người dùng lưỡi khuấy đảo không ngớt trong miệng Cung Sư Trình.

Lam Bác Lân lúc này vẫn đang ngủ rất say. Trong bóng tối, ánh sáng lờ mờ từ phòng khách truyền đến khiến Cung Sư Trình muốn nhìn anh thêm một chút, chỉ đơn giản nhìn ngắm gương mặt của anh mà thôi. Sau đó cô thôi không nhìn nữa, giống như sợ bản thân nhìn thêm chút nữa, sẽ không kiềm chế được mình. "Con quỷ hám sắc" trong người cô, rất không ổn định, đặc biệt là với người ở trước mặt, đã gần bốn năm cứ hễ chuyện có liên quan đến Lam Bác Lân thì lí trí liền bị "con quỷ" ấy đánh bại.

Ví dụ như có thể một đường chặn hết, không tiếp điện thoại của anh, nhưng khi anh tìm đến liền không nghĩ ngợi nhiều đã trực tiếp nghe máy. Đó là do "con quỷ hám sắc" điều khiển, cô chỉ có thể lấp liếm thứ gọi là ham mê nhan sắc của mình như vậy.

Bật ngồi dậy, ngoác miệng ngáp một cái, đến mức chảy cả nước mắt, cô vội đưa tay lên khóe mắt lau đi.

Người bên cạnh có động tĩnh, Lam Bác Lân trong cơn ngái ngủ hé hé mở mắt ra nhìn, chỉ thấy mỗi cái lưng trần của Cung Sư Trình. Đồng thời hành động lau nước mắt sinh lí của cô cũng lọt vào mắt anh. Cả người anh như thoáng bừng tỉnh trong chốc lát. Lần đầu của cô, tấm vải trải giường chắc vẫn còn lưu lại vết đỏ. Nói đến điều này, cô khóc có lẽ là do mối quan hệ của hai người căn bản không khiến cho việc cùng nhau một đêm là điều nên xảy ra. Trong lòng cô bất an là điều dễ hiểu, nên anh nghĩ mình cần để cho cô thấy rằng, Lam Bác Lân anh không phải kiểu người tùy tiện làm chuyện như vậy với người khác, anh sẽ có trách nhiệm với việc mình đã làm.

Tiếng nước chảy đều đều trong bồn tắm, cô đứng trước gương tẩy đi lớp trang điểm đã để đến muộn trên mắt đi. Vừa tẩy trang vừa nghĩ xem "thuốc ngừa thai của mình để đâu nhỉ?". Không phải vì là người thi thoảng cũng tìm người để lăn giường mà chuẩn bị loại thuốc này. Sở dĩ Cung Sư Trình dùng nó là do quảng thời gian vừa rồi, cô bận rộn quá nên "dì lớn" đến cũng không ổn định, nên mới dùng loại thuốc này mà thôi. Lần này chuyện cùng Lam Bác Lân xảy ra hoàn toàn là ngoại dự tính, nên mới dùng thuốc đúng công dụng của nó.

Thực ra thì bản thân của Cung Sư Trình cũng không quá bài xích về vấn đề nam nữ ở cùng một chỗ với nhau. Chỉ là đừng day dưa với nhau sau khi chuyện đó xảy ra, hoặc mang thêm cái gì không hay vào người thì càng không tốt. Nên khi cùng Lam Bác Lân trải qua một đêm, mối quan hệ đừng tiến thêm bước nào thì coi như cũng là chuyện đáng mừng rồi.

Nằm trên giường chờ cô ra sẽ cùng nhau nói chuyện, nhưng sự mệt mỏi cứ kéo Lam Bác Lân vào giấc ngủ, vì vậy mà anh lại thiếp đi. Khi Cung Sư Trình bước ra từ nhà tắm, anh đã vào giấc rất sâu rồi.

Điện thoại ngày nghỉ nên không báo thức, mà thay vào đó là chuông báo có người gọi đến. Tiếng chuông điện thoại vang lên ở tủ đầu giường, Lam Bác Lân nửa mê nửa tỉnh mò lấy điện thoại, rồi kê vào tai: "Alo!"

Ngô Tiến Duyệt nghe được giọng nói vẫn còn khàn đặc vì chưa tỉnh ngủ của Lam Bác Lân, cũng không quan tâm, trực tiếp nói vào việc chính: "Đoàn khách của tập đoàn Vũ Chinh đến sớm hơn dự kiến. Tạm thời tôi đã sắp xếp họ vào hội trường lớn để chờ. Anh nhanh chóng đến tiếp họ đi!"

Vội vàng bật ngồi dậy, hôm nay là ngày nghỉ, đoàn khách của tập đòan Vũ Chinh vốn phải đầu tuần sau họ mới đến, không có thông báo thay đổi gì đã đến sớm hơn tận hai ngày. Lam Bác Lân cảm thấy khó hiểu, chỉ là cùng nhau thảo luận phương án phát triển mới đối với ngành dịch vụ thôi, cũng đâu cần gấp gáp đến vậy. Tuy rằng anh đã chuẩn bị gần như toàn bộ tài liệu về việc này, nên sự lo lắng cũng không nhiều.

Tập đoàn Vũ Chinh vừa là đối tác vừa là đối thủ cạnh tranh của khách sạn K, nói không lo lắng thì chẳng khác nào tự đề cao chính mình. Nhưng thực sự Vũ Chinh hiện tại là một đối thủ đáng gờm của khách sạn K. Mặc dù mang tiếng tập đoàn, các loại đầu tư cũng rất phong phú và cũng đủ vững để duy trì sự hiện diện trên thương trường. Còn về phần Lam gia, là công ty dưới dạng gia đình, sau đó dần xóa bỏ mà chuyển thành cổ phần, phát triển cũng rất nhanh chóng ở thời điểm hiện tại. Chỉ khác một điều, Lam gia chỉ tập trung ngành dịch vụ, đại diện rõ ràng nhất chính là khách sạn K, nổi danh ở thành phố S này.

Lam Bác Lân trả lời: "Được."

Anh nhìn đồng hồ trên tường, nói tiếp: "Một tiếng nữa tôi sẽ có mặt. Tạm thay tôi coi sóc tình hình!"

Lời nói rất dứt khoát truyền đến tai của Ngô Tiến Duyệt. Chỉ kịp nghe thêm ba chữ "tôi biết rồi", Lam Bác Lân liền tắt máy.

Nhìn bộ tây trang của mình gọn gàng trên giá treo. Ngoại trừ bộ này thì anh cũng không có gì khác để mặc, đành gửi tin nhắn bảo thư kí Ngô chuẩn bị một bộ tây trang khác cho mình.

Một tiếng Lam Bác Lân sẽ không kịp về nhà để chuẩn bị gì, nên anh quyết định lên thẳng chỗ làm rồi thay. Qua loa tắm một chút, mặc lại bộ tây trang cũ rồi ra khỏi phòng.

Mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ như cũ. Xem ra là Cung Sư Trình đã dọn dẹp lại. Nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu. Lam Bác Lân thầm đoán có lẽ cô đã ra ngoài rồi cũng nên. Cổ họng của anh có chút khô, nên hướng phòng bếp đi đến, định rót một ly nước để uống thì mắt lướt qua bàn ăn một cái. Trên bàn bày ra đồ ăn được chuẩn bị, còn rất cẩn thận đậy kín. Cũng đơn giản, hai trứng chiên cùng một ít cơm rán kèm theo rau xanh luộc chín. Bên cạnh còn có một ly sữa tươi, bên dưới ly kẹp một mẫu giấy nhỏ.

Mẫu giấy đặc biệt thu hút Lam Bác Lân, trên mẫu giấy Cung Sư Trình đã viết là "tôi đến chỗ làm, đồ ăn sáng làm có hơi nhiều, nếu anh muốn ăn thì cứ ăn, cũng có thể mang về. Nhớ khóa cửa cẩn thận, cám ơn!"

Đọc xong, trong lòng không khỏi có phần hụt hẫng nghĩ "sao cách em viết tờ giấy này giống như giữa chúng ta chưa từng xảy ra cái gì vậy. Một chút ủy khuất cũng không có?!"

Nhanh chóng gấp lại mẫu giấy cho vào túi áo, một hơi uống cạn ly sữa tươi mà Cung Sư Trình đã chuẩn bị. Vì đến thẳng chỗ làm việc, nên anh không mang theo bữa sáng mà lập tức rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net