Chương13: Công tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòng vòng hơn một giờ đồng hồ ở khu mua sắm, tay nữ vệ sĩ đã đầy túi đồ. Họ cùng nhau trở về dinh thự.

Tối hôm ấy, Tống Mộ Sinh về đến dinh thự. Sau khi tắm rửa, ăn tối xong, anh đến thư phòng làm cho xong phần việc còn ứ lại. Sau đó, Tống Mộ Sinh trở về phòng, leo lên giường chơi với bé con. Rồi cả ba cùng tắt đèn đi ngủ.

Đến hai giờ khuya, Hàn Lam Tuyết đang ngon giấc thì cơn buồn vệ sinh lại trổi dậy. Cô mở mắt ra, phát hiện đèn trong phòng sáng trưng. Bé con thì ọ ẹ, chắc là đang đói bụng. Nhìn qua bên trái góc giường, Hàn Lam Tuyết thấy Tống Mộ Sinh gục lên gục xuống cho sữa vào chiếc máy tự động để pha sữa cho bé con.

Hàn Lam Tuyết bước xuống giường.

Nghe tiếng động, anh quay lại thì thấy cô, anh hỏi:

- Anh làm em thức giấc?

- Không.- Cô lắc đầu rồi đi vào phòng vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, cô bước ra, thấy anh vẫn đứng đó vừa gục vừa chờ máy pha sữa. Cô tiến lại gần vỗ vai anh bảo:

- Anh đi ngủ đi, để tôi pha sữa cho.

- Không, anh làm được mà, em cứ đi ngủ đi.- Tống Mộ Sinh lanh lảnh đáp.

- Để tôi.- Cô gằn giọng.

Anh đành để cô pha nhưng vẫn cố nói thêm một câu:

- Anh sẽ nằm chơi với con và nhìn con uống sữa.

Hàn Lam Tuyết không nói gì cả, chỉ chăm chú vào chiếc máy pha sữa. Tống Mộ Sinh ngồi lên giường chơi cùng bé con.

Sữa pha xong, cô cầm bình sữa quay qua thì ôi giời ơi. Cái tên mạnh miệng lúc nãy còn bảo sẽ nằm chơi với con và xem con uống sữa giờ đã nằm ngái o o. Cô thở dài một tiếng, cầm bình sữa cho bé con uống. Sau đó cô dỗ bé rồi tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, Tống Mộ Sinh thức dậy, chực nhớ hôm qua mình ngủ quên nên rối rít xin lỗi cô. Cô cũng chẳng nói gì và cũng chẳng giận anh. Cô biết bạn ngày anh ở công ty bận suốt, đêm về  còn thức khuya pha sữa, dỗ con, mệt ngủ quên cũng là lẽ thường.

Tống Mộ Sinh đến công ty, hôm nay anh có cuộc hẹn với bên đối tác, anh và trợ lí đứng trong thang máy xuống hầm giữ xe để đến chỗ hẹn.

Trong thang máy, đột ngột Tống Mộ Sinh quay sang hỏi trợ lí:

- Cậu có biết nhãn hiệu kem nào che thâm mắt tốt không?

Tay trợ lí sau một lúc suy nghĩ như đang lục hết vốn kiến thức trọn đầu, anh ta trả lời xanh rờn:

- Vài hôm trước tôi có thấy chủ tịch phu nhân tại trung tâm mua sắm, trông da dẻ chị ấy vẫn trắng mịn, đôi mắt vẫn long lanh hút hồn, không có dấu hiệu thâm quầng. Chủ tịch không cần mua kem để lấy lòng chị ấy đâu.

Tống Mộ Sinh nghe xong câu trả lời vừa thốt ra từ miệng của tay trợ lí, anh chỉ ước ngay lúc này, trong tay anh là một chiếc chảo chống dính với đường kính ba mươi hai xen-ti-met, để anh dố thẳng vào mặt tay trợ lí vài cái, cho cậu ta mở to mắt ra mà nhìn người cần sử dụng kem che thâm mắt là anh... là anh...

Mà Tống Mộ Sinh cũng điên thật, hết chuyện lại đi hỏi chuyện mỹ phẩm với một người đàn ông. Nhưng có ai tỉnh khi yêu bao giờ.

Thang máy xuống đến tầng mười hai, anh lại quay sang bảo trợ lí:

- Cậu gọi điện cho bác sĩ Hồ đặt lịch cho tôi vào thứ năm tuần này.

- Chủ tịch không khỏe chỗ nào sao?- Trợ lí sốt sắn hỏi.

Anh lạnh giọng trả lời:

- Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời tôi.
Tám giờ tối, tại dinh thự Tống gia.

Hàn Lam Tuyết đứng trước chiếc máy pha sữa, xe của anh cũng vừa về đến cổng.

Bước ra khỏi xe, Tống Mộ Sinh một tay cầm chiếc áo vest, một tay kéo kéo chiếc cà vạt để nới lỏng. Anh đi thẳng lên phòng, mở cửa phòng ra, anh thấy cô tay cầm bình sữa chuẩn bị cho bé con uống sữa, anh vội đến gần, đặt áo vest lên giường và bảo:

- Lam Tuyết à, chuyện này để anh làm.

Cô quay sang anh định đưa bình sữa cho anh. Bỗng ở nơi nào đó có tiếng “ọt ọt...” vang lên. Cái bụng trống rỗng của anh đang biểu tình.

Tống Mộ Sinh ái ngại nhìn cô.

Dù rất buồn cười nhưng Hàn Lam Tuyết vẫn tỏ ra điềm tĩnh:

- Tôi nghĩ anh nên đi tắm rồi xuống phòng ăn thì tốt hơn.

Tuy rất muốn làm theo lời cô, nhưng tính sĩ diện của một người đàn ông buộc anh nói ra lời trái với lòng mình:

- Không sao, anh làm được mà.

- Đi đi.- Cô nhìn đứa bé mà trầm giọng.

- Vậy em cho Hàn Viễn uống sữa giúp anh. Ăn xong anh sẽ ru con ngủ.

Cô gật đầu rồi khuẩy khuẩy tay qua loa.

Nói là nói vậy thôi chứ đợi anh tắm và ăn xong thì chắc hơn chín giờ mất. Cô đã ru bé con ngủ từ đời nào rồi thì anh mới lên tới phòng.

Mở cửa phòng ra, Tống Mộ Sinh thấy Hàn Viễn đã ngủ. Còn cô ngồi tựa lưng vào thành giường, tay cầm điện thoại lướt lướt.Trong hoàn cảnh này anh biết nói gì đây? Thôi thì tắt đèn rồi đi ngủ luôn cho đỡ quê.

Sáng hôm sau, Tống Mộ Sinh thức dậy, không thấy cô và bé con bên cạnh. Anh vệ sinh cá nhân xong thì xuống phòng ăn.

Tại phòng ăn, Tống Mộ Sinh thấy Hàn Lam Tuyết đang ngồi ăn sáng, còn bé con thì được dì Hảo bế trên tay và cho uống sữa. Anh ngồi vào bàn ăn, nhìn cô rồi nói:

- Anh phải đi công tác một tuần.

- Ừm.- Cô trả lời mà không nhìn anh.

Ngừng một lúc, Tống Mộ Sinh quay dì Hảo dặn dò:

- Dì hãy chăm sóc tốt cho Lam Tuyết và Hàn Viễn giúp tôi.

- Dạ, thiếu gia an tâm ạ.- Dì Hảo từ tốn đáp.

Tống Mộ Sinh cầm dao nĩa lên cắt thức ăn. Ăn được vài miếng, anh buông dao nĩa xuống đứng dậy rời khỏi bàn. Dì Hảo khẽ cúi đầu chào anh.

Tống Mộ Sinh đi được vài bước thì dừng lại ngoái đầu nhìn Lam Tuyết. Cô vẫn cặm cụi với đĩa thức ăn. Nhìn một lúc, anh ra xe đến công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài #ngọt