Chương23: Họp lớp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một tối của ba ngày sau...

Tống Mộ Sinh sau khi xử lí hết mớ công việc ở công ty, liền lếch cái thân mệt lã về dinh thự.

Vừa mở cửa phòng ra, anh thấy cô đang đứng trước gương chỉnh lại trang phục đang mặc.

Nghe có tiếng mở cửa, Hàn Lam Tuyết quay lại nhìn thì thấy anh. Cô nở một nụ cười thật tươi. Trái tim Tống Mộ Sinh như muốn nhảy ra ngoài vì nụ cười mê hoặc của cô.

Hôm nay trông cô rất đẹp. Cô diện một chiếc đầm màu xanh lam dài đến chấm gối. Tóc được thả dài, vén sang một bên.

Tống Mộ Sinh nhìn cô ngẩn ngơ như kẻ khờ gặp được công chúa. Cô nhìn anh cười khúc khích.

Tống Mộ Sinh bừng tỉnh hỏi:

- Em định đi đâu ư?

Hàn Lam Tuyết tiến đến trước mặt và vòng tay ôm cổ anh, trả lời:

- Hôm nay mấy người bạn thời cấp ba của em mở tiệc họp lớp. Em đưa Hàn Viễn đến đó.

- Ừm, em đi vui vẻ.

Hàn Lam Tuyết gật đầu cười với anh rồi quay lưng bế Hàn Viễn.

Tống Mộ Sinh đi đến tủ quần áo, định đi tắm, chợt anh nhớ ra chuyện gì đó. Tống Mộ Sinh liền quay người lại nhìn cô rồi nói:

- Hay anh đi đến tiệc họp lớp với em?

Hàn Lam Tuyết ngạc nhiên nhìn anh. Từ trước đến nay anh đâu thích đến những buổi tiệc như vầy, sao tự nhiên hôm nay lại có hứng thú? Hàn Lam Tuyết nhớ lại nội dung tin nhắn của Mẫn Mẫn “ai có chồng thì mang chồng theo, có vợ thì mang vợ theo, có người yêu thì mang người yêu, có baby thì mang baby theo, đang mang thai thì cũng phải vác cái thai tới,... càng đông càng vui...”.

Cô đồng ý với anh:

- Vậy em bế Hàn Viễn xuống sảnh đợi anh.

Hàn Lam Tuyết bế bé con xuống sảnh.

Tại sảnh, cô bảo nữ vệ sĩ không cần theo cô đến bữa tiệc vì Mộ Sinh sẽ đi cùng cô.

Nữ vệ sĩ gật đầu rồi cô ấy đi lấy xe ra về.

Tống Mộ Sinh tắm xong, đứng trước gương chải chuốt và chỉnh lại trang phục.
 
Vì là tiệc họp lớp nên anh chọn phong cách trẻ trung, lịch lãm. Bên trong là chiếc sơ mi trắng phối với áo len màu xám bên ngoài, cùng chiếc quần ka ki đen được may theo quy chuẩn, tôn lên vóc dáng cao ráo của anh. Chân anh mang đôi giày lười da màu đen nhẵn bóng.

Trông Tống Mộ Sinh với diện mạo như bây giờ, ai lại nghĩ anh sắp bước qua cái tuổi bốn mươi cơ chứ.

Sau khi chỉnh sửa trang phục xong anh liền đi xuống sảnh. Trước khi rời khỏi phòng, Tống Mộ Sinh không quên mở tủ quần áo lấy chiếc áo khoác lông cho cô.

Xuống đến sảnh, anh đến chỗ cô đang bế bé con. Cả ba người cùng ra xe để đến tiệc.

Uông Minh lấy xe ra về. Trên đường về, cô ghé qua một siêu thị mua vài thứ rồi lên xe về thẳng nhà.

Còn khoảng chục mét nữa là đến ngã ba rẽ vào đường tây, Uông Minh thấy bên đường có chiếc ôtô màu đen đang đậu, hình như xe bị chết máy thì phải. Đứng cạnh chiếc ôtô là một người đàn ông, anh ta vẫy vẫy tay với cô. Trông vóc dáng này sao quen quen. Nữ vệ sĩ chạy gần đến thì nhận ra, người đàn ông đó không ai khác chính là bác sĩ Hồ.

“Hừm, hôm nay lại định giở lại trò cũ à? Được, để xem tôi trị anh ra sao.”- Nữ vệ sĩ đắc ý trong lòng.

Uông Minh tấp xe vào kế chiếc ôtô của bác sĩ Hồ.

Vừa thấy cô, bác sĩ Hồ mừng như nhặt được kim cương. Anh nói với giọng đầy hớn hở:

- Xe tôi lại bị chết máy, điện thoại tôi thì hết pin từ chiều nên không điện thoại được cho bên kéo xe. May là gặp được em ở đây. Ông trời thật biết thương người hiền lành.

“Người hiền lành”, Uông Minh nghe mà lùng bùng hết cả tai, cô nhìn anh với vẻ mặt chế giễu:

- Bác sĩ Hồ, anh diễn sâu thật đó. Lần trước anh đã dùng trò này lừa tôi được một lần. Lần này lại định dùng lại nữa?

Anh bị nói trúng tim đen, lúng túng, không biết phải giải thích như thế nào:

- Lần trước là lỗi của tôi, nhưng lần này...

- Thôi đủ rồi. Anh không cần đôi co giải thích. Anh cứ ở đây tiếp tục diễn, tôi phải về đây. Bye!!!

Uông Minh leo lên xe, gạt chân chống, đề máy chạy một mạch mà không thèm nhìn anh.

Lần trước thì cố ý làm hư máy xe, nên lần này ông trời cũng muốn “đãi ngộ” tạo điều kiện cho xe anh hư thật mà không cần phải phá.

Bác sĩ Hồ đứng đờ người nhìn theo bóng chiếc mô tô ngày càng xa.

Chiếc ôtô của Tống Mộ Sinh và Hàn Lam Tuyết dừng trước cửa một quán karaoke gia đình, đây chính là địa điểm của tiệc họp lớp. Chủ quán karaoke này là mẹ của La Mẫn Mẫn.

Cả hai bước ra khỏi xe, tiến vào sảnh quán. Vừa bước vào sảnh thì gặp ngay Mẫn Mẫn. Cô ấy chạy ù đến, tay bắt mặt mừng với Lam Tuyết, rồi kéo tay dẫn Lam Tuyết vào phòng tiệc. Tống Mộ Sinh tay bế bé con theo chân hai người họ.

Cửa phòng mở ra, Mẫn Mẫn nói to:

- Hoa khôi của lớp ta tới rồi đây...

Nói rồi, cô ấy bước sang một bên để Lam Tuyết bước vào.

Mọi người trong phòng đang nhốn nháo thì bị tiếng nói của La Mẫn Mẫn gây chú ý, đổ dồn mọi ánh nhìn về phía cửa. Vừa thấy Hàn Lam Tuyết, mọi người ùa đến hỏi thăm đủ điều rồi kéo cô vào phòng. Anh cũng theo sau cô.

Trong đám đông quây quanh Lam Tuyết có một bạn nam nhận ra Tống Mộ Sinh. Cậu ấy liền cất lời hỏi:

- Chủ tịch Tống, anh cũng đến đây để karaoke à?

Mọi người nghe được câu nói của bạn nam kia liền dời ánh nhìn sang Tống Mộ Sinh .

“Chủ tịch Tống sao?”

“Có phải là Tống Mộ Sinh, chủ tịch tập đoàn Tống thị không?”

“Trông còn trẻ vậy mà đã là chủ tịch rồi à?”

“Anh ta phong độ quá!”

Mọi người nhìn Tống Mộ Sinh mà xì xầm.

Anh nhìn bạn nam lúc nãy, trầm giọng trả lời:

- Tôi đưa bà xã và con trai đến để dự tiệc họp lớp.

“Bà xã”

Mọi người lại xì xầm rồi quay lại nhìn Lam Tuyết. Một bạn nữ phỏng đoán:

- Lam Tuyết là chủ tịch phu nhân của Tống thị?

Hàn Lam Tuyết nhìn bạn nữ ấy rồi mỉm cười gật đầu.

Năm đó, cô kết hôn mà không báo cho bạn bè trong lớp biết ngoại trừ Mẫn Mẫn. Do có việc bận, Mẫn Mẫn không đến dự tiệc cưới của cô nên cũng không biết mặt anh.

Mọi người nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ. Hoa khôi của lớp năm xưa nay đã là chủ tịch phu nhân của một tập đoàn có tiếng cả trong lẫn ngoài nước.

Tống Mộ Sinh nhìn bạn nam kia hỏi:

- Cậu là ai?

Bạn nam kia kính cẩn trả lời:

- Tôi là Tôn Hiểu, nhân viên phòng marketing, trụ sở chính của Tống thị.

Tống Mộ Sinh không nhận ra cậu ấy. Trong công ty có hàng nghìn nhân viên, anh làm sao nhớ mặt được hết. Huống chi cậu bạn này chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi trong Tống thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài #ngọt