Chương26: Tâm trí rối bời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau...

Tống Mộ Sinh vừa bàn xong một hợp đồng với bên đối tác tại một tòa cao ốc. Tòa cao ốc này là một khu tích hợp bao gồm khu vực mua sắm, khu vực nhà hàng, khu vực khách sạn, khu vực nhà sách,...

Bước ra khỏi cửa nhà hàng cùng đối tác, anh bắt tay tạm biệt với bên kia rồi cùng trợ lí đi đến thang máy xuống tầng trệt.

Vừa đi được vài bước, ánh mắt  vô tình lướt qua một nhà hàng đối diện với hướng đang đi. Tống Mộ Sinh đột nhiên sựng lại.

Xuyên qua cửa kính trong suốt của nhà hàng ấy, Tống Mộ Sinh thấy Lam Tuyết và Quốc Đông đang ngồi cùng một bàn. Họ ăn uống cười nói vui vẻ. Lam Tuyết còn dùng khăn giấy lau tay cho Quốc Đông. Tống Mộ Sinh thấy mà ruột gan như lửa đốt.

Anh đứng đó nhìn trân trân. Cậu trợ lí khìu khìu tay anh, nhắc ở công ty còn một cuộc họp quan trọng sẽ diễn ra sau ba mươi phút nữa. Tống Mộ Sinh dù không muốn nhưng vẫn phải rời khỏi tòa cao ốc ngay để kịp về dự cuộc họp ở công ty.

Ngồi trên xe, nhớ lại cảnh lúc nãy, đầu óc anh rối beng lên hết.

“Cậu ta hẹn Lam Tuyết?”

“Hay Lam Tuyết hẹn cậu ta?”

“Họ nói chuyện gì mà trông Lam Tuyết rất vui? Lam Tuyết lại còn có hành động thân mật với cậu ta.”

“Rồi Uông Minh với dì Hảo đâu?”

“Sao lại chỉ có Lam Tuyết và cậu ta?”

Tống Mộ Sinh bước vào phòng họp, lòng như tơ vò.

Các giám đốc lần lượt báo cáo tình hình doanh thu của chi nhánh công ty họ. Riêng Tống Mộ Sinh ngồi thừ người nhìn chai nước trước mặt. Không một lời báo cáo nào lọt được vào đầu anh lúc này.

Các giám đốc báo cáo xong, tới lượt anh lên nhận xét và đề ra phương hướng.

Tống Mộ Sinh vẫn chưa nhận ra là đã tới lượt mình. Anh vẫn ngồi ngớ ra nhìn chai nước. Trợ lí ngồi bên cạnh liền thúc thúc vào tay anh và gọi nhỏ:

- Chủ tịch... chủ tịch.

- Hở?- Tống Mộ Sinh giật mình quay qua nhìn trợ lí.

- Đến lượt chủ tịch lên rồi.- Cậu trợ lí nói thỏ thẻ.

- Ừm.

Tống Mộ Sinh thấp giọng, rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến trước màn trình chiếu, tay cầm chiếc điều khiển nhỏ chỉnh tài liệu.

Màn hình bắt đầu xuất hiện các số liệu. Ngồi bên dưới dưới là hàng chục giám đốc đang chăm chú nghe anh thuyết trình.

Sau một lúc thuyết trình êm xuôi, đến phần đề ra phương hướng kế hoạch tiếp theo.

Phương hướng sắp tới là sẽ đầu tư vào một dự án nhà hàng khách sạn tại một bãi biển.

“Nhà hàng”.

Trong đầu Tống Mộ Sinh lại hiện lên hình ảnh ban sáng. Anh đứng hình không nói được nữa, nhưng tay thì liên tục bấm điều khiển. Tài liệu thay phiên nhau lũ lượt hiện lên màn hình. Các giám đốc ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trợ lí thấy vậy lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh anh.

- Chủ tịch, anh không khỏe?

- Hở... ờ.- Tống Mộ Sinh choàng tỉnh nhìn trợ lí rồi nhìn xuống các giám đốc.

- Hay tạm hoãn cuộc họp lại?- Trợ lí đề nghị.

Anh nhíu mày.

- Không cần, cứ tiếp tục.

- Dạ.

Trợ lí chỉnh lại trang tài liệu lúc nãy để Tống Mộ Sinh tiếp tục.

Cuộc họp kết thúc, anh trở về văn phòng. Ngồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, tay bóp bóp thái dương.

“Cộc... cộc...”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Mộ Sinh vẫn giữ nguyên trạng thái hiện tại, lên tiếng.

- Vào đi.

Cánh cửa mở ra, trợ lí bước vào, cậu ta nhẹ nhàng đóng cửa lại để tránh làm phiền anh. Cậu ta đi đến trước mặt anh lo lắng.

- Trông chủ tịch mệt mỏi lắm. Có cần gọi bác sĩ không?

Tống Mộ Sinh tay bóp bóp thái dương, mở mắt nhìn trợ lí.

- Không cần.

Tối đó, trở về dinh thự, bước vào phòng, Tống Mộ Sinh thấy Hàn Lam Tuyết đang bế Hàn Viễn đi tới đi lui trong phòng. Thấy anh, cô mỉm cười hỏi:

- Anh về rồi.

- Ừm.- Tống Mộ Sinh thấp giọng trả lời, khóe môi cố nở một nụ cười gượng với cô.

Nhìn biểu cảm của anh, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Cô lại hỏi:

- Anh có chuyện gì sao?

- Không có gì. Anh chỉ thấy hơi mệt. Anh đi tắm cái đã.- Anh trả lời mà giọng cứ thấp thấp chẳng có sinh khí.

- Ừm, anh đi tắm đi, rồi xuống phòng ăn để ăn chút đồ rồi nghỉ sớm cho khỏe nha.

Tống Mộ Sinh nhìn cô gật đầu, tiến đến tủ quần áo lấy một bộ đồ rồi đi vào phòng tắm.

Hàn Lam Tuyết dõi theo bóng lưng anh.

“Anh ấy sao thế nhỉ? Anh ấy có chuyện gì giấu mình?”

Tống Mộ Sinh tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn cô và cô cũng nhìn anh. Tống Mộ Sinh không nói gì, chỉ cười gượng gạo rồi đi xuống phòng ăn.

Nữ vệ sĩ sau khi hết giờ làm việc, cô ấy ra xe trở về nhà.

Xe của Uông Minh dừng lại trước cổng nhà, cô xuống xe kiểm tra hộp thư như thường lệ. Cô lấy từ hộp thư ra một bức thư. Là thư của cảnh sát. Uông Minh không gỡ bức thư ra xem ngay mà mở cổng dắt chiếc mô tô vào nhà.

Vào đến nhà, cô ngồi trên chiếc sô pha, gỡ bức thư ra xem. Nội dung bức thư là:

“ Ngày X tháng Y năm ZZZZ, cctv đã ghi được hình ảnh chiếc mô tô mang biển kiểm soát ABCD chạy trên đường đông. Phía sau xe có chở người không đội mũ bảo hiểm. Dựa theo điều a khoản b của bộ luật giao thông, phương tiện hai bánh tham gia giao thông chở người không đội mũ bảo hiểm sẽ bị dán thẻ vàng và nộp phạt một nghìn tệ. Thời gian nộp phạt là sau bảy ngày kể từ ngày thư phạt được gửi đến hộp thư của chủ sở hữu phương tiện bị phạt. Nếu sau bảy ngày, chủ sở hữu phương tiện vẫn chưa nộp phạt thì phương tiện giao thông sẽ bị dán thẻ đỏ và không được lưu thông trên đường...”

Uông Minh xem qua thư thì bốc hỏa.

“Cái tên bác sĩ ôn thần đó, ở nhà báo cha báo mẹ, ra đường báo mình.”

Tống Mộ Sinh ngồi ở phòng ăn nhìn đĩa thức ăn. Được một lúc thì cầm dao nĩa lên cắt thức ăn. Ăn được hai ba miếng thì không ăn nổi nữa. Đầu óc cứ mơ hồ nhớ tới Lam Tuyết và Quốc Đông, nhớ tới nụ cười bí ẩn của cậu ta ở phòng karaoke hôm đó. Anh bỏ lên phòng.

Lam Tuyết đã ru bé con ngủ say thì Tống Mộ Sinh lên tới phòng. Cô nhìn anh rồi hỏi lại:

- Anh có chuyện gì giấu em phải không?

- Không. Anh không có chuyện gì giấu em.

Anh vừa nói vừa vuốt ve tóc cô. Anh rất muốn hỏi cô về chuyện ban sáng nhưng lại sợ cô sẽ hiểu lầm. Không biết phải nói sao nên anh đành im lặng.

Cô nhìn anh một lúc thì nhớ ra lúc sáng cô có dạo quanh khu mua sắm và lựa được một chiếc áo len màu nâu cho anh. Cô nói:

- Em có cái này muốn tặng cho anh.

Nói rồi, Hàn Lam Tuyết bước xuống giường, đi đến tủ quần áo, mở ra lấy một chiếc túi. Cô mang chiếc túi đó đến chỗ anh.

- Tặng cho anh.

Cô đưa chiếc túi đó cho anh. Tống Mộ Sinh nhìn cô rồi nhìn chiếc túi, đưa tay nhận. Anh mở chiếc túi ra, lấy chiếc áo len ra ngắm nghía. Tâm trạng u ám như được thắp lên một tia nắng.

- Anh có thích không?- Cô hỏi anh.

- Thích, anh thích lắm. Cảm ơn em.- Tống Mộ Sinh âu yếm nhìn cô mà trả lời.

Cô mỉm cười nói tiếp.

- Anh thích là được rồi. Chiếc áo này là Quốc Đông đã chọn giúp em đấy.

Quốc Đông. Lại là Quốc Đông. Tống Mộ Sinh nhíu chặt mày, tâm trạng lại chùn xuống. Tia nắm lúc nãy vừa thắp giờ đã lụi tắt. Chiếc áo trên tay bị anh vô ý nắm chặt lại:

- Mộ Sinh... Mộ Sinh...

Hàn Lam Tuyết gọi, anh quay qua nhìn cô.

- Em gọi anh?

- Anh sao vậy? Sao đứng đó như người mất hồn?- Cô lo lắng.

- À không sao. Thôi muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi.

- Ừm.

Anh tắt đèn.

Quay lại giường, nằm bên cạnh Hàn LamTuyết, anh đặt lên tráng cô một nụ hôn.

- Em ngủ ngon.

- Anh ngủ ngon.

Hơn mười giờ đêm, căn phòng tĩnh mịch, chỉ có tiếng thở đều đều của cô và bé con. Tống Mộ Sinh thì vẫn thức.

“Ting...ting...”

Điện thoại của Lam Tuyết có tin nhắn.

Tống Mộ Sinh nhìn sang Lam Tuyết, cô đã ngủ say. Anh ngồi dậy cầm điện thoại cô lên xem. Là tin nhắn của Quốc Đông: “ Lúc sáng mình quên đưa một món đồ cho cậu. Hẹn cậu ngày mai tại...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài #ngọt