Chương29: Tùy anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngừng một chút để lấy hơi, Diệp Hinh đưa ra câu chốt.

- Nếu ông xã của Lam Tuyết là cực phẩm thì Hồ Trí Hiền cũng được xếp vào loại nhất đấy.

- Anh ta đã có gia đình hay người yêu chưa?- Lý Vy Hà tò mò.

Diệp Hinh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

- Gia đình thì chưa. Còn người yêu thì mình không chắc.

Lam Tuyết nghe hết những lời Diệp Hinh nói, cô nhìn sang bàn của bác sĩ Hồ và Uông Minh.

- Trông Uông Minh và Hồ Trí Hiền có vẻ thân thiết quá nhỉ!- Mẫn Mẫn ngưỡng mộ.

Lam Tuyết không nói gì, cô quay lại tiếp tục bàn về quà cưới cho Quốc Đông.

Ở bàn bên kia, bác sĩ Hồ đang ngồi với Uông Minh. Anh ta cười cười nhìn Uông Minh. Cô thì không cười nổi với anh ta.

- Anh gọi tôi sang đây có chuyện gì?- Uông Minh lạnh lùng hỏi.

- Không có gì. Tôi có hẹn với bạn ở quán này nhưng cậu ta lại cho tôi leo cây. May thay tôi thấy em cũng đang ở đây nên gọi em sang ngồi cùng tôi thôi.- Anh ta nhàn hạ trả lời.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng gặp. Đã không ưa nổi anh ta mà anh ta cứ xuất hiện trước mặt. Lại còn hết lần này đến lần khác dùng lời hứa của cô để ép cô phải làm theo lời anh. Cô chỉ hận bản thân sao lại thốt ra lời hứa ngu xuẩn đó chứ.

Uông Minh cau có nhìn bác sĩ Hồ:

- Sao anh lại có số điện thoại của tôi?

- Em nói thử xem.- Anh ta vừa nói vừa cầm tách cà phê lên nhâm nhi một chút rồi đặt xuống bàn.

Uông Minh nhíu mày nhìn anh mà suy nghĩ.

Cô chợt nhớ ra hai lần trước, cô có cho anh mượn điện thoại để gọi xe kéo đến. Chắc chắc lúc đó anh ta đã dùng điện thoại của cô để nhá sang điện thoại của anh ta. “Hừm, cái tên bác sĩ ôn thần này thật xảo huyệt”.

- Nếu anh không có việc gì cần nói với tôi thì tôi đi trước.- Uông Minh vừa nói vừa đứng dậy định rời khỏi bàn.

Bác sĩ Hồ vội đứng lên bắt lấy tay Uông Minh.

- Thứ bảy này em có rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn tối để cảm ơn việc hôm trước.- Bác sĩ Hồ đề nghị.

- Không cần đâu. Hơn nữa công việc của tôi không có giờ kết thúc cụ thể.- Uông Minh diện lí do để từ chối.

- Không sao, tôi sẽ chờ.

Không còn cách từ chối, Uông Minh chán chường.

- Tùy anh.

Nói rồi cô xua tay bác sĩ Hồ ra, quay lưng rời khỏi bàn của anh.

Bác sĩ Hồ nói với theo.

- Khi nào xong việc, em gọi vào số điện thoại lúc nãy, tôi sẽ cho em biết địa điểm.

Uông Minh bỏ mặc bác sĩ Hồ cùng lời nói của anh ta, cô đi thẳng về bàn của Lam Tuyết.

Vừa thấy Uông Minh trở lại, Lý Vy Hà liền hỏi.

- Uông Minh, cô là người yêu của Hồ Trí Hiền?

Uông Minh luống cuống phả tay.

- Không phải, tôi và anh ta chỉ vô tình quen biết. Mà anh ta tên Hồ Trí Hiền sao?

Lý Vy Hà ngạc nhiên hỏi:

- Cô không biết tên anh ta? Trông hay người thân thiết vậy cơ mà.

Lần trước đến bệnh viện “hành hung” bác sĩ Hồ, Uông Minh chỉ lo nhanh nhanh để moi tin tức mà chẳng để ý đến bảng tên của anh. Những lần gặp tiếp theo, cô cũng chẳng muốn hỏi, chỉ muốn mau rời khỏi cái tên phiền phức đó mà thôi.

Anh ta tên Hồ Trí Hiền, cái tên đi ngược hoàn toàn lại với con người anh ta. Anh ta là tên xảo huyệt thì có chứ có hiền chút nào đâu.

Uông Minh nhanh chóng trả lời Lý Vy Hà để tránh bị hiểu nhầm.

- Tôi và anh ta chỉ quen biết qua loa, không như mọi người nghĩ đâu.

Uông Minh nói sao thì mọi người nghe vậy.

Trong số họ, ngoại trừ Lam Tuyết và Uông Minh ra, có người bắt đầu âm thầm để ý đến bác sĩ Hồ.

Lam Tuyết nhìn Uông Minh, rồi nhìn sang Hồ Trí Hiền đang ngồi bàn bên kia.

Anh ta vẫn nhìn chăm chăm qua đây. Nói đúng hơn là nhìn Uông Minh. Lam Tuyết biết anh ta để ý Uông Minh. Nhưng phải khổ cho anh ta rồi.

Trong quá khứ, Uông Minh từng có một gia đình không được hạnh phúc. Năm cô lên mười tuổi, ba cô vì người đàn bà bên ngoài mà bỏ mặc mẹ con cô. Mẹ cô đã một mình làm đủ mọi việc để lo cuộc sống của hai mẹ con. Năm cô mười lăm, mẹ cô vì quá lao lực nên đã qua đời. Từ đó, cô đã có ác cảm với đàn ông.

Khi nhận lời làm vệ sĩ của Lam Tuyết. Cô lại chứng kiến Tống Mộ Sinh qua lại với các ả chân dài. Ác cảm của cô càng sâu hơn.

Uông Minh không dễ theo đuổi như bao cô gái khác. Với cô đàn ông đều là kẻ bội bạc. Nhất là loại đàn ông hào hoa phong nhã, đi đâu cũng có ong bướm vây theo như Hồ Trí Hiền thì càng khó có thể làm động lòng Uông Minh.

Họ ngồi cùng nhau được một lúc thì gọi phục vụ đến thanh toán rồi ra về.

Ngồi trên xe, Lam Tuyết nhớ lại lời của Diệp Hinh nói về Hồ Trí Hiền, nhớ lại ánh mắt anh ta nhìn Uông Minh. Dù không tiếp xúc với Hồ Trí Hiền được bao nhiêu lần, nhưng Lam Tuyết lại cảm nhận được ở anh ta có sự chân thành, có vẻ anh ta thật sự thích Uông Minh. Còn về phía Uông Minh, có lẽ vì không có thiện cảm với đàn ông nên cô ấy không cảm nhận được tình cảm của Hồ Trí Hiền dành cho cô ấy.

- Uông Minh, cô thấy Hồ Trí Hiền là người như thế nào?- Lam Tuyết hỏi.

- Là một kẻ phiền phức.- Uông Minh trả lời mà không cần suy nghĩ.

- Nhưng tôi thấy anh ta có vẻ thích cô.- Lam Tuyết muốn dò xem Uông Minh thế nào.

Uông Minh trầm ngâm một lúc thì nói.

- Loại người phiền phức như anh ta, tôi không có hứng thú.

- Vậy cô hứng thú với loại đàn ông nào?- Lam Tuyết lại hỏi.

- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra.

Lam Tuyết hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ cô hiểu rõ người chị em của cô. Uông Minh tuy mang dáng vóc nữ nhân nhưng tâm hồn mạnh mẽ, trái tim sắc đá, không dễ gì bị sự hào nhoáng đẹp đẽ làm cho lung lay.

Uông Minh làm vệ sĩ cho Lam Tuyết đã được ba năm. Nhưng chưa bao giờ nghe cô ấy nói là có bạn trai hay hẹn hò với bất kì ai. Vì tính chất đặc thù công việc nên mỗi ngày cô đều đến dinh thự vào bảy giờ sáng, Lam Tuyết có việc đi ra ngoài là Uông Minh sẽ đi theo để bảo vệ. Từ sáng đến tối, chỉ dính sát với Lam Tuyết cho đến giờ về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài #ngọt