Chương6: Động phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Lam Tuyết say khướt, gục lên bàn tự lúc nào chẳng hay. Còn Tống Mộ Sinh cũng bắt đầu ngà ngà. Anh thấy cô say nên rời khỏi ghế, tiến đến bên cạnh, bế cô lên phòng.

Lên đến phòng, Tống Mộ Sinh đặt cô lên giường, xoay người định đi tắm. Bỗng chiếc cà vạt bị tay của Lam Tuyết bắt lại. Cô dùng một lực không quá mạnh, nhưng vì bất ngờ nên Tống Mộ Sinh bị mất đà, ngã úp, hai tay chống lên giường, phút chốc mặt đã kề mặt.
Hàn Lam Tuyết nheo nheo mở mắt nhìn anh. Trong khoảnh khắc gần trong gang tấc, cô thấy anh thật phong độ, thật điển trai.

Ôi cái gì đang diễn ra đây? Bình thường nhắc đến tên anh, cô đã nổi cáu lên, nhìn còn chả thèm vậy mà hôm nay cô lại thấy anh điển trai. Lý trí của cô đã bị hai chai rượu mười nghìn Mĩ kim kia che mất rồi ư?

Tống Mộ Sinh nhìn cô chăm chăm. Đã sống chung với nhau được sáu năm nhưng đây là lần đầu tiên anh được mặt đối mặt thế này với cô, được nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt xinh đẹp của cô, nhất là hôm nay khi cô đã uống say, trông cô lại càng quyến rũ. Tính ra hai chai rượu mười nghìn Mĩ kim  kia cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm chứ. Anh từ từ tiến sát mặt vào cô, môi kề môi. Họ trao nhau nụ hôn nồng cháy.

Cảm giác tê dại từ đôi môi khiến hô hấp của Tống Mộ Sinh trở nên gấp rút. Hàn Lam Tuyết bị men rượu chi phối, kích dẫn, cuồng nhiệt nghênh đón nụ hôn của anh. Mọi thứ trở nên mơ hồ trong cô, cơ thể nóng bừng, từng sợi dây thần kinh nhạy cảm bị kích thích mãnh liệt.

Trong cơn mụ mị, Hàn Lam Tuyết cảm nhận được có bàn tay ấm áp vuốt ve từng tấc thịt noãn nà của cô, có bờ môi ẩm ướt hôn lên từng vùng mẫn cảm. Cơ thể cô run lên từng hồi, cổ họng không tự chủ, phát ra những thanh âm khiến người khác phải đỏ mặt.

Hơi men đã ngấm sâu vào trong từng mạch máu, tư duy của Hàn Lam Tuyết sụp đổ hoàn toàn. Cô chẳng còn ý thức được chuyện gì đang xảy ra ra, cô chỉ biết vươn tay ôm chặt cổ Tống Mộ Sinh. Một cơn đau như xé da xé thịt ập đến, song cũng không thể làm bật ý thức trong cô. Nơi đuôi mắt, một giọt nước mắt nóng bỏng lặng lẽ chảy xuống. Nhưng vừa kịp có một ngón tay nhẹ nhàng lau đi giúp cô. Hàn Lam Tuyết còn mù mờ cảm nhận được nơi giọt nước mắt kia vừa lăn qua, có một đôi môi mềm mại áp lên. Thật dịu dàng.

Sau đó, cô chẳng còn biết gì cả...

Sau ngần ấy năm, cuối cùng Tống Mộ Sinh và Hàn Lam Tuyết cũng có một đêm động phòng đúng nghĩa.

Tại sao lại nói như vậy? Để trả lời câu hỏi này, chúng ta sẽ quay ngược về sáu năm trước, sau khi tiệc cưới kết thúc, Tống Mộ Sinh cùng Hàn Lam Tuyết trở về dinh thự. Anh tắm trước nên đã lên giường nằm chờ. Còn cô sau khi tắm xong thì bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn trên tay, cô lau khô tóc vừa lau vừa đi đến bên giường. Bỗng Tống Mộ Sinh bắt chặt cổ tay cô kéo mạnh về phía anh, anh đè cô xuống giường. Anh đã chờ thời khắc này rất lâu. Từ năm cô năm tuổi đến nay đã mười ba năm, anh từ một chàng thanh niên, giờ đã là một người đàn ông trưởng thành. Ở cái tuổi thanh niên, ham muốn của một người đàn ông là rất lớn. Không ít lần anh mơ về việc ân ái cùng cô, nhưng điều anh có thể chỉ là kìm nén và kìm nén mà thôi.

Đến hôm nay, anh và cô đã là vợ chồng hợp pháp, anh có thể thực hiện “nguyện vọng” của bản thân. Vì thế, Tống Mộ Sinh muốn thực hiện ngay.
Hàn Lam Tuyết kháng cự nhưng hai tay đã bị anh nắm chặt. Cô liên tục nói to bảo anh buông cô ra, nhưng mọi lời của cô đều vô ích. Anh vẫn cứ nhiệt huyết làm điều anh muốn.

Cảm thấy lời nói của bản thân không được tôn trọng, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi trừng mắt ra nhìn Tống Mộ Sinh. Sau đó, cô dùng hết sức, tung một cước vô hạ bộ của anh. Tống Mộ Sinh ngã từ trên giường lăn thẳng xuống sàn.

Hàn Lam Tuyết ngồi bật dậy dùng ánh mắt hình viên đạn quăng cho anh. Tống Mộ Sinh nằm dưới sàn chỉ biết ôm hạ bộ rên rỉ mà còn không dám rên lớn vì sợ Tống lão gia sẽ nghe thấy.

Sau khi quăng ánh mắt hình viên đạn, Hàn Lam Tuyết nằm xuống đắp chăn, quay lưng về phía anh rồi ngủ.

Suốt một tháng sau đó, cô không thèm nhìn anh hắn cũng chẳng hé nửa lời với anh. Tống Mộ Sinh biết anh đã sai, anh đã quá hấp tấp, anh muốn xin lỗi cô nhưng hễ anh vừa đến gần thì cô liền quay lưng đi chỗ khác mà chẳng cho anh có cơ hội xin lỗi hay giải thích.
Thế là việc động phòng khép lại, Tống Mộ Sinh chỉ biết trông chờ, trông chờ và trông chờ đến một ngày nào đó cô tình nguyện động phòng với anh. Chờ đến sáu năm thì trời cũng không phụ người có lòng. Sáu năm sống cùng với nhau dưới một mái dinh thự thì anh và cô đã có một đêm động phòng đúng nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài #ngọt