ốp la

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Noh Taeyoon muốn ăn trứng chiên.

Trứng chiên. Đúng hơn là trứng ốp la. Trứng chỉ chiên một mặt, không lật. Lòng trắng được chiên chín mềm. Lòng đỏ chưa se lại. Sắc cam tươi rói nằm giữa vầng hào quang trắng muốt như một mặt trời. Noh Taeyoon thích nhấm nháp phần lòng trắng trước. Phần ngon nhất của món ăn sẽ được thưởng thức cuối cùng. Em ăn hết lòng đỏ trong một lần. Chất lỏng sền sệt của trứng chưa chín kỹ chảy ra và lấp đầy khuôn miệng em bằng hương vị béo bùi.

Điều quan trọng của làm trứng ốp la là phải giữ cho lòng đỏ trứng nguyên vẹn. Không bị vỡ. Không bị lẫn vào lòng trắng. Nếu không sẽ không cho ra kết cấu tròn trịa núng nính nên có của trứng ốp la. Noh Taeyoon lại là chúa hậu đậu. Số lần em có thể đập mở quả trứng một cách hoàn hảo có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Noh Taeyoon muốn ăn mặt trời.

Nếu trí nhớ của Noh Taeyoon là một vật hữu hình, nó sẽ lộn xộn ngang đống quần áo bị em nhồi nhét trong tủ đồ. Có lẽ, em nhớ mang máng, rằng lúc ban đầu, khả năng đập trứng của em vẫn chưa tệ đến vậy. Nhưng rồi, theo thời gian, đôi tay trở nên run rẩy mỗi khi cầm phải vật thể nhỏ bé hình bầu dục. Trứng không nặng, cũng không quý giá, nhưng lớp vỏ mỏng manh khiến em cảm tưởng cả trăm tấn áp lực đang đè nặng trong lòng bàn tay. Và trước khi em kịp nhận thức được điều gì đang xảy ra, quả trứng đã trượt khỏi tay. Lớp vỏ nâu vỡ tan thành nhiều mảnh. Chất lỏng trong suốt xen lẫn mảng vàng chảy dài từ trên bàn bếp, đọng thành một vũng hỗn độn trên sàn nhà mà Noh Taeyoon đã mất rất lâu mới có thể dọn sạch.

Có lẽ quá trình dọn dẹp không lâu như em nhớ. Chỉ có một quả trứng bị vỡ. Nhưng nhiều lần run tay, nhiều lần đánh rơi, mỗi lần vỡ một quả. Các mảnh ký ức chen chúc nhau, tồn đọng thành một thước phim dài lê thê mà Noh Taeyoon chỉ ước mình có thể rút điện TV ngay khi những phân cảnh đầu tiên hiện lên. Cơn đau vươn những cái chân ngoằn ngoèo mảnh khảnh khắp bàn tay, phủ lên từng ngón tay cảm giác đau nhói, khiến đôi tay run rẩy không ngừng. Nối tiếp là cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống, nặng nề đè lên lưng. Màn sương dày mịt mù bám trên kính, che khuất tâm trí em. Đến khi tay đã ngớt run, và các giác quan quay trở lại, trước mặt em đã là đống bầy hầy vương vãi khắp nơi.

Ban đầu, không ai biết đến chuyện đó. Nhưng rồi ai đó đã bước vào phòng bếp trong lúc Noh Taeyoon đang cố lau sạch sàn nhà bằng những tờ khăn giấy lụa mỏng tanh. Một vài lần em bị bắt gặp khi quả trứng đang rơi xuống từ trong tay. Vài lần khác là vào lúc em đang run lẩy bẩy khi vừa cầm lấy nguyên liệu nấu ăn. Tình huống này lặp đi lặp lại. Để bảo toàn số trứng còn lại, các thành viên trong đội đi đến quyết định rằng mỗi khi Taeyoon muốn ăn trứng ốp la, một ai đó sẽ đảm nhận nhiệm vụ nấu nướng thay cho em. Thi thoảng là Jinhong. Thi thoảng là Jinseong hyung. Đa phần là Jeonghyeong. Bằng một cách thần kỳ nào đó, Jeonghyeong luôn có mặt mỗi khi em cần giúp đỡ, đặc biệt là những lúc em muốn một quả trứng ốp la.

Đáng tiếc rằng hôm nay, không có phép màu nào xảy ra vì tất cả mọi người đều đi vắng. Ký túc xá không còn ai trừ Noh Taeyoon. Hơi cường điệu quá nếu nói em thèm khát món trứng ốp la. Nhưng, vào lúc này, em thật sự muốn một quả trứng ốp la.

Noh Taeyoon có hai lựa chọn: tự mình chiên trứng, hoặc đè nén ham muốn của bản thân và chờ đến khi có ai đó quay về ký túc xá.

Đã quá lâu rồi Noh Taeyoon không tự mình chiên trứng, hay đụng vào một quả trứng sống còn nguyên vỏ. Em không chắc liệu thứ đó sẽ tái phát nếu em cầm lấy quả trứng. Một vài cơn đau đến nhanh và đi cũng nhanh. Một vài cơn đau lại không biến mất. Chúng im ỉm lặng đi, chực chờ một cơn gió lớn kéo đến là bùng lên lại như một ngọn lửa, cuồn cuộn thiêu rụi các tế bào trong cơ thể.

Noh Taeyoon nghĩ rằng em sẽ phá hỏng mặt trời.

Có mười quả trứng ốp la thì thật tuyệt vời. Taeyoon nghĩ em có thể thỏa thích chọc vỡ vài cái lòng đỏ để làm sốt chấm, và nuốt trọn vài cái khác. Sẽ không bao giờ có cảm xúc tiếc nuối hay thòm thèm chưa đủ sau khi ăn mười quả trứng ốp la cùng một lúc. Nhưng nếu em thật sự ăn mười quả trứng ốp la, sẽ chẳng còn sót lại quả trứng nào cho những người đồng đội, và Noh Taeyoon khá chắc sẽ không ai chịu chiên trứng cho em nếu số lượng lên đến mười.

Em không phải Hậu Nghệ để có thể bắn hạ mặt trời.

Có lẽ em đã bị bắn hạ. Ngôi sao một thời rực rỡ, vùng vẫy giữa ranh giới của màn đêm, rồi hoàn toàn bị huỷ diệt. Một vụ nổ lớn, nhưng câm lặng, và không ai biết. Vụ nổ bắt nguồn từ bên trong, âm thầm lặng lẽ tan tác. Ngôi sao chết phân tán thành hàng ngàn mảnh vỡ xấu xí xám xịt, trôi nổi trong vũ trụ, quây vần lấy nhau, cố gắng một lần nữa trở thành một-cái-gì-đó. Hoặc một-ai-đó. Một cái tên gợi nhớ. Một cá thể không vô danh.

Hoặc em chưa từng là mặt trời. Loài người ngu ngốc từng ảo tưởng bản thân nằm ở vị trí trung tâm thay cho quả cầu lửa, thì biết đâu quá khứ đã từng huy hoàng chỉ là một huyễn cảnh được vẽ nên để an ủi những kẻ thất bại. Để rồi, khi ảo ảnh tan vỡ như bong bóng xà phòng, thứ duy nhất còn sót lại sau cùng là một cơ thể đầy rẫy vết thương oằn mình chống đỡ.

Noh Taeyoon đã bao giờ là một mặt trời chưa?

Em không biết nữa. Nhưng em biết Kim Jeonghyeong thật sự rất thần kì. Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Taeyoon đã thu đủ dũng khí để tự mình vào bếp. Nhưng ngay khi em định chạm tay vào quả trứng, tiếng bước chân xuất hiện ngay bên ngoài, và giọng nói của người đi rừng vang vọng khắp không gian.

"Taeyoon muốn ăn trứng sao? Để tớ làm cho."

Hôm nay, Noh Taeyoon ăn một quả trứng ốp la tươi rói như mặt trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net