Chương 1695: Yêu quái lục (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Thư khiêng An Ngọc Quân nhanh như chớp chạy về nhà.

Ninh Thư chạy nhanh lên phòng mình bố trí một màn nước vô hình, che lấp yêu khí trên người An Ngọc Quân.

Vốn dĩ là Nguyên Lương dựa vào lực lượng của mình che khuất yêu khí cường đại trên người An Ngọc Quân.

Ninh Thư mới không có lòng tốt như vậy, hao phí lực lượng của chính mình, đến lúc đó Xà Vương tìm tới, ngay cả khả năng đánh trả cũng không có.

Trực tiếp bố trí màn nước, nước có thể che giấu hết thảy khí tức.

Ninh Thư nói với An Ngọc Quân: "Vào phòng vệ sinh tự xử lý cho sạch sẽ đi."

Mặt An Ngọc Quân phảng phất biến thành màu đen, phát âm không rõ ràng, "Tôi không động được."

Thân thể đã chết lặng.

An Ngọc Quân trúng độc, tơ nhện có độc.

Con người bình thường dính vào tơ nhện hẳn là đã bị độc chết, hiện tại An Ngọc Quân còn sống, chắc là do đứa bé trong bụng chống đỡ.

Ninh Thư khiêng An Ngọc Quân vào trong phòng tắm, đeo găng tay, cầm vòi hoa sen xối nước lên người An Ngọc Quân.

Cả người An Ngọc Quân phát lạnh, khẽ cắn môi.

Tơ nhện không chỉ có độc, lại còn cực kì cứng cỏi, dùng tay không kéo thế nào cũng không đứt, Ninh Thư cầm cái kéo lớn cắt lung tung, chặt đứt đống tơ nhện.

Ninh Thư tắt vòi hoa sen, nói: "Cô tự tắm một lát đi."

Ninh Thư từ trong tủ quần áo lấy áo thun với quần đùi, đưa cho An Ngọc Quân, nhàn nhạt nói: "Đây là quần áo của tôi, cho cô mặc tạm."

"Cảm ơn." An Ngọc Quân bờ môi phát tím đón lấy quần áo.

Ninh Thư nhìn lướt qua An Ngọc Quân đang trúng độc, đóng cửa lại.

Ninh Thư không chút lo lắng An Ngọc Quân sẽ chết, dù sao trong bụng cô ta còn có hai đứa nhỏ kia.

Khẳng định là có biện pháp, dù gì cũng là con của đại yêu quái.

Còn chưa sinh ra, yêu lực đã mạnh hơn rất nhiều yêu quái.

Thiên phú dị bẩm là không thể so sánh.

Ninh Thư đem thịt rửa sạch sẽ, hầm trong nồi áp suất.

Sau đó mở máy tính vẽ truyện tranh.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, là An Ngọc Quân đang tắm rửa.

Có lẽ là trên người quá hôi, An Ngọc Quân tắm gần 40 phút mới ra ngoài.

Mà Ninh Thư đã nấu xong thịt rồi.

An Ngọc Quân lau mái tóc ẩm ướt bước ra, trên người mặc quần áo Ninh Thư, dáng người có vẻ thật nhỏ xinh.

Ngay cả khi đang mang thai, An Ngọc Quân vẫn như cũ nhỏ xinh, chỉ có bụng hơi nhô lên.

Môi cô ta đã không còn thâm tím, hiển nhiên là đã giải độc, lộ ra cánh môi hồng phấn, cái mũi nho nhỏ.

Lại nói An Ngọc Quân cũng coi là một tiểu mỹ nữ, hơn nữa còn là cái loại con gái làm người ta vừa thấy đã dâng lên ý muốn bảo hộ.

An Ngọc Quân thấy một người đàn ông xa lạ nhìn chằm chằm mình, nhịn không được cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Ninh Thư ừ một tiếng, nhìn lướt qua bụng An Ngọc Quân , "Mang thai hai tiểu yêu quái, cô ngủ với yêu quái à?"

Ninh Thư nói có hơi khó nghe, sắc mặt An Ngọc Quân hết đỏ lại tím, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Cô chính là người noi theo chủ nghĩa duy vật, căn bản là không tin trên thế giới này có ma quỷ có yêu quái, thế nhưng dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, tam quan cô ta đã muốn vụn vỡ.

Không thể tin được mới làm một giấc mộng xuân đã mang thai.

"Tôi cũng là yêu quái, đứa bé trong bụng cô rất có sức hấp dẫn đối với tôi, yêu khí nồng đậm, nếu ăn hai đứa nó thì có thể có được yêu lực cường đại." Ninh Thư vừa nói vừa múc canh thịt từ trong nồi áp suất chia làm hai bát.

An Ngọc Quân ôm bụng lui về phía sau hai bước, nhìn Ninh Thư cười gượng mà nói: "Tôi cảm thấy anh sẽ không thương tổn tôi."

"A, vì cái gì, cảm thấy tôi thích cô, không nỡ làm tổn thương cô?" Ninh Thư nói đầy tùy ý, trong bát bốc lên hơi nóng, hơi nước làm mắt kính Ninh Thư trắng xoá một mảnh.

Ừm, Ninh Thư không nhìn được.


Mắt cận thực quá phiền não.

An Ngọc Quân nhìn thấy liền cầm giấy lau kính giúp Ninh Thư, nói: "Trực giác bảo tôi rằng, anh sẽ không làm hại tôi."

Ninh Thư:......

Cho nên, có đôi khi người ta có thể cảm giác được đối phương thích mình.

Chỉ là có vài người làm bộ không biết mà thôi, hưởng thụ việc bạn đối xử tốt với họ.

Chỉ có tình yêu cùng tín ngưỡng mới không thể phụ bạc, có người thích bạn chính là một loại may mắn, không phải để bạn lợi dụng phần yêu thích này.

Thoải mái nói ra thì có gì không tốt.

"Tôi sẽ tổn thương cô đấy." Ngón tay Ninh Thư biến thành vuốt ưng bén nhọn lạnh lẽo, đi đến trước mặt An Ngọc Quân.

Móng vuốt sắc nhọn ở trên bụng An Ngọc Quân nhẹ nhàng di chuyển, An Ngọc Quân nhanh chóng rụt rụt bụng.

"Tiểu yêu quái, không cho phép ông tổn thương mẹ tôi, anh trai tôi là người rất lợi hại đó." Thanh âm tiểu loli nhuyễn manh từ trong bụng An Ngọc Quân vang lên.

Ninh Thư có chút kinh ngạc nói: "Thế mà lại là long phượng thai, một nam một nữ, trai gái vẹn toàn nha."

Không thì sao có thể nói là nữ chính được.

An Ngọc Quân cười có chút ngượng ngùng, "Bất kể như nào, cảm ơn anh đã cứu tôi."

Vuốt ưng của Ninh Thư biến thành tay, ngồi xuống bàn cơm, nhàn nhạt nói: "Ăn cơm đi."

An Ngọc Quân đã sớm đói bụng, nhìn thấy thịt trong bát, lập tức ngồi xuống, bắt đầu ăn.

"Cô không cần cảm ơn tôi, tôi vốn cũng không định cứu cô." Mắt Ninh Thư lại bị hơi nước che lấp.

Cận thị thật sự chịu không nổi.

Nguyên Lương muốn cứu người, bất luận thế nào, An Ngọc Quân cũng là người Nguyên Lương thích.

"Nhưng mà anh vẫn cứu tôi, anh là yêu quái tốt." An Ngọc Quân nói, "So với yêu quái đuổi giết tôi không quá giống nhau."

Ninh Thư chỉ à một tiếng, bảo cô ăn thai nhi, ăn hai đầu rắn, cô cũng ăn không vô.

Ninh Thư hỏi: "Đại yêu quái cùng cô triền miên đâu rồi?"

An Ngọc Quân lắc đầu, đỏ mặt nói: "Tôi cũng không biết."

Bây giờ hồi tưởng lại, tối hôm đó quả thật thực cốt tiêu hồn¹, hoàn toàn là bị người đó đùa giỡn trong lòng bàn tay, ý thức chỉ có thể sa vào trong đó.

¹Thực cốt tiêu hồn: cảm giác thoả mãn sau khi hoan ái, đại khái là cả người cả xương đều mất hồn

Trên người mang theo một cỗ khí tức xạ hương nhàn nhạt, làm cho người ta mê say, còn có đầu lưỡi linh hoạt di chuyển ở trên người.

Hiện tại nhớ lại, cơ thể An Ngọc Quân nhịn không được mà ẩn ẩn nóng lên, vô cùng quẫn bách.

Ninh Thư nhàn nhạt mà nói: "Xà tính bản dâm², nói không chừng cô là bị một con rắn biến thái làm bẩn."

²Xà tính bản dâm: loài rắn có bản tính dâm dật

"Nói bậy, cha tôi không phải là rắn biến thái, cha tôi nhất định là thích mommy, cái đồ chim ưng mắt mù nhà ông, bớt châm ngòi ly gián quan hệ ba mẹ tôi đi." Đứa bé trong bụng An Ngọc Quân lập tức kêu la.

"Thực xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng trách nó." An Ngọc Quân miễn cưỡng nói với Ninh Thư, trong lòng hơi có bóng ma.

Buổi tối hôm đó người nọ thoạt nhìn quả thực quá am hiểu chuyện giường chiếu, dáng vẻ cùng động tác hết sức nhuần nhuyễn, trong lòng An Ngọc Quân khẽ co rút đau đớn.

Chẳng lẽ là bởi vì có con, mới có thể thương tâm vì cái người mà tên cũng không biết?

"Người xấu, ông là người xấu." Tiểu loli kêu la, "Anh, anh nhất định phải đánh chết con chim mù này, ông ta quá xấu quá xấu xa rồi."

Ninh Thư đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có loại cảm giác quen thuộc mơ hồ, loại kịch bản quen thuộc nha.

Một đêm sinh tình, sau đó mang thai, chẳng qua hoài thai là hai con rắn.

Hai đứa nhỏ là thần trợ công.

Tâm thật mệt.

Tình yêu à, tới đây, dù sao cô cũng có một bó lớn thời gian.

Cơ mà yêu quái thọ mệnh dài, con người tuổi thọ ngắn, vấn đề này giải quyết như thế nào đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC