Chương 1703: Yêu quái lục (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Ngọc Quân thay Ninh Thư cầu xin, sau khi Xà Vương đến, thể xác và tinh thần cô ta đều thả lỏng.

Hiện tại cô ta cũng không xảy ra chuyện gì, có thể bỏ qua cho tên sơn ưng này.

"Mommy, mẹ có biết chim ưng mù xấu xa cỡ nào không, ông ta không chỉ muốn hầm bọn con thành canh rắn, còn định nhìn jj anh trai, ông ta nói rắn có hai cái jj."

Rắn trắng cũng không biết jj là cái gì, chỉ lặp lại lời Ninh Thư nói.

Ngược lại An Ngọc Quân vẻ mặt ửng đỏ, cúi đầu.

"Còn gì nữa không?" Xà Vương vuốt ve rắn nhỏ trên cổ tay.

"Không chỉ thế, ông ta còn bắt nạt mommy, bảo mommy lớn bụng làm việc hết nhà, mỗi ngày đều mệt muốn chết."

Xà Vương ánh mắt có chút bất thiện nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Ninh Thư không hề sợ hãi, ta cứ bắt nạt đấy, tới đây mà cắn nè.

"Lời em gái nói đều là sự thật, bọn con ở trong bụng mommy không dám ra ngoài, cuối cùng do quá lớn nên làm vỡ vỏ trứng."

"Vỏ trứng đến bây giờ vẫn còn ở trong bụng mommy." Rắn đen cũng gia nhập đội ngũ phê phán Ninh Thư.

Ninh Thư chớp mắt, mới đảo mắt cô đã biến thành kẻ tội ác tày trời.

Ơn cứu mạng thì không ai thèm nhắc.

Xà Vương nhíu mày, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía bụng An Ngọc Quân, "Có khó chịu lắm không?"

"Em không sao."

Ninh Thư đưa ra một chủ ý: "Này thì có việc gì, cho hai đứa nhỏ chui lại vào trong thân thể, ngậm vỏ trứng ra không phải là được rồi à."

Lời này vừa nói ra, tình cảnh một lần nữa rơi vào bế tắc, thực xấu hổ.

An Ngọc Quân hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, cái lời này mà cũng nói ra được .

Bảo đứa bé chui vào lại mà lấy vỏ trứng ra.

Xà Vương nhìn chằm chằm Ninh Thư, đồng tử co chặt, cho người ta một loại cảm giác thập phần nguy hiểm.

Xà Vương thè lưỡi, lưỡi rắn phân nhánh dài ngoằng.

Ninh Thư cảm thấy có chút ghê tởm, mẹ nó, cùng giống loài như vậy lăn giường, quả thực...

Đoán chừng cả người Xà Vương đều là đồ chơi, đầu lưỡi, ngón tay, thậm chí là đuôi rắn.

Còn có hai cái jj.

Mới nghĩ thôi đã thấy khẩu vị thật nặng, máu nóng phun trào.

Nửa người dưới của Xà Vương hóa thành thân rắn, nửa người trên giữ hình người.

"Daddy cố lên." Rắn trắng cổ vũ Xà Vương, "Nhất định phải đánh cho chim ưng mù quỳ xuống đất xin tha."

An Ngọc Quân nhìn thân người đuôi rắn của Xà Vương, vẫn hơi không thích ứng, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.

"Mommy, chúng ta qua bên kia đi." Rắn đen sợ phong ba cuộc chiến liên lụy đến An Ngọc Quân.

An Ngọc Quân chỉ là một con người yếu ớt, một xíu thương tổn cũng sẽ lấy mạng cô ta.

Xà Vương nhoáng cái xuất hiện trước mặt Ninh Thư, ưỡn người, từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư, "Dám coi thường người phụ nữ của tao, mày để lại mạng mà đền tội đi."

Khí thế Xà Vương cực kì lớn, uy áp cả người đều hướng về phía Ninh Thư.

Ninh Thư thừa nhận áp lực vô cùng lớn.

Thảo nào vừa gặp mặt người ủy thác đã thăng thiên, thực lực chênh lệch quá lớn.

Tay Ninh Thư hóa trảo, biến thành vuốt ưng sắc bén, lập loè ánh sáng âm lãnh.

Ninh Thư mạnh mẽ tấn công, hung hăng múa vuốt về phía Xà Vương.

Động tác Xà Vương vô cùng mau lẹ, rất nhanh đã tránh được công kích của Ninh Thư, hai người đứng cùng một chỗ.

Toàn bộ phòng khách đều trở nên loạn thất bát tao, đuôi rắn của Xà Vương lật tung đồ vật trong phòng.

Đuôi Xà Vương có sức mạnh phi thường, Ninh Thư mới chỉ hơi bị quét đến, đã cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đau.

Nếu bị quấn quanh, chỉ có thể bị sức mạnh to lớn siết đến chết.

Lại còn có một thân đầy độc, phàm là thứ đụng phải nọc độc của hắn, liền bị ăn mòn hư thối.

Nọc độc rớt trên mặt đất, dưới đất phát ra tiếng xèo xèo.

Ninh Thư dùng màn nước bao phủ xung quanh bản thân, miễn cho nọc độc bắn lên người mình, nếu bị văng lên người, màn nước cũng có thể cản lại một chút.

Xà Vương thật là lợi hại, ở thời đại yêu quái tàn lụi, có thể có được năng lực cường đại như vậy, đã ít lại càng thêm ít.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, cô nhìn Xà Vương trông như một đống... phân chiếm cứ ở trong phòng, dùng vuốt ưng đỡ mắt kính.

Địa điểm chật hẹp, không thể tự do hoạt động tay chân, Xà Vương ở chỗ như vậy cực kì lợi hại.

Cốt truyện chỉ nói một chiêu đã tèo, vốn tưởng rằng Nguyên Lương quá yếu, ai ngờ là do Xà Vương quá mạnh.

Đánh rắn đánh bảy tấc¹, đào thụ trước đào căn², Ninh Thư động móng vuốt, nhìn Xà Vương chăm chú.

¹Đánh rắn đánh bảy tấc: là tục ngữ Trung Quốc, còn có phiên bản khác là đánh rắn đánh ba tấc. Ba tấc là chỗ cột sống của rắn, nếu đánh gãy thì rắn không ngóc đầu lên được nữa. Còn bảy tấc là vị trí tim r²Đào thụ trước đào căn: đào cây thì phải đào phần rễ trước
ắn, một khi bị trọng thương thì sẽ chết

²Đào thụ trước đào căn: đào cây thì phải đào phần rễ trước. Ở đây ý là phải bắt đầu từ thứ trọng yếu

Mẹ nó, bảy tấc là ở chỗ nào?

Xà Vương tựa hồ có chút không kiên nhẫn, đối với trò chơi kẻ tiến người lùi không có hứng thú, bàn tay mọc ra móng tay dài nhọn.

Hàm răng sắc nhọn lộ ra ngoài, nọc độc chảy ra, gào thét một tiếng, xông tới hướng Ninh Thư.

Ninh Thư quơ móng vuốt, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt.

Mà Xà Vương cũng bị móng vuốt sắc bén cứa rách quần áo, trước ngực vài vết cắt thật sâu, khói trắng bốc lên xì xèo.

Ninh Thư đụng vào tường, rớt xuống mặt đất, nọc độc ăn mòn huyết nhục cảm giác rất khó chịu.

Ninh Thư không mấy dễ chịu, Xà Vương cũng không khá hơn, máu trong thân thể hắn mạnh mẽ bị hút ra khỏi thân thể.

Từng giọt máu chạy ra khỏi cơ thể hắn, lơ lửng trên không trung.

Cả căn phòng giăng đầy máu .

Thân hình Xà Vương gầy đi không chỉ một vòng, máu yêu quái ẩn chứa sức mạnh.

Máu Xà Vương bị cướp đoạt khỏi thân thể.

Ninh Thư chùi vết máu trên khóe miệng, tuy rằng máu thịt trên ngực bị nọc độc ăn mòn còn đang bốc khói, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Xà Vương, Ninh Thư vẫn cảm thấy rất đáng.

Đầy trời máu tươi thành công doạ sợ An Ngọc Quân cùng hai con rắn nhỏ.

"Daddy." Hai con rắn nhỏ gọi Xà Vương.

An Ngọc Quân chạy tới, kinh hoảng hỏi: "Anh thế nào rồi, anh có sao không?"

Ninh Thư khẽ động ngón tay, những giọt máu nhỏ bằng ngón cái bắt đầu tụ tập, chậm rãi hợp lại thành một quả bóng.

Xà Vương nhìn chằm chằm đống máu, hóa thành đầu rắn thật lớn, một ngụm nuốt xuống chỗ máu.

Ninh Thư:......

Cô gần như là hao phí nửa cái mạng, mới cướp được máu Xà Vương đấy.

Xà Vương nuốt máu của chính mình, lại như nuốt vào một quả bom, chỗ máu trong thân thể nổ mạnh.

Xà Vương rên lên một tiếng, hộc ra một búng máu.

Xà Vương hoá thành hình người, cả người đẫm máu, xanh mặt nhìn chằm chằm Ninh Thư.

"Mày thế mà có chút bản lĩnh."

Ninh Thư bị nọc độc ăn mòn đến độ có thể thấy cả xương sườn, Ninh Thư chịu đựng đau đớn, cười tủm tỉm nói: "Ai u, đau thật đấy, muốn giải độc cũng chỉ có thể dựa vào huyết thanh của mày, không có biện pháp, tao chỉ có thể lấy máu của mày thôi."

Trúng phải độc, cho dù là dùng nước rửa cũng không giảm bớt được độ hư thối.

"Đủ rồi, đừng đánh nữa." An Ngọc Quân quát.

Ninh Thư mặt không biểu tình, chỉ vào ngực mình, "Có thể thấy cả xương rồi, cô bảo tôi đừng đánh, cô mẹ nó mắt bị mù à?"

Xà Vương nuốt xuống máu của chính mình, bị máu nổ ở bên trong khiến thân thể bị nội thương, ai cũng chưa chiếm được chỗ tốt.

Còn cả cảm giác máu bị hút đi, đó mới gọi là đau khổ.

Hai con rắn nhỏ im lặng không nói năng gì mà quấn quanh cổ tay Xà Vương.

Sớm biết tình huống như vậy, đã không xúi giục daddy đánh nhau với chim ưng mù.

Mắt mù ưng lợi hại như vậy sao, nhưng bình thường nhìn rất gà yếu mà.

An Ngọc Quân sắc mặt tái nhợt, còn bị nhiễm lạnh, vẫn luôn để chân trần, làm thân thể của cô ta có hơi chịu không nổi.

Môi cũng có chút tái xanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC