Chương 1713: Yêu quái lục (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Thư cảm thấy có khả năng mình gặp được người quen, chắc chắn là người biết cô, hoặc là người đã gặp qua một lần.

Ninh Thư bất động thanh sắc, cùng nữ cục trưởng giằng co.

Không biết rõ lai lịch của đối phương, Ninh Thư sẽ không tùy tiện ra tay.

Nhất là với nhiệm vụ giả, là đồng nghiệp, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy.

Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không làm căng mọi chuyện, còn nếu buộc phải làm căng, vậy chỉ có thể làm một cách khiêm tốn.

Nữ cục trưởng nhìn Ninh Thư mỉm cười, một nụ cười rất cơ trí, làm Ninh Thư có chút khó chịu.

Mi cười ta cũng cười.

Ninh Thư cũng nhếch khóe miệng bình tĩnh mỉm cười, cả nhà cùng cười nào.

Nữ cục trưởng: …

Tiểu thiên tài Nam Cung như được tiêm thêm máu gà, hành hạ đám rắn trong phòng đến chết, muốn phô bày năng lực của mình với nữ cục trưởng, còn định khoe cả… cơ bắp.

Chém giết một hồi xong rất tự nhiên mà hỏi nữ cục trưởng, Chị, chị thấy em giết có hay không?

Sau đó nữ cục trưởng vẻ mặt cưng chiều, gật đầu, nói hay.

Ninh Thư nhìn về phía Xà Vương, Xà Vương thu nhỏ cơ thể, muốn thoát khỏi dây thừng, nhưng mà thân thể hắn nhỏ lại, dây thừng vẫn như cũ trói chặt trên người hắn.

Mà thân thể Xà Vương thu nhỏ, dây thừng cũng siết lại, An Ngọc Quân bị trói cùng, siết chặt như vậy, trực tiếp siết An Ngọc Quân đến hộc máu.

An Ngọc Quân tỉnh lại từ trong hôn mê, nhìn một phòng rắn chết la liệt, chợt nhớ ra con mình cũng bị giết chết, mặt tức khắc xám như tro tàn, mất hồn mất vía.

Con cô ta đã chết.

An Ngọc Quân nhìn chằm chằm Ngự yêu sư thiên tài Nam Cung đang chơi đùa, nỗ lực tìm kiếm sự tồn tại trước mặt nữ cục trưởng.

“Anh giết con tôi, anh giết chết con tôi rồi.” An Ngọc Quân rít gào với Nam Cung.

Nam Cung gãi đầu, buồn bực hỏi: “Con cô, con cô ở chỗ nào?”

Nam Cung nhìn xung quanh một vòng, cũng không thấy đứa trẻ con nào, trẻ con thì không có, nhưng rắn chết thì có một đống.

An Ngọc Quân trực tiếp bị ngay thẳng boy Nam Cung chọc tức đến hộc máu.

Ninh Thư rất có lòng tốt giải thích: “Hai con rắn hắc bạch tương xứng mà cậu giết là con cô ta.”

Nam Cung sửng sốt một chút, cười nói: “Buồn cười, loài người sao có thể sinh con với yêu quái.”

An Ngọc Quân bị tức chết rồi, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Nam Cung, có thể chọc An Ngọc Quân tức đến vậy, Nam Cung cũng là người duy nhất.

Nam Cung thấy An Ngọc Quân như vậy, biểu tình cũng nghiêm túc hẳn lên, “Vậy mới nói phụ nữ đúng là phiền phức, suốt ngày mang lòng dạ đàn bà, hoàn toàn không có ý thức chủng tộc trong lòng, còn ngủ với rắn, muốn giúp yêu quái sinh sôi hay gì.”

“Chị, em cũng không nói chị lòng dạ đàn bà, chị là người có mị lực, là người quyết đoán nhất em từng thấy, không thể so sánh với những người phụ nữ khác.” Nam Cung dẫm một nhát lên chân An Ngọc Quân, sau đó lại tung tăng chạy tới nịnh nọt nữ cục trưởng.

Ninh Thư: …

Đây là tình huống gì, hay quá, hình như cô bị nghẹn cẩu lương.

“Anh thì biết cái gì, loại người lạnh lùng tàn nhẫn như anh thì biết cái gì, bọn nó có là cái gì đi chăng nữa, cũng vẫn là con tôi, kẻ ác độc như anh thì biết cái gì là tình cảm, biết cái gì là tình yêu, các người chỉ là một đám sát nhân máu lạnh.” An Ngọc Quân chảy nước mắt gào to, thanh âm tê tâm liệt phế, tràn ngập lên án.

Vẻ mặt Nam Cung không thể hiểu nổi mà vò đầu, nhìn về phía nữ cục trưởng, “Cô ta lại nói gì nữa vậy?”

“Nói em là sát nhân lạnh lùng vô tình không hiểu tình thương, không hiểu tình yêu, không hiểu chân tình nhà người ta.” Nữ cục trưởng nhàn nhạt nói.

Nam Cung trực tiếp trợn trắng mắt, “Tôi mà là sát nhân máu lạnh, đã có thể huỷ luôn cái gọi là tình cảm các người rồi, các người biết yêu thì có thể làm khó dễ tôi à.”

“Mẹ kiếp. Bị thiểu năng à, hưởng nền hoà bình mà người khác phải trả giá bằng sinh mạng, lại còn nói người ta tàn nhẫn, mẹ nó ngu vãi, trong lòng chỉ có yêu với chả đương thì bảo sao trong đầu chỉ toàn là bã đậu.” Nam Cung đối với An Ngọc Quân cực kì khinh thường.

“Đừng nói với tôi cái gì mà yêu quái có thể chung sống hoà bình với con người, cô có bản lĩnh làm cho yêu quái răm rắp nghe theo, tôi liền quỳ xuống cho cô xem, gọi cô một tiếng bà nội, thiếu gia đây vừa sinh ra đã giết yêu quái rồi.” Nam Cung chống nạnh, dựng ngón cái chỉ vào mình.

Ninh Thư cảm thấy năng lực bắn pháo của Nam Cung level max, tràn đầy trào phúng, Ninh Thư cũng đến phục.

Vẫn là câu nói kia, không có tháng ngày bình yên, chỉ là có người thay bạn gánh vác phong ba bão táp.

Rất nhiều hoà bình đều là do một ít người bảo vệ, thậm chí là hy sinh để đổi lấy.

Ai lại không muốn được sống yên bình.

Phải gả cho anh hùng cứu thế, lại muốn anh hùng cứu thế trở thành ngón tay mềm*, tràn đầy nhu tình mật ý.

*Ngón tay mềm: Đại khái là như thư sinh trói gà không chặt, nho nhã dịu dàng

Kẻ vĩ đại và người nhỏ bé rất khó có thể ở với nhau.

Ninh Thư cảm thấy, lòng dạ con người vẫn cần rộng rãi một chút.

Phải đứng được cao, nhìn được xa, mới biết đất trời rộng lớn.

Sắc mặt An Ngọc Quân xanh trắng đan xen, bị Nam Cung chọc giận đến choáng váng.

Nam Cung cầm dao găm, trực tiếp đâm một nhát lên người Xà Vương, máu tươi bắn ra.

“Tôi chính là sát nhân lạnh lùng tàn nhẫn đấy.” Nam Cung cười với An Ngọc Quân, “Còn cô là cái loại phụ nữ tôi ghét nhất, người tôi thích phải là người như chị ấy.”

Ninh Thư nhìn thoáng qua nữ cục trưởng, ồ, vậy ra khẩu vị của tiểu thiên tài Nam Cung là kiểu ngự tỷ thành thục.

Ninh Thư vừa nhìn, vừa dịch về phía cửa sổ, chuẩn bị rút lui.

Xà Vương bị dao găm đâm vào người, rên lên một tiếng, phun một ngụm nọc độc về phía Nam Cung, Nam Cung lật người một cái tránh né nọc độc, độc bắn tung tóe trên mặt đất, xèo xèo chấn động.

Xà Vương khè lưỡi rắn, “Thật sự cho rằng tao là kẻ dễ dàng chịu thua như vậy à, kể cả không có Yêu Vương đan, chúng mày có thể làm gì được tao?”

Nam Cung cười híp mắt nói: “Biết được Xà Vương không có đơn giản như vậy, tôi chắc chắn phải chuẩn bị từ trước, anh biết đấy, con người am hiểu nhất chính là sử dụng công cụ.”

Nam Cung lấy súng ra, “Đây chính là vũ khí kiểu mới được nghiên cứu gần đây, đạn hoàn toàn có thể xuyên thủng vảy rắn của anh.”

Nam Cung nói xong liền bắn một phát súng về hướng Xà Vương, viên đạn không những xuyên thủng thân thể Xà Vương, còn cắm lên trên tường, ghim sâu vào mặt tường.

Trên người Xà Vương xuất hiện hai cái lỗ, máu ồ ạt chảy ra.

“Anh không sao chứ, anh sao rồi?” An Ngọc Quân thấy Xà Vương trúng đạn, lập tức khóc lóc hỏi, “Anh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.”

Xà Vương nhịn đau, nhìn chằm chằm Nam Cung, “Nhóc con, tao nhớ kỹ mặt mày, nhớ kỹ Nam Cung gia chúng mày.”

Nam Cung gật đầu, “À, anh nhất định là muốn tìm Nam Cung gia báo thù, Nam Cung gia vẫn luôn bị yêu quái ghi hận, yêu quái tìm Nam Cung gia báo thù cũng không ít, thêm một kẻ cũng chẳng sao.”

“Nhưng mà để tránh phiền phức, tôi vẫn nên đập chết anh thì hơn.” Nam Cung dùng súng bắn vào người Xà Vương, lại nã liên tục pằng pằng mấy phát đạn.

Lực sát thương vô cùng lớn, còn làm vết thương trên cơ thể không khép miệng lại được.

“Sao phải làm đến mức này, vì sao anh không thể buông tha cho bọn tôi, vì cái gì không buông tha cho bọn tôi?” An Ngọc Quân rống giận với Nam Cung.

Quả là ác ma, hành hạ người ta cho đến chết.

“Tha cho hắn, chờ đến khi thực lực hắn khôi phục, tôi liền xui xẻo, cô bị ngu đấy à, đương nhiên là tôi phải chơi chết hắn rồi.”

An Ngọc Quân là một cô gái bình thường, vốn là bị quấn vào thế giới yêu quái, thể loại động cái là muốn lấy mạng hiện giờ trực tiếp doạ An Ngọc Quân ngu ngơ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net