Chương 1722: Thoát ly (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Bạch cảm thấy với tâm lý bản thân bấy giờ không thể nào tiếp tục làm nhiệm vụ nữa, lại không muốn làm chậm trễ tiền đồ của hệ thống, bèn cứ thế giải trừ quan hệ với hệ thống.

Ninh Thư thử tưởng tượng, nếu chính mình rơi vào tình huống của Thư Bạch, cô cũng sẽ làm giống như Thư Bạch chăng?

Thả 2333 đi.

Ninh Thư: Hắc hắc hắc…

Hết thảy không cần nói cũng đã biết.

“Cô cười cái gì vậy?” 2333 hỏi Ninh Thư, gì mà cười đến kì quái rợn người.

Ninh Thư cười nói: “Ta đang nghĩ, nếu ta gặp phải trường hợp của Thư Bạch, ta sẽ làm như thế nào.”

“Cô sẽ kéo ta xuống địa ngục cùng.” 2333 nói toẹt ra.

Ninh Thư bĩu môi, “Ta mà là cái loại người này sao, chúng ta tốt xấu gì cũng đã từng đồng sinh cộng tử, ta là người lạnh lùng tàn nhẫn vô cớ gây rối như vậy sao?”

2333: Đúng thế, không sai, cô chính là người như vậy.

“Cô định tách rời khỏi ta?” 2333 hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư lắc đầu, “Không có, chỉ là bỗng dưng biết có một chút hy vọng nhỏ nhoi, chợt cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng.”

2333: …

“Hy vọng này về cơ bản gần như là không có, dù là ta gửi báo cáo lên trên, ta và kí chủ tính cách không hợp, hứng thú bất đồng, muốn tách ra, người bên trên cũng chỉ cho ta một chữ cút.” 2333 rất bất đắc dĩ mà nói.

“Cô muốn thoát khỏi ta, vậy đã sẵn sàng trả cái đại giới gì chưa?”

Ninh Thư buông tay, “Ta là người thân cô thế cô, cái gì cũng không có, lại nói, ta nói muốn cùng rời bỏ ngươi khi nào, tách ra rồi ta cũng không có cách nào làm nhiệm vụ.”

2333 nói: “Cô có thể nghĩ như vậy là không tệ, chẳng lẽ rời bỏ ta, cô sẽ có thể gặp được một cái hệ thống tốt hơn?”

Ninh Thư: “Có thể gặp được một hệ thống tốt hơn hay không thì ta không biết, nhưng hai ta cũng quá miễn cưỡng rồi.”

Lâu như vậy vẫn còn dậm chân ở một chỗ, không phải đổi một hệ thống là có thể lập tức lên trời.

“Miễn cưỡng chỗ nào, ta cảm thấy chúng ta ở chung vô cùng hoà hợp.” 2333 phản bác, trong giọng nói còn mang theo chút ấm ức.

Ninh Thư: …

Các cô ở chung thật sự rất hoà hợp à?

Ninh Thư không biết hoà thuận 2333 nói là dựa trên cái tiêu chuẩn gì?

Nếu đúng là hoà hợp, vậy thì tiêu chuẩn của 2333 cũng thật thấp.

Ninh Thư ngáp một cái, sau đó bèn nằm ngủ trên sô pha.

Coi như kết thúc đề tài này, Ninh Thư đang ngủ ngon lành, đột nhiên nghe được tiếng leng keng từ hệ thống chat.

2333 đánh thức Ninh Thư, “Group chat dường như đang rất náo nhiệt.”

Ninh Thư xoa đôi mắt, click mở group chat trong hệ thống.

Đúng là rất náo nhiệt, trước đấy vẫn luôn không nói năng gì, mà hiện giờ tin nhắn cứ nhảy ra không ngừng, Ninh Thư cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng vừa mới ấn vô, đã thấy có rất nhiều người tag mình.

Từ bao giờ mà cô nổi tiếng vậy nhỉ, nhiều người đến vậy tag mình vào.

Ninh Thư vào lịch sử trò chuyện, coi thử xem đã xảy ra chuyện gì.

Ngón tay Ninh Thư nhấn vào màn hình, kéo lên trên xem lịch sử trò chuyện, càng nhìn lông mày cô lại càng nhíu chặt.

Đầu tiên là có người tung tin, nói Ninh Thư vừa mới nhậm chức Thành chủ Thủy Thành đã đuổi Hồng Ngọc đi.

Từng câu chữ miêu tả, Ninh Thư biến thành tùy ý làm bậy, hoàn toàn không cho tiền bối mặt mũi gì.


Cho rằng một khi đã trở thành hoá thân của pháp tắc liền có thể muốn làm gì thì làm cái đó, không chút nào cố kỵ.

Ninh Thư càng xem càng thấy hề hước, cuối cùng nhịn không được bật cười thành tiếng.

Từ một nhiệm vụ giả không có tiếng tăm gì, giờ lại biến thành người bị bàn tán, công kích.

Từ đầu tới cuối, Hồng Ngọc không hề nói qua một câu, cũng không có tỏ ra đáng thương, chỉ có một số người ầm ĩ.

Chủ yếu là một kẻ như Ninh Thư bỗng nhiên nhảy ra, lĩnh ngộ được Thủy pháp tắc, quả thực là chói mắt.

Rất nhiều người tag Ninh Thư, nhưng Ninh Thư một câu cũng không thèm đáp, ta đâu có quen biết gì mi, giải thích với mi làm cái lông gì.

Mi nghĩ như thế nào thì liên quan tới ta chắc.

Hồng Ngọc không nói năng gì, Ninh Thư cũng không nói lời nào, một vài người bèn xì xào rằng Ninh Thư có chút kiêu ngạo blah blah.

Ninh Thư làm lơ mấy người này, tuy rằng bọn mi nói ta kiêu ngạo, nghe cũng có vẻ đúng, nhưng ta cứ không nghe đấy.

Còn có người yêu cầu Ninh Thư xin lỗi Hồng Ngọc, nhưng Ninh Thư vẫn chẳng thèm để ý tới.

Mi nói thì ta phải xin lỗi à.

Ninh Thư nghe được tiếng thông báo, có người nhắn tin cho cô.

Mở ra thì thấy là A Oản nhắn hỏi mình:【 Sao lại xảy ra mâu thuẫn với Hồng Ngọc rồi? 】

Ninh Thư:【 Là cô ta tự tìm ta gây chuyện. 】

A Oản trầm ngâm một lúc:【 Nhất định cô ta là nhìn trúng Thủy pháp tắc của cô, muốn ganh đua cao thấp với ra, cô cẩn thận một chút, Hồng Ngọc cũng không phải người có lòng dạ thiện lương gì. 】

Ninh Thư nhún vai, không có cách nào, tranh chấp cũng đã nổ ra.

Ninh Thư hỏi:【 Đều là nhiệm vụ giả, vì sao cô ta cứ một hai phải đấu cô? 】

Kẻ lợi hại kể ra cũng có rất nhiều, tại sao Hồng Ngọc cứ nhằm vào A Oản?

A Oản:【 Bởi vì hai người chúng ta thường xuyên bị người ta so sánh, mỗi khi có đề tài gì, cả hai đều bị gán ghép với nhau, chắc cô ta cũng khá là bực bội, thế nên mới muốn chèn ép ta mọi nơi mọi lúc. 】

Ninh Thư: 【 Cô ổn chứ? 】

A Oản: 【 Ta không sao, thiên hạ lắm kẻ mồm năm miệng mười như vậy, ta biết nên nghe ai? 】

Ai cũng không cần nghe, không có khả năng vĩnh viễn khiến cho tất cả mọi người vừa lòng, khiến cho ai cũng thích.

Ninh Thư nói một tiếng cảm ơn với A Oản, dù gì A Oản cũng mới nhắc nhở mình.

Mọi chuyện đã ra nông nỗi này, nhưng dù thời gian có quay ngược trở lại, cô vẫn sẽ làm như vậy.

Quần chúng ăn dưa không biết rõ nội tình căn bản là không thay đổi được suy nghĩ Ninh Thư.

Ninh Thư gối đầu lên cánh tay, nhịn không được nhếch mép, cười ha hả đến vui vẻ.

2333: “… Cô đang cười cái lông gì vậy?”

Ninh Thư hỏi 2333: “Ta có thể được gọi là người nổi tiếng thì nhiều thị phi không?”

2333 nói thẳng: “Không, mà là không thể phô bày đủ thực lực làm cho người ta ngước nhìn, mới bị đồn đại vớ vẩn như này.”

Ninh Thư nhún vai, có chút xấu hổ.

Đối với loại trường hợp của Ninh Thư, không ít người cho rằng cô chỉ là ăn may, không dưng chó ngáp phải ruồi.

Ai cũng cảm thấy, nếu đổi lại là ta, ta cũng có thể lĩnh ngộ được Thủy pháp tắc.

Ninh Thư đưa mắt liếc vào group chat, thấy vẫn đang bàn tán sôi nổi, Ninh Thư lập tức trợn trắng mắt.

Cũng chỉ dám nói vài ba câu, mi còn có thể làm gì được ta, chẳng lẽ ấn đầu ta bắt đi xin lỗi Hồng Ngọc à?

Đến nỗi mọi thứ xảy ra trong vị diện, Ninh Thư cũng lười chả buồn nói, có thời gian làm việc này, còn không bằng đọc thêm vài quyển sách.

Bất luận là không phục hay là mang cái tâm tư gì trong lòng, cô vẫn đang là Thành chủ Thủy Thành, là hoá thân của Thủy pháp tắc.

Đây là chuyện không thể nào thay đổi được.

Ninh Thư đóng group chat, mắt không thấy tâm không phiền.

Lại nói, cô không có giết người phóng hỏa, không làm cái chuyện gì khác người, càng không giống như Hồng Ngọc muốn giết người đoạt bảo.

Ninh Thư không sợ gì cả, ở trên địa bàn của chính mình, lẽ nào ta lại không thể đuổi một người đi chắc.

Nếu vậy thì cô dù có lĩnh ngộ được pháp tắc thì cũng chẳng có cái lông gì dùng.

Cô kiêu ngạo ương ngạnh đấy, mi thấy ta gai mắt thì cũng chả làm được gì ta.

Hơn nữa chuyện này cũng chỉ lan truyền trong nhóm hoá thân pháp tắc, cũng sẽ không truyền đi rộng rãi.

Hệ thống chat lại hiện thông báo, lại có người nhắn tin cho Ninh Thư.

Lần đầu tiên có nhiều người như vậy tìm cô đấy, Ninh Thư mở ra xem, nam nhân sườn xám muộn tao - hoá thân của pháp tắc thời gian thế mà nhắn tin cho cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC