CHƯƠNG 61 - CHƯƠNG 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Khắc phục sau tai họa

.

.

.

Ma giới, Kinh Lôi Điện.

Thần Đồ và Phi Liêm hai người cùng nhìn thư mời trong tay, trầm mặc không nói. Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ ngoài điện, từ xa đến gần, cửa điện bị đẩy ra, bóng dáng Tiểu Cửu xuất hiện ở cửa.

Nhìn thấy Thần Đồ, Tiểu Cửu ba chân bốn cẳng chạy vội tới trước mặt, nhào vào lồng ngực hắn.

"Kim Kim, em về rồi đây, Hoa Hoa đâu? Anh ấy thế nào rồi?"

Thần Đồ lắc lắc đầu, nói: "Vẫn chưa chịu ra ngoài."

Tiểu Cửu nghe vậy, mặt hiện vẻ lo lắng: "Hoa Hoa tự giam mình trong phòng vẫn không chịu ra ngoài? Hôm nay đã là ngày thứ tám rồi? Em đi từ Long cung về. Cánh tay của anh ấy thế nào rồi?"

Thần Đồ sờ sờ lông mềm của Tiểu Cửu, an ủi: "Ngân Linh ngày đó vừa về tới Ma giới, Bình Ế đã xử lý vết thương cậu ấy cắt tay, yên tâm đi, cậu ấy không có việc gì."

Tiểu Cửu bất mãn chu mỏ, nói: "Vết thương trên cánh tay có thể xử lý, vết thương lòng, mọi người biết làm thế nào?"

Thần Đồ: "..."

Phi Liêm: "..."

Tiểu Cửu nhìn thấy mọi người ngẩn ra, không khỏi thở dài nói:

"Đám đàn ông các anh .........."

Bình Ế bênh cạnh nói: "Tiểu Cửu, chuyện này, bọn họ thật sự không làm gì được. Mấy ngày nay ngoại trừ ta lúc đổi thuốc cho Hoa Linh có gặp cậu ấy mấy lần, những người khác đều bị cậu ấy chặn ngoài cửa, ngay cả Hình Thiên biến lại thành khỉ kinh thiên động địa đập bể một mặt tường cung động tĩnh lớn như vậy, Ngân Linh cũng không ra khỏi cửa phòng."

Bình Ế thở dài, có chút đau lòng nói: "Ngân Linh mấy ngày nay không ăn gì, gầy hốc hác đi, tớ xưa nay chưa từng thấy bộ dạng này của cậu ấy, lần này cậu ấy là động chân tình."

Phi Liêm liếc cái ghế dựa bên cạnh, nói: "Còn có hai mống này."

Tiểu Cửu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy Úc Lũy một bên ỉu xìu ngồi thẫn thờ trên ghế, bên cạnh còn có một Cổn Cổn cũng sầu đời suy sụp y chang...

Tiểu Cửu bây giờ đã biết được chuyện Úc Lũy và Dương Tiễn, nhìn thấy một người một hổ vẻ mặt thất tình khổ đau, Tiểu Cửu không khỏi vừa thông cảm vừa vui mừng, cậu ngồi trên đùi Thần Đồ, quay người ôm cổ Thần Đồ, ngọt ngào nói: "Kim Kim, may mà chúng ta tốc độ nhanh, lĩnh chứng nhận là có bảo đảm... Không giống hai người bọn họ."

Thần Đồ gật đầu, sủng nịch nhìn Tiểu Cửu.

Úc Lũy dường như hiểu ra đang bị nã đạn, ngẩng đầu lên tức giận trừng hai người đang công khai tú ân ái, cổ họng Cổn Cổn cũng phát ra tiếng gừ gừ bất mãn.

Nhưng mà, Tiểu Cửu thần kinh thô hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt oán niệm của hai tên kia, tiếp tục cảm thông nhìn bọn họ nói: "Hôm nay là thất tịch, Ngưu lang và Chức nữ cũng gặp gỡ... Ai! Thật đáng thương..."

Úc Lũy: "..."

Nhìn Úc Lũy và Cổn Cổn gần như muốn cào tường, Phi Liêm rốt cục chuyển sang chuyện khác: "Tiểu Cửu, tình huống trong Long cung thế nào?"

Tiểu Cửu hai mắt sáng ngời, lúc này mới nghĩ đến chuyện đứng đắn, lập tức nói: "Đại ca không ở Long cung, nghe anh Tư nói anh ấy từ ngày ở quần đảo Liên Lai về, vốn không về Long cung, trực tiếp đến Thiên cung, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Phụ vương và mẫu hậu đã biết chuyện này, mẫu hậu đang có mang ở lại trong cung, phụ vương đi tìm Thái bạch kim tinh. Phượng tộc thương vong nặng nề, anh Hai mang theo anh Ba anh Tư đi Liên Lai trợ giúp Phượng tộc cứu người xây dựng lại nhà cửa. Đúng rồi, nhị hoàng tử được Phượng Vương yêu thương nhất Hỏa Liễn đó mất tích rồi, sau khi bị trúng nghiệp hỏa thì bị trọng thương, hiện tại tung tích không rõ. Nếu như Hỏa Liễn có việc gì, Phượng Vương sẽ không giảng hoà."

Tiểu Cửu chớp mắt một cái, nói: "Anh Bảy và anh Tám nói với em, chuyện lần này, ầm ĩ lớn."

Phi Liêm nhìn một chút tín hàm trong tay, gật đầu nói: "Thiên cung gửi tín hàm tới, mời ba chúng ta ngày sau đi Liên Lai đàm phán."

Bình Ế nghe Tiểu Cửu nói, khẽ nhíu mày nói: "Đối với chuyện Ngân Linh, Ngao Túc bên kia không có bất kỳ phản ứng nào sao?"

Tiểu Cửu lắc đầu nói: "Nghe nói anh cả lúc đó chỉ giao phó anh hai một chuyện, chính là mang một người gọi là An An tiểu yêu về Long cung, chuyện khác không nói gì."

"An An? Bách linh kia?" Úc Lũy bên cạnh nghe vậy, cau mày hỏi một câu.

Tiểu Cửu ngoẹo cổ, trừng hai mắt nói: "Là bách linh à? Em chỉ nhìn thấy một lần trong tẩm cung của anh cả, là một cậu thanh niên rất thanh tú đáng yêu."

Nói tới chỗ này, Tiểu Cửu mắt đột nhiên trợn to, khó mà tin nổi kinh ngạc nói: "Lẽ nào hắn và đại ca có gian tình?"

Úc Lũy: "..."

Tiểu Cửu kinh ngạc hai giây, sau đó lập tức cau mày nói: "Không đúng, không phải đâu, anh cả yêu thích là kiểu của Hoa Hoa ."

Bình Ế nghe vậy, kỳ quái hỏi: "Làm sao em biết? Lẽ nào Ngao Túc đã nói với em?"

Tiểu Cửu lắc đầu nói: "Không có, em đoán, bởi vì Long cung hàng năm đều sẽ gặp phải rất nhiều ma thú biển tập kích, anh cả anh hai bọn họ sẽ thay phiên đi ra ngoài săn ma thú biển, anh cả mỗi lần bắt về đều là ma thú biển màu sắc sặc sỡ, đặc biệt là con bạch tuộc bảy màu to đùng đó, sặc sỡ chói cả mắt. Cho nên đại ca yêu thích nhất định là kiểu như Hoa Hoa... Vật nhan sắc diễm lệ."

Nhìn Tiểu Cửu một mặt thề nhất định là thế, tất cả mọi người đều cạn lời.

Bình Ế: "..."

Không phải nói gần đèn thì rạng sao, tại sao thoạt nhìn kết hôn hay không kết hôn cũng méo có ảnh hưởng gì tới tính cách vậy.

Lúc này, Thần Đồ một bên nghe vậy, nghiêm túc gật gật đầu: "Có đạo lý."

Bình Ế: "..."

Được rồi, kết hôn tuy rằng sẽ không thay đổi tính cách, thế nhưng sẽ kéo chỉ số thông minh xuống, gần mực thì đen mà.

Bình Ế khẽ cau mày, đột nhiên lo lắng chỉ số thông minh của Thần Đồ—— đối với tương lai Ma giới...

Nhưng vào lúc này, phía tây Kinh Lôi Điện vang lên một tiếng rống vang trời, Bình Ế bất đắc dĩ đứng lên nói: "Hình Thiên lại nổi điên, tớ qua xem một chút."

Phi Liêm gật đầu nói: "Tự mình cẩn thận, Hình Thiên lúc phát điên thật sự là ai cũng không nhận ra."

Bình Ế gật đầu, sau đó vội vã rời khỏi Kinh Lôi Điện.

Tiểu Cửu nghe từng tiếng rống giận, nhíu nhíu mày, do dự hồi lâu, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Kim Kim, kỳ thực, mọi người có nghĩ tới hay không, đem Hình Thiên đưa về trong Long cung e rằng mới là đối sách."

Thần Đồ cúi đầu nhìn Tiểu Cửu, ôn nhu nói: "Trở về một ngày, đã bị xúi giục ?"

"Không có không có." Tiểu Cửu liều mạng lắc đầu, trong mắt ánh sáng kiên định cho thấy thân phận "Xuất gia tòng phu" của mình: "Em chẳng qua là cảm thấy, bộ dạng bây giờ của Hình Thiên, chính hẳn cũng rất thống khổ, anh cả là người hiểu rõ nhất tình huống của hắn, em cảm thấy được anh cả có thể chữa khỏi cho hắn."

Úc Lũy nghe vậy, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nói: "Là trị liệu hay là thí nghiệm?"

Tiểu Cửu khó xử, giống như quả bóng bị xì hơi cúi đầu, ngày đó ở trên đảo Hoa Linh nói cậu cũng nghe được rõ rõ ràng ràng, tuy rằng Tiểu Cửu rất không muốn tin, thế nhưng sự thực có vẻ như quả thật là như thế, chuyện anh cả làm tổn thương đến trái tim Hoa Linh, cũng kéo cừu hận của Ma giới đối với Long cung.

Thần Đồ ôn nhu ôm Tiểu Cửu, nói: "Chuyện này chờ đàm phán cùng tiên giới xong xuôi lại tính sau. Lần này xảy ra sự cố Kiền Thích, nói cho cùng, Ma giới chúng ta cũng có trách nhiệm, Phượng tộc tự dưng bị cuốn vào trong đó, tổn thất nặng nề."

Dứt lời, Thần Đồ ngẩng đầu nhìn Phi Liêm, Phi Liêm gật đầu nói: "Đúng là như vậy, tớ dự định phái người tới Liên Lai, giúp Phượng tộc tái kiến thiết một tay."

Phi Liêm lời còn chưa dứt, Úc Lũy một bên và Cổn Cổn nháy mắt nhảy lên: "Tớ đi."

"Gào gào."

Phi Liêm: "..."

Lấy việc công làm việc tư quá rõ ràng.

Tiểu Cửu chớp mắt nói: "Nghe anh hai nói Dương Tiễn không ở Liên Lai, hắn hình như bị Ngọc đế phái đi Thiên cung."

Úc Lũy nghe vậy, nhiệt tình cũng lạnh đi mấy phần, nhưng mà chỉ ỉu xìu một lát, vẫn nói: "Tớ đi, Côn Cổn giỏi tìm người, nó cũng quen thuộc khí tức Hỏa Liễn, có thể giúp đỡ một chút."

Phi Liêm nghe Úc Lũy nói, hơi kinh hãi, không nghĩ tới một chuyến đến thế gian rèn luyện mà cũng đả thông được ý thức trách nhiệm của thanh niên nghiện game này, Phi Liêm trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng xúc động vô ngần, nhưng mà chưa lên được đến cổ, đã nghe thấy Úc Lũy tiếp tục nói: "Dương Tiễn hắn nhất định sẽ không tới Ma giới, thế nhưng sau đó khả năng lớn là sẽ đến Liên Lai, cho nên tớ đến đó chờ hắn."

Phi Liêm: "..."

Được rồi, vì yêu mà chờ đợi... Cũng coi như là... một loại ý thức trách nhiệm.

Không quan tâm như thế nào, đến quần đảo Liên Lai hỗ trợ dù sao cũng tốt hơn vùi đầu ngẩn ngơ ở Ma giới chơi game, Phi Liêm phê chuẩn thỉnh cầu của Úc Lũy, Úc Lũy mang theo hai Ma sứ Ám Ly và Lưu Sa đã quen thuộc Liên Lai, cùng ngày liền xuất phát đi Liên Lai.

———–

Lúc chạng vạng, cửa lớn Vạn Hoa Điện-chỗ ở của Hoa Linh cuối cùng cũng mở ra, khuôn mặt Hoa Linh có chút tiều tụy, thế nhưng sắc mặt đã không trầm trọng như trước, y mặc một thân áo dài màu xanh nhã nhặn, đi tới cửa thoải mái chậm rãi xoay người, sau đó ra khỏi Vạn Hoa Điện, trực tiếp đi tới chỗ Hình Thiên.

Bình Ế canh giữ ở chỗ Hình Thiên nhìn thấy Hoa Linh, ánh mắt vui mừng: "Ngân Linh, cậu ra rồi?"

Hoa Linh gật gật đầu, thần sắc thanh thản mỉm cười nói: "Chữa thương xong xuôi."

Hắn vừa nói vừa xoa xoa bờ vai của mình, mở miệng nói: "Thất tình cũng tốn sức thật, tư vị này rất không dễ chịu."

Nhìn Hoa Linh thần sắc như thường, nỗi lòng lo lắng của Bình Ế rốt cục buông xuống, hắn cười vỗ vỗ vai Hoa Linh, nói: "Ừm, cậu không có chuyện gì là tốt rồi, nhanh đến Kinh Lôi Điện đi, Thần Đồ bọn họ đều rất lo lắng cho cậu."

Hoa Linh gật đầu vừa mở miệng cười nói: "Được, nhưng mà, giờ, trước tiên cho tớ ba cái bánh bao, mệ bà, đói bụng chết tớ rồi..."

.

.

.

Chương 62: Cũng chẳng có việc gì

.

.

.

Kinh Lôi Điện mọi người trợn mắt nhìn Hoa Linh ngồi bên bàn ăn uống điên cuồng, hai mắt nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị.

Quét sạch đồ ăn trên bàn như gió cuốn mây tan, Hoa Linh ợ một tiếng no nê, thoải mái chậm rãi xoay người. Tiểu Cửu bên cạnh ánh mắt sùng bái lấp lánh, mở miệng nói: "Đây chính là cảnh giới tối cao của thất tình trong truyền thuyết —— biến đau thương thành hành động ăn uống, trong sổ tay tình yêu của Ô Hắc cũng có cái này nè, nhưng đáng tiếc đạo hạnh của mình không đủ, mỗi lần chiến tranh lạnh với Kim Kim là ăn không vô, Hoa Hoa thật là lợi hại."

Thần Đồ sờ sờ đầu Tiểu Cửu, nói: "Ngoan, cái này không cần hâm mộ, không cần học, không có cơ hội dùng."

Tiểu Cửu gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thần Đồ tràn đầy yêu thương.

Hoa Linh nghe vậy, ngẩng đầu lườm hai người một cái, mở miệng nói: "Tú tú ân ái trước mặt người thất tình, đạo đức đâu? Hay là ngại nghiệp hỏa hôm đó thiêu chưa đủ mạnh ..."

Tiểu Cửu vội vàng nhảy khỏi đùi Thần Đồ, trực tiếp chạy đến bên cạnh Hoa Linh, cẩn thận từng li từng tí một lôi kéo cánh tay giả của y nói: "Hoa Hoa, anh không sao chứ?"

Hoa Linh nhìn Tiểu Cửu ánh mắt chân thành thân thiết, trong lòng ấm áp, y vươn tay gõ xuống trán Tiểu Cửu, nói: "Đương nhiên, nhớ ta Hoa Linh sống hơn vạn năm, chuyện gì mà chưa trải qua, chút chuyện nhỏ như vậy, tính là gì."

Một bên Bình Ế nháy mắt một cái, quay đầu nói với Phi Liêm: "Tớ nhớ không lầm, chuyện thất tình như này, cậu ấy hình như chưa từng trải qua."

Phi Liêm chính kinh gật đầu: "Nhớ không lầm, đây là mối tình đầu của Ngân Linh."

Hoa Linh ngẩng đầu liền trừng mắt về phía Bình Ế và Phi Liêm nói: "Mấy người các cậu là nhìn tớ không sao, ý định khiến cho tớ khó chịu phải không? Ai nói là mối tình đầu của ông đây, trước đây được crush quá nhiều, không nói cho các cậu thôi, Hừ!"

Hoa Linh ngạo kiều vênh mặt, như một con khổng tước hoa.

Tiểu Cửu thấy thế, lập tức cùng chung mối thù nhìn Phi Liêm Bình Ế, tức giận nói: "Đúng thế, Hoa Hoa mới không phải mối tình đầu đâu, anh ấy trước đây không phải yêu Hình Thiên à?"

Phi Liêm: "..."

Bình Ế: "..."

Thần Đồ: "..."

Hoa Linh: "..."

Thần Đồ thong dong đứng dậy, đi tới bên người Hoa Linh, yên lặng vươn tay đem Tiểu Cửu kéo về trong lồng ngực mình. Nhìn mọi người biểu tình muôn màu muôn vẻ cùng nhau cạn lời, Tiểu Cửu nghi ngờ nói: "Làm sao vậy? Ngày đó em rõ ràng là nghe được như vậy mà..."

Thần Đồ sờ sờ mặt Tiểu Cửu, ra hiệu cậu trước đừng nói chuyện, sau đó Thần Đồ ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi trịnh trọng nói: "Ngân Linh, cậu thật sự không sao chứ?"

Nhìn ánh mắt ân cần của mọi người tập trung trên người mình, Hoa Linh đỡ trán, khẽ thở dài, trầm tư chốc lát nói: "Ở trước mặt các cậu, tớ cũng không giả vờ, nói thật chuyện của Ngao Túc quả thật khiến cho tớ rất khó vượt qua, e rằng này mấy ngàn năm nay không phải chuyện gì tớ cũng đều đã trải qua, thế nhưng ở thế gian chơi lâu như vậy tớ thấy rõ một chuyện, chính là cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ đến một ngày, ngày hôm nay cảm thấy như trời sắp sập, ngày mai nói không chừng liền biến thành một hồi ức lúc cầm hoa mỉm cười tự giễu mà thôi. Cho nên, tớ bây giờ còn chưa hoàn toàn bình phục không có nghĩa là có chuyện, sự kiên trì của tớ tin rằng chuyện này sẽ không thành vấn đề, thời gian sẽ xóa đi tất cả. Các cậu xem, khí sắc ngày hôm nay của tớ so với một tuần trước tốt hơn rất nhiều đúng không? Cho nên nói, thất tình cái gì, kia cũng không phải chuyện gì to tát..."

Mọi người thấy thân hình Hoa Linh rõ ràng gầy đi trông thấy, sắc mặt có chút tiều tụy, trong lòng đều rất khổ sở. Hoa Linh cởi áo choàng rộng thùng thình, mở miệng nói: "Đúng rồi, Hình Thiên vừa nhìn thấy tớ thì nói tớ mập, thiết, lát nữa tớ phải nói hắn nhìn lại, lần này chắc không khác mấy ngàn năm trước mấy đâu."

Nhìn Hoa Linh tinh thần thoải mái nửa thật nửa giả, Bình Ế tim khẽ nhói đau, hắn không nhịn được nói: "Ngân Linh, Hình Thiên cũng tốt."

"A?" Hoa Linh sững sờ, ngẩng đầu nhìn Bình Ế.

"Hai người các cậu rất thích hợp, trước đây lúc mọi người cùng nhau không ai nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghĩ lại thấy cậu và Hình Thiên thật xứng đôi." Bình Ế nói.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc nhìn Bình Ế, Bình Ế sắc mặt như thường, nhìn Hoa Linh vẫn đang sững sờ, tiếp tục nói: "Các cậu cùng nhau đi."

Ánh mắt Hoa Linh vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, thẳng tắp trừng Bình Ế, vẻ mặt "Cậu đùa tớ à" không thể tin tưởng. Mà sắc mặt Bình Ế lại bình tĩnh, trên mặt không có một chút ý cười, chăm chú nhìn Hoa Linh.

Một hồi lâu sau, Phi Liêm đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Ừm, bây giờ không phải là xã hội nguyên thuỷ mấy ngàn năm, thời đại bây giờ thay đổi rồi, hôn nhân đồng tính ở Ma giới cũng đã hợp pháp."

Thần Đồ cũng gật gật đầu, nói: "Hoàn cảnh không tồi, hai ngươi cũng có cơ sở tình cảm, có thể cân nhắc."

Hoa Linh: "..."

Bảy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, cả đám Ma vương đều đổi nghề mần bà mai ? Còn muốn xuất khẩu ngay tại chỗ ? !

Giữa lúc Hoa Linh đang đắm chìm trong nghi hoặc với hành vi nghiêm trọng của đám bà mối, Tiểu Cửu bên cạnh như thú nhỏ từ trong lồng ngực Thần Đồ thò đầu ra, rụt rè mở miệng nói: "Nhưng mà, em cảm thấy được anh cả đối với Hoa Hoa..."

Còn chưa nói xong, Phi Liêm lẫn Bình Ế mắt hình viên đạn không hẹn mà cùng bắn về phía Tiểu Cửu, Tiểu Cửu trong nháy mắt im miệng, đem lời còn lại nuốt vào trong bụng, mặt hai đại Ma vương giờ này hiện rõ hai chữ: Đáng đời.

Tiểu Cửu bị ánh mắt âm thầm của bọn họ bắn đến phẫn nộ hò hét: "Tức chết ta."

Tiểu Cửu trong lòng lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Ngao Túc, trong lòng thầm thở dài nói: "Anh cả, em đã cố hết sức." Sau đó chui về trong ngực Thần Đồ, rụt đầu làm một bé rồng yên tĩnh ngoan ngoãn.

"Mấy người các cậu... Coi tớ là... Ngốc sao?" Hoa Linh trợn mắt lên, bực tức nói."Phương pháp ngu xuẩn nhất để chữa bệnh thất tình chính là lập tức bắt đầu tình yêu mới, việc này đối với mình lẫn người khác đều rất vô trách nhiệm."

Hoa Linh nháy mắt hóa thân thành diễn giả bảo vệ chính nghĩa, giáo dục mọi người.

Bình Ế ngoẹo cổ, mở miệng nói: "Nhưng là, phương pháp nhanh chóng và hữu hiệu nhất để bước ra khỏi bóng ma thất tình."

Tiểu Cửu lập tức thò đầu ra phụ họa nói: "Đúng, trong ti vi đều diễn như vậy, sau khi thất tình ở chung một phòng, thổ lộ tình cảm với nhau, sau đó cảm tình tương thông, sau đó lăn giường, ba ba ba..."

Bình Ế xoay mặt dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Tiểu Cửu, Tiểu Cửu an tâm thoả mãn lại rụt trở về.

Hoa Linh có chút dở khóc dở cười nhìn Bình Ế, nói: "Ế, đừng làm loạn, cậu sao lại cùng một đội với Tiểu Cửu."

Bình Ế không tỏ rõ ý kiến, chỉ đau lòng nhìn Hoa Linh, chậm rãi nói: "Ngân Linh, tớ chỉ hi vọng cậu có thể vui vẻ, không quan tâm là dùng cách gì."

Lòng Hoa Linh cảm động dâng trào, y xoa xoa mặt, ổn định tinh thần xong nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ không để cho các cậu thất vọng."

Bình Ế gật gật đầu, đứng lên nói: "Được rồi, đi thôi."

Hoa Linh: "Đi đâu?"

Bình Ế: "Đi tìm Hình Thiên."

Hoa Linh: "..."

Tại sao lại vòng trở về.

Phi Liêm suy ngẫm một hồi, nghiêm nghị nói: "Ngân Linh, không quan tâm Bình Ế là đùa hay thật lòng, cậu quả thật phải nói chuyện với Hình Thiên một chút, không vi những chuyện khác, ngọn nguồn việc Hình Thiên hồi sinh, chính hắn đầu óc vẫn mơ hồ, mấy ngày nay tình huống của hắn rất không ổn định, lúc biến thành khỉ cũng tự làm mình bị thương cả người. Trong chuyện này, vô tội nhất thống khổ nhất không ai bằng Hình Thiên."

Trái tim Hoa Linh chìm xuống, nghĩ đến bộ dạng Hình Thiên lúc phát cuồng, trái tim y giống như bị bóp chặt ngẩng đầu nhìn Bình Ế hỏi: "Ế, tình trạng của Hình Thiên? Có thể trị hết không?"

Bình Ế sắc mặt nặng nề, lắc đầu nói: "Cậu ấy không phải sinh bệnh, mà là đột biến gen, trạng thái lai tạp giữa người và khỉ, Ngao Túc nói rất đúng, tình huống của cậu ấy rất không ổn định, chỉ có thể dựa vào ý chí để khắc phục thân thể biến dị, giảm bớt số lần biến thành khỉ. Chúng ta không giúp được, mấy ngày nay tớ chỉ có thể trong lúc cậu ấy điên cuồng nhất tiêm thuốc an thần, sợ cậu ấy tổn thương chính mình."

Bình Ế nghĩ đến tình trạng của Hình Thiên, không khỏi thở dài nói: "Thôi, ngày hôm nay cậu vẫn là đừng tới, sáng nay vừa mới tiêm cho cậu ấy xong, bây giờ còn đang ngủ, mấy ngày nay Hình Thiên thể lực cũng tiêu hao nghiêm trọng, cậu ấy phá huỷ một gian phòng ăn, bổ ngã đám cây, đâm thủng một mặt tường cung, còn đả thương mười mấy thị vệ, cho cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi."

Hoa Linh: "..."

Trầm mặc một chút, Hoa Linh tiếp tục nói: "Kiền Thích đâu? Tình huống thế nào?" Ngày ấy tại Liên Lai quần đảo chịu uy lực Kiền Thích nổi sùng, Hoa Linh lần thứ hai bị gợi lại hồi ức không vui.

"Kiền Thích rất tốt, nó tuy rằng không thể đi vào trong cơ thể Hình Thiên, thế nhưng Hình Thiên lúc ở hình người có thể dùng thần thức khống chế nó, Hình Thiên khi tỉnh táo đã tạm thời phong ấn nó, đuổi về Dưỡng Tâm Điện, phòng ngừa nó lại xảy ra biến cố."

Phi Liêm trầm giọng nói: "Sang thế thần khí uy lực thật không thể coi thường, may mà lần này nổi khùng chỉ có Kiền Thích, không có mấy sang thế thần khí khác cùng nó phát sinh va chạm năng lượng, nếu không thì một khi xuất hiện kẽ nứt thời không, toàn bộ thế gian e rằng đều đại nạn khó thoát."

Hoa Linh gật gật đầu, sau đó hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Phi Liêm nghe vậy, giơ tín hàm trong tay lên, nói: "Tiên giới gửi thư đến, ba ngày sau đàm phán ở quần đảo Liên Lai. Phượng tộc gặp tai hoạ nghiêm trọng, Hỏa Liễn mất tích. Úc Lũy dẫn theo mấy người cùng Cỏn Cổn cùng đi Liên Lai hỗ trợ tìm người."

Nghĩ đến chuyện Úc Lũy và Dương Tiển, Hoa Linh trong lòng không khỏi dâng lên một xíu hổ thẹn, y chậm chạp nói: "Úc Lũy và Dương Tiển quan hệ vừa có chút hòa nhã, đều bởi vì chuyện của tớ..."

Bình Ế cười vỗ vỗ vai Hoa Linh, nói: "Yên tâm đi, Úc Lũy chấp nhất chúng ta đều biết, một khi đã quyết định mục tiêu, chín con trâu cũng không kéo về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy