✨ tám - 1 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Win chưa bao giờ là một người giỏi lên kế hoạch.

Trong suốt những năm tháng đi học của mình, thứ em thành thạo nhất chính là trì hoãn. Ví dụ như chạy deadline mướt mải chỉ khi đã sắp hết hạn. Nhưng em đã nhanh chóng nhận được bài học của mình, rằng hành vi kiểu đó không thể sánh bước lâu dài cùng một người như Bright Vachirawit được.

Theo nhiều cách khác nhau, Win học được cách trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình nhờ có Bright. Bắt đầu chỉ là để gây ấn tượng với sếp, chứng minh rằng em không phải là lựa chọn sai lầm của anh. Và rồi sau đó là cố gắng để giữ công việc này.

Nếu Win hồi mới tốt nghiệp mà gặp được Win bây giờ, lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò như lên kế hoạch ra trận, trường hợp ổn áp nhất, Win-của-quá-khứ sẽ phát hoảng, còn tệ nhất thì chắc là sẽ sợ chết khiếp.

Nhưng em đã quen với việc lên kế hoạch trong ngày cho Bright rồi. Việc này cũng từa tựa vậy thôi. Ngoại trừ việc Win cảm thấy như mình vừa quay lại những ngày đầu tiên mới vào làm khi em tự đặt áp lực cho bản thân để gây ấn tượng với Bright.

Tất nhiên là, theo trí nhớ của em thì, gần đây Bright chẳng hề nói hay làm gì khiến em phải nghĩ mình cần chơi lớn hơn nữa cho anh trầm trồ. Thực tế thì Bright có vẻ hoàn toàn vui vẻ hạnh phúc với bất cứ điều gì em dành cho anh. Nhưng thành thật mà nói, chính em mới là người chưa thể nghĩ cho thông suốt về việc Bright Vachirawit Chivaaree muốn hẹn hò với mình. 

Ba ngày vừa qua cứ như là giấc mơ thành sự thật đối với Win vậy. Hai người họ đã kiềm chế bản thân tốt hơn sau ngày đầu tiên, học được cách giữ cho bản thân không quá lộ liễu một cách bất lực ở văn phòng, nhưng Bright vẫn luôn ngọt ngào, bắn những nụ cười đầy tim bay phấp phới về phía em và để lại những cái chạm quyến luyến trên người em bất cứ khi nào anh có cơ hội. Nhưng thật sự, em vẫn chờ đến thời-điểm-không-thể-tránh-khỏi kia.

Em cảm thấy mình sẽ không chớp thời cơ và lên kế hoạch đi chơi chỉ vì Bright có-vẻ-thích-mình. Và chắc chắn sẽ không chớp cái gì hết, khi mà Bright có thể rời khỏi em để đi theo bất cứ ai mà anh muốn trên quả đất này, theo nghĩa đen.

Chỉ là... em thực sự muốn đây là buổi hẹn hoàn hảo nhất. Nhất là khi đây là buổi hẹn đầu tiên của hai người, không phải chỉ là vài tiếng ngắn ngủi tranh thủ giữa giờ làm tại một nhà hàng sang chảnh nào đó. 

Win không có kinh nghiệm hẹn hò gì trước đây cả. Chuyện yêu đương này mới mẻ với em quá, khiến em hơi hoảng. Cảm xúc của em lớn đến thế nào, nhất là nếu suy xét về việc đã bao lâu rồi kể từ khi những cảm xúc đó được thổ lộ ra.

Một phần nhất định trong em sợ rằng cảm xúc của mình nhiều hơn những gì Bright có. Thực ra như vậy cũng ổn thôi, và cũng chẳng thể tránh được. Bởi Win vẫn chẳng hiểu Bright bị cái gì nhập mà hôn mình hôm đó, nhưng chắc chắn rằng em không phàn nàn gì về chuyện đó đâu.

Dù là trường hợp nào thì em cũng sẽ không bỏ chạy ngay lúc này. Em đã có sáu năm kinh nghiệm quan sát Bright cơ mà, phải nghĩ ra được cái gì đó vui vẻ, mới mẻ và hào hứng để khiến anh vui chứ.

Win biết Bright là kiểu người sống theo thói quen. Nhưng nhìn những thói quen của anh, và thôi thì thành thật với bản thân đi, cái nào cái nấy đều cách ngân sách của Win cả vạn năm ánh sáng, thì em quyết định là có gì dùng đó thôi. Lúc ấy em mới nhận ra rằng cuộc hẹn này có lẽ là một cơ hội tốt để đưa Bright bước vào thế giới của mình, cũng hệt như lần đầu Win được trải nghiệm bước chân vào nhà hàng Mezzaluna sang trọng vậy.

Hôm đó, về đến nhà, em bắt đầu viết ra danh sách những ý tưởng mình có. Đôi lúc Win lơ đãng nghĩ về việc Bright đã nhanh tay kéo em vào nhà và hôn em thật kêu như thế nào trước khi thả cho em về, và rồi em lại như con thiêu thân điên cuồng tra cứu lịch trình xe bus và lập bảng tính để quyết định xem họ nên làm gì. 

Em muốn làm gì đó mà Bright chưa làm bao giờ, nhưng phải không quá lạ lẫm để anh vẫn cảm thấy thoải mái. Em lướt xem album ảnh của mình để kiếm một nhà hàng mà mình thích trong khu vực định đến, rồi dừng lại ở một nhà hàng mà Jennie giới thiệu cho cách đây hai năm.

Em hơi lo lắng về phản ứng của Bright, vì khá chắc rằng anh chưa từng ăn món này bao giờ, nhưng lại cũng khá chắc rằng anh sẽ thích. Hy vọng thế.

(Em đã đặt bàn ở hai nhà hàng gần đó nữa cho chắc ăn.)

Rồi sau đó là... sau bữa tối. Win không muốn tự biên tự diễn về việc cuộc hẹn của họ sẽ kết thúc thế nào, nhưng chí ít thì em muốn đưa ra một dấu hiệu ngầm gì đó cho Bright, để anh biết rằng em đã sẵn sàng và ok với việc làm... chuyện khác với Bright, nếu anh muốn.

Em quyết định làm đồ tráng miệng và mang nó tới để ở nhà Bright, để họ có thể về nhà và dù tối đó mọi chuyện không đi theo chiếu hướng đó thì việc có món tráng miệng vẫn ổn. Họ có thể thưởng thức món bánh ngọt trước khi Win chào tạm biệt và chúc Bright ngủ ngon.

Cũng là cơ hội để Win làm Bright bất ngờ với công thức thử nghiệm mới nhất mà em đã bắt tay vào làm từ hôm thứ Năm, cảm hứng từ lời thú nhận đột ngột của Bright về chuyện anh thích đồ ngọt.

Dù đã là thư kí của anh trong sáu năm, Win không thực sự tìm hiểu về đời sống riêng tư của Bright, ngoài việc biết hết kế hoạch trong ngày của Bright và vài mối quan hệ xã hội quan trọng của anh.

Mãi cho tới vài tuần trước, em chưa từng có cơ hội được thấy Bright rũ bỏ hình ảnh CEO đáng gườm của mình. Em cũng từng được xem một chút, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi chứ chẳng hơn, cho tới hôm họ cùng đi bảo tàng nghệ thuật. 

Em hào hứng với việc được tìm hiểu thêm những điều mới mẻ về Bright mà mình chưa được biết, và hạnh phúc vì bản thân có cơ hội được chia sẻ với anh điều tương tự.


---


Đó là 9h sáng thứ Bảy, Win đã hoàn thành xong bản kế hoạch cho cuộc hẹn của hai người, đang khoanh chân ngồi trên giường, laptop mở trước mặt. Ngay khi em tính rời giường để làm nốt món tráng miệng dành cho tối nay, điện thoại ở bên cạnh rung nhẹ. Win nghiêng người kiểm tra - là một tin nhắn từ Bright.


Chào buổi sáng Tee ruk


Win không thể ngăn mình mỉm cười ngốc nghếch khi em cầm máy lên nhắn tin trả lời. Nhưng trước khi kịp gửi đi thì điện thoại đã rung lên lần nữa.


Sắp được gặp em rồi vui quá.



Win quắn quéo cả người và phải rú lên một tiếng be bé vì tin nhắn ngọt muốn xỉu mà Bright gửi. Trời ạ. Cuộc đời còn cầu gì hơn nữa. Em gửi tin nhắn đã gõ xong ban nãy đi kèm một dãy kí hiệu trái tim để bộc lộ đúng tâm trạng phấp phới.

Nói thật thì dù có lo lắng bao nhiêu về chuyện tối nay sẽ diễn ra như thế nào, Win cũng nóng lòng và vui chẳng kém.


---


Win xuất hiện trước cửa nhà Bright sớm 10 phút so với giờ hẹn, một phần do thói quen, một phần vì hồi hộp. Trước đó em đã dành tới nửa tiếng để suy tính xem nên mặc gì, rồi quyết định mặc cái gì đó đơn giản. Chỉ là chiếc quần jeans tối màu yêu thích, áo cổ lọ và áo khoác denim. Nhưng khi Bright mở cửa ra đón, em lại đặc biệt cảm thấy bản thân ăn mặc chẳng ra làm sao. 

Bright trông đẹp trai (đến mức khiến em tuyệt vọng) chỉ bằng một chiếc áo phông polo với tay áo xắn lên tới khuỷu tay, hai cúc áo trên không đóng, đi kèm một chiếc quần linen màu xanh navy. Hôm nay anh để tóc rũ xuống ngang tầm mắt chứ không vuốt ngược ra sau như mọi ngày. Và dù là đứng cách một khoảng thì em vẫn thấy anh thơm, thơm cực kì, khiến em có cảm giác không thật khi nghĩ đây là chàng trai mình sẽ hẹn hò cùng hôm nay.

Một nụ cười tươi tắn giãn ra liền trên môi Bright khi anh mở cửa vừa thấy Win, đôi mắt đẹp đến vô thực với ánh nhìn mãnh liệt như xuyên thẳng người đối diện. "Chào em," anh nói.

"Chào," Win lặp lại như một chú vẹt vô dụng, vẫn còn đang nhìn Bright không rời bởi vì, trời đất cha mẹ thánh thần ơi...

"Trông em đẹp trai lắm Win," Bright mỉm cười với em.

Win có cảm giác như máu toàn thân vừa dồn hết lên hai gò má. "À, ừm, cảm ơn anh. Anh cũng thế, nhưng mà, ờm. Em tưởng em đã bảo mặc bình thường mà." Lời ra khỏi đầu môi trước cả khi em kịp ngăn chúng lại. Win tự vả miệng mình trong đầu vì chuyện đó. "Ý em là..."

Bright tự nhìn xuống bộ đồ của mình, lúng túng. "À, xin lỗi... anh đi thay đồ cũng được..."

Lời anh nói khiến Win phải bật lên ngay. "Không! Không phải thế, không có gì tệ hết. Không hề! Chỉ là em..." Win hít sâu một hơi, cười khanh khách, "Tại anh đẹp trai quá ấy mặt trời ạ. Em không biết phải làm sao nữa luôn."

Bright hơi cúi đầu, trông có vẻ âm thầm hài lòng. "Cảm ơn em. Anh, ừm, được giúp đỡ đôi chút."

Win nhướn một bên lông mày lên. "Giúp đỡ hả?"

"Ừ thì," Bright bật cười ngượng ngùng. "Anh có lẽ đã... hỏi xin Kana vài lời khuyên về thời trang?"

Win cười phá lên. Lời thsu nhận của Bright phần nào xoa dịu cảm giác căng thẳng của em. "Ôi anh đúng là con nai ngốc nghếch này nữa. Anh có định mời em vào nhà không đây?"

"Ấy chết," Bright vội nghiêng người và mở rộng cửa. "Xin lỗi. Xin lỗi em, em vào nhà đi!" Cuối cùng anh cũng phát hiện ra hộp giữ nhiệt trong tay Win. Anh định cầm lấy nó nhưng Win đã tránh đi.

"Uh-uh. Cái này là để dành cho sau bữa tối," Win cứng rắn nói, giơ cái hộp xa khỏi tầm với của người kia. "Em chỉ cần bỏ cái này vào tủ lạnh nhà anh là bọn mình đi được rồi."

Bright theo Win vào bếp, vẻ mặt tò mò hết sức. "Em có tính nói anh nghe bọn mình sẽ làm gì hôm nay không?"

"Không," Win đáp, ngoái đầu lại và nháy mắt với Bright. "Bất ngờ cho anh. Cả mấy cái này cũng thế, nên anh phải quay đi trong lúc em bỏ chúng nó vào tủ. 

Bright bật cười vang lớn hơn mức cần thiết nhưng ngoan ngoãn nghe theo và quay đi. "Cho anh một tí gợi ý không được hả?"

"Không gợi ý gì hết," Win nói, bỏ cái hộp cuối cùng vào tủ lạnh rồi đi về phía Bright đang đứng, nhẹ nhàng vỗ lên vai anh. 

Bright xoay người lại ngay, dấn bước tới kề sát lại với Win và ôm lấy eo đối phương. "Ơi?"

"Ơi gi anh Chivaaree," Win mỉm cười với anh. "Anh sẵn sàng đi chưa?" Bright gật đầu, và Win hít sâu một hơi. "Được rồi. Vì em không có xe nên bọn mình sẽ phải đi bus, nhưng nếu anh không thoải mái với chuyện đó thì em đã gọi cho P'Boy trước rồi, bọn mình đi xe của anh cũng được, nếu anh muốn lái xe. Cái nào cũng được, tùy anh chọn."

"Dừng," Bright nói, nắm lấy tay Win và đan những ngón tay vào nhau.

'Dừng gì cơ?" Win đứng hình. "Em biết đáng ra em phải sắp xếp tài xế luôn mới phải, như thế sẽ khiến-" Em bị cắt ngang bất thình lình bởi môi Brigth ấn lên môi em, và hai mắt Win nhắm lại ngay lập tức theo phản xạ.

Bright lùi lại với một nụ cười vui vẻ. "Chỉ là...dừng kiểu làm việc như trợ lý của anh," giọng anh hơi mang ý trêu đùa. "Bọn mình có thể đi bus. Em lên kế hoạch thế nào thì chúng ta làm cái đó, nhé? Anh hứa là anh sẽ thích chúng."

Win tìm kiếm trên vẻ mặt Bright dấu hiệu nào đó của sự không thoải mái, nhưng hoàn toàn bị bất ngờ bởi sự thích thú và vui vẻ mà em tìm được. "Được," em thả lỏng bằng một nụ cười, "vậy thì bọn mình đi bus."

Có một trạm xe bus cách nhà Bright chỉ vài dãy nhà, và họ nắm tay nhau suốt quãng đường đi tới đó. Cả hai chẳng phải đợi quá lâu thì xe đã tới, bởi vì kĩ năng lên kế hoạch của Win thực sự hoàn hảo. Em thích thú xem Bright lóng ngóng tìm hiểu cách trả tiền bus nhưng rồi thấy anh vất vả quá nên lại trả cho anh luôn.

Trả tiền xong, em mới nhìn quanh thì phát hiện ra xe đã kín chỗ, không còn chỗ nào để ngồi nữa.

Em quay sang Bright, lời xin lỗi đã trực sẵn trên môi nhưng anh đã mỉm cười với em. "Không sao, bọn mình đứng cũng được."

Win thở phào, nắm lấy cái cột gần mình nhất trong khi Bright nắm lấy vòng treo trên cao. Anh đứng sát em hơn mức cần thiết rất nhiều, đủ gần để chóp mũi em cứ chạm vào người anh, nhưng Win không lấy đó làm phiền phức gì hết.

Xe dừng đột ngột khiến Brigth ngã dúi vào người Win. "Ấy, anh xin lỗi."

Win nắm lấy bắp tay Bright để giữ cho anh đứng vững lại, và nhận ra anh không hề có ý lùi về chỗ cũ chút nào. Em nhếch môi cười, "Anh không thấy có lỗi chút nào luôn á."

Bright cười nhe răng, "Ừ đúng là không thật."

Bright đứng sát rạt vào người em (theo lời anh thì "Để cho khỏi ngã", đúng là xàm xí) suốt cả chuyển xe. Sau bốn trạm dừng, Win nắm tay Bright và kéo anh xuống phố.

"Ở ngay đây thôi," em nói, khoác tay Bright, âm thầm vui vẻ vì có thể cùng đi dạo phố với nhau như thế này.

Bright nhìn em với  nụ cười tò mò. "Rồi cuối cùng em có tính nói anh nghe chúng ta đang đi đâu không?"

"Em nói rồi mà," Win rào trước, "Bọn mình đi ăn tối."

"Ừ," Bright gật đầu, "nhưng em không nói là ăn ở đâu."

"Ngay đây nè," Em dừng lại trước một căn nhà xây bằng gạch với những ô cửa sổ lớn. Em hất hàm về phía cửa, "Anh đã ăn đồ nướng kiểu Hàn bao giờ chưa?"

Bright lắc đầu cười. "Lúc ở Hàn anh bận quá chưa có dịp thử."

Win cười như trúng số. "Thế thì hôm nay là ngày may mắn của anh rồi."

Dù quán có mặt tiền khá khiêm tốn thì bên trong vẫn chật ních người. Cả hai ngay lập tức được mời chào bằng mùi thịt nướng thơm phức và tiếng nướng thịt xèo xèo.

Win nhìn Bright, lúc này đang ngắm nghía nội thất trong quán. Mỗi bàn đều có ống thông khí và bàn ghế được làm bằng gỗ. Họ đi theo bồi bàn vào một vị trí trong góc. Nếu em có thấy lo sợ chút nào thì cũng không ai biết.

Win trượt vào chỗ ngồi bên cạnh Bright, huých vai anh một cái. Bright cũng đáp lại bằng một cái huých vai nhẹ, trông anh ngạc nhiên nhưng có vẻ hài lòng.

Win bật cười vì biểu cảm của anh. "Như thế này sẽ dễ dàng hơn. Rồi anh sẽ thấy."

Một người phục vụ tiến tới bàn vào chào họ, sau đó lập tức đặt các đĩa đồ ăn nhỏ và một rổ giau xuống, kèm theo một bình nước đầy. Sau đó người phục vụ bật bếp nướng lên và Bright vội xua tay với người đó.

"Ơ không, bọn tôi chưa gọi món gì hết," anh nói với nhân viên quán, người kia chỉ cười.

"Đừng lo, bàn nào cũng có đồ ăn kèm mà," anh chàng nhân viên đảm bảo với Bright trước khi quay sang đưa thực đơn cho Win. "Lần đầu tiên hả?"

Win cười toe. "Anh ấy thôi. Đừng lo, tôi sẽ tóm tắt nhanh cho ảnh."

"Ok," nhân viên phục vụ đám và giơ ngón cái ra dấu Like. "Có gì sẵn sàng gọi món thì bấm chuông tôi tới liền nhé."

Win nói cảm ơn rồi quay sang Bright, trông anh có vẻ bối rối. "Anh ổn chứ?"

Bright nhướn lông mày mình lên để xác nhận là mình còn tỉnh táo rồi mỉm cười. "Ừm. Nhưng em phải chỉ anh xem hết một lượt cái này làm thế nào đi," anh chỉ về bàn ăn trước mặt họ lúc này đã đầy đồ ăn kèm.

Win bật cười. "Được rồi. Nói chung là ở nhà hàng Hàn quốc, họ sẽ luôn mang đồ ăn kèm ra cho mình, anh gọi món gì cũng có thể ăn cùng được," em bắt đầu giải thích và chỉ cho anh mấy đĩa đồ ăn nhỏ. 

"Thường là rau củ muối như kimchi, hành muối này nọ. Rồi ở đây thì có bánh hành, bánh cá, khoai tây nè. Còn kia là trứng hấp." Em giới thiệu lần lượt rồi chỉ về cái nồi đất màu đen ở góc bàn, "Còn kia là canh đậu tương." Em khoát tay về phía bàn mà Bright ngồi, "Anh lấy em đôi đũa được không?"

Bright gật đầu, nghiêm túc lấy một đôi đũa đưa cho Win. Anh nghiêng người ngắm nghía những đĩa thức ăn đầy trên bàn, hào hứng. "Rồi giờ mình cứ ăn thôi hả? Kiểu, ăn luôn hả?"

Win phải nhịn mãi mới thôi cười khúc khích vì sự hào hứng đột ngột của Bright. "Đúng thế, bae. Bọn mình ăn được rồi," em nói và giơ đũa lên sẵn sàng.

"Tuyệt!" Bright cười toe. "Em thích cái nào nhất?"

"Cái này," Win nhấc đĩa bánh rán hành lên và giơ nó về phía Bright. Anh cười một cái trước khi ăn thử, rồi mở to mắt đầy ngạc nhiên.

"Woa," anh nói khi mồm vẫn còn đầy bánh, "Ngon thế!"

Win bật cười, lắc đầu. "Thật tình em không thể tin được là anh chưa từng ăn đồ nướng kiểu Hàn bao giờ," em bảo. "Anh có tới mấy chuỗi nhà hàng lận đó. Mà, chuyện mở rộng dự án ở Hàn sao rồi anh?"

"Nói chung thì đã kí được hợp đồng với ông Lee ở chi nhánh số 48 rồi," anh đáp, lấy thêm miếng bánh nữa. "Bọn họ sẽ không kí với GMM nữa."

"Vậy tốt rồi," em đẩy đĩa đồ ăn kèm gần hơn về phía Bright. "Giờ anh chuẩn bị mở chi nhánh ở Hàn rồi đó, bắt đầu bằng việc thử ẩm thực của nước bạn chứ nhỉ?" Em nói rồi bỏ một miếng kimchi vào miệng.

"Ừm, cũng hợp lý," Bright cười lắc đầu. "Cảm ơn đã đưa anh đến đây." Nụ cười anh dành cho Win dâng tràn tình cảm đến mức Win phải cố gắng mới hít thở thông thuận được.

"Ơ, đừng cảm ơn vội," em nói, ấn chuông trên bàn. "Anh còn chưa thử phần đỉnh nhất mà!"

Người bồi bàn ban nãy quay lại với một nụ cười trên môi. "Sẵn sàng rồi hả?"

Win gọi lượt đầu tiên cho cả hai và anh chàng phục vụ nhanh chóng quay lại cùng hai đĩa thịt bò thái mỏng. "Hai người có cần giúp hay gì không?"

"Bọn tôi ổn cả, cảm ơn nha!" Win cười rạng rỡ. Anh chàng phục vụ chỉ đơn giản là gật đầu rồi đi qua bàn khác.

"Đây là thịt ức bò, còn kia là sườn." Win vừa giới thiệu đồ ăn cho Bright, vừa thoăn thoắt cho thịt lên vỉ nướng. "Em lấy ức bò vì nó sẽ nướng rất nhanh, bọn mình có thể ăn luôn!"

"Thế bọn mình cứ... tự nướng thịt thôi à?" Bright hỏi, cẩn thận quan sát Win lật miếng thịt trên vỉ. 

"Ừm hứm," Win xác nhận. "Kiểu như steak thôi, nhưng mà vui hơn vì anh được tự làm và có cả đồ ăn free các thứ nữa." Em nhướn nhướn hai hàng lông mày nghịch ngợm khiến Bright bật cười. "Nói thật thì em đã nghĩ anh sẽ thích chỗ này vì anh cứ bảo em rằng em nên ăn nhiều chất đạm hơn."

Bright khẽ cười. "Thì đúng mà, tốt cho em."

"Nên là em nhận lời khuyên của anh đây. Nè," em đặt một miếng thịt bò đã chín lên đĩa của Bright. "Anh có thể ăn không cần chấm gì cũng được. Thịt ở đây ngon lắm, nhưng em thì thích ăn kèm với rau xà lách và chút nước chấm." Em chỉ cho anh cách cuốn thịt và rau vào với nhau, và Bright bắt chước y hệt.

"Cụng nha," Bright trêu chọc, giơ miếng thịt đã cuốn lên.

Win cười cười lắc đầu nhưng cũng cầm miếng thịt cuốn của mình lên cụng nhẹ vào miếng của anh rồi mới bỏ hết vào miệng. Bright làm tương tự, và Win phải ngăn không cho mình cười phá lên vì Bright Chivaree phồng má nhai thịt cuộn rau xà lách đáng yêu một cách ngớ ngẩn.

Bright phát ra tiếng ưm ưm kiểu bất ngờ, miệng vẫn phồng lên vì miếng thịt to, vừa nhai vừa thích thú gật gù với Win.

"Ôi trời, em mừng là anh thích nó," Win thở phào, cười một cái thật nhẹ nhõm. "Nè, ăn tiếp đi!" Em bỏ thêm vài miếng thịt bò đã chín vào đĩa của Bright rồi lại nướng thêm một lượt thịt nữa, thoăn thoắt lật những miếng đã chín một mặt. "Anh thử ăn kèm với kimchi ấy! Em biết là anh thích ăn đồ cay..."

"Win," Bright cắt ngang, thoắt cái đã lấy mấy cái gắp thịt khỏi tay Win. "Em lại thế nữa rồi."

Win cau mày, "Thế nào cơ?"

"Lại kiểu 'trợ lý của anh' ấy." Bright phì cười. "Để anh nướng thịt cho nhé? Em tranh hết phần vui rồi." Anh dí đầu sạch của cái gắp thịt để chọt má Win làm em bật cười khúc khích.

"Rồi rồi," Win thở hắt ra. Em rũ vai, diễn lố như thể mình đang thất vọng lắm, nhưng thực thế thì em không cách nào ngăn được biểu cảm trên mặt mình giãn ra thành một nụ cười. Em tự cuốn cho mình vài miếng thịt, nhìn sang Bright đang nướng thịt ở bên cạnh. "Anh chỉ nên lật một lần thôi, nó sẽ không bị khô," em nhắc nhở, với lấy rau xà lách. 

"Vâng thưa bếp trưởng," Bright đáp lại, nháy mắt với Win khi anh bỏ thêm vài miếng thịt vào đĩa cho em. 

Hai người họ yên vị và thoải mái ngồi cạnh nhau, chuyền qua chuyền lại cái gắp thịt để thay phiên nhau nướng đồ và ăn đã đời thịt bò ngon tuyệt.

Win chọc ghẹo Bright về chuyện anh làm cháy vài miếng thịt, còn Bright thì không đồng tình với 'chế độ nướng thịt chuyên chế áp đặt' của em, và cuối cùng họ lại rơi vào một cuộc đua không-thân-thiện-cho-lắm về việc ai làm được món thịt cuốn ngon hơn. 

(Tất nhiên là Win thắng, sau khi Bright miễn cưỡng thừa nhận rằng combo trứng hấp và kimchi đúng là ngon thật.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net