17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ qua nội dung

Love at first sight

Đã trải qua bao nỗi đau ly biệt nên chẳng còn cảm giác bi thương. Vậy tôi còn vì cớ gì mà buông bỏ người...

MENU

UNCATEGORIZED · ĐAM MỸ

[Bẻ cong] Chương 17

Tháng Mười Một 24, 2018Diệp Chiêu Nhi

Chương 17: Tôi và bạn cùng bàn giành nam nhân (6)

Đường xuống núi thông thuận hơn đường lên núi, không tốn sức đã đến giữa sườn núi, đám học sinh cũng không như lúc lên núi thở phì phò, lau mồ hôi, vừa nói vừa cười.

Ngược lại là Sư Dịch lúc lên núi bận này bận nọ, hiện tại lộ ra dáng vẻ suy sút, thân thể giống như bị đào rỗng, mí mắt cụp xuống, hữu khí vô lực đi theo sau đội ngũ, kéo ra một khoảng cách lớn với Hứa Lâm.

Sư Dịch ở cuối đội ngũ, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Hứa Lâm, lúc này một bóng hình màu xanh biếc chạy tới bên cạnh Hứa Lâm, ngại ngùng xoắn tay, muốn nói lại thôi.

Là Tôn Kỳ Kỳ. Sư Dịch bước chân nhanh hơn, rất giống hồi quang phản chiếu, ba bước thành hai đuổi tới phía sau Hứa Lâm, quang minh chính đại nghe góc tường.

Tôn Kỳ Kỳ lời còn chưa nói, tai đã đỏ lên, cánh tay thả xuống hai bên, tay không ngừng xoắn chặt váy, "Hứa Lâm, tối hôm qua cảm ơn đom đóm của cậu, rất đẹp tớ rất thích." Ở trong ấn tượng của Tôn Kỳ Kỳ, Hứa Lâm vẫn luôn là một lớp trưởng ôn nhu có trách nhiệm, hơn nữa tối hôm qua đưa đom đóm cho mình, ấn tượng này càng sâu hơn.

Nói xong, ngước mắt nhìn Hứa Lâm, muốn biết phản ứng của hắn, đôi mắt của Tôn Kỳ Kỳ rất đẹp, Sư Dịch không thể không thừa nhận, tác giả nguyên tác cho cô một đôi mắt động lòng người, nhìn một cái giống như thấy được biển sao trời mênh mông.

Sư Dịch ở sau lưng thình lình phán một câu: "Mượn hoa hiến Phật có cái gì tốt mà cảm ơn."

Hứa Lâm dừng bước, xoay người nhìn về phía Sư Dịch, Sư Dịch không ngờ tới hắn lại đột nhiên dừng lại, suýt chút đụng phải. "Không sai, đom đóm kia là Diệp Vũ bắt, tôi đây đi đứng không tiện, cậu muốn cảm ơn thì cảm ơn y đi."

Sư Dịch bĩu môi, nhìn bạn nét mặt tỏa sáng tinh thần phấn chấn, tôi còn cho rằng chân bạn không sao.

Kỳ thực chân Hứa Lâm ổn rồi, đã kết vảy. Tôn Kỳ Kỳ nói cảm ơn với Sư Dịch, nghe có người ở phía sau gọi mình, lập tức rời đi, cũng chỉ còn lại Hứa Lâm và Sư Dịch đi ở phía trước đội ngũ.

Song phương vẫn duy trì trầm mặc, Sư Dịch là bị Hứa Lâm chọc tức, Hứa Lâm cũng là không lời nào để nói với y. Cuối cùng, qua hồi lâu, vẫn là Hứa Lâm mở miệng hỏi một câu, "Lần trước cậu bị thương lành chưa?"

Sư Dịch vẻ mặt mờ mịt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, Hứa Lâm là hỏi một thân thương tích mình chịu lúc đầu đi vào thế giới này, mình bị thương còn không phải là bị hắn tìm người đánh sao, mình không đề cập tới, không bóc trần chuyện này, hắn còn không biết xấu hổ mà nhắc tới.

"Cái đó à..... Tốt rồi, nhưng mà khi trời nóng vết thương lần trước rách ra ngứa ngáy khó nhịn, khi trời đổ mưa thì khớp xương, lại đau. Chắc là bệnh cũ chưa khỏi." Sư Dịch nói đứt quãng lén nhìn Hứa Lâm vài lần, quan sát vẻ mặt của hắn.

Chỉ thấy hắn mím môi, giữa mày có một tia không vui, "Sau khi về đúng lúc tôi phải đi bệnh viện xem một chút, cậu đi cùng tôi đi."

"Cậu đùa tôi à? Cậu chỉ bị rách da, còn cần đi bệnh viện?" Sư Dịch mở to hai mắt, không thể tin hỏi.

"Tầng biểu bì bị phá hủy, dễ bị nhiễm khuẩn." Hứa Lâm nhìn đồng hồ đeo tay, xác định hôm nay là thứ mấy, "Thứ tư ngày mốt, buổi chiều học xong thì đi, tôi sẽ bảo bác sĩ bên kia đợi một chút."

Giọng Hứa Lâm chân thật đáng tin, Sư Dịch biết phản kháng trái lại sẽ làm Hứa Lâm chán ghét, chỉ là Hứa Lâm bạch nhãn lang (*) này lúc nào thì tốt bụng như thế? Sẽ không phải muốn đầu độc y trả thù chuyện tối hôm qua động tay động chân với hắn chứ....

(*) bạch nhãn lang: chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa, tâm tính hung ác, vô tình vô nghĩa

Sáng hôm sau sau khi trở lại trường học, Sư Dịch thấy trên bàn mình đặt hai cái bánh bao thịt, một cái xíu mại, một cái trứng luộc nước trà, còn có một cốc cháo bí đỏ đóng hộp, trừ thứ đó ra còn có một chút đồ ăn vặt.

Sư Dịch kinh hỉ chỉ ba giây, sau đó liền hỏi Tôn Kỳ Kỳ, "Ai để vậy, không phải là ai để sai chứ?"

Tôn Kỳ Kỳ mở túi nhìn thoáng qua, "À, là Hứa Lâm."

"Lần này lại là tiểu nữ sinh nào tặng cho hắn cơm sáng tình yêu, nhìn bánh bao thịt trắng trắng mập mập mềm mại, thật đúng là tri kỷ tặng hai cái, thật là làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ." Sư Dịch trêu chọc nói.

Tôn Kỳ Kỳ ở một bên ôn hòa trả lời, "Đây là cơm sáng tình yêu Hứa Lâm tặng cho cậu." Bốn chữ sau cùng cố ý đặc biệt nhấn mạnh.

(*) 4 chữ cơm sáng tình yêu

Sư Dịch một búng máu không phun ra được, Hứa Lâm thằng nhóc này gần đây đổi tính? Biết hiếu kính ba hắn, cũng không uổng công y tân tân khổ khổ bồi dưỡng.

[Ngài hình như cái gì cũng không làm] Hệ thống một cái trắng mắt bay tới.

Sau khi tan học, Sư Dịch tung ta tung tăng đi đến trước bàn Hứa Lâm, cười nói, "Cậu sao lại đột nhiên tặng tôi một bao đồ ăn, tôi như thế nào không biết xấu hổ nhận lấy chứ, thật là, nói đi, có cái gì muốn anh hỗ trợ!"

Hứa Lâm mắt cũng không nâng, đỡ gọng kính màu vàng trên sống mũi, "Nếu cậu ngại nhận thì đưa trả tôi."

Hứa Lâm có chút cận thị nhẹ, chỉ khi đi học hoặc là chép bài mới phải đeo, Hứa Lâm vốn dĩ lớn lên thanh tú, đeo một cặp kính mắt như thế giống như một chính nhân quân tử. Sư Dịch lầm bầm trong lòng, bạch nhãn lang đeo mắt kính bản chất vẫn như cũ là mặt người dạ thú, nhã nhặn bại hoại.

"Kẻ ngu mới không cần!"

"Cậu là nói cậu là kẻ ngu à?" Hứa Lâm ngẩng đầu, nhìn Sư Dịch.

Sư Dịch là lần đầu tiên bốn mắt đối diện với Hứa Lâm, giao nhau trong một cái chớp mắt, Sư Dịch trong lòng cả kinh, đôi mắt của Hứa Lâm so với Tôn Kỳ Kỳ còn xinh đẹp hơn, sạch sẽ trong suốt, nó không giống với hắn ta.

Hứa Lâm một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Sư Dịch, ánh mặt trời ấm áp phác họa đường viền nét mặt ôn hòa của Hứa Lâm, Sư Dịch nhất thời hoảng hốt.

"Thế nào, cậu là ngầm thừa nhận?" Hứa Lâm xinh đẹp nhướng mày.

"Thừa nhận cái rắm, đồ đã đưa tôi thì không có đạo lý bị lấy về." Ánh mắt Sư Dịch nhìn nơi khác, tránh lại nhìn đến Hứa Lâm.

Khóe môi Hứa Lâm không dễ phát hiện mà cong cong, thời gian đọng lại còn có chút dài, không biết ý cười là phát ra từ nội tâm hay là giả vờ mỉm cười, Sư Dịch đều không nhìn thấy. "Xem như là quà đáp lễ ngày đó cậu tặng tôi đom đóm."

Sư Dịch trên mặt làm dáng vẻ không tình nguyện, trong lòng đã sớm vui nở hoa rồi, Hứa Lâm, không uổng công ba ba bắt đom đóm cho con, làm con cười mà bận rộn nửa ngày!

Sau đó, chỉ cần Sư Dịch bắt được thời gian, liền cầm đề mặt dày mày dạn dính Hứa Lâm hỏi này hỏi nọ, Hứa Lâm bận tâm hình tượng bên ngoài trước mặt các bạn học, cũng không tiện cự tuyệt Sư Dịch.

Vừa mới bắt đầu Hứa Lâm chỉ là qua loa cho xong, nói một chút, hắn biết Sư Dịch cố ý tìm hắn, dần dà, cũng dần dần nghiêm túc giảng bài cho y.

Sư Dịch ôm tâm tình lo sợ bất an chờ tới thứ tư, y cũng không theo Hứa Lâm đi bệnh viện, lúc này chưa kích phát nhiệm vụ phụ dưới tình huống chưa biết độ hảo cảm của Hứa Lâm, y vẫn là cùng Hứa Lâm duy trì trạng thái không xa không gần mới tương đối an toàn.....

Thứ tư sau khi tan học Sư Dịch ôm bụng đi WC, sau đó trực tiếp nhảy từ cửa sổ WC ra ngoài, lúc này mới tránh thoát chuyện đi bệnh viện với Hứa Lâm. Hứa Lâm cũng không để bụng, thấy Sư Dịch đi WC lâu mà chưa ra, đoán được là Sư Dịch nhân cơ hội chạy trốn.

Đi thì đi đi, hắn cũng không cưỡng ép y.......

Sư Dịch đang học lớp 11, trên nó là một trường đại học khá tốt trong thành phố, trường học tương đối chặt chẽ, mỗi tháng đều sẽ có một bài kiểm tra mô phỏng.

Đây đối với Sư Dịch mà nói không phải việc gì khó, bài thi phát xuống, viết cái tên, sau đó tùy tiện điền mấy đáp án thì nằm đó ngủ. Dù sao y sắm vai là một học tra, có thể tới thi đã tính là không tồi.

Thế nhưng lần này Sư Dịch không muốn làm như vậy, bài thi phát xuống, nghiêm túc làm mấy đề, thấy ổn rồi mới gác bút, duỗi người, đưa tới hai ánh mắt sắc bén của hai thầy giám thị, cho rằng y muốn quay cóp.

Lúc phát thành tích, Tôn Kỳ Kỳ lộ ra vẻ mặt ưu sầu, gục xuống bàn nói thầm, "Tại sao luôn tàm tạm như vậy....."

Sư Dịch lại thần thanh khí sảng mà làm rớt bài thi, cố ý cho người khác thấy điểm đỏ tươi trên đó. "Diệp Vũ, cậu thi thế nào, nhìn dáng vẻ của cậu chắc là không tệ ha?" Tôn Kỳ Kỳ giống như mất đi mục tiêu sống, ánh mắt xuyên qua Sư Dịch tựa như thấy được cực lạc Niết bàn.....

"Cũng không phải đặc biệt tốt, lần này đều là công lao của Hứa Lâm, nếu không phải hắn giảng đề cho tôi cũng sẽ không có tiến bộ lớn như vậy...." Sư Dịch nghĩ nghĩ, cảm thấy vỗ mông ngựa còn chưa đủ vang, nâng cao âm điệu hướng về phía Hứa Lâm: "Chất tăng vọt!"

"Không phải lần trước thi 59 lần này là 60 chứ?" Tôn Kỳ Kỳ hỏi.

"....Nói đúng phân nửa, là trước 16, lần này thi 59!" Sư Dịch vẻ mặt kiêu ngạo.

Sư Dịch trước mặt bạn học cả lớp chuẩn bị thổi phồng thiện đức của Hứa Lâm, tiến đến trước mặt Hứa Lâm, "Cảm ơn cậu mấy ngày nay kiên nhẫn giảng đề cho tôi, không ngại tôi dốt....."

"Ai nói tôi không ngại? Được rồi, cậu cảm tạ tôi như thế nào?" Lời còn chưa nói xong, đã bị Hứa Lâm cắt đứt.

Con trai, hình tượng tốt đắp nặn trước mặt đại chúng đâu?

Tạ ơn thế nào? Nếu không tôi tặng mình cho cậu, tiện thể còn moah moah bự bự nha?

Nếu y thật sự làm như vậy, Hứa Lâm sẽ làm thịt y, đến lúc đó y gọi ba cũng vô dụng.

Sư Dịch thoáng do dự, "Nếu không mỗi ngày tôi mua đồ ăn sáng cho cậu ha?"

Hứa Lâm mím môi, đẩy gọng kính một cái, cái gì cũng không nói, tiếp tục vùi đầu sắp xếp bài vở trên lớp, không đưa ra quyết định.

Sư Dịch cảm thấy mình đúng là làm điều thừa, mông ngựa không vỗ được, còn rớt bụi đầy người....

Sáng sớm Sư Dịch đặc biệt mua hai phần đồ ăn, mình một phần, Hứa Lâm một phần. Đồ ăn của y Hứa Lâm thấy chướng mắt, nếu không mua cho Hứa Lâm y sẽ rất khó xử, cự tuyệt hay không cự tuyệt là chuyện của hắn, không cần càng tốt, giữ lại mình ăn.

Sư Dịch qua chỗ ngồi của Hứa Lâm, đem đồ ăn sáng đặt trên bàn hắn, vẻ mặt hờ hững rời đi. Sư Dịch cho rằng Hứa Lâm sẽ ngăn y lại, bảo y cầm đi cái thứ vàng óng ánh này, không ngờ tới khi Sư Dịch trở lại chỗ ngồi, phát hiện đồ ăn trên bàn Hứa Lâm đã không còn.

Lẽ nào giai cấp thượng tầng thỉnh thoảng cũng thích nếm thử bánh nướng lớn kẹp bánh quẩy?

Hứa Lâm chắc là bỏ đồ ăn vào hộc bàn, Sư Dịch cả ngày cũng không thấy hắn lấy ra, mặc kệ là ăn hay là vứt, hắn không sợ thiu sao?

Sư Dịch thường là người cuối cùng rời khỏi phòng học, lần này Tôn Kỳ Kỳ hẹn y cùng nhau về nhà, bị Sư Dịch cự tuyệt.

Y muốn ở lại nhìn lén Hứa Lâm có lấy đồ ăn sáng kia đi hay không.

Chờ người trong phòng học đi hết, mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà rơi vào trong phòng học, phản chiếu vách tường mờ nhạt. Sư Dịch lén lút ngồi ở vị trí Hứa Lâm, khom eo xuống hộc bàn, lục lọi hai cái chợt nghe thấy tiếng hắn ở sau lưng, "Tiện thể giúp tôi lấy tài liệu vật lý ở trong ra, tôi quên mang theo."

Sư Dịch trong nháy mắt hóa đá tại chỗ, máy móc xoay người, "Cậu không phải đã về rồi sao?"

"Trở về lấy tài liệu." Nói xong ngồi xổm xuống lục hộc bàn, rút ra quyển tài liệu kia. Sau khi đứng lên, Sư Dịch còn ngồi ngay ngắn ở đó vô cùng xấu hổ.

Hứa Lâm bỗng nhiên đặt cái tay không lên mặt bàn sau lưng Sư Dịch, Sư Dịch bị vây trong đó, buộc phải tựa về phía sau, bắt buộc mình ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Lâm.

Hứa Lâm rất có hứng thú cúi đầu, dùng thanh âm đặc biệt trầm thấp gợi cảm có từ tính, mang theo vài phần mê hoặc nói, "Cậu lục bàn của tôi làm cái gì, chẳng lẽ muốn nhìn trộm việc riêng tư gì đó?"

Tôi sợ cậu bịt hỏng bánh nướng!

Hứa Lâm cúi thấp đầu, cùng Sư Dịch mắt đối mắt, mũi đối mũi, hơi thở phun ở chóp mũi Hứa Lâm, Sư Dịch ngửi được mùi hương riêng biệt trên người Hứa Lâm, nói không nên lời nhưng có cảm giác rất thoải mái.

Sư Dịch rõ ràng là làm chuyện xấu bị bắt được, mặt không tự chủ có chút đỏ, lúc này cửa phòng học truyền đến một trận thanh âm hít khí lạnh, Sư Dịch và Hứa Lâm nghe tiếng nhìn lại, thấy mấy nam sinh cắm trại dã ngoại ngày trước, một đám vẻ mặt không thể tin cứng đờ.

Chú ý tới Sư Dịch đang nhìn bọn họ, liền vội vàng nói, "Quên cầm bóng rổ, quấy rầy quấy rầy."

Nam sinh nhanh chóng cầm bóng nhanh chóng chạy ra ngoài, Sư Dịch mới vừa xoay đầu lại, cửa lại mở ra, vẫn là mấy nam sinh vừa rồi, "Nơi này là trường học, các cậu khắc chế một chút." Chỉ chỉ camera trên tường.

Haha, ngày hôm nay người quên đồ thật nhiều.....

ADVERTISEMENT

Advertisements

REPORT THIS AD

REPORT THIS AD

[Bẻ cong] Chương 15In "Đam mỹ"

[Bẻ cong] Chương 19In "Đam mỹ"

[Bẻ cong] Chương 24In "Đam mỹ"

Share this:

Twitter

Facebook

Google

Like this:

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC[Bẻ cong] Chương 16

BÀI TIẾP THEO[Bẻ cong] Chương 18

5 thoughts on "[Bẻ cong] Chương 17"

Yami Ryu

THÁNG MƯỜI MỘT 24, 2018 LÚC 2:59 CHIỀU

Lại còn khắc chế chút =))) mà trường nào có camera luôn ghê vậy =))

Liked by 1 person

Phản hồi

Diệp Chiêu Nhi

THÁNG MƯỜI MỘT 24, 2018 LÚC 3:11 CHIỀU

Trường có camera là bình thường á, ở VN mình bây giờ cũng lắp đặt camera để chống quay cóp, hoặc là chống nạn bạo hành ở mầm non và tiểu học.

Liked by 1 person

Phản hồi

Yami Ryu

THÁNG MƯỜI MỘT 24, 2018 LÚC 3:13 CHIỀU

Khụ, hoá ra mình lỗi thời, thời ta còn cắp sách đi học đến camera cổng trường còn không có =))

Liked by 1 person

Diệp Chiêu Nhi

THÁNG MƯỜI MỘT 24, 2018 LÚC 3:16 CHIỀU

Trường cấp 3 tui cũng không có camera, giờ trường cấp 2 thì bắt đầu lắp camera bằng tiền của phụ huynh, ở vùng quê thì đa số không có camera.

Liked by 1 person

Yami Ryu

THÁNG MƯỜI MỘT 24, 2018 LÚC 3:20 CHIỀU

Hoá ra là thế 😆

Số lượt thích

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

PHẢN HỒI

TÊN *

THƯ ĐIỆN TỬ *

TRANG WEB

Notify me of new comments via email.

Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Gõ gõ ~~

Tìm kiếm cho:

Sâu nổi bật

[Mục lục] Khoái xuyên chi bẻ cong nam chính

[Hoàn] Sau khi phản diện nhặt được kịch bản

[Editing] Ta Lại Giết Chết Nam Chủ

Sâu mới nở

[Cùng Quân đi về] Chương 5

[Cùng Quân đi về] Chương 4

[Cùng Quân đi về] Chương 3

- 10 năm sau, chúng ta vẫn bên nhau chứ?
- Ừ.

"Đợi được chính là ly biệt, đợi không được chính là người về".

Thanh xuân tươi đẹp...

Thời gian sâu lười ~~~

Tháng Mười Một 2018HBTNSBC« Th8 Th12 » 123456789101112131415161718192021222324252627282930

Sâu lười kéo kén

299 219 kén

Advertisements

REPORT THIS AD

TẠO MỘT WEBSITE MIỄN PHÍ HOẶC 1 BLOG VỚI WORDPRESS.COM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy
Ẩn QC