27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ qua nội dung

Love at first sight

Đã trải qua bao nỗi đau ly biệt nên chẳng còn cảm giác bi thương. Vậy tôi còn vì cớ gì mà buông bỏ người…

MENU

UNCATEGORIZED · ĐAM MỸ

[Bẻ cong] Chương 27

Tháng Mười Hai 18, 2018Diệp Chiêu Nhi

Chương 27: Ta cùng Tiên Quân đoạt nam nhân (3)

Đợi Miết Nhiễm đi khỏi, Thanh Y trở lại khách điếm lúc này mới nhớ tới vẫn chưa làm rõ chỗ ở của vị công tử kia, cúi thấp đầu ảo não mà thở dài một hơi: “Ai, không biết ngân lượng này khi nào mới có thể trả.”

Sư Dịch đang cầm cà rốt nhai rột rột, nghĩ thầm, không sao đâu, hai ngày nữa các ngươi lại gặp mặt. Thanh Y thấy nó gần đây càng lúc càng mập, lo lắng cứ tiếp tục như vậy mập đến đi không nổi, liền mở ra hình thức ăn uống điều độ cho y. Một ngày ba bữa đều ăn cà rốt, trần gian cũng không có tiên lộ quỳnh tương gì đó, khát thì uống nước trong.

Không có thịt ăn Sư Dịch mỗi đêm đều bị đói tỉnh, sâu sắc cảm thấy phụ nữ giảm béo thật là đáng sợ, vì gầy không tiếc bất cứ giá nào, Sư Dịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ ngày càng khô quắt của mình, đau lòng ôm chặt mình, lại đau lòng phát hiện ôm không hết thân hình mập mạp!

Tối hôm đó Sư Dịch không bị đói tỉnh mà là bị nghẹn tiểu tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mò bóng tối tìm bồn cầu, kết quả phát hiện vật kia rất cao, khung lại quá hẹp, nó đứng không vững dễ chúi đầu xuống dưới.

Sư Dịch phòng ngừa mình trượt chân té xuống ăn phân, rùng mình một cái vẫn là quyết định đi ra ngoài tìm một chỗ đi tiểu, hệ thống thấy y đáng thương mang theo y bay lên trời, tìm một chỗ tạm được thả y xuống. Sư Dịch gấp không chờ nổi mà đi tiểu, buồn ngủ cũng vơi đi hơn phân nửa, ánh trăng sáng tỏ, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, không khỏi nổi hứng quá độ muốn làm một bài thơ.

Một bên dạo bước một bên sắp xếp từ ngữ, đi tới đi tới chợt nghe thấy một thanh âm nhỏ vụn, Sư Dịch nghi hoặc trong lòng, đã trễ thế này còn chưa ngủ? Chẳng lẽ là gặp tình lang?

Trong lòng dâng lên một suy nghĩ tràn ngập ác ý thú vị, Sư Dịch lặng lẽ tới gần, trốn ở sau một thân cây lúc này mới nghe rõ rõ ràng là hai người đang nói chuyện. Ảo ảnh tan biến, lỗ tai Sư Dịch rũ đến mức thấp nhất, muốn rời đi lại phát hiện một thanh âm trong đó đặc biệt quen tai, cẩn thận nghe lại mới phát hiện đó không phải là Miết Nhiễm sao?

“Ma quân, hôm qua ta đã xếp người của chúng ta vào Thiên Cung, nếu an ổn, có thể sắp xếp đợt tiếp theo, đợi khi trong Thiên Cung toàn là người của Ma tộc ta, nắm lấy Thiên Cung còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay?” Thuộc hạ kia ngữ khí kích động.

Miết Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, tựa như đối với mưu kế này rất là khinh thường, hắn đối với ngôi vị Ngọc đế không có hứng thú, chỉ là làm Ma quân lâu lắm rồi, muốn đi làm chủ tam giới, không biết có thú vị chút nào không, “Trọng Phong, ngươi giúp ta tìm hiểu thuốc bị mất trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân là thuốc gì, có công hiệu gì.” Mấy ngày gần đây hắn nghe nói phủ Thái Thượng Lão Quân đã đánh mất bảo vật trấn phủ, đạo tặc đào vong vùng Chung Sơn, không biết có phải thứ trong tay hắn hay không.

“Dạ.” Trọng Phong đang muốn lui ra, Sư Dịch trốn ở phía sau cây đúng lúc ợ một cái, ban ngày ăn cà rốt no căng….

“Ai?!” Ánh mắt Miết Nhiễm sắc bén nhìn tới sau cây.

Sư Dịch sợ tới mức lỗ tai dựng đứng, “Hệ thống, mau mau! Mau mang tao bay!”

[Đi!]

Sư Dịch nhìn thân thể của mình lơ lửng bay lên, sau đó lấy tốc độ cực chậm bay về khách điếm…. [Ký chủ, gần đây ngài thực sự nên giảm béo, cũng không động nổi]

“Câm miệng, mày cái hệ thống vô dụng này!” Sư Dịch hì hục bay, vừa rồi sao lại không cảm thấy mình bay chậm nhỉ, xem ra là nên giảm béo.

Trọng Phong tiến lên như gió một tay dễ dàng bắt Sư Dịch, Sư Dịch ‘Pika’ một tiếng cố định tại chỗ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ Trọng Phong sẩy tay bóp chết y.

Trọng Phong bắt được vật nhỏ nghe bọn gã nói chuyện ở sau cây trình cho Miết Nhiễm, cơ thể Sư Dịch cuộn tròn thành một quả bóng, chớp một đôi mắt to đáng thương nhìn hắn. Miết Nhiễm nhớ tới linh thú trong giỏ của cô nương gặp được trong tửu lâu hai ngày trước, lớn lên giống y đúc con này.

Thế gian linh thú đông đảo, hắn chưa từng thấy cũng rất nhiều, chỉ là con trước mắt này dường như rất thông linh tính, Miết Nhiễm dùng đầu ngón tay chọt bụng Sư Dịch, ôn hòa hỏi: “Vật nhỏ, ngươi vừa rồi có nghe được chúng ta nói chuyện gì không?”

Đầu ngón tay Miết Nhiễm lạnh lẽo, vuốt ve lông y làm y không khỏi đánh cái rùng mình, nhớ tới ngày đó ở Chung Sơn chứng kiến cảnh tượng, chính là cái tay này đâm qua thân thể đạo tặc. Sư Dịch trong mắt toát ra vẻ sợ hãi, lắc đầu nói: “Không có, không có! Ta cái gì cũng không nghe được!”

Thế nhưng ra khỏi miệng lại trở thành ‘pika__pika__’ Sư Dịch cực kỳ bi thương, đại ca, ngươi nghe hiểu ta đang nói gì không?

“À__ thì ra là thế, đáng tiếc ta không hiểu ngươi có ý gì làm sao bây giờ, muốn ta móc tim ngươi ra xem ngươi nói cái gì không?”

‘Pika__!’ Sư Dịch hét thảm một tiếng vút qua trời cao tối đen, muốn chạy trốn thân thể lại bị Miết Nhiễm thi pháp giam cầm, ngươi vì sao lại đối với ta như vậy, ta chỉ là manh sủng chỉ ăn cà rốt sẽ không nói tiếng người!

Ý thức Sư Dịch đột nhiên bị hệ thống đưa ra ngoài, Miết Nhiễm nửa ngày không nói, chân mày nhíu lại, “Kỳ quái, ý thức của vật nhỏ này thế nhưng trống rỗng.”

Vô nghĩa, y đã bị hệ thống lôi ra ngoài rồi, đương nhiên không có ý thức.

Thừa dịp Miết Nhiễm sững sờ, Sư Dịch phồng quai hàm, tích thật nhiều nước miếng, giống như một cái súng máy bắn ra ngoài, Miết Nhiễm chưa kịp che chắn cũng trúng mấy chiêu, chờ lấy lại tinh thần Sư Dịch sớm đã không thấy bóng dáng.

Sư Dịch ôm trái tim nhỏ bé dùng hết sức bú sữa mẹ chạy về phòng Thanh Y, “Hệ thống mày xác định để tao công lược hắn?”

[Xác định]

“Vậy còn không bằng để hắn trực tiếp đem tao chiên kho hầm hấp ăn đi.”

[Ký chủ ngài suy nghĩ nhiều quá, thịt trên người ngài còn chưa đủ hắn nhét kẽ răng]

“Phải không, mày cũng cảm thấy như vậy ha, tao còn quá gầy!” Sư Dịch vui vẻ nói.

[Tui chỉ nói là ngài quá nhỏ]

Miết Nhiễm sinh ra một chút hứng thú với linh thú mới đào tẩu, thuật pháp của hắn đối với vạn vật thế giới sinh vật có linh khí đều có hiệu, cho dù là một gốc cây cây cỏ hay cục đá, hắn cũng có thể đọc hiểu ý thức của đối phương, thế nhưng con linh thú kia rõ ràng là vật còn sống, ý thức lại trống rỗng. Tình huống này, hắn vẫn là mấy nghìn năm qua lần đầu tiên gặp phải.

“Ngươi lại giúp ta tra lai lịch của con linh thú vừa rồi.” Miết Nhiễm cảm thấy máu của mình cũng có chút sôi trào, ngàn vạn năm qua hắn đã quá tịch mịch, khó gặp được một chuyện thú vị như vậy.

“Dạ.” Trọng Phong đáp.

Con linh thú này thú vị như vậy, chủ nhân của nó là cái dạng gì?

Sau đó Miết Nhiễm lại ra tay cứu giúp lúc Thanh Y gặp phiền phức, có là mình cố ý gây ra, có là giống như vận mệnh đã chú định, mặc kệ là vô tình hay là cố ý, Thanh Y rốt cuộc thành công chú ý tới Miết Nhiễm.

Miết Nhiễm thử Thanh Y vài lần, phát hiện đối phương chỉ là một tiên quân bình thường, nếu không phải tiểu linh thú vẫn theo bên người, hắn thật sự sẽ cho rằng Thanh Y chỉ là một phàm nhân. Mỗi lần Miết Nhiễm xuất hiện, Sư Dịch đều lo lắng đề phòng, sợ Miết Nhiễm đột nhiên nói với Thanh Y, “Tiểu linh thú mấy ngày trước của ngươi đâu, chúng ta lấy ra nướng ăn đi.”

Không phải Sư Dịch có chứng hoang tưởng bị hại, Miết Nhiễm sống nghìn vạn năm, chuyện mới lạ thế gian đều trải một lần, đối với chuyện gì cũng buồn tẻ vô vị, gần đây đối với hai chữ mỹ thực rất có nghiên cứu. Lần này ở thế gian liên tiếp gặp được hắn, chỉ là vì hắn nghe nói mỹ thực của nhân gian rất là nổi tiếng, cố tới nhân gian nếm hết mỹ vị.

Nếu hắn đòi mình với Thanh Y, Thanh Y nể tình hắn đã giúp mình mấy lần tất nhiên không làm hắn mất mặt, nói không chừng mềm lòng sẽ thành toàn cho hắn.

Cũng may Miết Nhiễm không nói gì, ngày đêm đảo lộn buổi tối lần thứ hai Sư Dịch bị nghẹn tiểu tỉnh, sự thực chứng minh mỗi lần bị nghẹn tiểu sau khi tỉnh lại luôn sẽ có chuyện lớn xảy ra, mỗi lần đều có thể gặp được Miết Nhiễm.

Sư Dịch lần thứ hai mơ mơ màng màng ra cửa tìm chỗ ngồi đi tiểu, mới vừa xi xi đến một nửa thì nghe được tiếng đánh nhau, bỗng nhiên một đường sáng xẹt qua đỉnh đầu, dừng ở chỗ không biết nào đó ‘ầm ầm’ một tiếng, thủng một cái lỗ lớn. Sư Dịch nhìn trên đầu rơi xuống mấy cọng lông, tâm mệt mà tiểu mới một nửa.

Y thầm nghĩ ra ngoài đi tiểu, vì cái gì để y gặp phải chuyện lớn?

Sư Dịch theo tiếng nhìn qua, hai bóng đen dây dưa đánh nhau, trong lúc điện thạch hỏa hoa Sư Dịch thấy một người trong đó là Miết Nhiễm, có thể cùng Miết Nhiễm đấu đến không phân cao thấp cũng không biết là người phương nào. Vốn đang dây dưa cùng một chỗ khó phân ta ngươi bóng đen lại đột nhiên đứng tại chỗ, hai người phun ra một búng máu, Sư Dịch nghĩ trong đầu cứ tiếp tục như vậy Miết Nhiễm chết thì làm sao, nhanh chóng chuyển linh lực cho Miết Nhiễm, giúp hắn thêm máu chữa khỏi nội thương.

Vừa ra tay, hai người đồng thời quát: “Là ai?!”

Thanh âm của hai người giống nhau như đúc, Sư Dịch lúc này mới phát hiện bóng đen cư nhiên cũng là Miết Nhiễm, “Tình huống gì đây, anh em sinh đôi?”

Một Miết Nhiễm khác bỗng nhiên biến thành cái bóng, đi xuống dưới chân Miết Nhiễm, [Hình như hắn và cái bóng của mình đánh nhau]

“Rảnh đến đau trứng?” Sư Dịch hỏi.

[Hắn há chỉ rảnh đến đau trứng, phỏng chừng lông cũng sắp bị rụng trụi]

Sư Dịch hoàn toàn đã quên Miết Nhiễm bên kia đang ngóng trông y hiện thân, cùng hệ thống hai người trò chuyện quên hết tất cả, cảm thấy thân thể bị một cổ lực lượng khống chế mới nhớ ra.

Miết Nhiễm thấy rõ núp trong bóng tối lại là linh thú lần trước, hơi dừng lại một chút, “Thì ra linh thú các ngươi đều có tật xấu rình trộm.” Âm cuối kéo dài, làm Sư Dịch khiếp sợ.

“Ta nghĩ, là đem ngươi kho, hay là trực tiếp nướng nhỉ? Ừm, ngươi cảm thấy thế nào, cái nào ăn ngon?” Miết Nhiễm dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, giống như muốn trực tiếp tiến lên lột sống ăn sống Sư Dịch.

Đại ca, rõ ràng là thú vui xấu xa của ngươi và cái bóng của ngươi, cũng không biết che giấu, ngược lại còn trách ta, ngươi thấy đầu ta trụi mấy cọng lông không?

Miết Nhiễm hài lòng nhìn dáng vẻ sợ sệt của Sư Dịch: “Nhìn dáng vẻ của ngươi mới vừa rồi là muốn giúp ta, lần nay ta tha cho ngươi.”

Sư Dịch được lệnh, đạp mạnh chân chạy ngược về.

Lần lượt vô tình gặp được Miết Nhiễm tương trợ, Thanh Y xuân tâm nảy mầm, cho rằng Miết Nhiễm có ý với mình, mới lần lượt giúp mình không cầu hồi báo.

Sáng sớm dùng điểm tâm Thanh Y lại đụng phải Miết Nhiễm, mượn cơ hội này tiến lên hỏi han, “Vị tiên hữu này xin dừng bước, nhờ có tiên hữu nhiều lần tương trợ, Thanh Y đến nay còn chưa biết danh hào của tiên hữu, bây giờ đúng lúc gặp được tiên hữu không biết tiên hữu có thể cho Thanh Y biết không, Thanh Y lần sau về trời sẽ đáp tạ tiên hữu.”

Miết Nhiễm quạt cây quạt chậm rãi nói, “Cô nương sợ là hiểu lầm, ta chỉ là một tiên tu dương gian, chưa phi thăng, đứng hàng tiên ban.”

Không cẩn thận chọc tới chỗ đau của đối phương, Thanh Y vội vàng bồi tội, xấu hổ nói, “Đạo hiệu của tiên hữu là gì, ngày khác lúc phi thăng thành công, đến lúc đó nếu không chê, đến phủ của Mệnh Cách Tiên Quân tìm ta, dưới tọa của ta vừa mới chỉ có một đồ nhi.”

“Vậy tại đây cảm tạ cô nương.” Miết Nhiễm hơi gật đầu bịa một cái đạo hiệu rồi rời đi.

Thanh Y đã quen hắn tới đi vội vàng, trên phiên chợ đúng lúc gặp được tiên nữ thân thiết xưa kia ở trong Thiên cung hạ phàm dạo chơi, ôn chuyện một phen sau đó nói, “Ngươi hồi cung sau đó phiền đi quý phủ tìm đồ nhi của ta, bảo hắn giúp ta tìm sổ ghi chép mệnh của một người, tìm được thì đưa tới cho ta.”

“Được, không biết là phàm nhân nào?”

Thanh Y nói đạo hiệu buổi sáng Miết Nhiễm nói với nàng, tiên nữ kia gật đầu, “Được.”

Advertisements

[Bẻ cong] Chương 24In "Đam mỹ"

[Bẻ cong] Chương 10In "Đam mỹ"

[Bẻ cong] Chương 18In "Đam mỹ"

Share this:

Twitter

Facebook

Google

Like this:

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC[Ngày Sau Còn Dài] Chương 3+4

BÀI TIẾP THEO[Nam chủ] Chương 33

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

PHẢN HỒI

TÊN *

THƯ ĐIỆN TỬ *

TRANG WEB

 Notify me of new comments via email.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Gõ gõ ~~

Tìm kiếm cho:

Sâu nổi bật

[Mục lục] Khoái xuyên chi bẻ cong nam chính

[Hoàn] Sau khi phản diện nhặt được kịch bản

[Editing] Ta Lại Giết Chết Nam Chủ

Sâu mới nở

[Cùng Quân đi về] Chương 5

[Cùng Quân đi về] Chương 4

[Cùng Quân đi về] Chương 3

– 10 năm sau, chúng ta vẫn bên nhau chứ?
– Ừ.

“Đợi được chính là ly biệt, đợi không được chính là người về”.

Thanh xuân tươi đẹp…

Thời gian sâu lười ~~~

Tháng Mười Hai 2018HBTNSBC« Th11   12345678910111213141516171819202122232425262728293031 

Sâu lười kéo kén

299 278 kén

Advertisements

TẠO MỘT WEBSITE MIỄN PHÍ HOẶC 1 BLOG VỚI WORDPRESS.COM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy
Ẩn QC