Chương 240: Tổng quản Vương phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Thái Thú, đêm khuya.

Đêm về khuya chính là thời điểm ưa thích nhất của kẻ đi đêm. Một bóng ảnh màu đen vút nhanh qua bức tường quanh phủ Thái Thú, không tiếng động đáp xuống vườn hoa. Sau đó càng xuất hiện thêm nhiều người áo đen lẻn vào phủ Thái Thú từ phía sau tường rào, tỏa đi những nơi khác.

Trên một tòa lầu cách đó không xa, từ trong cánh cửa sổ khép hờ có vài đôi ánh mắt đang nhìn bóng dáng của đám người áo đen.

Trên lầu, dưới ánh nến lờ mờ, Mặc Lộc Hàm lười biếng ngồi dựa trên nhuyễn tháp, rũ mắt nhìn vào bóng đêm. Bên cạnh là Phượng Chi Dao, đám người Hàn Văn Long, Tần Phong, Trác Tĩnh, Mặc Hoa cũng đều là hoặc ngồi hoặc đứng, nhàn nhã xem đám người áo đen đang tự cho mình là bí ẩn kia hành động.

Hàn Minh Nguyệt đứng dựa vào cửa sổ, sắc mặt có chút tái nhợt mỏi mệt, nhưng ánh mắt chưa từng dời đi, gắt gao nhìn vào đám người áo đen phía dưới.

Phượng Chi Dao cầm lên một khối điểm tâm tinh mỹ đặt ở bàn bên cạnh, khó hiểu hỏi: "Những người này ngu thật hay giả khờ vậy? Nơi Định Quốc Vương gia đóng quân có thể dễ dàng xông vào như vậy mà bọn họ chưa từng hoài nghi một chút nào?"

Nếu bọn họ có thể xông vào nơi ở của Mặc Cảnh Kì hay Lôi Chấn Đình cũng dễ dàng như vậy, việc đầu tiên bọn họ hoài nghi tuyệt đối là có lừa gạt gì không, chứ không phải thẳng tiến không lùi như vậy đâu.

Tần Phong ôm kiếm trước người, hừ nhẹ một tiếng nói: "Chỉ sợ những kẻ này chẳng qua là bị phái tới thử pháo hôi thôi. Đối phương chẳng qua chỉ muốn biết Định Quốc Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt đến mức nào rồi mới có thể thật sự động thủ đi."

Mặc Hoa gật đầu đồng ý với quan điểm của Tần Phong, so với trình độ thông thường của thích khách mà nói thì đám người này cũng quá gà mờ rồi.

"Là Đàm Kế Chi?"

Trác Tĩnh trầm giọng nói: "Mới vừa rời đi khỏi Tây Bắc mà hắn đã không đợi được rồi sao?"

Hàn Văn Long tán thành cười nói: "Vậy thì chứng minh hắn rất nóng lòng muốn mạng của Tô Kiều Hân. Thoạt nhìn. . . Tô tiểu thư quả thật đang che giấu bí mật gì đó tương đối quan trọng chăng? Tần Phong, các ngươi rốt cuộc có làm được hay không vậy? Tô Kiều Hân giao cho các ngươi đã mấy tháng rồi đấy."

Nhắc tới chuyện này sắc mặt Tần Phong không khỏi trầm xuống, nhìn lướt qua bóng lưng chợt cứng ngắc của Hàn Minh Nguyệt không khỏi oán trách nói: "Nữ nhân này quả thật có chút khó bảo, giằng co mấy tháng cũng coi như khai hết rồi, chính là những chuyện liên quan đến Đàm Kế Chi thì không chịu mở miệng."

"Thế nào gọi là khai hết?" Hàn Văn Long chế nhạo, chính là bộ dạng không tin.

Một đám được xưng là tra tấn người chuyên nghiệp, thế mà qua mấy tháng còn không thu thập được một nữ nhân vô dụng, lại còn không biết xấu hổ nói cái khỉ gì?

Tần Phong tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Không sai, ngay cả chuyện ả ta ngủ cùng bao nhiêu nam nhân cũng đều nói hết cả rồi!"

Nói xong lời này, Tần Phong đã cảm thấy mình nói sai rồi. Tô Kiều Hân này đã từng là hôn thê của Vương gia, nhưng từ những gì thẩm vấn được cho thấy vị này không giống như người hiền lương hiểu lễ nghĩa, như vậy mặt mũi Vương gia có phải có chút. . . khó coi hay không?

Lại dè dặt nhìn sang Mặc Lộc Hàm, phát hiện Mặc Lộc Hàm đang đỡ trán dựa vào nhuyễn tháp suy nghĩ đến xuất thần, trên mặt còn mang theo nụ cười như có như không, thoạt nhìn không giống như đang tức giận.

Tần Phong không thể làm gì ngoài việc cầu nguyện Vương gia không nghe thấy hắn nói gì. Đang suy nghĩ, Mặc Lộc Hàm đã ngồi dậy, một đầu tóc dài trắng muốt tùy ý xõa ở trên người, so với bộ dáng hờ hững trầm ổn lúc nãy nhiều thêm mấy phần lạnh nhạt.

Mặc Lộc Hàm nhìn Tần Phong một cái, chậm rãi nói: "Không cần phải gấp, trước khi hỏi được thì cũng đừng giết người vội. Dĩ nhiên. . . Nếu như ngươi nhận được tin tức từ con đường khác, cũng không cần bẩm báo lại với Bổn Vương và Vương phi."

Ý là, hắn chỉ quan tâm đến bí mật Tô Kiều Hân đang giấu diếm, về phần sống chết của Tô Kiều Hân, toàn quyền do Tần Phong xử lý rồi.

Tần Phong không nhịn được rụt rụt cổ, Vương gia quả nhiên vẫn nghe thấy lời hắn nói sao? Mấy ngày này nhất định phải đi theo Vương phi. . . Không, mấy ngày này phải xuất môn làm ít chuyện rồi.

Về phần Tô Kiều Hân. . . Tần Phong có chút buồn rầu nhìn Hàn Văn Long, hắn thì không sao rồi, nếu Vương gia không thèm để ý thì cho dù hắn có giết chết Tô Kiều Hân thì cùng lắm là sau này nghĩ biện pháp bắt Đàm Kế Chi thẩm vấn cũng thế thôi.

Nhưng... quan hệ của hắn và Hàn Văn Long cũng không tệ lắm, mà Hàn Văn Long lại là thân đệ đệ của Hàn Minh Nguyệt. . . Cho nên, Tô Kiều Hân, người đàn bà này cứ để cho đám người kia ám sát coi như xong có được không?

Nhìn bóng dáng của người áo đen biến mất trong một tiểu viện hẻo lánh nhất phủ Thái Thú, Mặc Hoa vung tay lên ra hiệu cho thủ vệ phía ngoài, tỏ vẻ có thể thu lưới rồi. Chỉ chốc lát đèn dầu trong tiểu viện thắp sáng lên, sau đó mờ hồ truyền đến tiếng binh khí va chạm.

Mặc Lộc Hàm nhíu nhíu mi, nói: "Để cho bọn họ nhanh một chút, không nên ảnh hưởng đến Vương phi nghỉ ngơi."

Mặc Hoa nói: "Xin Vương gia yên tâm, âm thanh sẽ không truyền tới sân của Vương phi đâu."

Chính vì không muốn phiền toái đến người trong chủ viện nghỉ ngơi, mới cố ý đặt phòng giam phạm nhân ở nơi héo lánh nhất phủ Thái Thú. Hơn nữa ám vệ hạ thủ cũng có phân tấc, bọn họ ở nơi này cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được âm thanh, huống chi sân của Vương phi còn cách đây đến cả nửa quãng đường.

Quả nhiên, không tới một khắc đồng hồ, ánh đèn trong tiểu viện xa xa kia một lần nữa dập tắt, cả phủ Thái Thú khôi phục lại yên lặng vốn có.

Tần Phong cau mày nói: "Mấy ngày này chỉ sợ không ít thích khách, thuộc hạ không rõ vì sao phải chuyển Tô Kiều Hân về lại phủ Thái Thú." Để ở chỗ Kỳ Lân thật tốt, không ảnh hưởng đến ai.

Trác Tĩnh nói: "Đặt ở chỗ ngươi bên kia thích khách cũng không cần tới nữa rồi." Bởi vì căn bản là không tìm được.

Phượng Chi Dao thấy không có việc gì nữa liền đứng dậy vươn vai, ngáp một cái nói: "Không có việc gì thuộc hạ cáo lui trước."

Mặc Lộc Hàm tùy ý gật đầu, Phượng Chi Dao vừa đi ra ngoài được hai bước tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: "Đúng rồi Vương gia, theo như dự đoán ước chừng ngày mai Từ Thanh Trạch sẽ đến, nghe nói cùng hắn tới còn có hai vị công tử khác của Từ gia. . . . . ."

Sắc mặt Mặc Lộc Hàm trầm xuống, mắt lạnh liếc Phượng Chi Dao một cái hỏi: "Lúc trước sao không nghe ngươi nói qua?"

Trong ánh mắt của Phượng Chi Dao có chút hả hê, nhếch môi cười, nhún nhún vai nói: "Cái này. . . do lúc dùng bữa tối thuộc hạ mới nhận được tin tức. Khi đó không phải Vương gia còn đang phụng bồi Vương phi dùng bữa sao, thuộc hạ nào dám quấy rầy?"

Mặc Lộc Hàm hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngươi đi an bài, trong phủ không có chỗ ở rồi, vào trong thành tìm cho bọn họ một chỗ ở."

Phượng Chi Dao lắc đầu. "Vương gia, sợ rằng không được . . . Sân của Từ nhị công tử lúc trước đâu rồi, nếu Vương phi hỏi tới vì sao ba vị công tử Từ gia phải ở bên ngoài phủ thì thuộc hạ trả lời sao đây?"

Mấy ngày nay, Mặc Lộc Hàm hận không thể đem tất cả mọi người ở trong phủ Thái Thú đuổi hết ra ngoài, đứng mũi chịu sào chính là bốn người Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh, Lâm Hàn, Vệ Lận thường xuyên lăn qua lộn lại trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba.

Bất đắc dĩ ba người Trác Tĩnh lại là trợ thủ tùy thân của Vương phi, vốn phải ở lại trong phủ. Cho nên Phượng Chi Dao một mình một người gánh chịu hết lửa giận của Mặc Lộc Hàm. Chẳng qua Phượng Chi Dao đột nhiên cảm thấy niềm vui thú được ở cùng mọi người, sống chết cũng không chịu chuyển ra phủ đệ riêng biệt.

Cho nên mỗi ngày Mặc Lộc Hàm có giày xéo hơn nữa hắn cũng vẫn vui vẻ bận rộn. Lúc này có cơ hội làm cho Mặc Lộc Hàm ngột ngạt, Phượng Chi Dao đương nhiên sẽ dốc hết sức rồi.

"Phượng Tam. . ." Vẻ mặt Mặc Lộc Hàm âm trầm, nói qua kẽ răng: "Cút."

Phượng Chi Dao nhún vai không thèm để ý đến lời nói của Mặc Lộc Hàm..., tâm tình muốn gây khó dễ người có lý do thực hiện. Phượng Chi Dao chắp tay cười nói: "Thuộc hạ cáo lui, thuộc hạ sẽ an bài thật tốt chỗ ở cho ba vị công tử Từ gia. Đặc biệt là Từ Ngũ công tử, nghe nói là định ở lại Nhữ Dương làm bạn với Vương phi, Ngũ công tử còn nhỏ tuổi vừa lúc có thể làm bạn với Vương phi, tránh cho Vương phi nhàm chán, Vương gia nói có đúng không?"

Một mình ngươi không chịu làm việc coi như xong, lại còn không cho Vương phi làm việc, theo hắn biết Từ Ngũ công tử cũng không phải đèn cạn dầu, đến lúc đó buồn bực chết ngươi!

"Phượng Tam." Mặc Lộc Hàm bỗng nhiên cười một tiếng, nhìn Phượng Chi Dao nói: "Có ngươi nhắc nhở Bổn Vương mới nghĩ tới, trong phủ này vừa hay thiếu một tổng quản. Vừa lúc Mặc thúc muốn thu thập sản nghiệp các nơi, không bằng sau này liền để ngươi đảm nhiệm tổng quản trong phủ thì thế nào?"

Phượng Chi Dao nghệt mặt rồi, vội vã bại lui chuồn mất. Phượng Tam công tử phong lưu khắp thiên hạ lại trở thành tổng quản của Vương phủ ? So sánh một chút với các loại tổng quản phủ đệ trên khắp thiên hạ, Phượng Chi Dao nhất thời cảm thấy hình tượng công tử văn nhã tuyệt thế của mình trong nháy mắt liền bị hủy rồi.

Những người khác cũng rối rít cáo lui, chỉ còn lại hai huynh đệ Hàn Văn Long và Hàn Minh Nguyệt, trong lầu các hoàn toàn yên tĩnh. Mặc Lộc Hàm giơ tay lên châm một chén rượu, mạn bất kinh tâm rót rượu vào chén, vừa suy tư đến lời nói của Phượng Chi Dao liền không có tâm tình mở miệng.

Từ Thanh Trạch ở Hồng Châu, Từ Thanh Viêm ở Vân Châu, Từ Thanh Phong ở quân doanh quan nội, ba người này thế nào lại cùng đến một nơi. Quan trọng là, ba người này không an ổn mà đợi lại chạy đến Nhữ Dương làm gì?

Hiện tại trong lòng Mặc Lộc Hàm cực kỳ không muốn bất cứ người nào có liên quan tới Địch Lệ Nhiệt Ba xuất hiện ở trong phủ, dẫn đi lực chú ý của Nhiệt Ba. Thế mà ba người này lại là người cực kỳ quan trọng với Nhiệt Ba!

Trong lúc hắn xuất thần, lơ đãng để lộ ra âm trầm cùng với lạnh lẽo, làm cho không khí trong phòng vốn có chút vắng lạnh nay lại càng thêm ngưng trọng trầm thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net