Chương 251: Mạch nước ngầm trong Sở cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở cung.

Cửa sổ khép hờ, ánh trăng màu bạc yên tĩnh chiếu lên hoa viên ở ngoài cửa sổ, trong không khí tràn ngập mùi thơm kỳ dị. Bên cạnh góc tường ngoài cửa sổ, một đóa màu trắng từ từ nở rộ. Đóa hoa tuyết trắng như sen tầng tầng lớp lớp nở ra, so với sen càng nhiều hơn mấy phần thánh khiết, cao quý, hệt như tiên tử áo trắng đang nhảy múa một mìnhdưới ánh trăng.

Phía trước cửa sổ, nữ tử tuyệt sắc một thân áo trắng miễn cưỡng dựa vào cửa sổ, mặc cho ánh trăng hắt lên người nàng. Ánh mắt đạm mạc mạn bất kinh tâm nhìn đóa quỳnh đang lặng lẽ nở ngoài cửa sổ đến xuất thần.

"Băng thanh ngọc khiết, trong đêm khuya một mình nở rộ không cùng bách hoa đua sắc. Đây không phải là hoa quỳnh tuyệt sắc thế gian sao?" Một giọng nam mang theo ý cười từ trong phòng vang lên, trong tiếng cười dường như lại mang theo chút đùa cợt đắc ý.

Nữ tử áo trắng ngay cả đầu cũng lười quay lại, hờ hững nói: "Nếu không có người tiếc hoa, dù có tuyệt sắc thì cũng có ích gì?"

Nam tử cười nói: "Sao? Bao nhiêu người vì đóa phù dung sớm nở tối tàn này mà không tiếc trắng đêm chờ đợi, đáng tiếc lại không nhìn thấy. Phù dung sớm nở tối tàn, đơn độc lẻ loi... Này thật đúng là một loại hoa khiến cho người ta vừa yêu vừa hận."

Nữ tử áo trắng — Liễu Quý phi ngồi dậy, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nam tử trong điện nói: "Ngươi ở nơi này làm gì? Hiện tại Mặc Cảnh Kỳ phái người tìm ngươi khắp nơi, ngươi còn dám chạy vào cung?!"

Trong điện cũng không có ánh nến, một mảnh đen kịt, một nam tử bước chậm ra từ màn đêm, ánh trăng hắt nghiêng lên người hắn, càng tô thêm vài phần khí tức quỷ dị.

"Ta tới, tự nhiên là vì muốn nói cho ngươi biết thu hoạch của ta lần này rời kinh. Một tin tức tốt một tin tức xấu, Quý phi nương nương muốn nghe tin nào?"

Liễu Quý phi nhàn nhạt nhìn hắn, tựa hồ không nhúc nhích chút nào.

Nam tử bất đắc dĩ cười, nói: "Tin tức về Mặc Lộc Hàm, ngươi cũng không có hứng thú sao?"

Đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng khẽ giật mình, Liễu Quý phi cảnh cáo ngó chừng nam nhân cố làm ra vẻ thần bí.

Nam tử có chút thất bại nói: "Được rồi, tin tức tốt là kẻ tử thù của ngươi- Tô Kiều Hân, bây giờ đang ở trong tay Định Vương. Hơn nữa đã bị hành hạ đoán chừng chỉ còn lại chút hơi tàn. Xem ra Định Vương đối với nàng ta quả nhiên là ân đoạn nghĩa tuyệt. Tin tức xấu à.. Định Vương phi còn sống trở lại thành Nhữ Dương rồi, hơn nữa còn có thai bảy tháng. Qua hai tháng nữa Thế tử Định Vương phủ sẽ ra đời rồi."

"Địch Lệ Nhiệt Ba còn sống?!" Liễu Quý phi lạnh giọng nói. "Ngươi gặp qua Địch Lệ Nhiệt Ba?"

Nam tử gật đầu nói: "Nàng rơi vào trong tay ta, vốn ta nghĩ dùng nàng để uy hiếp Mặc Lộc Hàm, kết quả......"

Sưu ——!

Một quả ám khí phá không tới, nam tử nghiêng đầu tránh qua một bên. Phía trước cửa sổ Liễu Quý phi đã đứng dậy, khuôn mặt tức giận nhìn chòng chọc hắn.

"Đàm Kế Chi! Ngươi đã gặp được Địch Lệ Nhiệt Ba, tại sao không trực tiếp giết chết nàng ta?"

Nam tử chính là kẻ sau khi rời đi Tây Bắc liền mất tung tích Đàm Kế Chi, Đàm Kế Chi bất đắc dĩ nói: "Nếu thật sự giết Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi cảm thấy ta còn có thể còn sống trở lại sao?"

Liễu Quý phi chán ghét nhìn hắn một cái nói: "Đừng quên giao dịch của chúng ta, ta chỉ muốn Địch Lệ Nhiệt Ba chết! Xem ngươi đã làm được gì."

Đàm Kế Chi nhìn nữ tử xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng như băng tuyết trước mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh dị nói: "Tâm nguyện của Quý phi nương nương làm sao ta dám quên? Nhưng ngươi cũng không có thể muốn ta lấy mạng mình đối lấy mạng Địch Lệ Nhiệt Ba, không phải sao? Ngươi yên tâm, chỉ cần chuyện của chúng ta thành, đừng nói Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Lộc Hàm cũng có thể giao cho ngươi xử trí."

Liễu Quý phi lạnh lùng nói: "Đó là chuyện của ngươi, chỉ cần tách bọn họ ra thì những chuyện khác tự nhiên có thể thành."

Đàm Kế Chi buông tay. "Được rồi, là chuyện của ta. Sau khi ta rời kinh, bệ hạ có động tĩnh gì không?"

Liễu Quý phi lạnh lùng nói: "Vốn đã ngu xuẩn, hiện tại lại càng ngu xuẩn hơn."

Đàm Kế Chi nở nụ cười âm trầm. "Hắn quả thật ngu xuẩn hết mức, nghe nói hắn phái Đức Vương, Du Vương đi Tây Bắc muốn Mặc Lộc Hàm hồi kinh? Đây là kẻ đần độn nào ra chủ ý vậy? Hắn cho rằng Mặc Lộc Hàm cũng không có đầu óc như hắn sao?"

Liễu Quý phi lạnh nhạt nói: "Mặc Lộc Hàm không trở lại thì như thế nào? Đức Vương và Du Vương chỉ sợ cũng không về được đấy."

Đàm Kế Chi cúi đầu suy tư chốc lát, mới cười nói: "Hóa ra là chủ ý của Quý phi nương nương sao... Tuyên Mặc Lộc Hàm hồi kinh là giả, mượn lần này diệt trừ Đức Vương, Du Vương mới là thật ? Có điều.. Ta chỉ sợ Quý phi nương nương phải thất vọng rồi, chưa chắc Mặc Lộc Hàm sẽ lấy mạng hai Vương gia kia đâu."

Liễu Quý phi lạnh lùng nhìn sang, Đàm Kế Chi tiếp tục nói: "Nếu như Quý phi nương nương nhìn bọn họ không vừa mắt, đương nhiên tại hạ có thể hoàn thành vì ngươi."

"Không liên quan đến ta." Liễu Quý phi quay đầu lại, tiếp tục nhìn hoa quỳnh trước mắt nói.

Không liên quan đến ta? Đàm Kế Chi hứng thú nhìn nữ nhân xinh đẹp không khác gì cửu thiên tiên nữ trước mặt. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Quý phi thì hắn đã cảm thấy nữ nhân này rất thú vị.

Nàng không có dã tâm, hoàn toàn không cần Hoàng đế sủng ái, ở trong chốn thâm cung này phảng phất như một đóa tuyết liên một mình khoe sắc trên đỉnh núi cao, lãnh mạc ngạo thị đám người trong cung.

Lúc ấy hắn cho rằng đây đó chỉ là thủ đoạn tranh sủng của nàng, dù sao Hoàng đế vốn đã quen vô số nữ nhân muốn quyến rũ hắn, một nữ nhân có tính cách trong trẻo lạnh lùng sẽ phá lệ trở nên có ý vị.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện, nàng thật không cần những thứ này. Hoàng đế tới nàng nhàn nhạt chờ đợi, Hoàng đế không đến nàng cũng không có phản ứng gì. Nếu nàng vẫn cứ như vậy, quả thực hắn cũng phải bội phục nữ nhân này. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện được nhược điểm của nàng — Định Vương Mặc Lộc Hàm.

Liễu Quý phi thật sự rất yêu Mặc Lộc Hàm, hơn nữa lại không giống như tình yêu đầy toan tính của người đàn bà Tô Kiều Hân kia, nàng đơn thuần chỉ là yêu Mặc Lộc Hàm. Thậm chí nàng không quan tâm Mặc Lộc Hàm rốt cuộc là Nhị công tử Định Vương Phủ, Định Quốc Vương gia hay chỉ là một người thứ dân bình thường, cũng không quan tâm Mặc Lộc Hàm cầm thương thúc ngựa tung hoành sa trường hay hai chân tàn tật bị bệnh nằm ở giường.

Đàm Kế Chi có cảm giác như bản thân hắn cũng bị si tình của nàng làm cho cảm động.

Đáng tiếc, trong mắt Mặc Lộc Hàm cho tới bây giờ chưa từng có nàng. Nếu như ngay cả mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Tô Kiều Hân- thanh mai trúc mã của Mặc Lộc Hàm cũng không nắm được tâm Mặc Lộc Hàm, vậy thì một nữ nhi của Liễu gia mà Mặc Lộc Hàm nhìn không thuận mắt còn có thể trông chờ vào cái gì đây?

Cho dù Liễu Quý phi cũng không thua kém Tô Kiều Hân. Vốn Liễu Quý phi có thể không thèm quan tâm, bởi vì nàng không chiếm được Mặc Lộc Hàm, người khác cũng không chiếm được.

Nàng có thể lừa gạt mình Mặc Lộc Hàm không phải không yêu nàng mà hắn sẽ không yêu ai. Nhưng hiện tại, Mặc Lộc Hàm ở Tây Bắc cùng với Vương phi vợ chồng tình thâm, không bao lâu nữa ngay cả đứa con cũng sắp ra đời rồi, hắn không tin Liễu Quý phi còn có thể nhịn được.

Thấy Liễu Quý phi bất vi sở động, Đàm Kế Chi thở dài, giọng nói chậm rãi kéo dài: "Quý phi nương nương thật cam tâm yên lặng ở trong thâm cung này sao? Chờ qua hai tháng nữa, Thế tử Định Vương ra đời rồi, ha ha... chắc chắn Định Vương càng yêu thương Định Vương phi, đến lúc đó trên đời này chỉ sợ không người nào có thể vào mắt Định Vương nữa. Tại hạ nghe nói... Ban đầu Định Vương đã đồng ý với Từ gia, kiếp này chỉ có một người là Định Vương phi..."

Liễu Quý phi bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt rét lạnh xuyên qua ánh trăng bắn về phía nam tử. "Từ gia? Từ gia cùng Lộc... Định Vương có quan hệ?"

"Nương nương sẽ không tin vào lời nói Từ gia lánh đời không đứng về phía ai đấy chứ?" Đàm Kế Chi cười nói: "Đừng quên... Kể từ khi Định Vương chiếm cứ Nhữ Dương, ngay cả Lãnh Kình Vũ, Mộc Dương cũng đã được ném trả lại, nhưng vì sao lão nhị Từ gia Từ Thanh Trạch vẫn không có tin tức. ngay cả Lãnh Kình Vũ và Mộc Dương Mặc Lộc Hàm cũng đều buông tha, chẳng lẽ lại giam giữ biểu huynh của thê tử mình sao? Tất nhiên là tự bản thân Từ Thanh Trạch không chịu trở lại."

Liễu Quý phi thản nhiên nói: "Cho dù như thế, thì sao? Từ Hồng Ngạn ở kinh thành, Thanh Vân tiên sinh và Từ Hồng Vũ vẫn ở Vân Châu. Chỉ cần ba vị này bất động, cho dù cả năm vị công tử Từ gia có đến Nhữ Dương thì có thể thế nào? Hoàng Thượng cũng sẽ không dễ dàng mà động tới Từ gia."

Đàm Kế Chi cất giọng cười nói: "Quý phi nương nương không ngại nói một chút cho Hoàng Thượng biết về sự tích Từ gia khi Đại Sở khai quốc, có lẽ Hoàng Thượng sẽ hiểu cho dù Từ Hồng Ngạn, Từ Thanh Vân ở trong tay cũng chưa chắc đã ổn thỏa."

Liễu Quý phi hơi kỳ quái nhìn hắn một cái nói: "Sao ngươi không tự mình đi nói với hắn? Mấy ngày nay hắn khắp nơi phái người đi tìm ngươi, còn tưởng rằng ngươi bị Định Vương ám hại đấy."

Đàm Kế Chi bất đắc dĩ nhún vai, nghiến răng nói: "Tô Kiều Hân con tiện nhân kia nói thân phận của ta cho Mặc Lộc Hàm rồi. Một khi ta xuất hiện lần nữa trong cung, khó có thể đảm bảo Mặc Lộc Hàm sẽ không tiết lộ chuyện này cho bệ hạ."

Liễu Quý phi cười lạnh nói: "Thì ra là Đàm công tử và Tô Kiều Hân còn có lui tới, xem ra mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đúng là danh bất hư truyền?"

Đàm Kế Chi lại nói: "Đương nhiên không thể bằng Quý phi nương nương được, hiện giờ không biết tiện nhân Tô Kiều Hân kia đã bị Mặc Lộc Hàm hành hạ thành bộ dạng nào rồi. Chỉ tiếc người của ta vẫn luôn không tìm được cơ hội giết ả ta!"

Nhắc tới Tô Kiều Hân, trong lòng Đàm Kế Chi thầm hận, lúc thiếu niên lông bông, cảm thấy vị hôn thê của Mặc Lộc Hàm đẹp hơn nữ nhân khác ba phần, hôm nay mới nhìn ra mỹ nhân như Liễu Quý phi mới là tuyệt sắc. Nếu cõi đời này có thuốc hối hận thì năm đó tuyệt đối hắn sẽ không đi trêu chọc người đàn bà Tô Kiều Hân kia!

Nhìn dung nhan Liễu Quý phi như băng tuyết, Đàm Kế Chi dịu giọng nói: "Quý phi nương nương không ngại suy nghĩ thật kỹ. Loại bỏ Từ gia thì Quý phi nương nương cũng có lợi mà? Chỉ cần trừ bỏ được Từ gia, chẳng khác nào chặt đi một cánh tay của Định Vương phi......" Thấy Liễu Quý phi trầm mặc không nói, Đàm Kế Chi hiểu đối phương đã có chút động tâm, lại tiếp tục nói: "Bảo tàng của tiền triều đang ở cảnh nội Tây Bắc, bao gồm Ngọc tỷ truyền quốc, binh pháp của cao tổ cùng với tài phú. Hiện nay ước chừng là toàn bộ đều rơi vào tay Mặc Lộc Hàm rồi. Quý phi nương nương có thể tiết lộ tin tức này cho bệ hạ, cũng coi như một đoạn tình nghĩa quân thần của chúng ta."

Liễu Quý phi lạnh lùng cười nói: "Ngay cả Mặc Cảnh Kỳ cũng không biết chuyện này thì ta phải giải thích tại sao ta biết đây?"

Đàm Kế Chi nhướng mày cười một tiếng, nói: "Như vậy cũng không miễn cưỡng, chuyện này tại hạ thỉnh Liễu đại nhân làm cũng được, vốn cũng không nên làm phiền Quý phi nương nương."

"Ngươi đi đi." Liễu Quý phi nói.

Đàm Kế Chi than thở. "Quý phi nương nương thật là vô tình... Ta và ngươi quen biết cũng nhiều năm, tại hạ...."

"Hoàng Thượng giá lâm!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net