Chương 319: Vô ưu tán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Bởi vì không cẩn thận sẽ nghiện, trên căn bản rất khó bỏ hẳn. Một khi sử dụng lâu dài, người sẽ trở nên héo rút vô lực, một khi đứt rời sẽ có một loại thống khổ đến nổi điên. Có thể nói là thuốc khống chế Khôi Lỗi tốt nhất, có tác dụng hơn bất kỳ độc dược gì. Loại vật này một khi lan tràn ra, cho dù phá hủy một cái quốc gia cũng không có gì là lạ."

Mặc Lộc Hàm nhìn chằm chằm biển hoa trước mắt như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt nói: "Mặc dù ta không biết Nhiệt Ba biết điều này như thế nào, nhưng mà ta luôn tin tưởng Nhiệt Ba. Chúng ta đi bên trong xem một chút."

Nhìn nam tử tóc trắng nắm tay của mình đi về phía trước, Địch Lệ Nhiệt Ba chột dạ. Nàng ở trước mặt Mặc Lộc Hàm vẫn không đề phòng. Nếu như nói vừa bắt đầu là vì thử dò xét, như vậy sau lại dần dần thói quen.

Thói quen Mặc Lộc Hàm phảng phất luôn bao dung hết mực, nàng biểu hiện ra rất nhiều chuyện vốn nàng không nên biết, nhưng Mặc Lộc Hàm lại chưa từng hỏi quá nàng, thậm chí có thời điểm còn có thể giúp nàng nói chu toàn. Có lẽ... Nàng hơi hiểu Mặc Lộc Hàm cho tới nay luôn bất an chính là vì cái gì.

Đi qua sơn cốc, tràn ngập trong mắt vẫn là biển hoa tưởng chừng như vô hạn. Đi hồi lâu, rốt cục ở cuối sơn cốc thấy một tòa cung điện rộng lớn.

"Có người."

Mặc Lộc Hàm một tay kéo Địch Lệ Nhiệt Ba vào trong ngực nhanh chóng nhập vào phía sau đống đá, quả nhiên không lâu lắm liền truyền đến âm thanh nói chuyện với nhau từ xa đến gần. Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba hết sức quen thuộc tiếng nói kia.

"Đồ bổn Vương muốn, các ngươi chuẩn bị xong sao?"

Giọng nam tử lạnh lùng từ nơi không xa truyền đến, Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba liếc nhau một cái, nhìn về phía nam tử đi theo mấy nữ tử mặc trang phục Nam Cương bước chậm mà đến — Mặc Cảnh Lê.

Đứng bên cạnh Mặc Cảnh Lê chính là người Nam Cương kiều diễm động lòng – Tê Hà công chúa. Mấy năm này hiển nhiên Mặc Cảnh Lê vô cùng tốt với nàng, rõ ràng lớn hơn Địch Oánh mấy tuổi, nhìn vẫn xinh đẹp kiều mỵ.

Đứng ở đối diện bọn họ chính là một lão phu nhân hơn năm mươi tuổi, trong tay dùng một cây thủ trượng đầu rắn ngoại hình dữ tợn.

Nhìn Mặc Cảnh Lê cười nói: "Lê Vương cứ việc yên tâm, tất cả thầy thuốc Thánh Địa chúng ta cùng nhau nghiên cứu nhiều năm như vậy, rốt cục nghiên cứu chế tạo ra thần dược Lê Vương muốn. Ta bảo đảm hiệu quả tuyệt đối tốt hơn Lê Vương mong muốn."

Mặc Cảnh Lê lãnh đạm nói: "Phải không? Như vậy Bổn Vương mỏi mắt mong chờ. Hi vọng trưởng lão không làm cho Bổn Vương thất vọng."

Trưởng lão kia tràn đầy tự tin cười nói: "Đương nhiên, nếu là hợp tác chúng ta đều muốn đôi bên đều thỏa mãn mới được. Chỉ cần Lê Vương tuân thủ hứa hẹn là tốt rồi. Người đâu, mang dược nhân lên."

Không lâu lắm, mấy thân hình lộn xộn bị người dắt đi tới. Từ vị trí Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn qua cũng không hết sức rõ ràng, nhưng lại cũng thấy thân hình và bộ dáng của một người trong đó là người Trung Nguyên.

Chỉ thấy người nọ ánh mắt khàn khàn tan rả, bộ dạng xanh xao vàng vọt phảng phất cả người vô lực. Cả người vẻ mặt dại ra, khóe miệng có nước bọt càng giống là một kẻ ngu trời sinh.

Chỉ nghe trưởng lão kia cười nói: "Lê Vương thấy thế nào? Vì bảo đảm dược hiệu, chúng ta còn đặc biệt tìm mấy người Đại Sở các ngươi làm dược nhân."

Mặc Cảnh Lê cẩn thận quan sát những dược nhân kia một phen, dường như rất vừa lòng hỏi: "Không tệ, những người này đút thuốc bao lâu?"

Trưởng lão cười nói: "Không tới một tháng."

Mặc Cảnh Lê càng thêm hài lòng. "Rất tốt. Bổn Vương đồng ý chuyện của các ngươi."

Trưởng lão kia cũng rất hài lòng, cười nói: "Lê Vương quả nhiên sảng khoái. Thánh nữ nhất định sẽ hết sức cảm kích Lê Vương điện hạ."

Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Theo như nhu cầu thôi. Đưa cho Bổn Vương đi, Bổn Vương còn muốn chạy tới vương thành Nam Chiếu."

Trưởng lão kia cũng không hàm hồ, lấy ra hai bình sứ đưa cho Mặc Cảnh Lê nói: "Đây là lượng thuốc ba tháng, đầy đủ cho Lê Vương làm rồi. Luyện thành thuốc uống cực kỳ không dễ. Thầy thuốc trong cốc chúng ta lâu như vậy cũng chỉ luyện chế được những thứ này."

Mặc Cảnh Lê thu vào, nói: "Đa tạ trưởng lão, Bổn Vương cáo từ."

Trưởng lão cười nói: "Ta để người đưa Lê Vương xuất cốc."

Đợi đến Mặc Cảnh Lê mang theo Tê Hà công chúa rời đi, nữ tử đi theo bên cạnh trưởng lão mới hỏi nói: "Trưởng lão, Lê Vương xin thuốc này là muốn cho ai dùng?"

Trưởng lão cười lạnh một tiếng nói: "Còn có thể cho ai dùng? Những người Trung Nguyên này tâm địa đều ác độc vô cùng, ngay cả người thân của mình cũng không chịu bỏ qua. Cũng không biết rốt cuộc Hoàng đế Đại Sở kia và Lê Vương có thâm cừu đại hận gì, hắn muốn hành hạ huynh trưởng của mình như thế. Các ngươi những nha đầu này cũng không nên cùng người Trung Nguyên dính dấp quá sâu, ngày nào đó bị bọn họ hại cũng không khóc được."

Mấy nữ nhân cười khanh khách lên. "Chúng ta mới không sợ những người Trung Nguyên kia. Chúng ta dùng độc rắn cắn chết bọn họ, bằng không cũng học Lê Vương cho bọn hắn dùng một chút vô ưu tán, xem bọn hắn có muốn biết điều nghe lời một chút hay không."

Trưởng lão vừa mỉm cười khiển trách mấy nữ nhân, vừa mang người đi vào trong cung điện.

Ngoài cửa điện, tiếng nói dần dần đi xa. Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đứng ở phía sau núi đá đưa mắt nhìn sang một mảnh biển hoa mĩ lệ kia.

"Vô ưu tán? Mặc Cảnh Lê lấy ra là cho Mặc Cảnh Kỳ dùng?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài nói: "Một chiêu này của Mặc Cảnh Lê cũng đủ độc. Nếu Mặc Cảnh Kỳ thật trúng kế, đời này xem như phá hủy. Chàng nhìn những người vừa rồi một chút, một tháng trước bọn họ tuyệt đối cũng là người bình thường khỏe mạnh."

"Nhiệt Ba có tính toán gì không?" Mặc Lộc Hàm thấp giọng hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn cung điện to lớn trước mắt một chút, thấp giọng nói: "Chúng ta đi vào nhìn một cái."

Mặc Lộc Hàm gật đầu, ôm lấy Địch Lệ Nhiệt Ba dưới chân điểm một chút liền lướt bay lên nóc phòng cung điện. Lúc rơi xuống không có mang theo nửa điểm tiếng vang, ngay cả thủ vệ ngoài điện cũng chưa từng nghe được chút động tĩnh nào.

Hai người lặng lẽ rơi xuống đất, Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày có chút không giải thích được nói: "Thánh Địa Nam Cương hẳn là địa phương nghiêm mật, tại sao chúng ta cùng nhau đi tới thủ vệ lại lơ lỏng như thế?"

Mặc Lộc Hàm suy nghĩ một chút, nói: "Chỗ này, chỉ sợ cao thủ hiện tại cũng đi ra ngoài."

Địch Lệ Nhiệt Ba trong lòng vừa động. "Chàng nói, vương thành Nam chiếu?"

Mặc Lộc Hàm gật đầu. "Nếu như cái gọi là bí mật của Thánh Địa Nam Cương chính là chỗ U La Minh hoa này mà nói.... thật ra thì có cao thủ thủ vệ hay không cũng không quan trọng. Chỉ sợ thật sự có người xông vào trong cốc cũng chưa chắc sẽ tìm được rốt cuộc cái nào là U La Minh hoa."

U La Minh hoa, thánh vật trong truyền thuyết của Nam Cương. Tuyệt sẽ không có người cho là thánh vật Nam Cương trồng đầy đất. Hơn nữa cho dù bị nhổ ra vài cọng, đối với Thánh Địa Nam Cương cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

"Xem ra Thư Mạn Lâm và Đàm Kế Chi ở vương thành Nam chiếu toan tính không nhỏ, chúng ta vẫn sớm đi trở về, tránh cho Đại ca bọn họ lo lắng." Tựa ở trong ngực Mặc Lộc Hàm sau khi chờ một đám thị vệ tuần tra đi tới, Địch Lệ Nhiệt Ba mới thấp giọng nói.

Ái thê quan tâm Từ Thanh Trần như vậy, cho dù biết bọn họ chỉ là tình huynh muội nhưng Mặc Lộc Hàm cũng không nhịn được ăn dấm một chút, bĩu môi nói: "Thanh Trần công tử tài trí vô song, có cái gì cần lo lắng ?"

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay bấm hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Đại ca trêu chọc chàng lúc nào? Chàng đừng cho rằng ta không biết chàng cố ý nói dối ta là Đại ca của ta thích nam tử."

Mặc Lộc Hàm hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật, vậy mà Nhiệt Ba nàng cũng muốn trách ta. Nhiệt Ba nàng quả nhiên thiên vị......"

Khi một người đàn ông bắt đầu ngây thơ thì không có điểm mấu chốt, đây là kinh nghiệm mấy năm này Mặc Lộc Hàm cho nàng. Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt dứt khoát mặc kệ hắn, cẩn thận đi về phía trước.

"Cao nhân phương nào, nếu tới sao không hiện thân gặp mặt?!" Bỗng dưng trong cung điện truyền tới một tiếng nói già nua.

Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba kêu một tiếng không ổn, nhưng thân thể không có nửa phần di động, ngay cả hô hấp đều lặng lẽ thả chậm rất nhiều.

Mặc Lộc Hàm lặng yên không một tiếng động theo đến bên người nàng, hướng về phía nàng lắc đầu. Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày, nhìn chung quanh các nàng một đường giấu diếm vô cùng tốt, theo lý thuyết người ở trong điện cho dù ở trong cung phía sau cũng không thể phát hiện bọn họ mới đúng.

Trong đại điện an tĩnh một lát, thanh âm già nua kia lần nữa vang lên cũng là thêm mấy phần tức giận.

"Các hạ tự tiện xông vào Thánh Địa Nam Cương ta, còn không ra là muốn bổn tọa tự mình đến mời sao?"

Trên nóc nhà đối diện, một bóng đen phi thân xuống, cười vang nói: "Tại hạ Tây Lăng Lôi Đằng Phong, mạo muội quấy rầy tiền bối kính xin thứ tội."

Người trong điện hừ lạnh một tiếng, nói: "Thì ra là Thế tử Trấn Nam Vương, ta tưởng là ai sao mà to gan như vậy dám xông vào Thánh Địa Nam Cương ta."

Lôi Đằng Phong cười nói: "Tại hạ tự tiện xông vào nơi này, thật sự là vạn bất đắc dĩ, kính xin tiền bối thứ tội. Tại hạ thật sự là có việc muốn nhờ, kính xin tiền bối cho gặp."

Mấy năm không thấy, Lôi Đằng Phong cũng càng thêm thành thục chững chạc hơn năm năm trước rất nhiều, chỉ vài câu nói cũng khiến cho người trong điện tức giận giảm đi không ít.

"Thế tử Trấn Nam Vương lại có thể thỉnh cầu bổn tọa, quả nhiên là hiếm có. Vào đi, để cho bổn tọa nghe một chút xem..."

Lôi Đằng Phong cười nói: "Tự nhiên là chuyện cùng hai bên cùng có lợi, vãn bối tuyệt không dám để cho tiền bối chịu thiệt."

Địch Lệ Nhiệt Ba tựa vào trong ngực Mặc Lộc Hàm, lén lút chỉ chỉ cung điện đối diện cùng Lôi Đằng Phong ở trong viện.

Mặc Lộc Hàm gật đầu, thấy Lôi Đằng Phong sau khi đi vào liền buông Địch Lệ Nhiệt Ba ra, nhẹ điểm một chút, nhanh nhẹn như một con hồng nhạn không tiếng động rơi xuống trên nóc nhà tòa chủ điện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net