Chương 328: Tới Vương thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên kia Mặc Cảnh Lê và Liễu Quý phi đấu võ mồm, bên này Mặc Lộc Hàm lại ân cần rót trà cho Địch Lệ Nhiệt Ba, lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba không hề cố kỵ nói lời ngon tiếng ngọt, gần như nhanh chóng làm mù mắt tất cả những người không có người yêu ở đây.

Lôi Đằng Phong như có điều suy nghĩ nhìn hai người, cười nói: "Tình cảm của Định Vương và Định Vương Phi thật là tốt, rất khiến cho Tiểu Vương hâm mộ." Cho dù các ngươi tình cảm tốt cũng không cần ở trước mặt mọi người biểu hiện đi?

Mặc Lộc Hàm đồng ý gật đầu nói: "Có câu nói lấy vợ phải lấy hiền, thân là nam nhân lấy một thê tử tốt đúng là chuyện rất quan trọng. Vận khí tốt, nói ví dụ như Bổn Vương cưới được Nhiệt Ba. Vận khí không tốt......."

Lời còn dư lại của Mặc Lộc Hàm cũng không có nói tiếp, nhưng là người ở chỗ này tuy nhiên cũng hiểu ý tứ của hắn, chỉ là cái người vận khí không tốt thì trong lòng có lựa chọn người. Không hẹn mà cùng nhìn hướng Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng không khỏi ở trong lòng thừa nhận Mặc Lộc Hàm đích xác là vận khí tốt.

Định Vương Phi không chỉ dung mạo thanh lệ khí độ thiên thành, lại càng có thành tựu về văn hoá giáo dục quốc võ có thể an bang.

Hiện nay làm người ta kiêng kị nhất ở Tây Bắc là Kỳ Lân, do chính Định Vương Phi một tay dạy dỗ ra tới, người con thứ năm của Từ gia ở phương Bắc dẫn dắt dân chúng khai khẩn đất hoang trồng đồng ruộng, khiến phương Bắc vốn là hoang vu thống trị mưa thuận gió hòa bách tính an cư lạc nghiệp, nghe nói cũng là đề nghị của Định Vương Phi.

Cho dù không có những thứ này, chỉ nói một việc Định Vương Phi có hai cậu là Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn, cùng năm biểu ca kia, nếu để cho người biết Từ gia xem trọng Địch Lệ Nhiệt Ba như vậy, chỉ sợ nam nhân khắp thiên hạ đều muốn tranh nhau muốn cưới được giai nhân về rồi.

Mà kể từ khi Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba thành hôn, Mặc Lộc Hàm vốn còn ẩn cư Định Vương Phủ hai chân tàn tật, dung mạo hủy một nửa, trăm bệnh quấn thân, chỉ có mấy năm thời gian đã cắt cứ Tây Bắc, thân thể khỏe mạnh ngay cả nhi tử đã có rồi, đây là vận khí bực nào.

Trong chuyện này Mặc Lộc Hàm cùng lắm chỉ bỏ ra một đầu tóc trắng thôi. Quan trọng hơn là, kể từ khi đầu tóc trắng bệch kia, hình như Mặc Lộc Hàm càng thêm phong tao chói mắt rồi!

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng bị Mặc Lộc Hàm mặt dày nói có chút đỏ mặt, trên mặt bình tĩnh như nước nhưng bí mật vươn ra ngón tay ngọc ở ngang hông người khác bấm mạnh một cái không chút lưu tình.

Mặc Lộc Hàm lập tức suy sụp xuống. "Nương tử......"

Thấy hai người càng náo càng không chịu nổi, Từ Thanh Trần ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người bây giờ còn có người ngoài ở đây chú ý hình tượng.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng lười nữa để ý tới Mặc Lộc Hàm đùa giỡn, nhìn về phía nơi nào đó binh lính vẫn qua lại không ngừng hỏi: "Thư Mạn Lâm điều động thủ vệ thủ thành Nam Chiếu?"

Từ Thanh Trần nhàn nhạt gật đầu, cười nói: "Lệ nhi không cần phải lo lắng, An Khê công chúa cũng không phải là cô gái yếu đuối để cho người khi dễ, lần này mấy bộ lạc tới tham gia hôn lễ, nhà Phổ A còn có nhà ngoại công của An Khê công chúa đều mang theo không ít người."

"Nơi đó.... Mặc Lộc Hàm, ngươi không coi trọng chữ tín!" Ngồi ở cửa sổ, Mặc Cảnh Lê ngó chừng nơi nào đó hồi lâu, đột nhiên quay đầu lại hướng về phía Mặc Lộc Hàm lạnh lùng nói.

Mặc Lộc Hàm lười biếng tựa đầu vào trên vai Địch Lệ Nhiệt Ba, liếc Mặc Cảnh Lê đang không hiểu gì rồi nói: "Có ý gì?"

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi dám nói những người đó không phải là người Tây Bắc ngươi? Không phải là Kỳ Lân?"

Nghe lời của hắn, những người khác cũng lập tức đứng dậy đi tới cửa sổ cẩn thận nhìn lại. Quả nhiên thấy một đội người ở trong loạn quân thế như chẻ tre, đến mức đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Cho dù ở trong bóng tối cũng có thể rõ ràng nhìn đến tốc độ kinh người bọn họ đẩy về phía trước. Cho dù người của địch nhân nhiều gấp mấy lần bọn họ, nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân của bọn hắn. Mọi người nhất tề nhìn hướng Mặc Lộc Hàm, trừ Tây Bắc trừ Kỳ Lân không có ai có chiến lực như vậy.

"Ôi, bị phát hiện rồi sao. Nhiệt Ba, nên làm cái gì bây giờ?" Mặc Lộc Hàm cũng không từ chối, nháy nháy mắt vô tội nhìn hướng Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được cười một tiếng, bây giờ là trong đêm đen, cho dù trong tay Thư Mạn Lâm có mấy ngàn người. Nếu như Kỳ Lân muốn không bị phát hiện là tuyệt đối sẽ không lộ ra tung tích. Đây rõ ràng Mặc Lộc Hàm cố ý làm, đây là ý tứ.... cho An Khê công chúa chỗ dựa rồi?

Mặc Cảnh Lê cả giận nói: "Mặc Lộc Hàm, mọi người nói xong ai cũng không thể nhúng tay chuyện Nam Cương, ngươi làm như vậy rõ ràng chính là bội ước!"

Mặc Lộc Hàm khinh miệt bĩu môi, Bổn Vương bội ước thì ngươi muốn như thế nào? Cắn ta?

Rõ ràng đọc được hàm nghĩa biểu lộ trên mặt của Mặc Lộc Hàm, da thịt trên mặt Mặc Cảnh Lê không khỏi co quắp.

Lôi Đằng Phong cũng còn có chút lý trí, hắn không có ý định nhúng tay chuyện Nam Cương. Nam Chiếu và Tây Lăng có đường biên giới khá dài, bao nhiêu năm rồi ma sát không ngừng, vốn không thể làm bằng hữu.

Trấn Nam Vương đã sớm có mấy dự định, nếu như trong thời gian ngắn vẫn không thể đánh Đại Sở mà nói.... vậy thì phải từ Nam Chiếu bắt đầu trước. Cho nên, Nam Chiếu ở trong tay ai đối với hắn mà nói cũng không ý nghĩa gì.

"Định Vương, nếu chúng ta ước hẹn lúc trước, ngài tùy tiện xuất thủ vốn nên cho chúng ta một giải thích hợp lí?" Lôi Đằng Phong hữu lễ nói.

Mặc Lộc Hàm cười nói: "Giải thích? Cũng không có cái gì, đương nhiên là bởi vì Bổn Vương đáp ứng các ngươi ở sau, đáp ứng An Khê công chúa trước. Hơn nữa, Bổn Vương cũng không có nhúng tay chuyện của Nam Cương, có điều An Khê công chúa nói hoài nghi có người thừa dịp hôn lễ tới quấy rối, hỏi Bổn Vương mượn mấy thị vệ bảo vệ an nguy phu thê mới cưới cùng với tân khách tới tham gia hôn lễ thôi. An Khê công chúa và Thanh Trần công tử là bạn tốt chi giao, cũng rất có giao tình với ái phi của Bổn Vương, chút chuyện nhỏ này Bổn Vương cũng không thể không đồng ý đi? Khác Bổn Vương cũng không phải là cho không người, An Khê công chúa hỏi Bổn Vương mượn mỗi hộ vệ là năm ngàn lượng bạc trắng, nếu bị thương hoặc chết trận, mỗi người còn bồi thường năm trăm lượng tiền thuốc thang hoặc là một vạn lượng tiền an ủi chăm sóc. Mua bán công bằng lại có lợi như thế, cho dù không có giao tình thì Bổn Vương cũng làm."

Mọi người nghe vậy yên lặng ở trong lòng hộc máu.

Địch Lệ Nhiệt Ba như có điều suy nghĩ, không nghĩ tới Mặc Lộc Hàm đã tự lĩnh ngộ tinh túy của lính đánh thuê. Nói trở lại, nếu như Kỳ Lân trở thành lính đánh thuê.... Không chỉ có có thể kiếm được không ít tiền tài, quan trọng hơn là có thể thiệt giả gia tăng phần lớn cơ hội thực chiến.

Dù sao mấy năm này Tây Bắc thật sự quá mức bình tĩnh, huấn luyện nhiều hơn nữa cũng không bằng hiệu quả một lần thực chiến mang đến. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là Địch Lệ Nhiệt Ba một mình suy nghĩ lung tung, sao nàng có thể đem Kỳ Lân tỉ mỉ huấn luyện ra biến thành lính đánh thuê.

"Nhiệt Ba đang suy nghĩ gì?" Mặc Lộc Hàm thấy Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu trầm tư cũng biết nàng nhất định là trong lòng lại tính toán cái gì, thấp giọng hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Trở về rồi nói."

Mặc Lộc Hàm cũng biết nơi này không phải là chỗ nói chuyện, nhìn lướt qua mọi người vô tình hay cố ý luôn quang minh chánh đại nhìn về phía mình, đứng dậy ôm Địch Lệ Nhiệt Ba ở bên cửa sổ nhìn cuộc chiến.

Địch Lệ Nhiệt Ba trải qua huấn luyện đặc biệt, Mặc Lộc Hàm công lực thâm hậu, năng lực nhìn ban đêm của hai người này mạnh hơn người ở chỗ này rất nhiều.

Nhìn biểu hiện của nhóm Kỳ Lân phía xa Địch Lệ Nhiệt Ba hài lòng gật đầu, năm năm nay đạt đến không có uổng phí luyện tập, cả đội viên Kỳ Lân đều trên căn bản cùng với gần như thành thục lão luyện. Hoàn toàn có thể một mình thi hành các loại nhiệm vụ.

Mặc Lộc Hàm chỉ hướng nơi xa nói: "Người của Thư Mạn Lâm bắt đầu công kích phủ Công chúa rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Lúc này, có lẽ An Khê công chúa không ở phủ Công chúa?"

Mặc Lộc Hàm cười nói: "Dĩ nhiên không có ở đây. Lúc này ở lại phủ Công chúa chờ chết sao?"

Chỉ sợ An Khê công chúa cũng không ngờ tới phụ vương nàng lại sẽ đưa lệnh bài điều động thủ vệ vương thành cho Thư Mạn Lâm. Đối mặt bảy tám ngàn tướng sĩ, còn có mấy trăm cao thủ, cho dù có Kỳ Lân của Mặc Lộc Hàm trợ giúp tham chiến cũng chỉ có thể tránh đi mũi nhọn căn bản không thể nào cứng đối cứng.

Dù sao Mặc Lộc Hàm cũng không có mang bao nhiêu người tới Nam Cương, cũng tuyệt đối không thể vì An Khê công chúa mà vận dụng toàn bộ lực lượng của Định Vương Phủ ở Nam Cương.

"Nhiệt Ba có muốn đoán xem An Khê công chúa hiện tại ở đâu không?" Mặc Lộc Hàm tâm tình vui vẻ hỏi.

Mọi người, trừ Từ Thanh Trần đều vểnh tai nghe bên này tán gẫu. Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày, ngó chừng tình hình ngoài lâu nhìn hồi lâu mới chậm rãi nói: "Bắt giặc phải bắt vua trước."

An Khê công chúa lúc này không có ở phủ Công chúa,đương nhiên cũng không thể ở trong thành cùng người hỗn chiến. Như vậy cũng chỉ có đi tìm Thư Mạn Lâm rồi, chỉ có lấy được lệnh bài trong tay Thư Mạn Lâm mới có thể ngăn lại trận chém giết này trong vương thành.

Thị vệ Vương thành Nam Chiếu khác với những bộ lạc khác chỉ nghe tộc trưởng, nhận lệnh bài không nhận người, lúc này không có lệnh bài chính là Nam Chiếu Vương tới cũng chưa chắc có tác dụng.

"Thư Mạn Lâm tại nơi nào?"

Mặc Lộc Hàm cười híp mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Đương nhiên ở vương cung Nam Chiếu, người đàn bà kia muốn làm Nam Chiếu Vương đến điên rồi, lúc này không có ở vương vung còn có thể ở đâu?"

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ cau mày, Nam Chiếu Vương cũng còn đang trong vương cung, mặc dù có người ở lại giải quyết hậu quả không cẩn thận chưa chắc có thể nhanh như vậy tìm được Nam Chiếu Vương, nhưng nếu để cho Thư Mạn Lâm trước một bước tìm được Nam Chiếu Vương đối với An Khê công chúa mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt.

Mặc Lộc Hàm cười nói: "Nhiệt Ba yên tâm là được. Nếu Nam Chiếu Vương thức thời một chút thì tốt, nếu còn muốn dựa vào Thư Mạn Lâm, chỉ sợ.... Chính lão hỏng bét rồi. Đừng quên bên cạnh Thư Mạn Lâm......"

Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu rõ, bên cạnh Thư Mạn Lâm còn có Đàm Kế Chi, hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu.

Nếu là Thư Mạn Lâm thắng, Đàm Kế Chi tuyệt đối không thể có thể làm cho Nam Chiếu Vương sống. Nếu Nam Chiếu Vương đã chết, vị trí của Thư Mạn Lâm cũng ngồi không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net