Chương 335: Vận khí tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có Từ Thanh Trần chú ý tình huống của An thành và Mộ Dung thế gia, nên Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm lại càng thoải mái thanh nhàn hơn.

Mỗi ngày, Mặc Lộc Hàm mang theo Địch Lệ Nhiệt Ba đi dạo xung quanh trong thành, ngoài thành mà không có mục đích gì, như thật sự là một đôi phu thê trẻ nhàm chán giết thời gian trước đại hội võ lâm.

Điều này làm cho bị đám người bị phái theo dõi bọn họ cũng buồn bực không thôi, bọn hắn hoàn toàn không nhìn ra đôi phu thê trẻ tuổi này có gì kỳ lạ, ngay cả nam tử kia tuấn mỹ một chút, võ công cao một chút, cô gái kia xinh đẹp một chút, hình như cũng xuất chúng hơn khuê tú đại gia bình thường một chút, nhưng cũng hoàn toàn không có quan hệ gì với chủ tử nhà bọn hắn a.

Thật sự không thể hiểu, tại sao chủ tử nhà mình lại cứ kiên trì cho rằng hai người này rất nguy hiểm như vậy?

Đi theo hai ngày mà vẫn còn không phát hiện hai người này có vấn đề gì, may mà Nhâm Kỳ Ninh cũng không có ý lại cho người đi theo nữa, nên chỉ đành phải rút những người đi theo Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba về.

Ra cửa phát hiện phía sau không có cái đuôi theo dõi, Địch Lệ Nhiệt Ba thấy hơi ngoài ý muốn. "Sao lại bỏ cuộc nhanh như vậy rồi?"

Mặc Lộc Hàm thản nhiên nói: "Hắn ta là người thông minh, nếu không điều tra ra lai lịch của chúng ta nữa, thì có đi theo xé rách da mặt, cũng chỉ khiến mọi người đều mất mặt thôi."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày nói: "Bên Đại ca có lai lịch của Nhâm Kỳ Ninh không?"

Mặc Lộc Hàm lắc đầu nói: "Không điều tra ra. Người này, còn có thế lực sau lưng hắn ta, chắc chắn chưa từng xuất hiện trong giang hồ hoặc quyền quý các quốc gia, nếu không, có làm sao thì cũng nên có chút dấu vết. Nhưng cũng không sao... Đây là địa bàn của Tây Lăng."

Người xuất hiện ở Tây Lăng, cho dù nhức đầu, thì cũng là Lôi Chấn Đình nên nhức đầu. "Đại ca của nàng đã cho người nhắc nhở Lôi Chấn Đình và Lôi Đằng Phong rồi. Xem phản ứng của bọn hắn rồi hãy nói."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, vốn là, nếu không phải Nhâm Kỳ Ninh tự cho là thông minh phái người theo dõi, điều tra lai lịch của bọn họ, thì Địch Lệ Nhiệt Ba cũng sẽ không sinh ra tò mò gì về người này.

Nếu trong lòng Mặc Lộc Hàm đã nắm chắc, thì Địch Lệ Nhiệt Ba cũng lười quan tâm.

Mấy ngày nay, bọn họ đã đi dạo xung quanh trong ngoài An thành, mặc dù phía sau có cái đuôi đáng ghét đi theo, nhưng cũng biết được không ít tin tức.

Mặc dù danh tiếng Mộ Dung gia không xuất hiện ở Tây Bắc và Đại Sở, nhưng An thành chỉ cách Mộ Dung thế gia gần mười dặm, có thể nói cả An thành đều cũng xem là phạm vi thế lực của Mộ Dung gia, nên tất nhiên, tin tức về Mộ Dung gia thì không cần phải nói.

Nghe nói Mộ Dung tiểu thư kia xinh đẹp như hoa, tính tình cũng ôn nhu thiện lương. Ở An thành, có thanh danh vô cùng tốt trong thế hệ này, trong lòng rất nhiều dân chúng chính là như Bồ Tát sống.

Nghe nói mỗi mùng một đầu tháng, Mộ Dung tiểu thư đều đến Chiêu Ninh tự ngoài thành để dâng hương cầu phúc cho tổ phụ. Vừa lúc, hôm nay chính là mùng một, cho dù đại hội võ lâm sắp khai mạc, thì hình như cũng không khiến cho Mộ Dung tiểu thư thay đổi thói quen này, cũng vì vậy, mà toàn bộ các thiếu hiệp, hào kiệt trong giang hồ và quyền quý đã nhận được tin tức sớm, ngay cả đồ ăn sáng cũng không kịp ăn, đã chạy đến Chiêu Ninh tự.

Thật ra lại khiến An thành vẫn tấp nập ồn ào mấy ngày qua, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Nếu Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba tới xem náo nhiệt, thì tất nhiên cũng không tránh khỏi muốn đi đến Chiêu Ninh tự một chuyến để cùng chung vui.

Hai người ăn sáng xong mới cất bước thong thả đi ra ngoài thành, khi đến Chiêu Ninh tự thì liền chứng kiến khắp nơi toàn là đầu người, nếu để cho người ngoài không biết chuyện nhìn thấy, thì nhất định sẽ sợ hãi than rằng, hương khói của Chiêu Ninh tự này thật hưng thịnh.

Mặc dù quá nhiều người, nhưng may mà chính Chiêu Ninh tự cũng vẫn là một nơi đáng giá để du ngoạn. Đặc biệt là phong cảnh núi rừng rộng lớn u tĩnh như tranh vẽ ở sau núi, mọi người đến đây đều chen chúc ở phía trước muốn thấy phương dung của Mộ Dung tiểu thư, nên lúc này, phía sau núi lại trở nên u tĩnh thoải mái đặc biệt.

Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba nắm tay bước chậm trên đường mòn sau núi, tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến từ đằng xa lại càng làm nổi bật sự trống vắng không người phía sau núi.

Nhớ tới những người đang kiểng chân đứng đợi kia, Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng.

Mặc Lộc Hàm cúi đầu nhìn nàng. "Nhiệt Ba cười gì vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu lên nhìn thần sắc của hắn một chút, ngừng cười, rồi nói: "Ta đang nghĩ, Mặc Cảnh Lê, còn có Lôi Đằng Phong, cũng có mặt trong số những người kia hay không, còn có... Nếu Vương gia cũng kiểng chân ngóng trông cùng những người đó thì sẽ là hình ảnh như thế nào?"

Mặc Lộc Hàm không vui "Hừ" khẽ một tiếng, Định Vương gia ngạo nghễ, cho tới bây giờ cũng là người khác kiểng chân đứng đợi hắn, có lúc nào mà hắn phải chờ người khác chứ.

"Trừ Nhiệt Ba, thế gian này có ai đáng giá để Bổn Vương chờ đợi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ liếc mắt, cảm thấy đã miễn dịch với chuyện Định Vương nói lời ngon tiếng ngọt bất cứ lúc nào, mặc kệ ở đâu.

Đang nói đùa thì ánh mắt Mặc Lộc Hàm nghiêm túc lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, sau đó ôm lấy Địch Lệ Nhiệt Ba phi thân khỏi đường mòn trên sườn núi, rơi xuống trên một cây cổ thụ cành lá rậm rạp.

Động tác của Mặc Lộc Hàm cũng không làm cho Địch Lệ Nhiệt Ba giật mình kinh sợ, mà lại dựa vào trong lòng Mặc Lộc Hàm nhìn về phương hướng hắn đang nhìn, chỉ sau một lát liền nghe được tiếng nói chuyện thanh thúy với nhau.

Đoàn người đang bước chậm từ trên núi xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn chăm chú, thấy trong đó có hơn mười nam nữ có thân thể tinh tráng, trong tay đang cầm đao kiếm.

Được bọn họ che chở ở chính giữa chính là một thiếu nữ mặc áo váy màu tím nhạt, đi theo bên cạnh còn sáu thị nữ mặc áo màu xanh lục và hai ma ma.

Chỉ liếc một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba liền nhìn ra, váy áo màu tím trên người cô gái kia chính là gấm Thủy Vân đứng đầu trong ba bảo vật của Nam Chiếu, mà áo mỏng khoác bên ngoài cũng chính là lụa Phù Dung.

Người Nam Chiếu lấy màu xanh lam và màu trắng là màu tôn quý nhất, vì vậy, màu sắc của gấm Thủy Vân trong ba bảo vật của Nam Chiếu cũng thiên về trắng trong thuần khiết, cũng không sản xuất màu tím.

Vì vậy, tất nhiên, gấm Thủy Vân này không phải là cống phẩm của Nam Chiếu, mà trong thiên hạ, trừ Nam Chiếu ra, không còn ai có thể làm ra được tơ lụa cực phẩm như gấm Thủy Vân nữa, nên, gấm Thủy Vân màu tím này chỉ có thể tự làm ra.

Nói cách khác, đã có người nắm giữ kỹ thuật bí mật quý giá nhất của Nam Chiếu từ lâu. Một khi bọn họ sản xuất ra gấm Thủy Vân với số lượng lớn, thì tuyệt đối sẽ là một khoản tài phú khổng lồ.

Song, thế nhân cũng chưa từng được nghe nói tới bất kỳ nơi nào có gấm Thủy Vân, ngoại trừ Nam Chiếu. Vậy chỉ sợ là người ta cũng không để cơ hội làm ăn này vào trong mắt.

Nhìn đến hoàn bội trâm ngọc của cô gái kia, chuỗi ngọc bảo thạch không có chỗ nào mà không phải loại cực phẩm, một thân ăn mặc này, đừng nói dân chúng tầm thường, chỉ sợ Công chúa hoàng thất cũng không có xa hoa đến như vậy.

Không cần nghĩ, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đã đoán ra thiếu nữ được mọi người bao vây ở chính giữa này là ai.

"Tiểu thư, ngoài cửa trước rất nhiều người. Chúng ta đi ra ngoài từ cửa hông đi." Ma ma bên cạnh thiếu nữ áo tím kia nhẹ giọng đề nghị.

Mặc dù ở đây cũng yên tĩnh không có ai, nhưng đó là bởi vì những người đó cho rằng tiểu thư còn chưa tới đây, mà không biết rằng trời còn chưa sáng thì bọn họ đã lên núi rồi. Nếu lúc này đi ra từ cửa chính, thì chỉ sợ sẽ quấy rầy đến tiểu thư.

Thiếu nữ áo tím kia mỉm cười nói: "Tô ma ma không cần phải lo lắng, những người đó đều là hào kiệt trong thiên hạ tới tham gia đại hội võ lâm, nói vậy, chắc sẽ không thể không biết lễ nghi như vậy."

"Đúng vậy, tiểu thư nói đúng. Những người đó nịnh bợ tiểu thư còn không kịp, ai dám mạo phạm tiểu thư chứ."

Nha đầu bên cạnh thiếu nữ áo tím cười nói. "Gia chủ và tổ thúc lão gia đã nói, muốn chọn nam tử ưu tú nhất thiên hạ làm vị hôn phu cho tiểu thư. Cũng để cho những người đó biết, tiểu thư chúng ta không chỉ là tiểu thư của thủ phủ đệ nhất, mà còn là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nữa đó."

"Nha đầu ngươi nói nhảm cái gì đó, cẩn thận khi về, gia gia dạy dỗ ngươi!"

Thiếu nữ áo tím trách mắng, ý cười thản nhiên hiện lên trong đôi mắt long lanh lộ ra ngoài chiếc khăn mỏng che mặt màu tím nhạt, hiển nhiên cũng không có ý trách cứ.

Tiểu nha đầu biết xưa nay tiểu thư nhà mình hiền lành, nên cũng không sợ, cười "Hì hì" nói: "Tiểu thư thiện lương nhất, mới sẽ không để cho lão gia phạt Lục Nhi đâu."

Thiếu nữ áo tím than nhẹ một tiếng, nói: "Thôi, mau trở về thôi, đừng để cho gia gia và thái thúc công lo lắng."

"Tiểu thư nói rất đúng."

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện với nhau càng lúc càng xa, Mặc Lộc Hàm mới ôm Địch Lệ Nhiệt Ba rơi xuống trên đường mòn.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn đường mòn đã không thấy bóng người như có điều suy nghĩ, mỉm cười nói: "Xem ra vận khí của chúng ta không tệ, không cần chen chúc với những người đó mà đã được thấy tiểu thư Mộ Dung gia trước một bước."

Mặc Lộc Hàm nhàn nhạt "Hừ" một tiếng, hiển nhiên không quan tâm. Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ vươn tay chọc chọc vào hắn, nói: "Ta không tin, Vương gia không nhìn ra."

Mặc Lộc Hàm cúi đầu nhìn nàng cười nói: "Nhìn ra cái gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Vị Mộ Dung tiểu thư kia, hoa văn thêu chìm trên quần áo, còn có trâm cài trên đầu đều là Phượng văn. Xem ra vị Mộ Dung tiểu thư này rất thích Phượng Hoàng."

Ở hai nước Tây Lăng và Đại Sở có phong tục văn hóa gần như giống nhau hoàn toàn, Phượng văn không phải ai cũng có thể dùng. Lấy thân phận hiện tại của Địch Lệ Nhiệt Ba, tất nhiên, nàng thích dùng hoa văn gì, thì không ai quản được, nhưng khi còn ở Sở kinh, thì chính Địch Lệ Nhiệt Ba cũng rất ít dùng Phượng văn.

Đặc biệt là hoa văn chìm trên quần áo của vị Mộ Dung tiểu thư mới vừa rồi kia, rất khó nhìn rõ nhưng không thể trốn được ánh mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm, đó là Phượng văn chín đuôi, chân chính là vua bách điểu.

Chỉ bằng điểm này cũng đủ để chứng minh, suy nghĩ của Mộ Dung gia, còn có vị Mộ Dung tiểu thư này, chỉ sợ là không tầm thường.

"Lấy lòng mọi người thôi, Nhiệt Ba để ý đến bọn họ làm gì." Mặc Lộc Hàm thản nhiên nói, một tay nắm cả vòng eo của Địch Lệ Nhiệt Ba, mang theo nàng cùng đi lên đỉnh núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net