Chương 394: Ăn miếng trả miếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì? Hai đứa súc sinh này!" Phượng Hoài Đình cắn răng nói một cách cả giận.

Sở dĩ Phượng gia trung thành tận tâm với Mặc Cảnh Kỳ cũng không phải không có lý do nào. Năm đó, gần như Phượng gia đã trải qua một trận tai hoạ ngập đầu, lúc ấy, Mặc Cảnh Kỳ vẫn còn là Hoàng tử đã ra tay cứu giúp.

Mặc kệ con người của Mặc Cảnh Kỳ khiến cho người ta lên án như thế nào, nhưng hắn ta thật sự đã cứu cả nhà và cơ nghiệp nhiều đời của Phượng gia.

Cũng chính vì như vậy, mà lúc trước, Phượng Hoài Đình mới đuổi Phượng Chi Dao luôn qua lại gần với Định Vương ra khỏi nhà, cũng chỉ vì sợ bị hoàng gia nghi kỵ mà thôi.

Dưới tình huống Phượng gia biết rất rõ ràng Mặc Cảnh Kỳ bị Mặc Cảnh Lê làm hại, mà còn đầu nhập vào hắn ta, mặc dù là thương nhân nhưng vẫn còn mấy phần chính khí, nên trong mắt Phượng Hoài Đình chính là hành vi của súc sinh vong ân phụ nghĩa.

Mặc Lộc Hàm cười như có như không nhìn Hoàng Hậu đang ngồi bên cạnh vẫn trầm mặc không nói, mỉm cười nói: "Phượng lão gia cũng không cần nổi giận. Lại nói, lệnh lang cũng chỉ suy nghĩ vì tính mạng của cả Phượng gia mà thôi."

Đương nhiên trong chuyện này cũng không thiếu được sự trợ giúp của hắn. Giao hơn phân nửa Phượng gia cho Mặc Cảnh Lê, hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối. Tiền thì lúc nào cũng có thể kiếm tiền, nhưng người kiếm tiền... Hai đứa nhi tử trưởng của Phượng gia chỉ đủ khả năng giữ gìn những cái đã có, có năng lực thật sự chính là vị trước mắt này. Chính là ở trong tay của ông ấy, nên Phượng gia mới có thanh thế và tài phú như ngày hôm nay.

Sản nghiệp dưới danh nghĩa của Định Vương phủ thuộc về nhiều lĩnh vực, hơn nữa, nhiều vô số kể. Hàn Minh Nguyệt thì hắn đã không tin được nữa, còn Hàn Văn Long và Lãnh Hạo Vũ thì đã dần dần ứng phó không nổi nữa.

Huống chi, trải qua sự phát triển trong mấy năm nay, Tây Bắc đã bắt đầu dần dần lâm vào tình trạng bão hòa, hắn đang rất cần thiên tài trong lĩnh vực buôn bán.

Cho nên... Một Phượng gia có đáng gì? Có đầy đủ nhân tài, thì rất nhanh, hắn sẽ có hai, ba, thậm chí là mười cái Phượng gia. Mặc dù người của Mặc gia không am hiểu buôn bán, nhưng bọn họ chưa từng thiếu tiền, bởi vì bọn họ am hiểu dùng người khác để kiếm tiền cho mình hơn.

Phượng Hoài Đình có thể làm cho Phượng gia phát triển rực rỡ trên tay của ông, thì tất nhiên cũng không phải là kẻ ngốc, cười khổ nói một cách hơi bất đắc dĩ: "Chỉ sợ Lê Vương đã nhìn vào sản nghiệp của Phượng gia chằm chằm từ lâu rồi mới đúng."

Phượng gia là người của Tiên hoàng, đây là chuyện mà rất nhiều người biết. Mặc dù Mặc Cảnh Lê không đa nghi đến nỗi như Mặc Cảnh Kỳ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không yên tâm để cho Phượng gia thoát khỏi lòng bàn tay của hắn ta, huống chi, còn có khối tài phú khiến cho người ta thèm khát của Phượng gia kia nữa.

Chuyện lần này, thay vì nói là do chuyện của Phượng Chi Dao dẫn đến, thì không bằng nói là do tài phú của Phượng gia mang đến.

Mặc Lộc Hàm cười không đáp, hắn thích nói chuyện với người thông minh.

"Khởi bẩm Vương gia, Liễu Quý phi cầu kiến." Ở cửa vòm, Trác Tĩnh trầm giọng bẩm báo.

Mặc Lộc Hàm cười với Phượng Hoài Đình một tiếng, rồi nói: "Không phải đã tới rồi sao? Phượng Tam có ở đó không?"

Trác Tĩnh nhìn mọi người hơi khó xử một chút, gật đầu nói: "Có, có điều, Phượng Tam công tử......" Hơi khó coi một chút.

"Sao?"

Hai giọng nói cùng kêu lên, lời còn chưa dứt, hai người đã nhìn thấy sự bối rối trên mặt đối phương.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay của Hoàng Hậu, mỉm cười nói: "Trác Tĩnh đã nói như vậy thì chắc không sao đâu."

Nhưng chịu chút khổ thì không tránh khỏi, đương nhiên, Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ không nói Mặc Lộc Hàm phái Tần Phong mang Phượng Hoài Đình đi trước chính là vì để trừng trị Phượng Chi Dao.

Lần này, Phượng Chi Dao gây ra một đống chuyện, khiến cho Định Vương điện hạ tức giận vô cùng. Nếu trước đó, Phượng Tam nói rõ ra một cách gọn gàng dứt khoát, thì đó cũng chỉ là chuyện động đậy miệng lưỡi với Mặc Lộc Hàm mà thôi.

Kết quả hiện tại gây ra nhiều chuyện như vậy, đương nhiên Vương gia phải tức giận rồi.

"Đi thôi, đi xem xem, dám can đảm giam người của Bổn Vương, rốt cuộc Liễu Quý phi mọc ra thêm mấy lá gan."

Trong số những người ở đây, ngoại trừ Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Tiểu Bảo ra, thì tất cả mọi người ở đây đều không thể không bị sự lạnh lẽo trong giọng nói khiến cho run lên.

Kể cả Lãnh Quân Hàm nhỏ tuổi nhất cũng giật mình chôn đầu nhỏ vào lòng Địch Lệ Nhiệt Ba. Địch Lệ Nhiệt Ba ôm Lãnh Quân Hàm đứng dậy theo, Mặc Lộc Hàm liếc mắt nhìn tên tiểu quỷ đang chôn trong lòng thê tử của hắn, khẽ "Hừ" một tiếng, vươn tay qua ôm tới lấy.

Lãnh Quân Hàm bị treo giữa không trung, nhìn người có mái tóc trắng đầy ngơ ngác, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, vươn tay nhỏ bé về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Dì, ôm......"

Ở bên cạnh, Trác Tĩnh nhìn bánh bao nhỏ đang bị Mặc Lộc Hàm xách vào trong lòng đầy bội phục: Ai nói nhi tử của Lãnh Hạo Vũ nhát gan? Rõ ràng có gan hùm mật gấu mới đúng.

Mặc Tiểu Bảo cũng lau mồ hôi theo, đừng nói Lãnh tiểu ngốc sẽ bị Phụ vương của bé giết chết đó? Đây là thủ hạ đầu tiên mà bé đã dự định trong tương lai đó......

Trong đại sảnh Định Vương phủ, Liễu Quý phi ngồi ngay ngắn trên ghế bạch đàn khắc hoa, cúi đầu trầm tư.

Ngồi đối diện nàng, Phượng Tam công tử phong lưu tuấn tú bị trói thành một cái bánh chưng ném ở trên ghế. Bên trái, bên phải ở phía sau Phượng Chi Dao còn có hai nam tử cao lớn đang đứng, ánh mắt che giấu tâm trạng, kinh mạch trên huyệt thái dương khẽ nhô ra, vừa nhìn đã biết là cao thủ có nội công cao.

Vốn Liễu Quý phi tuyệt đối sẽ không mang Phượng Chi Dao tới Định Vương phủ, dù sao Phượng Chi Dao cũng xem như một trong những lá bùa của nàng. Nhưng sau khi nàng đến Định Vương phủ thì mới phát hiện, không có Phượng Chi Dao căn bản nàng không vào Định Vương phủ được.

Phượng Chi Dao dựa vào ghế, bị trói thành bánh chưng khiến cho hắn khó chịu vô cùng, còn có sự đau rát trên người do bị quất mấy roi nữa.

Điều này không thể không khiến cho Phượng Chi Dao không bị thương đã lâu, phải thầm chửi thề trong lòng, ánh mắt đang nhìn Liễu Quý phi chằm chằm cũng càng thêm độc ác. Hắn nhất định phải giết chết nữ nhân này!

Đợi đã lâu mà cũng không thấy Mặc Lộc Hàm đến, càng không có người vào dâng trà. Nhưng Liễu Quý phi lại không có lòng dạ nào mà bắt bẻ đạo đãi khách của Định Vương phủ. Đôi mi thanh tú tinh xảo nhíu chặt, như đang suy tư chuyện quan trọng gì đó.

"Vương gia, Vương phi......" Ngoài cửa truyền đến tiếng hành lễ của thị vệ và nha đầu, Liễu Quý phi ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, bàn tay giấu trong tay áo nắm thật chặt lại.

Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba sóng vai đi vào, trong tay Mặc Lộc Hàm còn ôm một đứa bé trai béo tròn mặc áo trắng. Đi theo bên người Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba chính là Thế tử Mặc Tiểu Bảo của Định Vương phủ khiến cho Liễu Quý phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thấy Liễu Quý phi, ánh mắt Mặc Tiểu Bảo sáng lên. Ngay lập tức, Liễu Quý phi liền có cảm giác xấu, còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe thấy Mặc Tiểu Bảo nói một cách vui sướng: "Đại thẩm, sao đại thẩm lại đến nữa?"

"Đại thẩm?" Lãnh Quân Hàm tò mò nghiêng cổ nhìn Liễu Quý phi, mở to hai mắt đầy nghi ngờ.

Dì này rất đẹp mà, không giống mấy đại thẩm lớn tuổi trong phủ chút nào.

"Lãnh tiểu ngốc đần độn, mấy đại thẩm lớn tuổi trong phủ kia gọi là ma ma. Người này gọi là đại thẩm." Mặc Tiểu Bảo nói một cách khinh bỉ.

Hiển nhiên, Lãnh tiểu ngốc đã không cẩn thận hỏi ra nghi vấn của mình. Nghe Mặc Tiểu Bảo giải thích loạn thất bát tao, nhìn lại sắc mặt càng ngày càng đặc sắc của Liễu Quý phi, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nhịn được mà âm thầm bật cười.

Có lẽ luôn bị Mặc Lộc Hàm chèn ép quá tàn nhẫn, nên có thể nói, công lực nói hươu nói vượn của Mặc Tiểu Bảo tiến triển cực nhanh, hiện tại, ngay cả Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không phân biệt được bé đang nghiêm túc hay cố ý chọc tức người khác.

"Định Vương!" Sắc mặt Liễu Quý phi đã biến thành màu đen, nếu nói thêm gì nữa, thì chỉ sợ nàng sẽ thật sự không nhịn được mà đánh tên tiểu quỷ này một trận trước.

Thần sắc Mặc Lộc Hàm lạnh lùng, bước vào đại sảnh, tiện tay đặt Lãnh Quân Hàm xuống chiếc ghế bên cạnh Phượng Chi Dao, quét mắt nhìn hai người đang đứng sau Phượng Chi Dao một cái, rồi nói: "Cút ngay!"

Hai người kia giật giật, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, căn bản mình không thể động đậy. Đừng nói làm gì với Phượng Chi Dao hoặc đứa bé đang mở mắt nhìn bọn họ đầy tò mò ở trên ghế, mà ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được, cả người như bị cứng ngắc trong nháy mắt.

Rất rõ ràng, công lực của Định Vương cao hơn trong tưởng tượng của bọn hắn nhiều. Đây chính là thực lực của một trong Tứ đại cao thủ sao? Mồ hôi thấm ra hai bên trán của hai người không tiếng động, như vừa mới dầm mưa to, liền chảy từ trên trán xuống.

Mặc Lộc Hàm "Hừ" khẽ một tiếng, xoay người lại, nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới chủ vị, ngồi xuống.

Sau khi Mặc Lộc Hàm đi khỏi mấy bước, thì hai người này mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, lúc phát hiện mình động đậy được, thì cũng là lúc thân thể mềm nhũn mà ngã xuống đất, hơn nữa, không cần Liễu Quý phi lại lên tiếng, liền lăn một vòng rồi chạy ra ngoài.

Lãnh Quân Hàm vui sướng ngồi trên ghế, còn vẫy vẫy tay với Mặc Tiểu Bảo, sau khi nhận được ánh mắt khinh bỉ của Mặc Tiểu Bảo, thì cũng không để ý mà tò mò chọc chọc Phượng Chi Dao đang bị trói chặt ở bên cạnh.

"Ơ ơ... Phượng thúc thúc, thúc bị sao vậy?"

Phượng Chi Dao cười khổ bất đắc dĩ, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cầu cứu. Lúc này, hắn cũng không dám cầu Mặc Lộc Hàm cứu, bằng không, cách mở trói của Mặc Lộc Hàm tuyệt đối không phải là cách mà hắn nhận được một cách cam tâm tình nguyện.

Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi cười một tiếng, vung đầu ngón tay lên, một tia sáng bạc bắn ra. Ngay lập tức, Phượng Chi Dao liền cảm thấy cánh tay hơi lạnh, dây thừng đang trói chặt trên người liền được nới lỏng. Quay đầu lại nhìn lưỡi đao bạc đã cắm sâu ba phần vào tường một cái, lông tơ của Phượng Chi Dao liền dựng lên. Được rồi, vị này, hắn cũng không chọc nổi.

"Phượng Tam, không sao chứ?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn nhìn quần áo bị rách do bị roi quất trên người Phượng Chi Dao, còn có vết máu loang lổ trên đó, hỏi.

"Không sao." Phượng Chi Dao lắc đầu, thật ra cũng chỉ bị quất mấy roi mà thôi, còn chưa được xem là vết thương nhỏ với người đã trải qua chiến trường như Phượng Chi Dao. Chỉ có điều, mặt mũi bị nhục nhã mà thôi.

"Định Vương, Bổn cung......" Liễu Quý phi nhíu mày, nói một cách hơi lo lắng.

Mặc Lộc Hàm khoát tay ngăn cản câu nói của nàng ta, trong đôi môi mỏng đầy duyên dáng liền phun ra câu nói khiến cho cả người của Liễu Quý phi phát lạnh.

"Kéo nàng ta ra ngoài, quất đủ mười roi rồi lại nói chuyện." Chỉ liếc nhìn một cái, Mặc Lộc Hàm đã thấy rõ ràng vết thương trên người Phượng Chi Dao.

"Định Vương, chàng......" Ngay lập tức, sắc mặt Liễu Quý phi liền trắng bệch. "Chàng nói gì?"

Mặc Lộc Hàm nói một cách đầy hờ hững: "Phượng Tam là người của Định Vương phủ ta, cho dù hắn ta có phạm vào lỗi lớn bằng trời, thì cũng có Định Vương phủ ta gánh chịu. Từ khi nào thì đến phiên một phi tần nho nhỏ trong cung như ngươi xử trí hả? Bổn Vương mặc kệ ngươi muốn nói gì, trận roi này, ngươi không muốn chịu cũng phải chịu."

Ngoài cửa, thị vệ nghe thấy mệnh lệnh, liền đi vào, rồi đi tới gần Liễu Quý phi mà không chút do dự.

Quý phi đương triều không thể đánh sao? Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng sao? Hậu quả của sự tức giận của Vương gia còn nghiêm trọng hơn! Trùng hợp là, mấy ngày qua, tâm tình của Vương gia cũng đều rất tệ.

"Đứng lại!" Liễu Quý phi kêu lớn. "Chàng không thể đụng vào ta! Ta là Quý phi đương triều!"

Mặc Lộc Hàm bĩu môi khinh thường. "Ngươi là di phi của Tiên hoàng. Bổn Vương đánh ngươi thì sao? Ai dám tới cứu ngươi? Phụ thân ngươi? Hay Mặc Cảnh Lê?"

"Ta tìm chàng có chuyện muốn nói... Là chuyện có lợi cho Định Vương phủ. Không nghe, thì chắc chắn chàng sẽ hối hận." Liễu Quý phi cắn đôi môi hơi khô do sợ hãi, nói một cách lo lắng.

"Kéo ra ngoài, đừng để Bổn Vương nói lần thứ hai." Mặc Lộc Hàm nói đầy lạnh lùng.

Hai thị vệ, một trái một phải, kéo Liễu Quý phi ra ngoài cửa một cách gọn gàng. Liễu Quý phi chỉ biết một chút công phu khoa chân múa tay thôi, sao địch lại hai thị vệ này, bị kéo đi mà gần như không có chút phản kháng nào. Chỉ chốc lát sau ngoài cửa liền truyền đến tiếng roi xuyên qua không khí.

Mặc Tiểu Bảo mở to hai mắt đầy tò mò. "Tại sao bà ta không kêu?"

Địch Lệ Nhiệt Ba che mặt, làm như vậy trước mắt hai đứa bé thật sự không sao chứ? Quan trọng nhất là, tại sao không chỉ Mặc Tiểu Bảo thò đầu nhìn ra ngoài không có chút sợ hãi nào, mà ngay cả Lãnh Quân Hàm luôn ngoan ngoãn cũng mở to mắt, vẻ mặt lại đầy tò mò và hưng phấn vậy? Chẳng lẽ phương pháp nuôi dạy con của nàng thật sự có vấn đề sao?

Đến khi Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Duẫn Nhi về, thì nàng phải giải thích vì sao đứa nhi tử luôn ngoan hiền của bọn họ lại trở nên hung dữ như vậy với bọn họ thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net